Chương 69: Tương hợp
*
Ngọc Bảo bước đến văn phòng, ánh đèn hắt ra từ cửa sổ. Cô gõ cửa hai tiếng, Phan Dật Niên nói: “Vào đi.”
Ngọc Bảo đẩy cửa bước vào.
Phan Dật Niên và Tô Diệp đang ngồi trò chuyện trên ghế, cùng nhìn về phía cô. Cả hai đều là những người phong thái hiên ngang, khiến Ngọc Bảo có chút lúng túng. Phan Dật Niên dập tàn thuốc, cười nói: “Vợ tôi đây.”
Tô Diệp nói: “Nhặt được bảo bối ở đâu thế, tôi cũng phải đến đó canh chừng mỗi ngày mới được.”
Phan Dật Niên cười, không đáp. Cả hai đứng dậy, bước đến trước mặt Ngọc Bảo. Phan Dật Niên nói: “Đây là bạn anh, anh Tô.”
Ngọc Bảo nói: “Chào anh Tô.”
Tô Diệp gật đầu, mỉm cười nói: “Tôi còn có việc, đi trước một bước, hẹn gặp lại.”
Anh ta ra ngoài, không quên khép cửa lại.
Không khí bỗng tĩnh lặng. Ngọc Bảo lên tiếng trước: “Em mang quần áo sạch đến.”
Phan Dật Niên nghe, không đáp.
Ngọc Bảo nói tiếp: “Em còn mang canh bồ câu, bổ dưỡng lắm.”
Phan Dật Niên vẫn không đáp. Ngọc Bảo không hiểu thái độ của anh, đành đưa túi vải, nói: “Nếu không có việc gì thì em về đây.”
Phan Dật Niên nhận túi, thuận thế nắm lấy cổ tay cô. Ngọc Bảo hoảng hốt, nói: “Làm gì thế?”
Phan Dật Niên đặt túi sang một bên, không nói lời nào mà ôm lấy cô, sau đó đẩy cô tựa vào tường, cúi xuống hôn môi, cắn nhẹ đầu lưỡi, phát ra những âm thanh khe khẽ.
Ngọc Bảo sợ có người bước vào, ban đầu còn đẩy ra. Phan Dật Niên khàn giọng nói: “Ngọc Bảo, ngoan nào.”
Ngọc Bảo không giãy nữa, vòng tay ôm cổ anh, dịu dàng đáp lại. Sau một hồi hôn nồng nàn, cô nép vào lòng Phan Dật Niên, hơi thở dồn dập, ngẩn ngơ. Phan Dật Niên vẫn chưa thỏa mãn, hôn nhẹ lên trán cô, mang theo chút lưu luyến dịu dàng.
Phan Dật Niên nghe tiếng động sột soạt, liếc thấy Trương Duy Dân mở cửa, nhấc nửa chân vào, rồi vội rút lại, sau đó đóng cửa. Anh biết nơi đây không tiện, bèn cầm túi, nắm tay Ngọc Bảo rồi dẫn cô lên phòng trên tầng hai. Phòng ốc đơn sơ, chỉ có một chiếc giường gỗ một người, một bàn làm việc chất đầy bản vẽ. Hai chiếc ghế, giá để chậu, trên đó treo khăn mặt, hộp xà phòng và một chiếc chậu. Góc tường có ba bình nước nóng bằng nhựa và hai vali.
Phan Dật Niên dọn bản vẽ, nhường chỗ, đặt bình giữ nhiệt xuống, lấy bát đũa và thìa. Ngọc Bảo múc canh, gắp thịt, đầy một bát, mùi thơm ngào ngạt. Phan Dật Niên uống một ngụm canh, nói: “Mẹ Ngô nấu à?”
Ngọc Bảo đáp: “Vâng.”
Phan Dật Niên nói: “Mẹ Ngô thích cho táo đỏ và cẩu kỷ.”
Ngọc Bảo nói: “Như vậy bổ dưỡng hơn.”
Phan Dật Niên hỏi: “Thật à?”
Anh dùng chân kéo chiếc ghế còn lại đến bên, nói: “Ngồi đi.”
Ngọc Bảo ngồi xuống. Phan Dật Niên gắp một cái đùi bồ câu đưa cô, cô nói: “Em không ăn đâu.”
Phan Dật Niên hỏi: “Sao vậy?”
Ngọc Bảo đáp: “Hầm riêng cho anh bổ sung dinh dưỡng mà.”
Phan Dật Niên nói: “Dinh dưỡng nằm trong canh, chút thịt này chẳng đủ nhét kẽ răng.”
Ngọc Bảo nghĩ cũng đúng, cô chưa từng ăn thịt bồ câu, trong lòng cũng tò mò. Nhưng đùi bồ câu ít thịt, ăn vào chẳng có cảm giác gì. Phan Dật Niên đưa thêm miếng thịt ức, Ngọc Bảo nói: “Không ăn thêm được nữa.”
Phan Dật Niên nói: “Ăn đi. Gần đây ở chung với mẹ thế nào?”
Ngọc Bảo vừa ăn thịt vừa gật đầu: “Tốt lắm.”
Phan Dật Niên hỏi: “Dật Văn và Dật Thanh thì sao?”
Ngọc Bảo đáp: “Cũng tốt.”
Phan Dật Niên hỏi: “Còn chuyện công việc?”
Ngọc Bảo hơi nhạy cảm, im lặng không đáp. Phan Dật Niên cân nhắc, nói: “Nếu anh…”
Ngọc Bảo ngắt lời: “Thịt bồ câu mềm hơn thịt gà.”
Phan Dật Niên nghĩ một lát, nói: “Vậy à? Thử thêm cánh xem.”
Hai người ăn xong, phần lớn thịt bồ câu chui vào bụng Ngọc Bảo. Có người lên gọi: “Tổng giám đốc Phan, có điện thoại.”
Phan Dật Niên xuống lầu. Ngọc Bảo rửa sạch bát đũa và thìa, dọn dẹp vali, sau khi sắp xếp xong xuôi, cô bỏ quần áo bẩn vào chậu, mang theo bột giặt rồi ra phòng nước. Thỉnh thoảng có công nhân ra vào, đôi bên đều ngại ngùng. Trương Duy Dân cũng chạy đến, nói: “Chị dâu vất vả quá.”
Ngọc Bảo nói: “Anh Trương có quần áo cần giặt không, đưa đây em giặt cùng luôn.”
Trương Duy Dân nói: “Không dám, không dám.”
Ngọc Bảo nói: “Không sao đâu.”
Trương Duy Dân nói: “Tổng giám đốc Phan hạnh phúc thật.”
Ngọc Bảo cười, không đáp.
Phan Dật Niên trở lại phòng, Ngọc Bảo kéo một sợi dây rồi treo quần áo lên, đặt chậu dưới sàn để hứng nước nhỏ giọt. Cô nói: “Bây giờ trời tối, chỉ đành treo tạm thế này, mai có nắng, anh nhớ mang ra phơi ngoài sân nhé.”
Phan Dật Niên đáp: “Được.”
Ngọc Bảo nói: “Nếu không có việc gì thì em về đây.”
Phan Dật Niên nói: “Anh tiễn Ngọc Bảo một đoạn.”
Ngọc Bảo đáp: “Không cần đâu, em biết đường mà.”
Phan Dật Niên nhíu mày, nói: “Đi nào.”
Ngọc Bảo không nói gì. Hai người xuống lầu thì gặp Trương Duy Dân. Anh ta nói: “Chị dâu đi rồi à, rảnh thì ghé lại nhé.”
Ngọc Bảo mỉm cười, gật đầu. Trương Duy Dân nói tiếp: “Mười giờ có cuộc họp, tổng giám đốc Phan đừng quên.”
Phan Dật Niên nhìn đồng hồ, nói: “Dời cuộc họp lại, sáng mai bảy giờ họp.”
Trương Duy Dân ngẩn ra, hỏi: “Sao thế?”
Phan Dật Niên đáp: “Sáng mai tôi quay lại.”
Không nói gì thêm, anh kéo Ngọc Bảo ra đường lớn.
Ngọc Bảo im lặng suốt dọc đường, khi đến bến xe buýt, thấy Phan Dật Niên không dừng bước, cô vội nói: “Em đến nơi rồi.”
Phan Dật Niên nói: “Chưa tới.”
Ngọc Bảo hỏi: “Chẳng lẽ phía trước còn bến xe buýt khác?”
Phan Dật Niên đáp: “Cứ đi đi.”
Ngọc Bảo kìm lòng, nói: “Em phải chuyển ba chuyến xe buýt, lỡ đi sai một chuyến, phiền lắm.”
Phan Dật Niên nói: “Sẽ không sai đâu.”
Ngọc Bảo đành đi tiếp, khoảng mười phút thì thấy một nhà nghỉ. Phan Dật Niên bước vào, Ngọc Bảo hiểu ra, chẳng màng xấu hổ mà kéo tay anh, nói: “Đừng vào nữa.”
Phan Dật Niên hỏi: “Sao vậy?”
Ngọc Bảo đỏ mặt, nói: “Em không mang giấy đăng ký kết hôn.”
Phan Dật Niên cười: “Anh mang rồi.”
Giấy đăng ký kết hôn như tấm bùa hộ mệnh, hai người thuận lợi vào phòng. Phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ, một chiếc giường lớn trắng tinh, còn có màn chống muỗi. Phan Dật Niên cởi áo vest, lấy bàn chải, kem đánh răng, cốc và khăn mặt từ túi vải của Ngọc Bảo. Trong phòng có hai bình nước nóng và một bình nước lạnh. Anh nói: “Ngọc Bảo vào trước đi.”
Ngọc Bảo không ngờ bàn chải và những thứ đó được bỏ vào túi từ lúc nào, nghe anh nói, cô không nghĩ ngợi mà vội vàng đi rửa mặt như lửa đốt mông.
Phan Dật Niên cười khẽ. Ngọc Bảo rửa xong, anh vào rồi bước ra. Lúc này, cô đã chui vào chăn, lén nhìn anh chỉ mặc quần đùi, áo sơ mi khoác hờ, không cài cúc, để lộ lồng ngực rắn rỏi. Mặt cô nóng bừng, như muốn bốc cháy. Phan Dật Niên không khách sáo, đưa tay lột “tấm bánh chưng”, đến khi “vỏ” sạch trơn, anh đè cô xuống. Ngọc Bảo nắm chặt ga giường, nói: “Tắt đèn đi, em không thích để đèn.”
Phan Dật Niên dỗ dành: “Anh thích nhìn em khi làm.”
Đèn huỳnh quang sáng rõ, soi rõ từng chi tiết. Ngọc Bảo xấu hổ, lấy tay che mặt. Phan Dật Niên cười, nói: “Ngọc Bảo từng đọc Cô Vọng Ngôn chưa?”
Ngọc Bảo hỏi: “Là gì vậy anh?”
Phan Dật Niên đáp: “Giống Kim Bình Mai.”
Ngọc Bảo nói: “Hồi phá tứ cựu (*), toàn bộ bị đốt hết rồi.”
Phan Dật Niên nói: “Anh xem ở Hồng Kông, trong đó có hai câu thơ, dùng ở đây thật hợp: Trên chiếu trúc, một khối ngọc bạch ngấn mỡ cừu ngang dọc, trong màn lụa mỏng, một đóa mẫu đơn yêu kiều vấn vít khói sương.”
Ngọc Bảo càng nghe càng thẹn, dứt khoát chủ động ôm chặt cổ anh rồi hôn lên môi anh. Phan Dật Niên dĩ nhiên không bỏ lỡ, quả nhiên “xa cách ngắn ngày hơn cả tân hôn”. Lại đang lúc mới nếm vị nam nữ, hứng thú dâng cao, trăm kiểu mở khóa, vui vẻ không ngừng. Cuộc mây mưa kéo dài đến nửa đêm, hai người ôm chặt nhau, đến khi sống đi chết lại mới tỉnh, thì nghe tiếng gõ cửa “cộc cộc”.
Ngọc Bảo sợ đến mức mặt đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, hoảng hốt nói: “Không phải cảnh sát kiểm tra phòng chứ?”
Phan Dật Niên đáp: “Đừng sợ, chúng ta có giấy đăng ký kết hôn.”
Anh lật người xuống, ném khăn cho cô, nhanh chóng mặc quần áo. Ngọc Bảo định thần, cũng bắt đầu mặc đồ.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng mạnh. Phan Dật Niên đến cửa, hỏi: “Ai đó?”
Người ngoài đáp: “Cảnh sát, kiểm tra phòng.”
Phan Dật Niên nói: “Chúng tôi là vợ chồng.”
Người ngoài nói: “Là vợ chồng hay không, kiểm tra sẽ rõ.”
Phan Dật Niên thấy Ngọc Bảo mặc đồ gần xong mới mở cửa. Ba người bước vào, mặc đồng phục, đội mũ lưỡi trai lớn, đưa ra giấy tờ. Vào phòng, nhìn cảnh tượng cũng hiểu rõ. Ngọc Bảo chân run, bước đến mở cửa sổ cho thoáng.
Phan Dật Niên đưa giấy đăng ký kết hôn. Viên cảnh sát họ Chu xem qua, nói: “Sổ hộ khẩu.”
Phan Dật Niên không đáp. Ngọc Bảo đỏ mặt, nói: “Tôi không mang.”
Cảnh sát Chu hỏi: “Giấy giới thiệu của đơn vị thì sao?”
Phan Dật Niên nói: “Tôi đang xây tòa nhà Uyên Ương ở đường Chí Đan, không xa đây.”
Cảnh sát Chu nhìn hai người, nói: “Ý là không có giấy giới thiệu đơn vị?”
Phan Dật Niên đáp: “Không có.”
Cảnh sát Chu nói: “Hai người Thượng Hải, một cặp vợ chồng, có nhà không về, lại đến nhà nghỉ, không hợp logic người bình thường, đúng không?”
Hai viên cảnh sát kia cười khẽ, không nói. Phan Dật Niên nói: “Tôi làm xây dựng ở đường Chí Đan, hiếm khi về nhà. Vợ tôi từ Phục Hưng đến thăm, hai vợ chồng vào nhà nghỉ ngủ, quá bình thường.”
Cảnh sát Chu nói: “Nhưng thủ tục đăng ký không đầy đủ.”
Cảnh sát Lục nói: “Dẫn người phụ nữ này sang một bên hỏi chuyện.”
Phan Dật Niên kéo Ngọc Bảo ra sau lưng, lạnh giọng nói: “Không cần hỏi, hỏi nữa cũng là vợ chồng. Tôi xin hỏi cảnh sát, nếu giấy đăng ký kết hôn không có tác dụng, làm sao để chứng minh chúng tôi là vợ chồng?”
Cảnh sát Chu nói: “Giấy giới thiệu đơn vị, sổ hộ khẩu.”
Phan Dật Niên nói: “Tôi sẽ giải quyết. Gọi điện được chứ?”
Cảnh sát Chu đáp: “Được.”
Phan Dật Niên khẽ nói: “Ngọc Bảo, sổ hộ khẩu để đâu?”
Ngọc Bảo đáp: “Mẹ giữ.”
Phan Dật Niên nói: “Ngọc Bảo chờ đây, anh đi gọi điện, không sao đâu, đừng sợ.”
Ngọc Bảo nói: “Vâng, anh đi nhanh về nhanh.”
Một tiếng sau, Dật Văn và Trương Duy Dân lần lượt đến. Vụ lùm xùm này, dưới ánh mắt nửa cười nửa không của hai người, cuối cùng cũng lắng xuống.
Chú thích:
Phá Tứ Cựu là khẩu hiệu trong Cách mạng Văn hóa Trung Quốc, kêu gọi xóa bỏ bốn cái cũ: tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, tập quán cũ, với mục tiêu xây dựng xã hội mới theo chủ nghĩa cộng sản, nhưng đã gây ra tổn thất nghiêm trọng cho di sản văn hóa và xã hội truyền thống Trung Hoa.