Thủy Lam ngục .
Không khí nơi này hiện tại là nguyên một mớ hỗn loạn . Thủy Nhân , Hải Tộc , Điêu Nhân ,.. vô số tù nhân bị giam giữ trong hơn vạn năm qua tràn hết ra bên ngoài khiến cho binh lính Hải Tộc đau đầu không thôi .
Doãn Chí Bình tả xung hữu đột , vừa chạy vừa mở khóa cho tất cả các tù nhân , hắn hô to :
- Đi , đi mau !
- Đa tạ huynh đệ cứu giúp ! Ân đức này chúng ta nhất định sẽ không quên !
Mọi người cùng đồng thanh chắp tay cảm tạ Doãn Chí Bình , không chắc bọn họ sẽ có thể thoát khỏi nơi này , dù sao thì cũng chính là lao ngục kiên cố nhất của Hải Tộc mà trong trăm vạn năm chưa có một trường hợp nào có thể trốn thoát .
Nhưng đây chính là cơ hội duy nhất của bọn họ , nếu không nhân lúc hỗn loạn trốn đi có lẽ cả đời họ phải sống trong cảnh không thể thấy ánh mặt trời ở lao ngục .
- Được rồi nhanh lên ! Đây là cơ hội duy nhất !
- Bảo trọng !
Đối thoại nhanh với đám người , Doãn Chí Bình muốn lấy tốc độ nhanh nhất có thể chạy về phái khu tử hình hội tụ với đám người Quang Trung Hoàng Đế.
Bỗng đột nhiên không biết từ lúc nào có một bóng người chớp mắt đã xuất hiện trước mắt Doãn Chí Bình .
Giật mình một cái , Doãn Chí Bình nhanh chóng huy động lực lượng đưa tay ra thủ thế thì thanh âm đối phương vang lên :
- Huynh đệ không cần sợ hãi , ta không có ác ý !
Nghe vậy Doãn Chí Bình nhìn lại , trước mắt hắn là một thiếu niên , không nói đúng hơn là một thanh niên chừng 20 – 22 tuổi . Ánh mắt thanh niên trong như trăng rằm , sâu thăm thẳm nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng .
Đôi lông mày hắn cong vút tựa như “ Mắt phượng mày ngài !” Không nhìn rõ nét mặt hắn ra làm sao , dường như hắn đã luôn đeo lấy tấm khan che mặt từ rất lâu rồi .
Doãn Chí Bình cảnh giác hỏi :
- Ngươi là ai ?
Người thanh niên không trả lời . Hắn đưa hai tay ra phía trước chắp lấy rồi cúi đầu thật sâu :
- Thứ cho taị hạ không thể nói . Hôm nay đa tạ huynh đệ xuất thủ cứu giúp , tại hạ rất cảm kích . Ngày sau có cơ hội nhất định đến chỗ huynh đệ để tạ ơn !
Doãn Chí Bình nghe thế cũng không muốn hỏi thêm , vội khoát tay:
- Không cần biết ơn ta ! Nếu muốn báo ân hãy đến Đại Lê đi !
Nói rồi Doãn Chí Bình biến mất khỏi tầm mắt người thanh niên .
Thanh niên hơi sững sờ một chút , câu nói của Doãn Chí Bình vẫn vang vọng trong tai người thanh niên .
Người này chẳng lẽ đến từ Đại Lê sao ?
Hai từ Đại Lê có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với hắn .
Hơn lăm ngàn năm trước Đại Hạ bấy giờ là triều đại nhà Minh đô hộ Đại Lê . Chính quyền Hồ Quý Ly yếu thế không thể chống cự lại đội quân hùng hậu của nhà Minh khiến Đại Lê một lần nữa lại rơi vào thảm cảnh Bắc Thuộc.
Quá phẫn hận trước sự tàn bạo của Đại Hạ và thương cảm cho đồng bào của mình , hắn cùng đại huynh mình đi theo Lê Lợi là bạn của phụ thân ,cũng chính là Đại Lê Thái Tổ sau này phất cờ khởi nghĩa đánh tan quân nhà Minh , thống nhất Đại Lê.
Hắn , đương nhiên chính là khai quốc công thần của Đại Lê : Nguyễn Xí !
Chẳng lẽ mấy ngàn năm qua ta ở trong Hải Tộc , Đại Lê đã xảy ra chuyện gì rồi sao ?
Lòng nóng như lửa đốt , Nguyễn Xí cũng hóa thành tàn ảnh đuối theo Doãn Chí Bình !
…
Nói tới , Quang Trung Hoàng Đế kéo theo Vân Nhi cùng đoàn người tiến về phía khu tử hình .
Trên đường đi , Vân Nhi hiếu kỳ hỏi :
- Tiền bối , người an tâm để Doãn tiền bối ở lại đó sao ?
Quang Trung Hoàng Đế đáp :
- Tiểu cô nương không cần lo lắng , lão đầu sắt hắn ở Thủy Lam ngục dạo chơi những 3000 năm còn không có bị bắt đâu ?
Vân Nhi kinh ngạc :
- 3000 năm !
Quang Trung Hoàng Đế phì cười :
- Chứ không lẽ cô cho rằng hắn ta chỉ mấy ngày liền phá vỡ cánh cửa Tử Kim Thạch kia ? Haha !
Vân Nhi : “…”
Quả thực nàng cho rằng Tử Kim Thạch tuy rằng rất cứng nhưng cũng không đến nỗi nào , Doãn Chí Bình thân là thể tu tu sĩ có thể chỉ dùng rất ít thời gian liền có thể phá vỡ , giờ biết tới hắn phải dùng tới 3000 năm ở Thủy Lam ngục để oanh tạc cánh cửa này .
Đơn giản thật là đáng sợ !
Bây giờ làng mới biết câu nói Thủy Lam ngục trăm vạn năm không ai thoát được không phải là lời đồn vô căn cứ . Nó quả thực có thể như vậy !
Tỉ mỉ nghĩ kỹ lại thì cũng một phần nhờ sự cường đại của Tử Kim Thạch mà Doãn Chí Bình có thể che giấu tung tích trước sự canh phòng của Hải Tộc suốt ba ngàn năm .
Thứ nhất phải nói tới chướng nhãn pháp của hắn , nếu không nhờ thuật pháp này căn bản không thể thực hiện được kế hoạch .
Nghe Doãn Chí Bình kể rằng , Toàn Chân Giáo tại thời điểm khai tông lập phái trước đây , Tổ Sư Vương Trùng Dương một đường nghiền ép tứ đại cao thủ trở thành người đứng đầu Thiên Hạ Ngũ Tuyệt của Đại Hạ và thu được vô thượng bí tịch Cửu Âm Chân Kinh .
Cửu Âm Chân Kinh vốn là vô thượng bí tịch đối với Huyền Môn tu sĩ , ghi chép những đạo lý thâm ảo đối với đạo pháp tự nhiên trong đó có nhãn pháp chi đạo .
Chướng nhãn pháp trong Cửu Âm Chân Kinh khác với chướng nhãn pháp thông thường của tu tiên giả .
Chướng nhãn pháp thông thường thường sẽ tạo ra một lĩnh vực làm rối loạn quy tắc vận chuyển linh khí trong cơ thể , khiến cho những ai đi vào đây thường sẽ gặp phải ảo giác .
Nhưng chướng nhãn pháp thông thường này chỉ có thể che mắt được phàm nhân và những người mới vừa bước vào con đường tu tiên . Đối với tu tiên giả cường đại thì hoàn toàn vô tác dụng , bởi lẽ họ chỉ cần đơn giản xuất khiếu thần hồn liền có thể nhìn rõ thực hư .
Còn đối với chướng nhãn pháp của Cửu Âm Chân Kinh lại khác , người luyện được nhãn pháp này đồng tử hóa thành huyết sắc , con ngươi biến thành phi tiêu , phi thường cường đại gọi là Tả Luân Nhãn .
Khả năng đầu tiên và phổ biến nhất của Tả Luân Nhãn là ghi nhớ bất kỳ thuật gì nó thấy được. Nó có thể ghi nhớ bất kỳ dạng thuật cơ bản nào với độ chính xác cao, giúp người dùng có thể dùng thuật đó cho riêng mình. Tuy nhiên để có thể tái tạo thuật đã sao chép, người đó cần phải có những kỹ năng và khả năng cần thiết để thực hiện.
Khả năng thứ hai của Tả Luân Nhãn là giúp người dùng có được một thị giác cực kỳ hoàn hảo, khiến họ có thể theo dõi những vật di chuyển nhanh lẹ một cách thoải mái và thậm chí còn dự đoán được chuyển động tiếp theo của vật đó. Một Tả Luân Nhãn khi đã hoàn toàn phát triển có thể theo dõi cả một đối thủ nhanh nhất. Thị lực này cũng tuyệt đến mức nhìn được qua chướng nhãn pháp và quan sát được dòng chảy linh khí .
Khả năng thứ ba của Tả Luân Nhãn là một loại chướng nhãn pháp riêng biệt hoạt động bằng cách nói ra những hành động và ý nghĩ với địch nhân . Khi được sử dụng cùng với những khả năng ở trên của Tả Luân Nhãn, nó có thể giúp người dùng bắt chước hoàn hảo mọi chuyển động của kẻ thù, thậm chí trước khi chúng chuyển động, làm cho giống như người dùng có thể thấy tương lai. Nó cũng có thể tạo ra các dạng chướng nhãn khác, như ru ngủ đối thủ, chạy lại những ký ức với một người nào đó, tạo ra nhiều ảo ảnh để lừa gạt đối thủ, hay thậm chí điều khiển chúng.
Cách duy nhất để phá giải chướng nhãn pháp chính là nhờ tu tiên giả khác không bị chướng nhãn truyền linh khí vào cơ thể hoặc tự làm tổn thương bản thân .Những ai không nhận ra và không có đồng đội bên cạnh đơn giản chính là rơi vào chướng nhãn pháp mãi mãi.
Doãn Chí Bình năm xưa chính là thiên tài đệ tử của Toàn Chân giáo , được chưởng môn trao tặng Tả Luân Nhãn pháp , lại sở hữu ngộ tính cực cao nên rất dễ luyện thành .
Dựa vào Tả Luân Nhãn mà suốt 3000 năm không ai phát hiện ra chút gì bất thường của cánh cửa Tử Kim Thạch .
Đương nhiên nếu là người khác sẽ bị phát hiện ngay tức khắc với hệ thống giám sát mạnh mẽ của Thủy Lam Ngục .
Thứ hai chính là điều kiện đủ để thực hiện kế hoạch . Nói cách khác nhờ sự cường đại của Tử Kim Thạch mà Hải Tộc có chủ quan, không bao giờ cần phải lo lắng bất cứ điều gì xảy ra với Thủy Lam ngục . Chính điều đó mới là nhược điểm và mấu chốt để thực hiện kế hoạch.
Nếu không nhờ hai điều này thì muốn tẩu thoát khỏi Thủy Lam ngục hoàn toàn không có khả năng.
- Mau , qua lối vào kia là chúng ta thoát rồi !
Còn đang miên man suy nghĩ , chợt nghe thấy tiếng gọi của Quang Trung Hoàng Đế , Vân Nhi hoàn hồn trở lại .
Nhìn ra phía trước mặt , khu vực tử hình cách trong gang tấc , chỉ cần có thể vượt qua lối vào đã bị nổ gần như nát bấy này liền có thể tiến về động ngầm hoàn toàn thoát khỏi Thủy Lam ngục .
Mười bước !
Năm bước !
Một bước !
Đoàng !
Đám người chuẩn bị lao vào khu vực tử hình thì bất ngờ một đòn chưởng pháp giáng xuống . Quang Trung Hoàng Đế nhanh lẹ kéo Vân Nhi thoát ra phía sau , đám người còn lại cũng theo đó tản mát hết ra bên ngoài .
Lúc này , một âm thanh nhàn nhạt vang lên :
- Quang Trung Hoàng Chủ , ngươi định đi nơi nào ?