Chương 89: Sinh mệnh
*
Mẹ Phan sa sầm mặt: “Không nên dạy con nhỏ như vậy.”
Phan Dật Niên lục va li, lấy ra một gói kẹo, đưa cho Tinh Tinh. Tinh Tinh bốc một nắm, chia cho Tráng Tráng. Tráng Tráng không khóc nữa. Mẹ Phan vui tươi hẳn ra, bế Tinh Tinh lên hôn một cái, khen ngợi: “Tinh Tinh của chúng ta ngoan, rộng lượng, hiền lành.”
Đôi mắt Tinh Tinh sáng long lanh.
Dư Lâm cất giọng: “Tinh Tinh ma lanh lắm, giỏi nhất là lấy lòng người lớn.”
Mẹ Ngô nói: “Biết lấy lòng người lớn cũng là một bản lĩnh.”
Dư Lâm đáp: “Quả nhiên, người thật thà lại chịu thiệt.”
Mẹ Ngô chậm rãi nói: “Phải phân biệt thật thà thật hay giả. Có người ngoài mặt thì hiền lành, bên trong lại một bụng dao găm.”
Dư Lâm hỏi: “Có người, rốt cuộc là hạng người gì?”
Mẹ Ngô nói: “Lời giữ ba phần, để bảy phần lại, tự mình ngẫm ra thôi.”
Dật Văn đứng bên, mỉm cười xem trò.
Mẹ Phan ngắt lời: “Hai người thôi bớt đi một chút.”
Mẹ Ngô và Dư Lâm im lặng.
Ngọc Bảo gắp một cái đùi gà: “Mẹ ăn đi.”
Mẹ Phan lắc đầu: “Mẹ không ăn, mắc răng lắm.”
Ngọc Bảo liền gắp cho Phan Dật Niên. Phan Dật Niên lại gắp một cái khác cho Ngọc Bảo.
Dật Văn gắp quả hạch gà bỏ vào bát của Phan Dật Niên.
Phan Dật Niên cau mày: “Làm gì đó?”
Dật Văn cười: “Anh ăn đùi gà thì vô ích, ăn thêm cái này, tốt lắm.”
Phan Dật Niên bật cười: “Cút đi.”
Ngọc Bảo giả vờ không nghe thấy.
Mẹ Phan cảm khái: “Thêm một năm trôi qua rồi, Dật Văn chừng nào cưới vợ đây?”
Dật Văn đáp: “Không vội ạ.”
Mẹ Phan nghiêm giọng: “Còn không vội? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi. Dật Võ cũng đã có hai đứa nhỏ, còn Dật Văn thì sao, thật sự muốn làm trai già độc thân à?”
Dật Văn cười: “Trai già độc thân, mẹ nói vậy là sát muối vào tim đó.”
Mẹ Phan: “Biết khó nghe thì mau lo mà cưới đi. Đúng là, hoàng đế chưa gấp mà thái giám đã gấp.”
Dật Văn pha trò: “Mẹ không phải thái giám, mẹ là Thái hậu Thánh Mẫu.”
Mẹ Phan nói như ra lệnh: “Đây là tối hậu thư của mẹ. Nếu thật sự tìm không được thì để mẹ sắp xếp.”
Mẹ Ngô múc một thìa canh thịt kho tàu, chan lên cơm, dằm ra rồi đút cho Nguyệt Lượng.
Phan Dật Niên liền ngăn: “Nguyệt Lượng ăn ít lại.”
Mẹ Phan ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Phan Dật Niên đáp: “Mỡ quá, con bé đã thành một cô bé mập mạp rồi.”
Nguyệt Lượng vội vàng: “Con muốn ăn!”
Mẹ Phan xoa đầu: “Béo chỗ nào, chút xíu cũng không béo.”
Mẹ Ngô cười: “Trắng trắng mập mập thế này mới dễ thương, bế ra ngoài ai cũng bảo như em bé trong tranh Tết.”
Dật Văn phụ họa: “Đúng là vậy, mặc cái áo bông hoa nữa thì giống y chang.”
Đột nhiên vang lên tiếng nhạc.
Mẹ Phan hỏi: “Âm thanh gì thế?”
Phan Dật Niên đứng dậy: “Điện thoại kêu ạ.”
Anh bỏ đũa xuống, từ trong áo vest lấy ra, vừa nghe vừa bước ra ban công.
Mẹ Ngô tròn mắt: “Cái này là gì, trông như viên gạch.”
Dật Văn đáp: “Điện thoại, dùng để gọi điện. Ưu điểm là có thể mang theo, liên lạc bất cứ lúc nào.”
Mẹ Phan không tin: “Không có dây điện thoại thì gọi kiểu gì?”
Dật Văn cười: “Cái này nói ra thì dài lắm.”
Phan Dật Niên quay lại ngồi xuống. Ngọc Bảo cầm lên lật qua lật lại.
Dật Văn hỏi: “Số bao nhiêu?”
Phan Dật Niên: “9010266.”
Ngọc Bảo cân trên tay: “Nặng phết.” Rồi cô đưa lại cho Dật Văn.
Dật Văn đáp: “Mua ở Thâm Quyến.”
Phan Dật Niên gật đầu: “Ở Thâm Quyến rẻ hơn.”
Dật Văn nói thêm: “Giờ ở Thượng Hải chưa mua được, phải ra bưu điện lấy phiếu đặt trước.”
Anh áp cái điện thoại lớn lên tai làm dáng, cười: “Đẹp trai chưa nào.”
Cả nhà đều bật cười. Ngọc Bảo phụ họa: “Trông cũng có dáng lắm.”
Mẹ Phan hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Mẹ Ngô đáp: “Tám giờ.”
Mẹ Phan nói: “Phim ‘Gia Xuân Thu’ chiếu rồi.” Bà đặt Tinh Tinh xuống đất, vội vã đi mở tivi.
Mẹ Ngô xua tay: “Tôi không xem, buồn lắm, mỗi tập chết một người.”
Phan Dật Niên hướng sang Ngọc Bảo: “Em nên mua một cái, tiện cho làm ăn.”
Ngọc Bảo động lòng: “Bao nhiêu tiền?”
Phan Dật Niên đáp: “Hai mươi ngàn.”
Ngọc Bảo tròn mắt: “Bao nhiêu cơ?”
Phan Dật Niên lặp lại: “Hai mươi ngàn.”
Một lúc chẳng ai mở miệng, cả bàn đều kinh ngạc.
Mẹ Ngô buột miệng: “Trời đất, đáng sợ thật.”
Ngọc Bảo nghiến răng: “Em vẫn dùng máy nhắn tin thôi.”
Phan Dật Niên bật cười.
Dư Lâm ngổn ngang suy nghĩ, trăm mối cảm xúc, bát canh gà đưa lên miệng bỗng nhạt hẳn.
Tinh Tinh níu lấy chân Dật Văn, cũng đòi điện thoại, ôm vào liền gặm, Dật Văn khuyên: “Cái này không ăn được đâu.”
Mẹ Ngô lắc đầu: “Chậc chậc, hai mươi ngàn đồng.”
Trong phòng, màn đêm dìu dịu, ánh sáng mờ mờ.
Ngọc Bảo quàng chặt lấy cổ Phan Dật Niên, tấm thân mềm mại mở ra, vẫn trong tư thế g*** h**n.
Phan Dật Niên định rời, Ngọc Bảo rên khẽ: “Đợi một chút nữa, Dật Niên dữ quá rồi.”
Phan Dật Niên không động đậy, ngón tay khẽ lướt trên má cô, ánh mắt chan chứa tình.
Ngọc Bảo thì thầm: “Em đẹp phải không?”
Phan Dật Niên gật: “Ừ.”
Ngọc Bảo hỏi: “Ở Thâm Quyến nhiều người đẹp lắm nhỉ?”
Phan Dật Niên đáp: “Anh không để ý.”
Ngọc Bảo trêu: “Gạt người.”
Phan Dật Niên chậm rãi: “Anh không phải Tô Diệp, đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Ngọc Bảo chớp mắt: “Tô Diệp với cô ca múa kia thật sự chia tay rồi à?”
Phan Dật Niên: “Chia rồi, chê cô ấy không đẹp. Giờ thì lại vướng với một người của Viện âm nhạc, chẳng rõ ràng.”
Ngọc Bảo nhếch môi: “Đoàn ca múa đó em gặp rồi, cũng đẹp lắm.”
Phan Dật Niên lắc đầu: “Không đẹp bằng Ngọc Bảo.”
Ngọc Bảo cằn nhằn: “Đúng là kẻ lăng nhăng, đáng ghét chết đi được.”
Phan Dật Niên mỉm cười bảo: “Đi công tác một tuần, anh nhớ Ngọc Bảo nhất.”
Ngọc Bảo khẽ hỏi: “Anh nhớ em, hay nhớ thân thể em?”
Phan Dật Niên cười: “Đều nhớ. Ngọc Bảo cũng nhớ anh chứ?”
Ngọc Bảo hỏi lại: “Anh muốn nghe lời thật, hay lời giả?”
Phan Dật Niên đáp: “Lời thật.”
Ngọc Bảo nói: “Ban đầu em cứ tưởng mình nhớ con người của Dật Niên, nhưng sau khi trải qua rồi, em nhận ra, em càng nhớ thân thể Dật Niên hơn.”
Phan Dật Niên vỗ nhẹ một cái: “Thật dám nói.”
Ngọc Bảo bật cười: “Nhẹ tay thôi.”
Cô lại thổ lộ: “Triệu Hiểu Bình từng hỏi em, nếu Dật Niên mà giống Lục Kế Hải, em sẽ làm sao?”
Phan Dật Niên hỏi: “Ngọc Bảo trả lời thế nào?”
Ngọc Bảo đáp: “Em nói, chỉ cần tình cảm sâu đậm, mấy chuyện khác không quan trọng. Nhưng lúc này, em phải thừa nhận, mình đúng là kẻ no không biết nỗi khổ của kẻ đói.”
Phan Dật Niên phá lên cười.
Ngọc Bảo tò mò: “Cười gì vậy?”
Phan Dật Niên không trả lời, cúi xuống hôn, siết chặt eo, đổi tư thế. Qua nửa khắc, Ngọc Bảo th* d*c: “Không chịu nổi nữa rồi.”
Phan Dật Niên dùng sức mạnh hơn, lại cuồng nhiệt thêm một lần. Sau khi hai người dọn dẹp xong, nằm xuống trở lại, Ngọc Bảo khẽ bảo: “Hay là sang chỗ mẹ, ôm con về đi.”
Phan Dật Niên kéo cô vào lòng: “Không cần, chúng ta ngủ cho yên giấc đi.”
Đêm khuya, Ngọc Bảo nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên. Phan Dật Niên thức dậy nghe máy, nói mấy câu khẽ khàng rồi cúp, bắt đầu mặc quần áo.
Ngọc Bảo mơ màng hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
Phan Dật Niên đáp: “Điện thoại của Trương Duy Dân, Trịnh Uyển phải đưa vào bệnh viện rồi.”
Ngọc Bảo giật mình, lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy: “Nặng lắm sao?”
Phan Dật Niên gật đầu: “Ừ, trước kia khi sinh con, cô ấy băng huyết nặng, vẫn chưa hồi phục hẳn.”
Ngọc Bảo vội nói: “Em cũng đi.” Rồi cô gấp rút mặc đồ.
Hai người cùng ra khỏi nhà, ngang qua bếp lò, chị Diêu và dì Trang đang xách giỏ tre đi chợ. Chị Diêu hỏi: “Ra ngoài à?”
Ngọc Bảo đáp: “Dạ.”
Ngoài trời lạnh buốt, tuyết lại rơi sớm.
Đến bệnh viện Thụy Kim, họ tìm đến phòng phẫu thuật. Ở cửa, Trương Duy Dân cùng cha mẹ Trịnh Uyển đang chờ, nét mặt nặng nề.
Thấy họ đến, Trương Duy Dân bước tới. Phan Dật Niên hỏi: “Sao lại thế này?”
Trương Duy Dân khẽ đáp: “Ban ngày còn ổn, nửa đêm thì máu chảy không ngừng, vội vàng đưa vào viện, vào thẳng phòng mổ rồi.”
Đúng lúc đó, bác sĩ cùng y tá đi ra. Mọi người ùa tới.
Bác sĩ nói: “Chúng tôi đã cố hết sức, vào trong nói lời từ biệt đi.”
Cha mẹ Trịnh Uyển đau đớn tột cùng, bảo Trương Duy Dân vào trước. Phan Dật Niên và Ngọc Bảo cũng đi theo.
Mặt Trịnh Uyển trắng bệch, tiều tụy, cô đưa bàn tay ra. Trương Duy Dân nửa quỳ bên giường, nắm chặt lấy.
Trịnh Uyển khẽ hỏi: “Con đâu rồi anh?”
Trương Duy Dân nói: “Ba mẹ đang bế, đang trên đường tới.”
Trịnh Uyển thì thào: “Em sợ, em không kịp gặp nữa rồi.”
Trương Duy Dân trấn an: “Đừng nghĩ quẩn, sẽ ổn thôi.”
Trịnh Uyển gọi: “Duy Dân.”
Anh ghé sát: “Anh đây.”
Trịnh Uyển nghẹn ngào: “Em biết trong lòng Duy Dân có người khác, lấy em là bất đắc dĩ.”
Trương Duy Dân đáp: “Cũng là anh tự nguyện.”
Trịnh Uyển nói: “Sau khi cưới, Duy Dân đối xử với em rất khách khí, nhưng em vẫn thấy hạnh phúc. Đáng tiếc là cơ thể em quá yếu, không thể tiếp tục cùng Duy Dân đi đến cuối.”
Trương Duy Dân rơi nước mắt: “Đừng nói vậy, em sẽ khỏe thôi.”
Trịnh Uyển thở dài: “Em tự biết thân mình. Sau này Duy Dân nếu lấy vợ khác, nhất định phải đối xử tốt với con.”
Trương Duy Dân nói: “Anh sẽ không lấy ai nữa.”
Trịnh Uyển lắc đầu: “Nói vậy là không thực tế, Duy Dân còn trẻ mà.”
Cô lại bảo: “Em muốn nói với Ngọc Bảo vài câu.”
Trương Duy Dân nhường chỗ. Ngọc Bảo vội bước lên, nắm lấy tay Trịnh Uyển, gắng gượng cười: “Có gì cứ nói với chị.”
Trịnh Uyển rơi lệ, khẽ bảo: “Ngọc Bảo, tuy chúng ta không tiếp xúc nhiều, nhưng em biết Ngọc Bảo là người nhân hậu, bao dung nhất. Giờ em lo lắng nhất là con. Nếu sau này Duy Dân tái hôn, lỡ như mẹ kế đối xử không tốt, Ngọc Bảo nhất định hứa giúp con em nhé.”
Ngọc Bảo nước mắt rơi lã chã: “Chị hứa, chị sẽ làm.”
Trịnh Uyển khẽ mỉm cười: “Thế thì em yên tâm rồi.”
Cô thều thào: “Em muốn gặp ba mẹ.”
Ngọc Bảo gật đầu: “Được.”
Ngọc Bảo và Phan Dật Niên lui ra, để cha mẹ Trịnh Uyển vào.
Chưa đầy năm phút, từ trong phòng vang lên tiếng khóc xé trời, bi thương tột cùng.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi càng lúc càng dày.