Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Chương 60

Chương 60: Tan băng

*

Ngọc Bảo nói: “Không phải.”

Phan Dật Niên hỏi: “Vậy là gì?”

Mắt Ngọc Bảo đỏ hoe: “Giác quan thứ sáu, chuẩn không cần chỉnh.”

Phan Dật Niên kéo Ngọc Bảo lại, cô vùng vằng, anh thở dài: “Chúng ta yên ổn thôi, được không?”

Ngọc Bảo mới tựa vào, dần dần nép sát. Cô ngẩng đầu nhìn mặt anh, khẽ nói: “Là anh Phan không muốn yên ổn.”

Phan Dật Niên cười, không đáp.

Một người bán sủi cảo đêm đẩy xe ngang qua, thỉnh thoảng gõ hai tiếng mõ, giữa ánh trăng tĩnh lặng, mang chút thiền vị sâu lắng. Thật ra chỉ là cách thu hút khách. Phan Dật Niên hỏi: “Ăn không?”

Ngọc Bảo lắc đầu. Khi người bán đi xa, cô nói: “Anh Phan từng yêu chưa?”

Phan Dật Niên đáp: “Từng có hai lần, nhưng đã cắt đứt triệt để.” Anh chặn luôn chủ đề. Ngọc Bảo không hỏi thêm, cô nghĩ một lát, nói: “Em sắp thất nghiệp, anh Phan có để ý không?”

Phan Dật Niên bảo: “Tôi nuôi được.”

Ngọc Bảo lo lắng: “Anh Phan cũng sắp thất nghiệp rồi.”

Phan Dật Niên cười: “Đừng xem thường thực lực của tôi.”

Ngọc Bảo nói: “Khi nào rảnh, em đi bệnh viện với anh Phan một chuyến.”

Phan Dật Niên hỏi: “Làm gì?”

Ngọc Bảo đáp: “Chẳng phải anh bảo anh lạnh nhạt sao? Kiểm tra kỹ, ảnh hưởng đến sinh con thì phiền lắm.”

Phan Dật Niên nói: “Tôi lạnh nhạt, chứ không phải bất lực.” Nghĩ lại thấy buồn cười, tự chuốc lấy khổ.

Phan Dật Niên và Ngọc Bảo trở về nhà, Thu Sinh đã tắm xong, tựa ghế mây nghe radio. Tuyền Anh gãi vết muỗi cắn trên chân. Ngọc Bảo hỏi: “Sao không đốt nhang muỗi?”

Tuyền Anh cau mày: “Tìm khắp không thấy, bị cắn chết mất.”

Phan Dật Niên lên lầu, nhanh chóng mang xuống đĩa nhang muỗi. Ngọc Bảo nhận lấy, quỳ xuống đốt.

Phan Dật Niên còn mang bộ bài tây. Tuyền Anh nói: “Tôi biết bói bài, Ngọc Bảo có muốn bói không?”

Ngọc Bảo đáp: “Được chứ.” Hai người bắt đầu bói bài. Phan Dật Niên đi tắm.

Khi Phan Dật Niên tóc còn ướt, trở lại bàn, bói bài vẫn chưa xong. Anh nói: “Đánh bài không, chơi xì phé?”

Tuyền Anh bảo: “Hay đấy, gọi Thu Sinh chơi cùng.”

Thu Sinh đáp: “Chẳng hứng thú.”

Phan Dật Niên cười: “Không phải không hứng, sợ thua chứ gì.”

Thu Sinh nói: “Tôi sợ thua? Đùa à. Hồi ở Tân Cương làm thanh niên trí thức, tôi đánh khắp đoàn không đối thủ.”

Tuyền Anh cười, Ngọc Bảo không lên tiếng. Phan Dật Niên bảo: “Vậy chơi đi, cho tôi mở mang tầm mắt.”

Thu Sinh bị khích, đứng dậy vào bàn.

Ngọc Bảo vào góc bếp đánh răng rửa mặt, lúc ra thì ván bài đang căng thẳng. Phan Dật Niên bình thản, Thu Sinh thì cáu kỉnh, anh bất ngờ ném bài, bực bội hỏi: “Chán, mấy giờ rồi?”

Tuyền Anh nhìn đồng hồ: “Mười giờ.”

Thu Sinh nói: “Buồn ngủ quá, mai còn dậy sớm.”

Ngọc Bảo hỏi: “Trên lầu có mấy phòng?”

Phan Dật Niên đáp: “Hai phòng ngủ.”

Ngọc Bảo nói: “Tôi với Tuyền Anh một phòng nhé.”

Tuyền Anh bảo: “Được.”

Ngọc Bảo nói: “Anh Phan với Kiều Thu Sinh một phòng.”

Phan Dật Niên im lặng, Thu Sinh bảo: “Tôi ngủ ở ghế mây phòng khách, qua đêm là được.”

Ngọc Bảo và Tuyền Anh về phòng, giường treo màn cotton xám trắng, trên bàn có đèn dầu và bật lửa. Tuyền Anh nói: “Có đèn điện, sao còn để món đồ cổ này?”

Vừa dứt lời, đèn điện chớp nháy hai lần, kêu ù ù, rồi tắt ngóm. Ngọc Bảo mò trong tối thắp đèn dầu, hai người chui vào màn, nhất thời chưa ngủ được, ngoài cửa sổ ve kêu rộn rã. Tuyền Anh bảo: “Hóa ra ve đêm cũng kêu không ngừng.”

Ngọc Bảo quạt nan, không đáp. Tuyền Anh hỏi: “Ngày cưới định chưa?”

Ngọc Bảo đáp: “Rồi.”

Tuyền Anh hỏi: “Ngày nào?”

Ngọc Bảo nói: “Mùng tám tháng Mười.”

Tuyền Anh kêu lên: “Trời, tôi với Thu Sinh cũng mùng tám tháng Mười.”

Ngọc Bảo bảo: “Ngày này là ngày lành, chắc nhiều người cưới.”

Tuyền Anh hỏi: “Hôn lễ tổ chức ở đâu? Tôi với Thu Sinh ở khách sạn Hòa Bình.”

Ngọc Bảo lặng đi. Tuyền Anh hỏi: “Khó nói à?”

Ngọc Bảo đáp: “Không phải, tụi tôi cũng ở khách sạn Hòa Bình.”

Tuyền Anh sững sờ, lát sau cười: “Trùng hợp quá, tôi nghe cô tôi bảo, một tầng tổ chức hai tiệc cưới, hóa ra là tôi với Ngọc Bảo.”

Ngọc Bảo nói: “Không thể tưởng tượng nổi.”

Tuyền Anh cười: “Đúng là duyên phận.”

Ngọc Bảo mỉm cười, ánh sáng vàng vọt của đèn dầu in lên màn, gió đêm luồn qua khe cửa sổ, lùa vào. Ánh sáng lay động, như ngọn lửa sắp tàn mà chưa tắt. Ngọc Bảo nói: “Nghe anh Kiều kể, hai người là bạn cùng đại học.”

Tuyền Anh đáp: “Đúng thế.”

Ngọc Bảo nói: “Anh Kiều bảo, Tuyền Anh giúp anh ta chép bài, lấy nước, lấy cơm, may chăn, giặt áo, chăm sóc tận tình.”

Tuyền Anh bật cười: “Không phải tôi, tôi không làm được mấy chuyện đó. Nhưng tôi biết là ai. Thu Sinh ở trường, nữ sinh theo đuổi nhiều lắm, là một miếng bánh thơm.”

Ngọc Bảo nói: “Anh Kiều ở Tân Cương có bạn gái.”

Tuyền Anh hỏi: “Sao Ngọc Bảo biết?”

Ngọc Bảo đáp: “Tôi cũng là thanh niên trí thức ở Tân Cương, cùng một binh đoàn, ít nhiều nghe được tin đồn.”

Tuyền Anh nói: “Trước khi lên đại học thì chia tay rồi.”

Ngọc Bảo cười nhạt: “Ai nói thế?”
Tuyền Anh đáp: “Thu Sinh nói.”

Ngọc Bảo nghiến răng: “Anh Kiều đúng là…”

Tuyền Anh nói: “Hồi tôi năm hai, gặp Thu Sinh ở thư viện, chúng tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên, thân nhau đến giờ.”

Ngọc Bảo bảo: “Hóa ra là vậy.”

Tuyền Anh hỏi: “Còn Ngọc Bảo với anh Phan, quen nhau thế nào?”

Ngọc Bảo đáp: “Tụi tôi quen qua mai mối.”

Tuyền Anh ngạc nhiên: “Với điều kiện của anh Phan, còn cần mai mối sao?”

Ngọc Bảo nói: “Ừ, chắc là cần.”

Tuyền Anh bảo: “Anh Phan không phải người thường.”

Ngọc Bảo im lặng.

Tuyền Anh bất chợt vỗ cánh tay, gãi hai cái: “Có muỗi.”

Ngọc Bảo ngồi dậy, nhìn kỹ khắp nơi, khó khăn lắm mới tìm thấy, đập một cái chết ngay, lòng bàn tay dính máu. Định nói với Tuyền Anh, nhưng nghe tiếng ngáy khẽ. Ngọc Bảo nằm xuống, không biết từ lúc nào tiếng ve ngừng, trong màn nóng bức, nhưng đến nửa đêm lại thấy lành lạnh, đắp chăn mỏng ngủ tiếp. Không biết qua bao lâu, dường như chỉ chớp mắt, tiếng gà gáy xa gần, vang lên liên tiếp.

Ngọc Bảo ngồi dậy, đèn dầu đã cạn, ánh sáng trong phòng càng mờ, càng tôn lên ánh sáng trong trẻo ngoài cửa sổ. Tuyền Anh còn ngủ, Ngọc Bảo mặc chỉnh tề, xuống lầu, thấy Kiều Thu Sinh ngủ trên ghế mây, trước mặt là đĩa nhang muỗi đầy vòng tro trắng. Chiếc quạt nan rơi dưới đất. Khi Ngọc Bảo đi ngang, nghe tiếng thì thào: “Ngọc Bảo.” Cô nhìn sang, Kiều Thu Sinh không động đậy, nét mặt không đổi, đang nằm mơ.

Ngọc Bảo vào góc bếp, đun nồi nước sôi, rửa mặt xong, Phan Dật Niên, Kiều Thu Sinh và Tuyền Anh lần lượt dậy. Ngọc Bảo dùng canh gà nấu mì, bốn người ăn xong, bắt xe đến Hổ Khâu lấy áo cưới, rồi lên tàu về Thượng Hải, chia tay mỗi người một ngả.

Ngày cưới dần đến gần, Tiết Kim Hoa, Ngọc Phượng, Hoàng Thắng Lợi và Ngọc Khanh đặc biệt đến Phục Hưng Phường một chuyến. Tối đến, ngồi hóng mát ở hẻm, hàng xóm láng giềng hỏi han chuyện cưới xin của Ngọc Bảo. Tiết Kim Hoa phấn khởi, không ngớt lời khoa trương: “Nhà mới xem rồi, gia đình giàu có, kết thân đúng là khác biệt. Đồ đạc tôi đếm kỹ, đủ ba mươi sáu chân, tivi màu, máy ghi âm bốn loa, tủ lạnh, máy giặt đều mới mua. Nhà tôi chuẩn bị tám cái chăn lụa gấm và gối, sáu hòm gỗ long não. Tiệc cưới đặt ở khách sạn Hòa Bình, hơn trăm đồng một bàn, ba mươi bàn. Xe hơi mượn sáu chiếc. Ngày cưới còn mời thợ quay phim chụp ảnh hết buổi.”

Có người bảo: “Gớm, chưa thấy ai tổ chức hoành tráng thế này.”

Tiết Kim Hoa thở dài: “Đúng vậy, nửa đời tôi chưa từng thấy đám cưới nào xa hoa thế.”

Bình Luận (0)
Comment