Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Chương 79

Chương 79: Hương vị năm mới

*

Mẹ Phan và Ngọc Bảo ngồi dưới ngọn đèn, bàn tính chuyện cái Tết này nên qua thế nào.

Mẹ Phan đã sắp xếp sẵn phiếu tem, phiếu trợ cấp Tết và tiền mặt.

Ngọc Bảo lại đếm thêm một lượt, móc ra năm chục đồng bỏ vào.

Mẹ Phan bảo: “Mẹ có hỏi Dật Văn rồi, năm nay đơn vị không phát lương thực dầu mỡ hay thực phẩm phụ đâu, cả nước cung ứng vật tư căng thẳng, chỉ phát xà phòng, khăn lông, kem gội thôi.”

Ngọc Bảo thắc mắc: “Còn Dật Thanh thì sao?”

Mẹ Phan đáp: “Chưa có thông báo.”

Ngọc Bảo nói: “Năm nay bày biện không được phong phú như mọi năm, nhưng cũng không thể quá sơ sài.”

Mẹ Phan gật: “Mẹ cũng nghĩ vậy.”

Ngọc Bảo cân nhắc: “Gà cá thịt trứng là nhất định phải có, mình làm một mâm thập cẩm đại thập bồn đi, nguyên liệu nhiều, trông đẹp mắt, lại vui vẻ.”

Mẹ Phan hưởng ứng: “Được đó, mua thêm một con vịt nữa.”

Ngọc Bảo lắc đầu: “Thôi vịt khỏi đi, năm nay hộ lớn được phân hai con gà, một con nấu canh, một con ướp muối.”
Mẹ Phan hỏi: “Thế còn sườn heo?”

Ngọc Bảo đáp: “Con vẫn muốn mua thêm thịt heo, làm viên, làm hoành thánh, bánh trứng, xúc xích, thịt ngâm nước tương, kho thịt đỏ, đều cần dùng tới.”

Mẹ Phan hụt hẫng: “Ừ.”

Ngọc Bảo an ủi: “Tết có đặc cung cá mè hoa, mình mua một con to. Còn nếp với bánh tổ cũng nên mua ít.”

Mẹ Phan vui vẻ: “Nếp tốt đấy, không có vịt bát bảo thì làm cơm bát bảo. Bánh tổ thì xào cải muối với thịt sợi.”

Hai người cân nhắc thêm bớt, cuối cùng quyết định xong danh sách mua sắm.

Ngọc Bảo quay về phòng, thấy Phan Dật Niên đang ngồi cạnh Tinh Tinh và Nguyệt Lượng, ôm quyển sách đọc.

Nguyệt Lượng chớp mắt lắng nghe, Tinh Tinh thì ngủ say.

Phan Dật Niên cười: “Cái thằng nhỏ này, hễ anh đọc sách là coi như nhạc ru ngủ, trăm lần đều hiệu nghiệm.”

Ngọc Bảo phì cười.

Phan Dật Niên nhìn qua: “Mẹ tìm Ngọc Bảo làm gì thế?”

Ngọc Bảo đáp: “Bàn chuyện sắm Tết.”

Phan Dật Niên hỏi: “Phiếu tem với tiền có đủ không?”

Ngọc Bảo đáp khẽ: “Đủ mà.”

Phan Dật Niên gật: “Ừ.”

Ngọc Bảo cúi giọng: “Năm nay có lỗi với Dật Niên rồi.”

Phan Dật Niên ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Ngọc Bảo nói: “Để tiết kiệm ngân sách, vịt bay mất rồi.”

Phan Dật Niên hỏi: “Còn cái gì bay nữa?”

Ngọc Bảo kể: “Sườn, chân giò, tôm ngọt, thịt bò thịt cừu, rượu cũng không định mua chai nữa, thực phẩm phụ ở cửa hàng mua lẻ đem về ăn thôi.”

Phan Dật Niên không đáp, đặt sách xuống, kéo Ngọc Bảo vào lòng rồi cúi xuống hôn.

Ngọc Bảo giật mình, đập vào vai anh: “Nguyệt Lượng đang nhìn kìa.”

Phan Dật Niên cười: “Nó đâu hiểu.”

Ngọc Bảo bấu mạnh vào hông anh một cái, thân thể cũng mềm ra.

Chưa tới hai ngày, Trương Duy Dân mang đến một bao tải.

Ngọc Bảo hỏi: “Cái gì vậy?”

Trương Duy Dân đáp: “Đồ Tết bạn bè gửi cho Tổng giám đốc Phan.”

Ngọc Bảo mừng rỡ: “Cảm ơn nha.”

Mẹ Ngô bế Tinh Tinh đi tới.

Trương Duy Dân ghé sát trêu, Tinh Tinh túm lấy ngón tay cắn mạnh.

Mẹ Ngô vội kêu: “Ối, còn cắn nữa thì bị đánh miệng à.”

Tinh Tinh cố tình cắn.

Mẹ Ngô bảo: “Chắc sắp mọc răng rồi.”

Trương Duy Dân thấy thú vị, cười bảo: “Chị dâu, tôi cũng sắp làm cha rồi.”

Ngọc Bảo sững người: “Bao nhiêu tháng rồi?”

Trương Duy Dân khoe: “Ba tháng, tên cũng nghĩ xong rồi. Con trai gọi Trương Văn Long, con gái gọi Trương Phượng Lâm.”

Ngọc Bảo cúi đầu: “Nhanh tay ghê.”

Cầm kéo, cô cắt mạnh miệng bao, một con vịt béo lăn ra, Ngọc Bảo không kịp tránh, giật mình nhảy dựng.

Dật Thanh nghỉ Tết sớm, đơn vị phát đồ Tết, gạo bột dầu bánh kẹo đủ cả.

Mẹ Phan lại thêm một miếng thịt ngâm xì dầu, một con gà, dặn Ngọc Bảo mang về nhà mẹ đẻ.

Dật Thanh nói: “Em vừa hay định qua Đồng Phúc luyện hát, để em đem luôn.”

Ngọc Bảo động viên: “Có tự tin chứ?”

Dật Thanh đáp chắc: “Tuyệt đối có.”

Mẹ Phan chọc: “Nói dóc thì giỏi lắm.”

Dật Thanh cau mày: “Mẹ lúc nào cũng kéo chân con.”

Mẹ Phan cười, Ngọc Bảo cũng cười: “Chị tin Dật Thanh, nhất định làm được.”

Khu bếp lò cứ mỗi khi cận Tết, trên xà đều treo đầy từng chuỗi thịt muối, thịt ngâm xì dầu, gà gió vịt gió, xúc xích, cá khô, người đi bên dưới, hít thở toàn là mùi ướp thơm nức.

Ngọc Bảo như thường lệ phụ giúp Mẹ Ngô.

Mẹ Ngô bảo: “Sáng nay không biết từ đâu chạy đến một con mèo, ngậm đoạn xúc xích, chạy vù đi, tôi không đuổi kịp, phải kiểm tra lại xem có mất không.”

Mọi nhà bắt đầu đếm số.

Dì Trang đập đùi: “Nhà tôi mất rồi.”

Chú Lý mượn cái cối đá, trong tay mài bột gạo nước, giọng sang sảng: “Treo thấp quá, hoặc treo cao lên, hoặc tìm cái rổ tre, bỏ đồ muối vào, đậy nắp lại, treo đâu cũng được, kể cả bậu cửa sổ, mèo chó chẳng lấy được.”

Dì Trang than: “Sao không nói sớm, lúc nào cũng vậy, xong rồi mới nói như Gia Cát Lượng.”

Chú Lý cười: “Giờ vá chuồng trâu, vẫn chưa muộn.”

Chị Diêu hỏi: “Con gà sống kia, của nhà ai thế?”

Dì Trang đáp: “Cũng là của nhà tôi.”

Chị Diêu nhắc: “Phải coi chừng, ban đêm có chồn vàng rình.”

Dì Trang bảo: “Không sao đâu, đêm qua tám giờ, cửa bếp tôi khóa rồi.”

Mẹ Ngô bảo: “Năm nay thịt heo không ngon, toàn là mỡ với thịt thô thôi.”

Chú Lý cười: “Có cái ăn là tốt rồi. Báo chí nói rồi, năm nay Thượng Hải thịt heo căng, toàn lợn to từ phương Bắc chi viện xuống.”

Mẹ Ngô gật gù: “Thì ra vậy.”

Chú Lý khoe: “Tôi mua được mỡ tấm còn đẹp hơn mấy năm trước, trắng phau, làm bánh viên mỡ thì tuyệt.”

Dật Văn đi xuống, hỏi: “Chị dâu, cần em giúp gì không?”

Ngọc Bảo đáp: “Lại đây giúp chị xay thịt, tay chị quay mỏi nhừ rồi.”

Dật Văn xắn tay áo lên.

Dì Trang đang rán bánh trứng, tiện miệng hỏi: “Dật Văn có bạn gái chưa?”

Dật Văn cười: “Sao có được, muốn giới thiệu cho con không?”

Chị Diêu chen vào: “Cũng bày đặt nói, lần trước tôi giới thiệu, cậu cho người ta leo cây.”

Dật Văn phân trần: “Tuổi còn nhỏ quá, không hợp với em.”

Dì Trang gặng hỏi: “Thế Dật Văn muốn điều kiện gì, nói nghe coi?”

Dật Văn cười: “Con chẳng có yêu cầu gì, chỉ cần có duyên mắt là được.”

Chú Lý bật cười: “Không yêu cầu mới là yêu cầu cao nhất đó. Thế nào gọi là có duyên, chuyện này rắc rối lắm.”

Mọi người cùng phá lên cười.

Không biết lúc nào Lưu Khiết đã tới, cô đứng trước bếp, tay cầm dao băm thịt rất chăm chú.
Dật Văn xay xong nhân, thấy Lưu Khiết vẫn còn băm, anh bước tới: “Để tôi giúp em.”

Lưu Khiết lạnh giọng: “Không cần.”

Dật Văn cười: “Để tôi làm, tôi có sức mà.”

Lưu Khiết bỗng nổi nóng: “Tôi nói không cần!” Rồi “bốp” một tiếng, cô đập dao mạnh xuống thớt, xoay người chạy lên lầu.

Mọi người ngẩn ra.

Bà Lưu vội xin lỗi: “Lại không biết phát điên cái gì, cái tật nóng nảy này, Dật Văn đừng để bụng nha.”

Dật Văn lắc đầu cười: “Không sao đâu.”

Ngọc Bảo gọi: “Qua đây bóc tỏi đi.”

Dì Trang đùa: “Con gái lớn không giữ được, giữ rồi giữ nữa cũng hóa oán, chi bằng tìm chỗ gả đi là xong.”

Bà Lưu thở dài: “Tôi nằm mơ cũng muốn, nhưng ai chịu cưới một đứa tật nguyền chứ.”

Dì Trang an ủi: “Đừng vội, Tết này tôi đi thăm bà con, sẽ để ý cho.”

Bà Lưu mừng: “Cảm ơn, cảm ơn nhiều.”

Chị Diêu cười: “Nếu mai mối thành công, bà Lưu phải đem mười tám cái giò heo ra khao đấy.”

Bà Lưu gật: “Nhất định rồi.”

Giải Casio Cup, đêm ba mươi Tết có trận chung kết.

Nhà họ Phan ăn cơm tất niên, hiếm khi ăn giữa trưa, bàn thức ăn vẫn đầy ắp, không khác gì năm trước.

Phan Dật Niên mở rượu vang, Mẹ Phan bế Nguyệt Lượng, cứ liếc mấy lần về phía phòng Dật Võ, định nói lại thôi.

Ngọc Bảo liền khuyên: “Dật Văn, đi gọi Dật Võ cả nhà qua ăn chung đi. Bình thường có chia ra, nhưng ngày Tết vẫn nên ngồi một bàn.”

Mắt Mẹ Phan đỏ hoe.

Phan Dật Niên im lặng.

Dật Văn đáp: “Được.” rồi đứng dậy đi gõ cửa.

Dật Thanh khiêng thêm ba cái ghế qua.

Không lâu sau, Quyên Quyên chạy tới trước, ngồi phịch cạnh mẹ Phan.

Mẹ Phan nhắc: “Rửa tay chưa, phải chú ý vệ sinh.”

Quyên Quyên đáp: “Con rửa rồi ạ.”

Dật Võ và Dư Lâm bế Tráng Tráng theo sau Dật Văn bước vào, mọi người lặng thinh.

Dật Văn ngồi xuống trước, Dật Võ và Dư Lâm đứng chưa dám động.

Dật Võ lẩm bẩm: “Mẹ, anh cả…”

Mẹ Phan không nói gì.

Phan Dật Niên rót rượu vang, điềm đạm hỏi: “Phải mời thì mới được ngồi à?”Mọi người thầm thở phào.

Tinh Tinh ngồi trên đùi Mẹ Ngô.

Mẹ Ngô vội nhắc: “Đừng để Tráng Tráng ngồi cạnh tôi.”

Dật Võ hỏi: “Sao thế?”

Mẹ Ngô nói: “Không thấy mắt Tinh Tinh sáng rực lên sao, lát nữa Tráng Tráng khóc ré, đừng trách tôi không báo trước.”

Dư Lâm nghĩ lại, không dám cãi, bèn ôm Tráng Tráng sang ngồi bên Dật Thanh.

Dật Võ nói: “Trong phòng con còn mấy món nguội, con đi bưng qua.”

Mẹ Phan gạt đi: “Không cần, để đó mà ăn riêng.”

Mẹ Phan nâng chén rượu, khấn trời đất, khấn tổ tiên, khấn người đã khuất, rồi dằn giọng: “Năm nay qua chẳng dễ dàng, bao thăng trầm, mẹ không nói nữa. Mong năm tới, anh cả sự nghiệp, Đông Sơn tái khởi; Ngọc Bảo làm ăn, phát đạt rực rỡ. Dật Văn không thể kéo dài thêm, sớm dựng vợ. Dật Thanh chăm chỉ công việc, cũng có thể tìm bạn gái rồi. Quyên Quyên cố học hành, phấn đấu môn nào cũng đứng đầu. Dật Võ, Dư Lâm, tự biết mà lo liệu đi.”

Mẹ Phan cầm đũa lên trước: “Dật Thanh tối nay thi hát, ta ăn tất niên sớm một chút.”

Phan Dật Niên căn dặn: “Dật Thanh ăn thanh đạm thôi, giữ giọng.”

Anh gắp một miếng thịt kho bỏ vào bát Ngọc Bảo.

Ngọc Bảo mỉm cười: “Đài truyền hình gửi hai vé khán giả, mẹ đi nhé.”

Mẹ Phan lắc đầu: “Mẹ thôi, mẹ với Mẹ Ngô ở nhà trông Nguyệt Lượng, Tinh Tinh Anh cả, Ngọc Bảo đi đi.”

Dư Lâm hỏi: “Dật Thanh hát bài gì vậy?”

Dật Thanh cười: “Bí mật.”

Bình Luận (0)
Comment