Khom Lưng Vì Anh

Chương 5

Từ Nam Nho nhìn thoáng qua thấy Dịch Tích muốn đưa tay đỡ lấy anh, anh liền giơ tay ngăn lại: “Tôi không sao.”  

“Gì mà không sao, đã sốt đến mức đứng không vững rồi”, Dịch Tích không chút do dự tiến lên ôm lấy cánh tay anh, “Thầy à, thầy là một người đàn ông sao lại không biết chăm sóc tốt chính mình chứ.”

Từ Nam Nho ngẩn người, đột nhiên trên mặt có chút bất ngờ.

Bị một học sinh dạy dỗ sao?

Lúc Từ Nam Nho còn đang sửng sốt thì Dịch Tích đã đỡ anh đi về phía ghế sô pha: “Thầy sốt cao lắm đó, ngồi xuống trước đi đã……”

Bời vì cân nặng của nam nữ khác nhau, lúc Dịch Tích đang dìu anh ngồi xuống thì không cẩn thận ngã vào người anh.

Từ Nam Nho nhanh tay đỡ lấy bả vai Dịch Tích.

Khoảng cách của hai người lúc này ước chừng chưa đến 10 centimet, hơi thở ấm nóng của anh phả vào chóp mũi cô. Dịch Tích trong lòng “bộp” một tiếng, cô vội vàng đưa tay chống lên ghế ngồi đằng sau anh.

“Khụ khụ…… Trong nhà chỉ có một mình thầy thôi sao?”

Từ Nam Nho mặt không gợn sóng: “Ừm.”

Dịch Tích chống người lên sô pha rồi đứng dậy: “Nhưng trong người bị bệnh mà chỉ có một mình thì không được, gọi người nhà hoặc bạn bè đến giúp đỡ cũng tốt hơn, nếu không thì sốt cao tới ngốc luôn thì phải làm sao.”

Từ Nam Nho: “……”

Dịch Tích đẩy đẩy tay: “Thầy là thầy giáo thần tượng của lớp chúng em, lỡ như sốt cao tới ngốc rồi thì lớp em khổ sở lắm.”

Từ Nam Nho cong khóe môi trong giây lát nói: “Làm sao mà em biết nhà tôi.”

Dịch Tích: “Hoàng Vy biết một học sinh lớp thầy bên Lý Công.”

Từ Nam Nho cũng có lớp dạy bên Lý Công, trong đó có vài lớp từng tới đây nộp tài liệu nên mới biết được địa chỉ.

Từ Nam Nho cũng không hỏi nhiều nữa.

“Thầy đã đo thân nhiệt chưa, đã uống thuốc chưa, hay là em đưa thầy đi bệnh viện được không?”

Từ Nam Nho lắc đầu, đưa tay xoa xoa giữa trán: “Uống rồi, không cần đi bệnh viện.”

Thật kiên cường……

“Bài tập của em tôi sẽ xem sau, không có việc gì nữa thì em về trường trước đi.” Từ Nam Nho ngước mắt nhìn cô.

Dịch Tích tuy là lo cho sức khỏe anh, nhưng mà biết sao được bây giờ, người ta đã ra lệnh đuổi người thì cô cũng không có lý do gì để ở lại nữa: “Vậy thầy nhớ ăn cơm, một lúc sau đo lại thân nhiệt, à đúng rồi, nếu thầy muốn đi bệnh viện thì gọi cho em lúc nào cũng được.”

Từ Nam Nho đã quen với việc được học sinh nhiệt tình quan tâm như thế này rồi, nên đối với sự ân cần của cô cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại bằng câu cảm ơn.  

Mà Dịch Tích nghe được câu cảm ơn này lại vô cùng mừng rỡ, cô nháy mắt một cái, cười rạng rỡ nói: “Không cần khách sáo như vậy, chăm sóc thầy là điều nên làm mà.”

Dịch Tích đi rồi, phòng khách rộng lớn liền rơi vào tĩnh lặng.

Từ Nam Nho ngồi ngây ra trong phòng khách, sau đó mới cầm lấy di động trên bàn trà xem. Hai tiếng trước mới vừa uống xong thuốc, lúc đó anh còn trong phòng ngủ đến mức không biết trời mây là gì, cho nên mới không nghe thấy chuông điện thoại reo.

Bây giờ cầm lên mới phát hiện, màn hình hiển thị nhiều cuộc gọi nhỡ cùng với vô số tin nhắn chưa đọc.

Mà một đống cuộc gọi với tin nhắn đều tới từ cùng một người tên Dịch Tích.

**

Ngày thứ hai, Dịch Tích trên người còn mặc đồ ngủ đi tới nhà bếp.

“Dì Lâm, cháo nấu xong chưa dì.”

“Sắp rồi sắp rồi, đợi thêm mười phút nữa là được.”

“Ừm.” Dịch Tích ngáp một cái rồi ngồi vào bàn ăn bên cạnh.

“Tích Tích à, hay là con lên lầu rửa mặt trước đi, đợi chút nữa cháo nấu xong rồi dì kêu con liền.” Dì Lâm làm việc ở nhà họ Dịch cũng đã nhiều năm, bà gần như là người chứng kiến Dịch Tích trưởng thành, cho nên bà rất thương yêu cô.

Dịch Tích nhìn bản thân còn đang mặc đồ ngủ, nghe lời dì đứng lên.

Đúng lúc này lại bắt gặp hai mẹ con cùng với ba của cô từ trên lầu đi xuống.

“Hôm nay không đi học sao?” Dịch Thành Hành đi lại gần cô hỏi.

Làm người có địa vị cao lâu rồi thì nói chuyện cũng có chút sức uy hiếp, nhưng mà cảm giác áp bức làm cho người ta nơm nớp lo sợ đó hoàn toàn vô dụng đối với Dịch Tích.

Cô nhìn Dịch Thành Hành, không kiên nhẫn nói: “Cũng không phải học sinh cấp ba, sao mà sáng nào cũng có tiết học được chứ.”

“Vậy thì vừa đúng lúc, buổi chiều con ra ngoài thì đưa em gái con tới trường nó đi.”

Dịch Tích liếc Dịch Nhạc một cái: “Còn với nó học hai trường khác nhau, sao mà thuận đường được đây.”

Dịch Thành Hành: “Sao mà không thuận đường, có tốn bao nhiêu thời gian con đâu!”

Dịch Tích trợn mắt.

“Không cần không cần, lát nữa em đưa kêu tài xế đưa Nhạc Nhạc đi được rồi, Tích Tích còn đang bận, đừng làm phiền nó.” Mẹ kế Tưởng Minh Lệ nhanh chóng lên tiếng hòa giải.

Cơn giận của Dịch Thành Hành không nhẹ, mỗi lần ông muốn cho hai chị em gần nhau một chút thì Dịch Tích đều bài xích né tránh.

“Nó bận chỗ nào chứ, em đừng nói giúp nó.”

Dịch Tích: “Bà ấy nói không sai, con rất bận, lát nữa con còn đi thăm bạn bị bệnh nữa, thật sự không rảnh.”

Dịch Thành Hành: “Làm gì có bạn bị bệnh nào, con lại tìm cớ nữa đúng không!”

“Kìa, ông chủ, sáng nay Dịch Tích có nhờ tôi nấu chút cháo để đi thăm bạn, cô ấy không nói dối.” Lúc này, dì Lâm từ phòng bếp đi ra nhỏ giọng nói.

Dịch Tích nhìn ông một cái: “Chỉ biết nghi ngờ con.”

Nói xong, cô xoay người liền chạy lên lầu.

**

Từ Nam Nho nghe được tiếng chuông cửa liền đi tới mở cửa, trong nháy mắt mở cửa ra liền trông thấy gương mặt mỉm cười. Ánh sáng hành lang không tốt lắm, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới cặp mắt tươi cười rạng rỡ kia.  

Từ Nam Nho ngẩn người: “Sao em lại đến đây nữa.”

“Tới đưa đồ ăn cho thầy.” Dịch Tích chen vào khoảng trống cạnh anh rồi đi vào, quen thuộc nói, “Thầy có khỏe lên chút nào không.”

Từ Nam Nho nhẹ nhàng nhấp môi: “Có một chút.”

“Vậy thầy ăn sáng chưa?”

Trong phòng bếp trống không, hiển nhiên là chưa ăn sáng. Nhưng Từ Nam Nho không trả lời cô mà chỉ nói: “Em không cần đến đây.”

Dịch Tích quay đầu nhìn anh: “Vậy thì sao được, thầy là người đẹp trai nhất lớp chúng em, làm gì có đạo lý trai đẹp bị bệnh mà không được chăm sóc chứ.”

Từ Nam Nho: “……”

Từ Nam Nho nhìn Dịch Tích tìm dép, sau đó lại thấy cô lạch bạch chạy vào bếp, một lát sau lại cần chén muỗng đi tới.

“Thầy lại đây đi”, Dịch Tích không nhìn anh mà chỉ cuối đầu múc cháo, “Còn nóng hổi luôn đấy, dì Lâm nói bị bệnh thì tốt nhất nên ăn cháo.”

Từ Nam Nho nghĩ một chút rồi quyết định tiến về phía trước: “Buổi sáng không có tiết?”

Dịch Tích lắc đầu.

Từ Nam Nho “Ừm” một tiếng rồi nói: “Dịch Tích.”

“Hửm?”

“Tôi không nói với em là lấy lòng tôi là vô dụng sao.”

Dịch Tích ngây ra: “Cái gì.”

“Bài luận của em tôi xem qua rồi, không vấn đề gì.”

“Vậy sao, vậy thì tốt quá.”

“Nhưng mà bài luận vẫn lấy tiêu chí kia làm chuẩn, em viết một bài mới hoặc là mang cháo đến đều sẽ không thay đổi được sự thật này.”

Dịch Tích mở to mắt, cô nhận ra là Từ Nam Nho cảm thấy cô muốn nịnh bợ anh nên mới ân cần mang cháo đến.

Mà như vậy cũng tốt.

Bằng không thì bản thân cô cũng không biết tìm lý do gì để đến chăm sóc anh.

Vì thế, Dịch Tích lập tức liền trưng ra khuôn mặt “ủy khuất”: “Thầy…… thầy đừng nhẫn tâm vậy mà.”

Từ Nam Nho không hề dao động, thần sắc uy nghiêm: “Nếu ai cũng làm như vậy thì thật là không công bằng đối với những sinh viên khác.”

“Nhưng mà thái độ của em rất tốt mà, em còn nghiêm túc đọc sách nữa đó!”

“Vậy em tiếp tục nghiêm túc, tôi tin cuối kỳ em có thể thi tốt, không cần điểm bài luận này.”

Dịch Tích: “……”

“Sao nào, không chịu học đúng không?” Từ Nam Nho rũ mắt, khóe miệng đột nhiên lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Dịch Tích ngây ra, nhanh chóng liếc qua khuôn mặt kia rồi cười nói: “Học, sao có thể không muốn học chứ.”

Từ Nam Nho: “Vậy nỗ lực đi.”

“Em sẽ mà……” Dịch Tích gọi một tiếng, “Vậy thầy ăn chén cháo này đi, đừng lãng phí nữa.”

“Không cần.”

“Ăn đi mà, em đặc biệt làm cho thầy đó.”

“……”

“Thầy không ăn thì em cũng đổ bỏ.

……

Dịch Tích kiên quyết muốn Từ Nam Nho ăn chén cháo, cuối cùng anh không chịu được sự nài nỉ của cô, đành ngồi xuống cầm lấy muỗng múc ăn.  

Thấy anh cuối cùng cũng chịu ăn, Dịch Tích mới yên tâm đi ra ngồi ở phòng khách.

Ăn cháo xong thì tinh thần Từ Nam Nho cũng tốt lên không ít. Trong nhà chỉ có một mình anh, vốn dĩ anh cũng muốn kêu cháo hộp bên ngoài, nhưng mà không ngờ rằng lại có người đem tới. 

Dọn chén muỗng xong xuôi, Từ Nam Nho rót một ly nước đi ra ngoài.

Vừa đi đến phòng khách liền nhìn thấy Dịch Tích đang nằm bò trên bàn trà viết gì đó. Đến gần thì phát hiện dưới mấy tờ giấy nháp là cuốn sách Toán cao cấp.

Còn ở nhà anh lôi bài vở ra học.

“Học kỳ này các em còn có môn Toán cao cấp sao?”

Dịch Tích ngẩng đầu nhìn anh: “Không có, tại vì em chưa qua môn.”

Từ Nam Nho nhíu mày.

Dịch Tích: “Tuần sau em phải thi cuốn này rồi, em bắt buộc phải qua môn.”

“Đây là chương trình của năm nhất mà.”

“Đúng vậy.”

Từ Nam Nho ngồi xuống sô pha: “Năm nhất mà kéo tới hiện tại, vậy mà em cũng chịu được.”

Dịch Tích tay cầm bút dừng một chút, quay đầu lại, nghiêm túc nhìn anh: “Thầy có biết Toán cao cấp khó lắm không.”

“Không biết.” Từ Nam Nho sắc mặt bình tĩnh, “Trước kia thi một lần thì đậu.”

Dịch Tích: “A.”

“Em cảm thấy rất khó?”

Dịch Tích không muốn thừa nhận đầu óc bản thân không tốt, bởi vì cô cũng khá thông minh! Nhưng mà trước đó không nghe giảng, nên bây giờ đành dựa vào chính mình để hiểu bài thì có chút khó khăn.

“Em cảm thấy môn này không có tác dụng, phức tạp như vậy, sau này ra ngoài làm ăn còn phải giải đề toán với người khác sao?” Dịch Tích có chút không kiên nhẫn nói, “Gì mà f(x), gì mà không gian kín, đều loạn xì ngầu lên…… Đáp án có sẵn em không xem không hiểu gì cả.”

Từ Nam Nho cong khóe môi cười, rút đề ôn tập của cô ra, nhìn thử cái đề mà cô còn đang bối rối: “Đề này phải dùng định lý tính liên tục mới giải được, Dịch Tích, em lên lớp không có nghe giảng chứ gì.”

Dịch Tích vẫn cố cãi: “Ai nói chứ.”

“Tôi nói đó, tôi giảng bài em cũng không nghe.”

“Nói bậy!” Cô vừa gào lên liền bị ánh mắt của Từ Nam Nho quét qua, vì thế cô đành “khụ” một tiếng, hạ thấp giọng nói, “Em nói là…… bài thầy giảng sao em có thể không nghe chứ, em rất chăm chú nghe đó.”

“À, vậy sao.”

““Đúng vậy……” Dịch Tích có chút chột dạ nên không dám nhìn thẳng mắt Từ Nam Nho.

Nói thật ra, lúc đi học cô chủ yếu là ngắm người, còn nội dung thì, đúng là hơi chểnh mảng chút.

“Lại đây.”

“A?”

“Tôi giảng cho em nghe một lần.”

Từ Nam Nho dựa vào sô pha, lấy cây bút trong tay Dịch Tích bắt đầu tính toán lên giấy nháp. Dịch Tích đương nhiên cầu mà không được, cô hí hửng ngồi cạnh anh, vẻ mặt chăm chỉ hiếu học.  

Từ Nam Nho bắt đầu giải đề mà Dịch Tích vừa kêu khó, anh vừa viết vừa giải thích cho cô hiểu.

Có lẽ là khoảng cách khác nhau, Dịch Tích cảm giác Từ Nam Nho lúc này giảng bài có chút khác với lúc anh giảng bài trên lớp. Giọng anh trầm thấp còn mang theo chút mị lực của người đàn ông trưởng thành, bởi vì trong người có bệnh nên giọng anh có chút khàn.

Dịch Tích có chút bị mê hoặc, ánh mắt bất giác từ giấy nháp chậm rãi di chuyển lên mặt anh. Anh đeo mắt kính, đôi mắt lạnh lùng ẩn đằng sau kính gọng kia, giống như chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ làm người ta chìm đắm trong đó.

“Hiểu chưa?” Anh đột nhiên quay mặt về phía cô, trong mắt anh ẩn hiện tia lạnh nhạt cùng với nghiêm túc. 

Thấy cô không trả lời, anh kiên nhẫn lặp lại câu hỏi ban nãy: "Hiểu bài chưa."

Cô bừng tỉnh trả lời: "Hiểu! Em hiểu rồi!"

"Xem ra cũng không đến nỗi ngốc." Từ Nam Nho ném sách lên đầu gối cô, “Về nhà giải lại đề một lần nữa theo hướng dẫn của tôi, ra thi trúng đề này còn biết làm."

Dịch Tích: "A… Dạ được."

"Vậy em về trường trước đi." Từ Nam Nho đứng dậy nói, "Em ở chỗ tôi không được tiện."

"Không tiện?", Dịch Tích nhướng mày, trả lời ngay tức khắc: "Thầy muốn nói là em ở đây không được tiện sao?"

Từ Nam Nho nhìn cô một cái, trên mặt anh rõ ràng viết chữ "Em biết thì tốt".

Dịch Tích đột nhiên cười gian, "Thầy à, thầy sẽ không nghĩ là em đang trêu chọc thầy chứ?"

Từ Nam Nho: "......"

"Yên tâm đi, lần này em thực sự là quan tâm...... À không đúng, là đến để nịnh thầy để được điểm, tuyệt đối không có ý nghĩ lưu manh nào cả!"

Khóe miệng Từ Nam Nho co rút, xém chút nữa bị chọc cười.

"Dịch Tích, xem ra em không cần điểm thi rồi đúng không."

"A? Không phải không phải, em nói đùa thôi mà." Dịch Tích nhanh chóng thu dọn sách vở trên bàn trà.

Vốn dĩ cô muốn vừa làm bài tập vừa theo dõi bệnh tình của anh, nhưng xem ra bây giờ thì anh không sao nữa rồi. 

"Em đi ngay đây! Tạm biệt thầy nha!"
Bình Luận (0)
Comment