Khom Lưng Vì Anh

Chương 2

Đại học Lý Công là đại học trọng điểm, còn trường mà Dịch Tích theo học trong thành phố là đại học tầm trung, hai đại học chỉ cách nhau một con đường, cũng giống như bức tường chắn giữa người có điểm thi đại học cao và thấp.  

Trên thực tế thì hai đại học này không thể tách rời nhau, có thể là sinh viên của đại học Thành Nguyễn hôm nay ăn ké nhà ăn của đại học Lý Công, cũng có thể là ngày mai có học trưởng bên đại học Lý Công dụ dỗ mấy em gái xinh đẹp bên đại học Thành Nguyễn.

Thời gian đầu thì sẽ cảm thấy bản thân không cùng cấp bậc với sinh viên trường đối diện, nhưng sau đó thì sẽ phát hiện rằng, thật ra thì cũng chẳng có gì khác biệt, người chăm học thì vẫn chăm học, người lười biếng thì sau khi lên đại học như ngựa đứt dây cương, chỉ số IQ và thành tích cũng giống vậy, đều giảm xuống thành trước 9 năm phổ cập giáo dục.

Mà ngay lúc này, người có chỉ số IQ giảm dần như bạn học Dịch Tích đang ngồi đối diện với giảng viên nghiêm khắc của trường đại học trọng điểm kia, trong lòng rét lạnh.

“Cậu nói xem, thầy ấy hẳn là sẽ không ghi thù đâu nhỉ, thi cuối kỳ sẽ không để tớ rớt chứ?” Dịch Tích thấp giọng nói.

Hoàng Vi liếc mắt nhìn cô: “Ai bảo cậu đùa dai, trêu chọc như vậy làm gì chứ.”

Dịch Tích giật giật khóe môi, vô lại nói: “Tớ không có ý gì khác, chỉ đơn giản là chọc trai đẹp một chút thôi.”

“Tớ đến lạy cậu.”

“Tớ hối hận chết đi được, tớ không nên tiện miệng như vậy.” Dịch Tích đưa tay chống trán, nhìn về phía người đàn ông đang cầm phấn: “Tôn sư trọng đạo tớ hiểu mà, ai da, lần sau tớ sẽ cúi người 90 độ xin lỗi thầy ấy.”

Hoàng Vi nói “Không phải là sợ rớt môn thôi sao, cần gì tôn sư trọng đạo.”

Dịch Tích “…….”

Dịch Tích nhất thời tự kiểm điểm bản thân. 

Ngày đầu tiên đi học của năm tư lại là tai nạn đụng xe, sau khi Dịch Tích tự kiểm điểm thì phát hiện mọi chuyện không tệ như trong tưởng tượng của cô, dù sao người ta cũng là thầy giáo, tất nhiên sẽ không tính toán với một đứa sinh viên như cô đâu.

“Tôi điểm danh trước.” Giọng nói từ tính mà uy nghiêm của người trên bục giảng vang lên.

Ánh mắt của Dịch Tích không tự chủ mà lướt qua những người ngồi trước, cuối cùng dừng tầm mắt trên người anh ta.  

Biểu cảm của anh ta rất lạnh nhạt, không trang nghiêm như vị giáo sư cũ trước kia, cũng không giống với những giảng viên trẻ tuổi nhiệt tình khác. Không biết có phải là ảo giác hay không, Dịch Tích lại cảm thấy lúc anh quét mắt nhìn đám sinh viên bên dưới thì có một khoảnh khắc nhìn cô.

"Sau này mọi người có đến lớp hay không không quan trọng, quan trọng là khi thầy điểm danh mà bạn vắng mặt thì bạn sẽ nhận điểm 0.”

Dịch Tích hít một ngụm khí lạnh: "Thầy ấy nói như vậy có khác gì so với câu "Nếu em không đến lớp thì em chết chắc" đâu?"

Hoàng Vi đưa tay nâng đầu mỉm cười ngọt ngào nhìn thầy, "Đúng vậy, lời nói vô lý như vậy thầy cũng có thể nói ra, sao lại không có ai tới lớp nghe thầy giảng chứ.”

Dịch Tích: “……”

"Thầy!" Giữa phòng học đột nhiên có một nữ sinh giơ tay kêu lên, "Trước khi điểm danh thì thầy nên giới thiệu bản thân trước chứ thầy.”

Phòng học bỗng chốc xôn xao hẳn lên.

Hoàng Vi khinh thường: “Gì chứ, có ai mà không biết tên thầy, con nhỏ này đúng là không từ thủ đoạn để lưu lại ẩn tượng với thầy mà.”

Dịch Tích khụ một tiếng: “Tớ không biết thầy ấy tên gì.”

Hoàng Vi liếc cô một cái: “Người trước mắt cậu tên là…”

“Từ Nam Nho.” Người trên bục giảng không nhanh không chậm nói ra ba chữ, Dịch Tích cảm giác giống như có móng vuốt cào nhẹ vào tim mình.

Cô hơi sửng sốt, chậm rãi quay đầu nhìn anh. Giống như sợ học sinh không biết đó là mấy chữ nào, anh nhanh chóng xoay người viết tên mình lên bảng đen.

Từ, Nam, Nho. 

Nét phẩy nét mác tinh tế viết lên bảng, vừa lưu loát vừa sinh động.

Trong phút chốc Dịch Tích trầm mặc, tựa như nói với chính mình: “Đây thực sự là tên của thầy ấy?”

Lúc này Hoàng Vi còn chưa thu lại vẻ mặt si ngốc của mình, “Ừm, đúng là dễ nghe, rất hay.”

Dịch Tích mím môi, bỗng cười khẽ: “Dễ nghe, cũng rất êm tai, chắc kiếp trước là người quen.”

Hoàng Vi liếc cô: “Đúng là biết xấu hổ, kiếp trước thầy Từ còn quen biết tớ nữa kìa.”

Dịch Tích thu ánh mắt về: “Đúng vậy, kiếp trước cậu còn giúp thầy chà bồn cầu.”

Hoàng Vi mang vẻ mặt không phục: “Cậu mới chà giày cho thầy thì có!”

“Làm gì có, kiếp trước tớ là…” Dịch Tích nhếch đuôi lông mày, vẻ mặt gian xảo nói “Là giúp thầy làm ấm giường.”

Hoàng Vi: “Cậu cái đồ lưu manh này!”

Trên bục giảng, Từ Nam Nho đã bắt đầu điểm danh, từ trên đầu danh sách đọc xuống, đọc đến tên người nào thì đều nhìn đối phương một cái, dường như anh muốn ghi nhớ khuôn mặt của người đó.  

“Hoàng Vi.”

“Có!”

Tầm mắt Từ Nam Nho chuyến đến dãy ghế cuối cùng, Hoàng Vi sợ anh không nhìn thấy, còn kích động đứng phắt dậy.

“Ngồi xuống đi, tôi thấy rồi.”

Hoàng Vi “Dạ” một tiếng.

“Dịch Tích.”

Dịch Tích không giơ tay cũng không kêu lên để điểm danh, bởi vì cô thấy anh đã nhìn về phía cô. Hai người cách nhau nửa phòng học mà nhìn nhau, dường như anh chỉ đợi cô giơ cánh tay lên.

“Dịch Tích?”

Giọng anh thật dễ nghe, cô nghe tên mình nhiều lần vang lên, trong lòng cũng thích tên mình hơn.

Dịch Tích nhìn anh cười cười, cô muốn anh gọi tên cô thêm một lần nữa. nhưng không ngờ rằng Từ Nam Nho thu lại ánh mắt, không lạnh không nhạt nói: “Vắng phải không.”

“???”

Mắt thấy anh sắp cầm bút đánh dấu vào danh sách điểm danh, Dịch Tích vội vàng đứng dậy “Thầy! Em đến rồi em đến rồi! Em ngồi ở đây đây!”

Từ Nam Nho dừng bút: “À, đến rồi à.”

Dịch Tích: “…….” 

Không phải là nhìn thấy rồi sao!

Từ Nam Nho ở phía xa bỏ qua học sinh đang đứng trợn mắt há mồm, tiếp tục điểm danh: “Người tiếp theo, Quan Vĩ.”

“Có.”

“Cát Tề Thụy”

“Có.”

……

Sau khi ngồi xuống, trong đầu Dịch Tích thầm phân tích ánh mắt của Từ Nam Nho.  

Là cố ý phải không?

Tiết học này có lẽ là tiết học tập trung trong suốt cả 3 năm học, ngay cả người liên tục ngủ gật trong lớp như Dịch Tích cũng chống cằm nhìn lên bục giảng.

Nói thật, không khó để nhận ra rằng hôm nay mọi người đều hăng hái nghe giảng, thật ra thì Từ Nam Nho lúc giảng bài cũng không cố gắng tương tác nhiều với học sinh, thế nhưng đám nữ sinh bên dưới bục giảng giống như bị tiêm hóc môn kích thích, vô cùng phối hợp trả lời câu hỏi.

Lúc hết tiết học đã là 11 giờ 45 phút.

“Tớ sắp đói chết rồi Tích Tích, lát nữa bữa trưa chúng ta ăn cái gì.” Hoàng Vi đeo ba lô ôm sách xong đứng lên hỏi.

Dịch Tích không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Từ Nam Nho đang bị mấy học sinh vây quanh trên bục giảng: “Bọn họ làm gì vậy?”

Hoàng Vi: “Chắc là hỏi bài.”

Dịch Tích: “Giả bộ như vậy cũng được sao?”

Hoàng Vi: “Quen là được rồi, bên Lý Công ít học sinh nữ còn tốt, chứ bên mình thì nữ nhiều hơn, xem ra thầy Từ lãnh đủ rồi.”

Dịch Tích: “Đức hạnh, mấy người này không cần mặt mũi sao.”

“Thì đó, mấy người này thật không biết liêm sỉ.”

“Đưa sách cho tớ, tớ cũng muốn đi hỏi bài.”

“Nè, không phải cậu vừa mới nói tôn sư trọng đạo sao.”

Dịch Tích không quan tâm, kiên quyết nói: “Đưa tớ.”

Vẻ mặt Hoàng Vi vô cảm: “Cậu có nghe giảng không? Muốn hỏi cái gì?”

Dịch Tích khựng lại trong giây lát: “Cậu nghĩ giúp tớ đi?”

Hoàng Vi hít sâu một hơi rồi túm cổ áo cô kéo ra ngoài: “Cậu thôi đi! Dẹp cái bản mặt hồ ly tinh của cậu đi, cậu có thể hút tinh khí để sống nhưng chị em cậu cần ăn cơm mới sống nổi.”

Sinh viên năm tư rất ít khi lên lớp, buổi sáng đi học xong thì buổi chiều được nghỉ. Dịch Tích bị Hoàng Vi kéo tới căn tin để giải quyết cái bụng.  

“Vậy nên ý của cậu là cậu đụng trúng xe thầy, mà thầy lại không bắt đền cậu?” Hoàng Vi vừa hỏi vừa kéo tay cô đi về phòng ngủ.

“Thầy ấy nói có việc gấp, xem ra việc gấp lúc đó chính là tiết dạy lớp chúng ta.”

“Ôi chao, đây hẳn gọi là lương tâm nghề nghiệp đi, đụng xe mà cũng mặc kệ.”

Dịch Tích: “Cũng có thể là vốn dĩ thầy không quan tâm số tiền này.”

“Gì chứ, đúng là không thể hiểu được cách nghĩ của mấy người giàu.”

“Mặc kệ cậu hiểu hay không, dù sao bây giờ tớ đang đợi thầy gọi tớ.” Lúc nói câu này, đôi mắt của Dịch Tích lấp lánh ánh sáng.  

Hoàng Vi thật là hết nói nổi với cô: “Cậu nói cứ như là người ta gọi cậu để hẹn hò vậy, thầy ấy gọi cậu để đòi nợ đó, là đòi nợ đó!”

“Vậy có quan trọng không?”

Hoàng Vi ho một cái: “Cái đó… Tích Tích à, cậu đừng làm bậy.”

Lúc này Dịch Tích đã cầm chìa khóa trên tay chuẩn bị mở cửa phòng ngủ, chợt quay đầu nhìn cô bạn khó hiểu: “Làm bậy cái gì?”

“Thầy Từ… người ta là thầy giáo, cậu đừng đùa.”

“Tớ có đùa giỡn chỗ nào?”

“Từ mắt cậu tớ có thể thấy cậu như muốn tóm lấy con mồi vậy.”

Dịch Tích hơi ngẩn người, cười khẽ: “Cậu nghĩ nhiều rồi, thầy ấy không phải là con mồi.”

“À, vậy là gì?”

“Là bảo bối”

“…….”

Con mồi là để ăn, còn bảo bối là để yêu thương.

Hai người đi vào phòng, đúng lúc hai người bạn cùng phòng kia không có mặt. Dịch Tích cởi giày xong liền nhảy lên giường của mình: “Mệt quá đi, hôm qua là sinh nhật của Lâm Mẫn, đã nửa đêm rồi mà nó vẫn không cho thả người, đúng là mệt chết tớ……”

Hoàng Vi biết sinh hoạt của mấy người bạn có tiền cùng phòng như thế nào, cô ngồi trên giường mình nói với Dịch Tích: “Cậu đó, bớt thức đêm chút đi.”

“Ừm…” Dịch Tích trả lời lấy lệ, mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại mở ra lịch sử cuộc gọi gần đây. Số điện thoại ban sáng gọi lúc này đã bị đẩy xuống dưới cùng.

Từ Nam Nho…… Lúc Dịch Tích đánh ba chữ này vào danh bạ lại cảm thấy có chút quái lạ, sau đó lưu thành hai chữ “Nam Nho”, nhưng cuối cùng cô lại lưu danh bạ thành “thầy”.

Dịch Tích im lặng nhìn chữ trên màn hình di động, từ từ cong khóe môi.

Hình bóng người kia trong đầu cô cũng phai nhạt dần theo năm tháng, nhưng tên người kia thì cô vẫn còn nhớ. Vì vậy, lúc nghe thấy cái tên này thì trí nhớ cô cũng từ từ lồng ghép với hình bóng kia.  

Khi chợt hiểu ra thì cô vô cùng ngạc nhiên. 

Thì ra là người đó, là thầy Từ.

Cũng không biết liệu thầy có còn nhớ mình không?

  **

Một tuần chỉ có một tiết Đầu tư học, vì thế học xong tiết ngày thứ 2 cũng không gặp mặt Từ Nam Nho.

Cô nàng Dịch Tích “rụt rè” chỉ còn cách chờ người ta sửa xe xong tìm mình đòi nợ. Vậy mà 5 ngày trôi qua mà cũng không nhận được cuộc gọi nào từ Từ Nam Nho.

Tối chủ nhật, Dịch Tích đang ở phòng ngủ ký túc bị Lâm Mẫn gọi điện hẹn ra ngoài chơi.

Tại quán bar Blue Island có tiếng trong thành phố, cũng là địa điểm ăn chơi tụ tập về đêm của các cậu ấm cô chiêu và nhiều ngôi sao giải trí.

“Làm gì vậy, gọi cậu tới đây vui chứ không phải đến để ngồi ngây ra như vậy.” Lâm Mẫn từ sàn nhảy đi tới ngồi cạnh Dịch Tích.

Cô nhìn Lâm Mẫn trang điểm theo phong cách quyến rũ, trên người mặc quần ngắn phối với áo xẻ ngực chữ V ôm sát cơ thể. Tuy Lâm Mẫn ăn mặc như vậy, nhưng người tinh mắt đều thấy người phụ nữ này không hề rẻ tiền, bởi vì chỉ đơn giản dựa vào cái đồng hồ trên tay cùng sợi dây chuyền cũng đủ hiểu cô ấy không thuộc dạng nghèo khó.

“Không gì cả, chỉ là lười nhảy thôi.”

Lâm Mẫn “A” một tiếng, vươn tay ôm vai cô: “Vậy sao ủ rũ như vậy? Hay vì thất tình? Tên nhóc kia đáng để cậu quan tâm vậy sao?”

“Thất tình?”

“Thì tên nhóc chơi bóng rổ năm nhất đó.”

“Xì, đó là chuyện từ đời nào rồi? Cậu không nói tớ cũng sắp quên rồi.”

“Đó không phải việc mới xảy ra mấy tháng trước sao……”

“À đúng rồi, A Kha đâu?”

Lâm Mẫn vừa nghe liền đổi thành biểu cảm hóng chuyện, “Vừa nãy mới thấy tên nhóc đó còn anh anh em em với một sao hạng ba.”

Vẻ mặt Dịch Tích không hứng thú: “Vậy à.”

“Qua đó xem không?” Thấy vậy Lâm Mẫn liền rủ rê, “Ây da cái mặt đưa đám này là gì chứ.”

“Không có gì, tớ đang đợi một cuộc gọi, kết quả là chờ tới chết cũng không nhận được.”

Mắt Lâm Mẫn chợt lóe lên: “Là cuộc gọi của ai, Dịch đại tiểu thư như cậu mà cũng chờ không được một cuộc gọi sao?”

Dịch Tích đẩy đẩy cô ấy “Cút, cậu biến qua bên kia chơi đi.”
Bình Luận (0)
Comment