Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Chương 71

Chương 71: Cuộc sống

*

Tiết Kim Hoa nói: “Cá thu lớn ngon lắm, có tiền cũng chẳng mua được. Hấp chung với dưa muối, phun thêm chút rượu vàng, ngon đến rụng lông mày.”

Tiểu Đào nói: “Con muốn ăn kẹo dầu Kinh.”

Tiết Kim Hoa nói: “Ăn cái gì mà ăn!”

Ngọc Phượng nói: “Mẹ!”

Tiết Kim Hoa nói: “Giờ mà ăn, Tết có khách đến thì ăn gì, ăn gió tây bắc à?”

Ngọc Phượng gọt bút chì, nói: “Trẻ con ăn một hai cái, giải thèm, đâu có ăn hết được.”

Tiết Kim Hoa nói: “Thèm rồi thì đâu chỉ một hai cái. Có bản lĩnh thì bảo Hoàng Thắng Lợi đi mua, thích ăn bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, xem mẹ có quản không.”

Ngọc Phượng bực mình, nói: “Trước đây một tiếng một câu con rể, giờ thì không đúng nữa rồi.”

Tiết Kim Hoa hỏi: “Sai chỗ nào?”

Ngọc Phượng nói: “Gọi thẳng tên họ luôn.”

Tiết Kim Hoa đáp: “Mẹ có nhiều anh rể lắm.”

Ngọc Phượng bảo: “Mẹ vỗ ngực nói xem, bao năm nay, Hoàng Thắng Lợi đối với mẹ thế nào?”

Tiết Kim Hoa trừng mắt: “Thế mẹ đối xử với con rể Hoàng tệ à?”

Ngọc Phượng lẩm bẩm: “Chỉ nghe tiếng người mới cười, chẳng thấy người cũ khóc.”

Tiết Kim Hoa cười lạnh: “Chẳng làm gì được, hàng Tết của con rể Hoàng mẹ vẫn chưa thấy đâu, còn con rể Phan thì thực đánh thực, nằm trong tay mẹ đây. Tính mẹ ghét nghèo yêu giàu, có lẽ bao năm nay, Ngọc Phượng giờ mới biết!”

Ngọc Phượng tức đến nghiến răng. Tiểu Đào nói: “Con không ăn kẹo dầu Kinh nữa.”

Mắt cô bé ngân ngấn nước. Tiết Kim Hoa nghiêm giọng: “Tết nhất đến nơi, không được khóc!”

Ngọc Bảo lấy hết kẹo trái cây trong túi, đưa cho Tiểu Đào, nói: “Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng nghe, đi làm bài tập đi.”

Tiểu Đào nói: “Cảm ơn dì hai.”

Cô bé nhận bút chì từ tay Ngọc Phượng, chạy tót lên gác, sàn gỗ rung lên, bụi bay xuống một lớp.

Ngọc Bảo nói: “Cãi gì chứ, Tết nhất đến nơi, hàng xóm nghe được thì cười cho.”

Ngọc Phượng không nói gì. Tiết Kim Hoa nói: “Chẳng hiểu sao lại nổi cáu với mẹ, như gặp ma.”

Ngọc Bảo nói: “Con ở trong ngõ thấy cô Tiền, chị A Quế, đeo băng đỏ, mặt mày hớn hở.”

Ngọc Phượng lập tức nói: “Nghiêm trị mà, ủy ban cư dân mới tuyển ủy viên trị an. Phục Hưng chắc cũng có.”

Ngọc Bảo nói: “Có. Các khu đều thống nhất bố trí.”

Ngọc Phượng nói: “Làm ủy viên trị an có trợ cấp. Bảo mẹ đi, mẹ sống chết không chịu.”

Tiết Kim Hoa nói: “Không phải tiền nào cũng dễ kiếm, việc gì cũng dễ làm. Mẹ là dân thường, không hại người, không bị người hại, thế là được.”

Ngọc Phượng không đáp.

Ngọc Bảo ra ban công thu quần áo, nhìn xuống dưới, thấy Hoàng Thắng Lợi và chị A Quế đứng ở đầu ngõ, đối diện nhau, vừa cười vừa nói chuyện. Cô đi xuống lầu, đến gian bếp, Hoàng Thắng Lợi vừa bước vào, bốn mắt chạm nhau. Hoàng Thắng Lợi nói: “Là Ngọc Bảo à.”

Ngọc Bảo cười, nói: “Nghe mẹ bảo, hàng Tết anh rể vẫn chưa chuẩn bị, anh rể phải nhanh lên đấy.”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Chẳng làm sao được, thắt lưng buộc bụng đón Tết thôi.”

Ngọc Bảo hỏi: “Ý là sao?”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Túi rỗng tuếch.”

Ngọc Bảo khó hiểu, hỏi: “Tiền kiếm được đâu?”

Hoàng Thắng Lợi nhìn quanh, ra hiệu cho Ngọc Bảo đứng vào góc tường, anh ta hạ giọng nói: “Anh đưa hết tiền cho chị A Quế rồi.”

Ngọc Bảo ngạc nhiên: “Lạ thật, vì sao thế?”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Chồng chị A Quế là thủy thủ, chạy tuyến quốc tế. Ở Nhật, dùng tiền Nhật tương đương tám trăm tệ mua một máy quay Sony, mang về bán lại, biết bao nhiêu không?”

Ngọc Bảo đáp: “Không biết.”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Đoán xem.”

Ngọc Bảo nói: “Đoán không ra.”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Ba nghìn tám trăm tệ.”

Ngọc Bảo giật mình: “Thật hay xạo vậy?”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Cửa hàng Hoa Kiều định giá bốn nghìn năm trăm tệ. Tivi màu Philips năm trăm tệ, mới chín phần mà bán được ba bốn nghìn. Xe máy Yamaha 80, mới tinh, bốn nghìn tệ, bán lại được cả chục nghìn.”

Ngọc Bảo nói: “Phát tài rồi!”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Đúng thế, chồng là thủy thủ quốc tế, điều kiện trời cho, chị A Quế không phát thì ai phát?”

Ngọc Bảo chợt hiểu, nói: “Anh rể chẳng lẽ…”

Hoàng Thắng Lợi đáp: “Đúng vậy, anh liều rồi. Anh năn nỉ chị A Quế cả nửa năm, chị ấy bị làm phiền quá mới đồng ý, mang về cho anh ba máy quay Sony, mười bao thuốc Marlboro, mười bao thuốc Lương Hữu, năm chai rượu brandy.”

Ngọc Bảo hỏi: “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Ba nghìn tệ, toàn bộ gia sản của anh. Bán lại được mười ba nghìn bốn trăm, đáng chứ?”

Ngọc Bảo hỏi: “Có phải giao hàng rồi mới trả tiền không?”

Hoàng Thắng Lợi lắc đầu: “Chị A Quế yêu cầu duy nhất là phải trả tiền trước, trả đủ, không thì khỏi bàn.”

Ngọc Bảo nói: “Mười ba nghìn tệ không phải con số nhỏ, quá mạo hiểm. Thành thật lái taxi không tốt sao, cứ phải làm mấy chuyện này.”

Hoàng Thắng Lợi cười: “Ngọc Bảo không hiểu rồi, không mạo hiểm, làm sao phát tài lớn được? Yên tâm, nhân phẩm chị A Quế, bao năm giao thiệp cũng đáng tin. Lại là hàng xóm láng giềng, chẳng có lý do gì để lừa anh.”

Ngọc Bảo nói: “Dù thế nào, đầu cơ trục lợi cũng là chuyện mờ ám, thuộc hành vi vi phạm pháp luật. Nếu có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng được pháp luật bảo vệ.”

Hoàng Thắng Lợi cười: “Ở miền Nam gọi là dân buôn, ở miền Bắc gọi là con phe. Ai cũng làm rầm rộ, kiếm tiền cả đống. Chút mưa bụi của anh thì nhằm nhò gì, thời buổi này, kẻ gan lớn thì no, kẻ nhát gan thì đói.”

Ngọc Bảo hỏi: “Chồng chị A Quế khi nào về?”

Hoàng Thắng Lợi đáp: “Qua Tết, đầu xuân sẽ về.”

Ngọc Bảo hỏi: “Mẹ và chị biết chưa?”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Chưa nói, nói ra thì Tết này không yên.”

Ngọc Bảo nói: “Em không hiểu lắm, nhưng trong lòng cứ thấy bất an, anh rể suy nghĩ kỹ đi.”

Hoàng Thắng Lợi đáp: “Mũi tên đã bắn, không có đường quay lại.”

Ngọc Bảo không nói được gì. Hoàng Thắng Lợi cười: “Yên tâm tuyệt đối đi. Nhưng tạm thời giữ bí mật cho anh, đừng nói ra.”

Anh ta vừa hát vừa lên lầu.

Đêm giao thừa, bốn giờ rưỡi sáng, trời còn đen kịt, Ngọc Bảo xách rổ đứng đợi ở cầu thang. Mẹ Phan, mẹ Ngô, Dật Văn và Dật Thanh cùng ra. Mẹ Phan nói: “Dật Niên vẫn chưa về.”

Ngọc Bảo đáp: “Anh ấy gọi điện rồi, đêm giao thừa chắc chắn có mặt ạ.”

Mẹ Phan không nói thêm, bước ra cửa ngõ. Không khí lạnh buốt, trên trời lấp lánh sao, người đông đúc, ánh đèn pin quét qua quét lại, chiếu lên những bóng người lộn xộn.

Ngọc Bảo cười: “Dật Thanh, khăn quàng đâu?”

Dật Thanh co cổ, nói: “Không ngờ gió sáng sớm lạnh cắt da thế này.”

Mẹ Ngô đeo bịt tai, nói: “Gió Thượng Hải, xưa nay vẫn sắc như dao.”

Ngọc Bảo tháo khăn quàng, nói: “Dật Thanh, lấy mà quàng đi.”

Dật Thanh nhận lấy, nói: “Em quàng rồi, chị dâu làm sao?”

Ngọc Bảo đáp: “Áo trượt tuyết của chị có mũ.”

Cô đội mũ lên. Dật Thanh không từ chối nữa, quấn khăn hai vòng quanh cổ, cười nói: “Ấm rồi.”

Ngọc Bảo hỏi: “Dật Thanh có bạn gái chưa?”

Dật Thanh hơi do dự, mỉm cười: “Chưa hẳn.”

Mẹ Phan hỏi: “Nghĩa là sao?”

Dật Thanh đáp: “Con cũng không nói rõ được.”

Ngọc Bảo hỏi: “Bạn học đại học à?”

Dật Thanh nói: “Không phải.”

Dật Văn hỏi: “Đi làm rồi?”

Dật Thanh đáp: “Chưa đi làm.”

Dật Văn nói: “Không phải bạn học, không đi làm, thanh niên xã hội, dân lang thang vô nghề, chính là loại bị nghiêm trị đấy.”

Dật Thanh nói: “Nói nhiều làm gì.”

Dật Văn nói: “Không nói được chứ gì, đợi anh cả về xử lý em.”

Mẹ Phan vỗ vai Dật Văn, cười nói: “Thôi, đừng nói nữa.”

Ngọc Bảo ngẩng đầu, đã đến chợ nhỏ đường Cự Lộc. Các quầy hàng xếp hàng dài, người chen chúc nhau, nước chảy không lọt. Ngọc Bảo, mẹ Phan và những người khác tản ra, tìm viên gạch của mình. Nhờ Ngọc Bảo dặn trước nên khi đến lượt, hàng đã được cân sẵn, bỏ thẳng vào rổ. Mẹ Phan cầm phiếu rau khô, đang xếp hàng mua mộc nhĩ, nấm hương và hoa cúc khô, chợt nghe có người gọi, quay lại thì thấy mẹ Thu Sinh (Tiểu Vương), cười nói: “Có duyên thật, lại gặp nhau rồi.”

Mẹ Thu Sinh nói: “Đúng thế.”

Nhưng rồi cả hai chẳng biết nói gì thêm.

Mẹ Thu Sinh hỏi: “Dâu mới nhà chị ổn chứ?”

Mẹ Phan đáp: “Rất tốt. Dâu mới nhà em thì sao?”

Mẹ Thu Sinh nói: “Tốt thì tốt, nhưng tính tiểu thư, được cha mẹ nuông chiều, chẳng biết làm dâu.”

Mẹ Phan cười, không đáp. Mẹ Thu Sinh nói tiếp: “Nhưng về tiền bạc thì rộng rãi. Cô của dâu mới gửi tiền từ nước ngoài về, đổi thành phiếu Hoa Kiều, đến cửa hàng Hoa Kiều mua áo len, giày da, còn mua cả một cái đồng hồ.”

Mẹ Phan nói: “Dâu mới hiếu thảo, là phúc của em.”

Mẹ Thu Sinh nói: “Phúc này em chẳng kham nổi. Tiêu tiền như nước, sau này biết làm sao.”

Mẹ Phan cười, không tiếp lời.

Bình Luận (0)
Comment