Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Chương 95

Chương 95: Cố nhân

*

Ngọc Bảo và Triệu Hiểu Bình bước vào Night Passion, chưa từng đặt chân tới nơi như vậy bao giờ, thấy mới mẻ lạ lùng.

Ngọc Bảo đảo mắt quan sát khắp nơi. Tiền sảnh có quầy lễ tân, sau quầy là cả một bức tường đầy rượu ngoại. Có sofa, trên đó ngồi bốn năm cô gái diêm dúa lẳng lơ. Một hành lang trải thảm, vách tường dán gương, trần nhà treo đèn màu rực rỡ, ánh sáng mờ tối, bóng người bị xé ra méo mó, lung linh huyễn hoặc, khiến Ngọc Bảo nhớ đến kính vạn hoa. Bên trong là một thế giới hoa lệ.

Hai bên san sát những phòng riêng, cửa đóng chặt. Nhân viên phục vụ nói: “Thành thật xin lỗi ạ, phòng đã kín hết rồi.”

Triệu Hiểu Bình cất giọng: “Buôn bán tốt dữ ha.”

Ngọc Bảo đáp: “Tôi đến tìm người.”

Triệu Hiểu Bình lấy làm lạ: “Tìm ai vậy?”

Nhân viên phục vụ lễ phép: “Xin cho biết tên khách.”

Ngọc Bảo đáp: “Phan Dật Niên.”

Triệu Hiểu Bình kêu lên: “A.”

Nhân viên phục vụ tra trong sổ đăng ký, lắc đầu: “Không có.”

Ngọc Bảo lại hỏi: “Trương Duy Dân thì sao?”

Nhân viên phục vụ đáp: “Cũng không có.”

Ngọc Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: “Tô Diệp, Tô Diệp có không?”

Nhân viên phục vụ gật đầu: “Ông Tô có ở đây. Xin hỏi quý danh của cô?”

Ngọc Bảo nói: “Tôi là Lâm Ngọc Bảo.”

Ngọc Bảo lại hỏi: “Trong quán có mấy lối ra?”

Nhân viên phục vụ trả lời: “Chỉ có cửa chính thôi.” Anh ta mời Ngọc Bảo và Triệu Hiểu Bình ngồi xuống sofa, kính cẩn nói: “Để tôi đi báo một tiếng.”

Triệu Hiểu Bình bật cười: “Chị hiểu rồi, tới bắt quả tang chứ gì.”

Ngọc Bảo cũng bật cười theo.

Thỉnh thoảng có khách từ phòng riêng bước ra, ba bốn người một nhóm, mặt đỏ gay vì rượu, tay đặt trên vai hoặc ôm eo các cô gái. Váy áo các cô dán chặt, đường cong phô bày, cười cợt lả lơi, điệu bộ như nửa muốn cự tuyệt nửa lại mời gọi.

Có hai gã đàn ông nhìn thấy Ngọc Bảo thì mắt sáng rỡ, hướng về phía cô huýt sáo, còn giơ tay ngoắc: “Người đẹp, qua đây nào.”

Ngọc Bảo chẳng buồn để ý.

Hai gã kia bèn bước tới, một tên nói: “Đi với bọn anh vào phòng riêng đi.”

Một tên còn định đưa tay chạm vào, Triệu Hiểu Bình liền bật dậy, chắn trước mặt Ngọc Bảo, chửi xối xả: “Thằng súc sinh, mù mắt chó, tưởng bọn tao là loại đàn bà không ra gì chắc!”

Hai gã cười ha hả: “Đã đến đây thì thôi giả bộ trinh liệt nữa đi.” Chúng gạt Triệu Hiểu Bình ra, muốn kéo Ngọc Bảo đi.

Sau lưng vang lên một giọng lạnh lùng: “Dám động thử xem.”

Ngọc Bảo ngẩng lên, thấy Tô Diệp hai tay đút túi quần, mặt không chút biểu cảm. Bên cạnh, nhân viên phục vụ vội vàng giải thích: “Hiểu lầm rồi, hai cô này không phải tiếp viên của quán.”

Hai gã đàn ông mất hứng, tiu nghỉu bỏ đi.

Tô Diệp nhíu mày: “Chỗ như thế này, đàn bà đàng hoàng đến làm gì.”

Ngọc Bảo đáp: “Dật Niên đâu?”

Tô Diệp nói: “Hóa ra không phải đến tìm tôi.”

Ngọc Bảo hỏi: “Tôi tìm anh Tô để làm gì chứ?”

Tô Diẹp cười nhạt: “Nói chuyện tình cảm, bàn chuyện nhân sinh, tôi đều được cả.”

Ngọc Bảo lạnh lùng: “Tôi không rảnh để phí thời gian.”

Nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường, Ngọc Bảo và Triệu Hiểu Bình theo sau, Tô Diệp đi cuối, mỉm cười: “Đàn bà đi bắt chồng, nhìn chẳng đáng yêu chút nào.”

Triệu Hiểu Bình lẩm bẩm: “Liên can gì tới anh.”

Nhân viên phục vụ đẩy cửa, mùi rượu lẫn hương nước hoa xộc ra. Trong phòng, một cô gái đang hát:

“Phụ nữ thích phong lưu / Đàn ông mê xinh đẹp / Lúc nào chẳng hay đã say đắm anh / Em nói anh phong lưu / Anh khen em xinh đẹp / Yêu nhau nói lời ngọt ngào mật ý / Người thời nay điều kiện tốt / Tình yêu càng dễ nắm chặt / Nói đến chuyện trăm năm lại thêm phiền não / Có tình yêu / còn muốn bánh mì / Có nhà cửa / lại đòi châu báu / Phong lưu xinh đẹp sao ăn no được.”

Ngọc Bảo lên tiếng: “Tối quá, chẳng nhìn rõ gì, mở đèn giùm đi.”

Nhân viên phục vụ ấn công tắc, căn phòng sáng trưng như ban ngày, chẳng ai che giấu được. Mọi người đều nheo mắt. Ngọc Bảo nhận ra Trương Duy Dân, ông Lý, còn hai người nữa thì không quen, bên cạnh họ ngồi bốn cô gái bắt chéo chân hút thuốc, một cô khác đang hát.

Trương Duy Dân nhìn thấy Ngọc Bảo thì hốt hoảng đứng bật dậy, bước tới đón: “Chị dâu sao lại tới đây.”

Rồi anh nhìn sang Triệu Hiểu Bình: “Hiểu Bình cũng đến à.”

Triệu Hiểu Bình không đáp.

Ngọc Bảo hỏi: “Dật Niên đâu?”

Trương Duy Dân trả lời: “Anh ấy đi rồi.”

Ngọc Bảo gằn giọng: “Thật hay xạo, đừng gạt tôi.”

Trương Duy Dân cười trừ: “Gạt ai chứ, em đâu dám gạt chị dâu.”

Có người hỏi: “Cô này là ai?”

Ông Lý lớn tiếng đáp: “Vợ của Tổng giám đốc Phan.”

Ngọc Bảo thấy trong cùng dường như có một cánh cửa, chẳng nói chẳng rằng, bước tới kéo mạnh ra, chỉ là một phòng chứa đồ lộn xộn.

Quay người lại, ông Lý, Trương Duy Dân, Tô Diệp và mấy người khác đều cười cợt, coi như đang xem kịch.

Mặt Ngọc Bảo hơi ửng đỏ, ánh mắt dời đi, nhìn về phía cô gái cầm micro. Cô ấy cũng đang nhìn lại cô.

Ánh mắt giao nhau, Ngọc Bảo sững người, rồi bất chợt kinh hoảng. Cô gái buông micro, quay người toan bỏ đi, Ngọc Bảo lao tới, nắm chặt cánh tay, bật thốt: “Tiểu Diệp!”

Cái tên ấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, tượng trưng cho một đoạn quá khứ Ngọc Bảo chẳng muốn chạm đến.

Cô gái nói: “Nhận nhầm người rồi, tôi tên Trăn Trăn.”

Triệu Hiểu Bình ghé lại: “Nhận ra nhau thật à.”

Trăn Trăn định bỏ đi, Ngọc Bảo giữ chặt: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Trăn Trăn đáp: “Muốn nói với tôi, phải trả tiền.”

Ngọc Bảo hỏi: “Bao nhiêu?”

Trăn Trăn nói: “Một trăm tệ.”

Triệu Hiểu Bình kêu lên: “Một trăm tệ, chẳng khác nào đi cướp.”

Ngọc Bảo không đáp, rút ví đưa tiền.

Triệu Hiểu Bình càu nhàu: “Ngốc à, vậy mà cũng đưa thật.”

Trăn Trăn nhận lấy, đếm xong mỉm cười: “Đi đâu nói chuyện?”

Hai người bước ra phía cửa sổ.

Tô Diệp lên tiếng: “Tiếp tục, tiếp tục đi.”

Trương Duy Dân hỏi: “Hiểu Bình muốn ăn gì?”

Triệu Hiểu Bình ngồi xuống: “Không ăn.”

Tô Diệp bật cười: “Không ăn thì đúng rồi.”

Trương Duy Dân nói: “Vậy hát chứ.”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Hát thì tôi thích.”

Ông Lý uống một ngụm rượu, cười nói: “Vợ Tổng giám đốc Phan cũng là một con hổ cái.”

Tô Diệp chêm vào: “Hổ cái cũng khác nhau.”

Ông Lý hỏi: “Khác chỗ nào?”

Tô Diệp đáp: “Nếu là vợ ông Lý làm một màn thế này, sẽ bị cho là già nua, mặt mũi chán chường. Nhưng Ngọc Bảo thì lại thấy đáng yêu.”

Mọi người phá lên cười.

Ông Lý nói: “Vợ bạn thì đừng có nghĩ tới.”

Tô Diệp không nói, chỉ mỉm cười, nâng ly rượu, cô gái vội vàng rót thêm.

Ngọc Bảo khẽ nói: “Chúng tôi đều tưởng Tiểu Diệp nhảy xuống sông Tô Châu mà chết rồi.”

Trăn Trăn đáp: “Tôi biết bơi.”

Ngọc Bảo tiếp: “Cảnh sát vớt ba ngày, chẳng thấy gì, chúng tôi buồn khổ vô cùng.”

Trăn Trăn thản nhiên: “Không đáng đâu.”

Ngọc Bảo nghẹn ngào: “Tôi hối hận, không nên nói ra. Hàn Hồng Hà cũng hối hận, không nên xen vào. Tôi và Hàn Hồng Hà từng cãi cọ rồi tuyệt giao, mãi gần đây mới liên lạc lại, nhưng tình bạn không thể quay về như xưa.”

Trăn Trăn im lặng.

Ngọc Bảo nói tiếp: “Lưu Văn Bằng, chính mắt thấy Tiểu Diệp nhảy xuống sông, cũng định nhảy theo, bị cảnh sát ngăn lại, dẫn về đồn, sau đó cha mẹ đưa về quê. Nghe em gái Lưu Văn Bằng kể, vì cú sốc quá lớn, tinh thần anh ấy có vấn đề, phải dựa vào thuốc men để kiểm soát.”

Vẻ thờ ơ trên mặt Trăn Trăn dần biến đổi, cô chống tay lên bậu cửa, lẩm bẩm: “Sao lại thành ra vậy.”

Ngọc Bảo lại bảo: “Còn Ngô Khôn, lúc phong trào nghiêm trị, vì tội lưu manh bị bắt, kết án mười năm, cũng coi như ác giả ác báo.”

Trăn Trăn vẫn lặng im.

Ngọc Bảo nhìn thẳng: “Tiểu Diệp, vì sao cô lại làm nghề này?”

Trăn Trăn đã lấy lại bình tĩnh, móc thuốc và bật lửa ra, châm một điếu, rít một hơi, ngó ra ngoài cửa sổ: “Tôi không học hành, không tay nghề, cũng phải sống.”

Ngọc Bảo khuyên: “Thâm Quyến nhiều nhà máy, khắp nơi thiếu người, vẫn có thể tìm được việc.”

Trăn Trăn lắc đầu: “Làm công xưởng cực khổ, tiền lại ít, đâu bằng ở chỗ này, nhẹ nhàng mà kiếm ra.”

Ngọc Bảo bảo: “Không thể nói thế được.”

Trăn Trăn cười nhạt: “Mỗi người một chí hướng.”

Ngọc Bảo nói: “Nhưng cái chí này, không chỉ là chí hướng, còn là khí tiết.”

Trăn Trăn giễu cợt: “Vẫn chưa chừa cái tật thích lo chuyện thiên hạ sao, không sợ tôi nhảy từ cửa sổ xuống à?”

Ngọc Bảo nghẹn lời, cô thở dài: “Xin lỗi. Dù sao đi nữa, biết Tiểu Diệp còn sống, chúng tôi cũng mừng.”

Ngọc Bảo quay người định đi, Trăn Trăn nói: “Bảo Tổng giám đốc Phan ít lui tới mấy nơi này. Đi ven sông hoài, sao tránh khỏi ướt giày.”

Ngọc Bảo hỏi: “Ý là sao?”

Trăn Trăn đáp: “Những cô gái ở chỗ này, vừa ngọt vừa khéo, bản lĩnh ghê gớm, đàn ông thì có mấy ai chống lại nổi. Chẳng thằng nào ra hồn cả.”

Ngọc Bảo không đáp. Triệu Hiểu Bình đang hát: “Đó chỉ là một trò chơi của đêm qua / Chỉ là một trò chơi, một giấc mộng.”

Ngọc Bảo bảo: “Đi thôi.”

Triệu Hiểu Bình đặt micro xuống.

Ngọc Bảo quay sang Trương Duy Dân: “Dật Niên ở khách sạn nào?”

Trương Duy Dân trả lời: “Khách sạn Thượng Hải, phòng 506. Đêm khuya Thâm Quyến không an toàn, để tôi đưa chị dâu đi.”

Ngọc Bảo gật đầu: “Cảm ơn.”

Tô Diệp ngậm điếu thuốc, nheo mắt: “Hiếm khi tới, chơi thêm chút nữa đi.”

Ngọc Bảo mỉm cười, lắc đầu: “Hẹn gặp lại.”

Bình Luận (0)
Comment