Chương 8: Chia tay
*
Lâm Ngọc Bảo đến Quảng trường Nhân Dân, ngồi trên ghế đá, sớm hơn giờ hẹn với Kiều Thu Sinh nửa tiếng. Trên đường đi, cô mua hai cái bánh trứng, ăn được một cái rưỡi thì chẳng còn khẩu vị, phần bánh còn lại, cô bẻ vụn từng mẩu nhỏ để cho bồ câu ăn. Chẳng mấy chốc, trước mặt cô đã đen kịt một đàn chim.
Kiều Thu Sinh trông thấy Ngọc Bảo, vẫn ngồi ở chỗ cũ ngày xưa, lòng anh ta bỗng dưng trĩu nặng, phải trấn tĩnh một lúc mới bước đến gần rồi gọi: “Ngọc Bảo.”
Đàn bồ câu vỗ cánh phần phật bay lên, cuốn theo một luồng gió quỷ quái, làm mắt người cay xè.
Kiều Thu Sinh đưa cái túi vải cho Ngọc Bảo, trên túi in dòng chữ “Binh đoàn xây dựng Sư đoàn Nông Thập”. Ngọc Bảo mím môi nhận lấy, mở miệng túi ra xem, bên trong có hai túi nho khô Turpan, một túi chà là ngọc Hòa Điền, một hộp sắt đựng tuyết liên Thiên Sơn và nhục thung dung.
Kiều Thu Sinh nói: “Mẹ anh bảo đã nhận tấm lòng của em, nhưng đồ thì vẫn nên trả lại chủ cũ.”
Ngọc Bảo nắm chặt miệng túi, cúi đầu không nói. Kiều Thu Sinh lau mồ hôi trán, vẫn mặc đồng phục công tác của Cục Công Thương, chất liệu vải đũi, nóng đến chết người. Anh cởi vài cúc khaki, dùng tay nắm hai vạt áo phe phẩy đôi lần, tạo ra chút gió vô nghĩa. Kiều Thu Sinh lẩm bẩm một mình: “Mùa mưa dầm, ẩm ướt dính dớp, mùa mưa dầm quái gở.”
Ngọc Bảo mím môi.
Kiều Thu Sinh hỏi: “Ngọc Bảo, mấy năm ở Tân Cương em sống ổn chứ?”
Ngọc Bảo đáp: “Chẳng có gì tốt hay không tốt, ngày tháng rồi cũng phải sống tiếp.”
Kiều Thu Sinh lại hỏi: “Lý Anh Nga ở xưởng có còn tìm cách bắt nạt em không?”
Ngọc Bảo nói: “Cũng tạm.”
Kiều Thu Sinh bảo: “Ồ, nhưng có Đường Thiếu Ninh ở đó, anh yên tâm.”
Ngọc Bảo hỏi: “Ý anh là sao?”
Kiều Thu Sinh cười cười, nói: “Anh biết Đường Thiếu Ninh thích em. Sau khi anh đi, em không nghĩ đến chuyện tiến tới với cậu ta sao? Đường Thiếu Ninh tính tình tốt, ngoại hình cũng không tệ.”
Ngọc Bảo đáp: “Năm thứ hai sau khi anh đi, Đường Thiếu Ninh cưới Lý Anh Nga.”
Kiều Thu Sinh ngẩn ra: “Anh hơi lẫn lộn rồi, Đường Thiếu Ninh đâu có cảm tình với Lý Anh Nga.”
Ngọc Bảo hỏi: “Câu anh vừa nói có ý gì?”
Kiều Thu Sinh đáp: “Câu nào cơ?”
Ngọc Bảo nói: “Anh đừng giả ngây, rõ ràng anh biết tôi nói câu nào. Tôi đã có bạn trai, bạn trai của tôi là anh, sao có thể đi tiến tới với Đường Thiếu Ninh được? Trong mắt anh, tôi là loại con gái lẳng lơ, ph*ng đ*ng, không chịu nổi cô đơn đến thế sao?”
Kiều Thu Sinh nói: “Anh đùa thôi.”
Lâm Ngọc Bảo đáp: “Chuyện này mà đùa được sao? Tôi thật sự không hiểu nổi anh nữa, Thu Sinh.”
Kiều Thu Sinh bực bội: “Lại bắt đầu rồi. Anh chỉ buột miệng nói một câu, em cứ bám lấy không buông.”
Im lặng một lúc, không thấy tiếng trả lời, Thu Sinh ngẩng đầu thì thấy Ngọc Bảo từ lúc nào đã khóc, cắn môi lặng lẽ để nước mắt rơi, như đóa lê trắng vương mưa, yếu ớt khiến lòng người xót xa, ai nhìn cũng không nén được thương cảm.
Thu Sinh thở dài, dịu giọng: “Anh có nói gì đâu. Anh xin lỗi, được chưa?”
Anh đưa tay định lau nước mắt trên má Ngọc Bảo, nhưng cô nghiêng mặt tránh đi, không để anh ta chạm. Thu Sinh rụt tay lại, lòng đầy phiền muộn, nhìn chăm chăm vào vệt phân bồ câu trắng loãng dưới chân, một lúc sau mới nói: “Ngọc Bảo, em cứ bảo không về được, sao giờ đột nhiên lại về?”
Ngọc Bảo giọng khàn khàn: “Mẹ, chị, anh rể và em gái tôi đều đồng ý, thế là tôi về được.”
Thu Sinh nói: “Vậy là họ đồng ý rồi.”
Ngọc Bảo nói: “Hồi đó, khi anh thi đậu đại học, đêm trước ngày đi, anh từng nói, đợi tôi về Thượng Hải thì chúng ta cưới nhau. Giờ tôi đã về rồi, anh phải giữ lời hứa chứ, Thu Sinh?”
Thu Sinh đáp: “Ngọc Bảo, có vài lời dù khó nói, nhưng anh không thể không nói. Mối quan hệ yêu đương giữa anh và em, đến đây là chấm dứt. Xin lỗi em.”
Ngọc Bảo hỏi: “Tại sao?”
Thu Sinh nói: “Việc em về Thượng Hải mãi không giải quyết được. Ba và mẹ anh không hài lòng, anh cũng chẳng thể chờ thêm. Hơn nữa, anh vào làm ở Cục Công Thương, phải qua kiểm tra lý lịch. Thành phần gia đình em là một vấn đề lớn.”
Ngọc Bảo hỏi: “Còn lý do nào khác không?”
Thu Sinh nói: “Đến nước này, anh cũng chẳng muốn giấu em. Khi học đại học, anh quen một cô bạn cùng lớp.”
Ngọc Bảo mắt ươn ướt: “Hóa ra là vậy.”
Thu Sinh tiếp: “Cô bạn này rất chủ động, giúp anh ghi chép bài giảng, ôn tập sau giờ học, mang bình nước nóng, lấy cơm ở căng tin, còn giúp anh khâu chăn, giặt quần áo. Cô ấy hỏi han, chăm sóc rất dịu dàng, chu đáo. Ban đầu anh chẳng để tâm, nhưng thời gian lâu dần, nước chảy đá mòn, gậy sắt cũng có thể mài thành kim. Lòng người vốn dĩ là thịt, làm sao chịu nổi sự săn sóc như thế.”
Ngọc Bảo nghẹn ngào: “Anh chỉ nhìn vào sự ấm áp trước mắt, mỗi tháng nhận tiền tôi gửi qua bưu điện, chẳng lẽ không nhớ đến tôi? Tôi khổ sở biết bao, để anh có cuộc sống tốt hơn ở trường, tôi tình nguyện làm ca đêm vì có phụ cấp. Tôi không dám ăn, chỉ ăn rau dưa, cơm thô. Tôi không dám mặc, quần áo vá đi vá lại ba năm. Mỗi lần lãnh lương, tôi chạy thẳng đến bưu điện, tiền vào tay trái, ra tay phải, chỉ sợ anh chịu thiệt. Anh bảo lòng người là thịt, sao đối với tôi lại sắt đá đến thế?”
Thu Sinh lặng im.
Ngọc Bảo nói: “Nếu đã thay lòng, sao không nói sớm với tôi?”
Thu Sinh đáp: “Thứ nhất, anh không biết phải nói thế nào. Thứ hai, anh sợ em đau lòng.”
Mắt Ngọc Bảo mắt đỏ hoe: “Bây giờ thì anh không sợ nữa sao?”
Thu Sinh nghe mà lòng áy náy, thần sắc u ám: “Ngọc Bảo, anh sắp cưới rồi. Cả đời này, người anh yêu nhất là em, nhưng cũng là người anh có lỗi nhất. Em muốn anh bù đắp thế nào để em bớt đau lòng, anh nhất định sẽ cố gắng.”
Ngọc Bảo nói: “Chuyện đã rồi, tôi dù không cam tâm cũng chẳng thể làm gì, đành phải vậy. Tôi có một ý, hy vọng anh đồng ý.”
Thu Sinh đáp: “Em cứ nói đi.”
Ngọc Bảo lấy từ túi xách ra một cuốn sổ. Thu Sinh nhận lấy, lật xem, bên trong chi chít ghi ngày tháng và số tiền gửi. Ngọc Bảo nói: “Trong bốn năm anh học đại học, năm đầu lương tôi sáu mươi lăm đồng, tôi giữ mười lăm, gửi anh năm mươi. Năm hai lương sáu mươi bảy đồng, tôi giữ mười bảy, gửi anh năm mươi. Năm ba lương bảy mươi đồng, tôi giữ mười lăm, gửi anh năm mươi lăm. Năm tư lương bảy mươi hai đồng, tôi giữ mười bảy, gửi anh năm mươi lăm. Một năm mười hai tháng, hai năm đầu hai mươi bốn tháng, tổng cộng gửi một nghìn hai trăm đồng. Hai năm sau hai mươi bốn tháng, tổng cộng gửi một nghìn ba trăm hai mươi đồng. Bốn mươi tám tháng, tổng cộng hai nghìn năm trăm hai mươi đồng. Nếu anh thực sự thấy có lỗi với tôi, tôi không tham lam gì, chỉ cần anh trả lại số tiền này cho tôi, từ nay về sau, anh đi đường dương quan của anh, tôi qua cầu độc mộc của tôi, đôi bên không liên quan nữa.”
Thu Sinh nói: “Anh đồng ý. Anh sẽ làm tròn, trả em ba nghìn đồng.”
Ngọc Bảo đáp: “Tình cảm bao năm của chúng ta, hóa ra chỉ gói gọn trong bốn trăm tám mươi đồng, thật nực cười.”
Thu Sinh không đáp.
Ngọc Bảo hỏi: “Thu Sinh, khi nào anh trả tiền cho tôi?”
Thu Sinh nói: “Lần cưới này, anh đã tiêu hết tiền của mình và ba mẹ, còn nợ thêm. Bây giờ lấy ra ngay hơi khó, có thể trả mỗi nửa năm một phần tư, hai năm trả hết được không?”
Ngọc Bảo nghĩ ngợi rồi nói: “Đành vậy, nhưng phải tính lãi như ngân hàng.”
Thu Sinh đáp: “Được!”
Ngọc Bảo lấy giấy bút từ túi, bảo Thu Sinh viết giấy nợ. Viết xong, cô đọc kỹ hai lượt rồi mới gấp lại, cất vào túi xách.
Thu Sinh gọi: “Ngọc Bảo.”
Ngọc Bảo ngắt lời: “Xong việc rồi, anh đi được rồi.”
Thu Sinh nói: “Nơi này bắt xe buýt bất tiện, anh đưa em một đoạn được không?”
Ngọc Bảo đáp: “Tôi còn ít bánh trứng, muốn tiếp tục cho bồ câu ăn.”
Thu Sinh nói: “Ngọc Bảo, làm em gái anh nhé. Có khó khăn gì, cứ tìm anh trai này.”
Ngọc Bảo đáp: “Không cần.”
Thu Sinh nói: “Xem ra em vẫn chưa tha thứ cho anh.”
Ngọc Bảo bảo: “Đi đi, bồ câu còn chẳng dám lại gần.”
Thu Sinh thê lương nói: “Vậy là trong mắt Ngọc Bảo, anh giờ còn chẳng bằng bồ câu sao?”
Ngọc Bảo không đáp.
Thu Sinh đứng thêm một lúc, thở dài rồi quay người rời đi.
–
Phan Dật Niên và Trương Duy Dân tình cờ đi ngang Quảng trường Nhân Dân, hướng về phía đường Mậu Danh Nam, nơi có dự án thương xá đang xây dựng.
Phan Dật Niên trông thấy một cô gái trẻ ngồi không, tay bẻ vụn bánh trứng, cúi đầu cho bồ câu ăn. Trước mặt cô, đàn bồ câu đen kịt, vỗ cánh ầm ĩ, khiến anh khẽ cau mày.