Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Chương 58

Chương 58: Tâm tư

*

Phan Dật Niên cúp điện thoại, anh im lặng một lúc, định về phòng thì thấy Dật Văn đứng sau lưng, vẻ mặt kinh ngạc. Phan Dật Niên nói: “Làm gì, giả làm thần giữ cửa à?”

Dật Văn bảo: “Anh, em nghe thấy rồi.”

Phan Dật Niên kéo ghế tựa, ngồi xuống ban công.

Cửa sổ nhà đối diện sáng ánh đèn cam vàng, radio đang hát. Dật Văn hỏi: “Anh, thật hay giả vậy?”

Phan Dật Niên không đáp, mà chậm rãi nói: “Anh phạm một sai lầm.”

Dật Văn hỏi: “Gì cơ?”

Phan Dật Niên bảo: “Vì Mỹ Kỳ, anh cuống quýt như người bệnh tìm thầy lang bậy, chưa hiểu hết về Ngọc Bảo đã vội vàng đăng ký kết hôn.”

Dật Văn hỏi: “Anh hối hận rồi?”

Phan Dật Niên im lặng. Dật Văn hỏi: “Sao thế?”

Phan Dật Niên đáp: “Chẳng sao cả.”

Dật Văn bảo: “Chắc chắn có chuyện.”

Phan Dật Niên thở dài, anh kể ngắn gọn, rồi nói: “Tin đồn tạm thời bị đè xuống, nhưng trên đời này, chẳng có bức tường nào không lọt gió.”

Dật Văn vỗ đùi: “Không ngờ, không ngờ, còn có vụ tình ái lùm xùm thế này. Em thấy Ngọc Bảo không nên giấu giếm, trước khi đăng ký kết hôn, cô ấy phải thẳng thắn nói rõ. Còn việc anh có chấp nhận hay không là chuyện của anh, không thể miễn cưỡng.”

Phan Dật Niên không đáp. Dật Văn nói tiếp: “Giờ muốn cắt đứt, không phải chia tay mà là ly hôn. Ly hôn khó xử lắm, đồng nghiệp ở đơn vị, bạn bè, họ hàng, hàng xóm láng giềng giải thích thế nào? Nói sao với mẹ? Là cả một vấn đề. Nếu nói thật, sẽ làm tổn thương Ngọc Bảo, sau này cô ấy khó sống.”

Phan Dật Niên nói: “Cuộc hôn nhân này do anh mà có, anh sẽ chịu hậu quả.”

Dật Văn hỏi: “Sao lại nói thế?”

Phan Dật Niên đáp: “Anh đã chuẩn bị cho điều tệ nhất.”

Dật Văn lập tức hiểu ra: “Thì ra là vậy. Nhưng nếu tin đồn lan ra, anh mang tiếng có tật ở phương diện đó, khó lấy vợ lắm.”

Phan Dật Niên bảo: “Cái gì là của anh thì không chạy mất, không phải của anh thì có cưỡng cầu cũng chẳng được. Anh sẽ nói chuyện rõ ràng với Ngọc Bảo, xem cô ấy nghĩ gì. Dù sao ly hôn, ảnh hưởng tiêu cực đến phụ nữ lớn hơn đàn ông nhiều.”

Dật Văn hỏi: “Nếu Ngọc Bảo không muốn ly hôn thì sao?”

Phan Dật Niên im lặng. Dật Văn nói: “Thật ra Ngọc Bảo phẩm chất không tệ, ai ngờ trong chuyện nam nữ lại hồ đồ thế.”

Phan Dật Niên lấy hộp thuốc lá và bật lửa, xé một góc hộp, sau đó hỏi: “Hút điếu không?”

Dật Văn đáp: “Thôi, không hút. Em đi ngủ đây, sáng mai dậy sớm đi công tác.” Rồi sau đó quay người đi. Phan Dật Niên châm một điếu, rít một hơi, ánh trăng đêm nay mang chút hương vị lành lạnh.

Sáng sớm, Ngọc Bảo xách túi vải, đi xe buýt số 41 đến ga tàu. Phan Dật Niên đợi sẵn ở bến xe, hai người gặp nhau. Thấy túi vải có vẻ nặng, anh lấy xách giúp. Họ lên tàu, tìm đúng ghế theo vé, vừa ngồi xuống, một cặp đôi cười nói đi tới. Ngọc Bảo chìm lòng, đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp Kiều Thu Sinh. Kiều Thu Sinh rõ ràng cũng nhận ra, nhưng giả vờ xa lạ, nét mặt bình thản.

Tuyền Anh kéo Thu Sinh ngồi xuống, nhìn hai người đối diện, ánh mắt chạm nhau, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Tuyền Anh cười: “Thật trùng hợp, còn nhớ tôi không? Cửa hàng áo cưới Lệ Lệ đường Nhân Dân.”

Ngọc Bảo đáp: “Nhớ chứ. Chuyến này tụi tôi cũng đi Tô Châu chọn áo cưới.”

Tuyền Anh nói: “Đúng rồi, áo cưới ở tiệm đó không được đẹp. À, tôi giới thiệu nhé, tôi họ Lý, Lý Tuyền Anh. Đây là chồng tôi, Kiều Thu Sinh.”

Ngọc Bảo bảo: “Tôi là Lâm Ngọc Bảo. Đây là Phan Dật Niên.”

Phan Dật Niên vươn tay: “Rất hân hạnh.”

Kiều Thu Sinh cũng đành đưa tay, chạm nhẹ rồi buông, nói: “Hân hạnh.”

Phan Dật Niên chỉ mỉm cười.

Tàu khởi hành đúng giờ, từ từ rời Thượng Hải. Sương sớm tan, trời vẫn âm u, dọc đường sắt toàn là đồng ruộng, từng mảnh nối liền. Trong ruộng có vài ngôi nhà, lẻ loi một mình. Bò gặm cỏ, chó chạy nhảy, người đứng nhìn đoàn tàu đi qua. Ngọc Bảo khẽ hỏi: “Anh Phan, ăn sáng chưa?”

Phan Dật Niên đáp: “Ừ.” Thái độ mập mờ, như thể ăn rồi cũng được, chưa ăn cũng chẳng sao. Nhân viên tàu mang bình nước sôi bằng tre, còn có trà, pha một cốc mất một phân tiền.

Ngọc Bảo lấy hộp cơm nhôm từ túi vải, sau đó mở nắp: “Chả cuốn còn nóng hổi, anh Phan ăn hai cái trước đi.”

Phan Dật Niên không đáp, gắp một cái ăn. Tuyền Anh cười: “Thơm quá, tôi ngửi mà thèm ch** n**c miếng.”

Ngọc Bảo đặt hộp cơm lên bàn, cười: “Thử xem mùi vị thế nào.”

Tuyền Anh không khách sáo, gắp một cái cắn, trầm trồ: “Giống hệt chả cuốn chiên ở nhà hàng. Nhân cải trắng thịt bằm, tôi thích nhất món này. Thu Sinh, anh cũng ăn một cái đi.”

Ngọc Bảo tưởng Thu Sinh sẽ không ăn, ai ngờ anh ta ăn luôn hai cái chả cuốn, không đũa thì dùng tay bốc. Ngọc Bảo không vui, thu hộp cơm nhôm lại, đặt về chỗ cũ. Phan Dật Niên từ đầu đến cuối vẫn điềm nhiên, như thể đứng ngoài lề.

Ngọc Bảo nghiêng đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ, nhìn mãi mí mắt trĩu xuống, tại dậy quá sớm. Đầu cô lắc lư, tựa vào vai Phan Dật Niên. Anh cởi áo vest, đắp lên người cô. Kiều Thu Sinh nhìn cảnh thân mật của hai người, lòng chua xót nên dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ. Tuyền Anh thì đọc báo.

Đến ga Côn Sơn, tàu dừng ba phút, sân ga đầy người bán rong, kẻ đẩy xe đẩy xe, người xách rổ xách rổ. Một thiếu niên giơ giá thuốc lá, trên giá đủ loại: Thượng Hải xanh, Thượng Hải đỏ, Tỉnh Bảo, Cao Bảo, Kim Lộc, Đôn Hoàng, Hải Âu, Phượng Hoàng, Phổ Giang, đủ cả những loại hiếm có trên thị trường, đều nằm trong tay cậu ta. Thiếu niên rao: “Thuốc lá đây, thuốc lá, hút một điếu sướng như tiên!” Một gã bán rong khác, thân hình lực lưỡng, đẩy xe gà quay, đuổi theo tàu hét: “Gà quay thơm lừng, gà không xương, xương cũng ngon!” Qua Côn Sơn, tàu nhanh chóng đến Tô Châu. Khi xuống tàu, bốn người chia tay mỗi người một ngả.

Trước khi đến cửa hàng áo cưới, Phan Dật Niên dẫn Ngọc Bảo đi núi Hổ Khâu, đến hồ Kiếm Trì, lại chạm mặt Thu Sinh và Tuyền Anh. Ngọc Bảo và Tuyền Anh bèn đi cùng nhau, thăm Hổ Khâu xong, thẳng tiến tiệm áo cưới. Tuyền Anh ưng một chiếc áo cưới, thích mê tơi, nhưng kích cỡ không vừa, phần ngực và eo cần chỉnh sửa, phải ngày mai mới lấy được. Thu Sinh nói với nhân viên: “Bọn tôi bốn năm giờ chiều phải lên tàu về Thượng Hải, không thể mai quay lại Tô Châu. Có thể trả thêm tiền để làm gấp không?”

Nhân viên đáp: “Không được, thợ may chỉ có hai tay thôi.”

Thu Sinh khuyên Tuyền Anh: “Chọn cái áo cưới khác không cần sửa, có phải tốt hơn không?”

Tuyền Anh không chịu: “Em chỉ thích cái này, cái khác không lọt mắt.”

Thu Sinh nói: “Nhưng phải về Thượng Hải mà.”

Tuyền Anh im lặng, mặt xụ xuống.

Phan Dật Niên, từ nãy vẫn im lặng, lên tiếng: “Nhà chú tôi ở Tây Sơn, tôi và Ngọc Bảo định ở lại một đêm, mai về Thượng Hải. Nếu không ngại, hai người đi cùng bọn tôi, cũng không lỡ việc lấy áo cưới.”

Tuyền Anh nghe vậy mừng rỡ, vỗ tay đồng ý. Thu Sinh nói: “Áo cưới cả chục cái, chọn lại, kiểu gì cũng có cái ưng, sao phải rắc rối thêm.”

Tuyền Anh bực bội: “Thu Sinh về đi, em sẽ ở lại đến mai, lấy áo cưới rồi mới đi.”

Thu Sinh thấy khuyên không được, đành mặt lạnh đồng ý. Áo cưới của Ngọc Bảo thì không cần sửa, vừa vặn như đo may riêng. Phan Dật Niên lấy cớ chưa mang đủ tiền, hẹn mai quay lại mua. Ngọc Bảo không nói gì.

Bốn người bắt xe đến Tây Sơn, dân trên núi bán rau bên đường. Phan Dật Niên bảo gà ở đây ngon, nấu canh tươi đến rụng lông mày, bèn mua một con gà ta. Ngọc Bảo mua một con cá nước ngọt. Tuyền Anh mua bốn con cua lông. Thu Sinh nói: “Chỉ ăn mặn thì có gì ngon, để anh mua thêm rau.”

Phan Dật Niên bảo: “Không cần mua, vườn rau nhà chú tôi có đủ hết.”

Thu Sinh nói: “Vậy tôi mua rượu vang.”

Phan Dật Niên dẫn ba người đến một sân nhà, Ngọc Bảo thấy bên ngoài quả nhiên là một vườn rau lớn, xanh tốt um tùm. Có lẽ nghe tiếng động, hai thanh niên từ trong nhà bước ra, cười: “Anh họ đến rồi!”

Cả nhóm cùng xách hành lý vào nhà.

Một con chó vàng lạ người, sủa hai tiếng, bị đuổi chạy mất.

Bình Luận (0)
Comment