Khom Lưng Vì Anh

Chương 51

Sắc mặt của Cố Hoài và Ngôn Hành Diệu trong nháy mắt trở nên khó coi vô cùng, mà Ngôn Hành Chi lại mặt không đổi sắc, dường như chỉ xem việc này như chuyện bình thường.  

“Vị hôn phu? Dịch Tích, hai người khi nào...” Diệp Tử Giai bất ngờ nói.

Dịch Tích: “Kết hôn vẫn luôn nằm trong kế hoạch của bọn em”.

Trên mặt Diệp Tử Giai lộ ra vẻ vui sướng: “Phải không, tốt quá, tên tiểu tử Nam Nho này vậy mà một câu cũng không nói với chị”.

Dịch Tích: “Anh ấy vẫn luôn không thích nói chuyện”.

Diệp Tử Giai: “Cũng đúng”.

Cố Hoài: “Đúng là không nghĩ tới cô Dịch và cậu ấy là một đôi, không biết hai người làm sao quen biết nhau”.

Dịch Tích: “Rất nhiều năm trước đã quen biết nhau rồi, anh ấy rất tuấn tú, tôi ngay lập tức đã bị hấp dẫn”.

Dịch Tích nói đùa, chỉ là biểu cảm của mấy người ngồi đây ngoại trừ Diệp Tử Giai cũng không có ai vui vẻ, càng không cần tính người có vẻ mặt ngàn năm không đổi như Ngôn Hành Chi.

Ngôn Hành Diệu: “Vậy hai người mới bên nhau gần đây sao”.

Dịch Tích: “Xem như là vậy đi”.

Ngôn Hành Diệu “hừ” một tiếng: “Dịch tỷ tỷ biết anh ta quay về nhà họ Ngôn làm việc chưa”.

Dịch Tích: “Có nghe anh ấy nói”.

“Vậy đúng là tốt, bây giờ anh ta quay về không chỉ được giao quyền nhà họ Ngôn còn được nhà họ Dịch ở sau lưng chống đỡ... Dịch tỷ tỷ, lúc trước anh ta theo đuổi chị chắc là rất để tâm nhỉ”.

“Ngôn Hành Diệu!” Diệp Tử Giai lạnh giọng quát lớn, “Em nói cái gì đó”.

Ngôn Hành Diệu nghiêng đầu: “Vốn dĩ chính là vậy mà”.

“Nam Nho là do ông nội gọi về, em lại không biết sao!”

“Trước kia còn thoái thác không chịu trở về, xem ra đều là giả”.

“Em!”

Cố Hoài: “Tử Giai, em đừng nóng giận, con người Hành Diệu chỉ là nghĩ sao nói vậy”.

Ngôn Hành Chi nhíu mày: “Đều im miệng hết, đừng nói những thứ không đâu”.

Ngôn Hành Diệu luôn có chút sợ hãi Ngôn Hành Chi, nếu anh ta đã lên tiếng thì cậu ta cũng không dám nói nhiều.  

Dịch Tích chờ bọn họ không nói nữa mới cười nhạt: “Ngôn tiểu thiếu gia, cậu giống như có hiểu lầm gì rồi, lúc trước chính tôi mới là người dùng sức ba bò chín trâu mới theo đuổi được Từ Nam Nho, thật ra thì anh ấy vẫn không để mắt, đúng là làm tôi buồn thúi ruột”.

Ngôn Hành Diệu: “...”

“Ôi, cậu nói vậy cũng đúng, tuy rằng nhà tôi giàu tài sản lại nhiều nhưng vẫn là đại tiểu thư nhà họ Dịch, sao anh ấy lại không thấy nhìn được. Cũng may là... Ông trời không phụ lòng người, cuối cùng thì tôi cũng theo đuổi được anh ấy”. Dịch Tích cười khẽ, “Thật sự thì tôi rất thích anh ấy, anh ấy muốn cái gì tôi cũng cho, đừng nói chống đỡ sau lưng, nếu anh ấy muốn toàn bộ nhà họ Dịch thì cũng không thành vấn đề, dù sao thì, của tôi cũng là của anh ấy”.

Trong nháy mắt, Ngôn Hành Diệu và Cố Hoài đều đen mặt.

Ngôn Hành Chi ý vị sâu xa nhìn cô: “Cô Dịch rất có mắt nhìn”.

“Nào có”.

Sau đó, Dịch Tích và Diệp Tử Giai đơn độc đi đến chỗ khác bàn chuyện, Dịch Tích nhấp một ngụm cà phê trên tay, đột nhiên mỉm cười.

Diệp Tử Giai nhìn thấy biểu cảm của cô lại hỏi: “Sao vậy?”

Dịch Tích: “Chị Diệp thật sự là bị bệnh sao”.

Diệp Tử Giai có hơi sững sờ, nhưng chớp mắt một cái lại khôi phục biểu cảm bình thường: “Em nhìn ra được chuyện gì”.

Dịch Tích: “Chị cố ý gọi em đến đây đúng không, bởi vì vừa lúc hôm nay có Cố Hoài và Ngôn Hành Diệu”.

Diệp Tử Giai hơi nhướng mày, hiển nhiên không nghĩ rằng Dịch Tích đã nhìn ra: “Em quả thực thông minh”.

Dịch Tích: “Ngôn Hành Chi đi theo chính trị, thế hệ này của nhà họ Ngôn chỉ có Cố Hoài và Ngôn Hành Diệu đi theo kinh tế, vốn dĩ do hai nhà bọn họ nắm quyền hầu hết huyết mạch kinh tế của nhà họ Ngôn, nhưng bây giờ lại có một Từ Nam Nho chen ngang... Mà Từ Nam Nho lại do ông nội Ngôn tự mình gọi về, trong lòng hai nhà bọn họ tự nhiên sinh ra bất mãn”.

Diệp Tử Giai cười nhạt: “Đúng”.

“Chị cố ý gọi em đến chính là muốn cho họ biết em và Từ Nam Nho ở bên nhau, mà Từ Nam Nho không chỉ có một mình ông nội Ngôn, còn có nhà họ Dịch nữa, có đúng không”.

Diệp Tử Giai: “Em suy nghĩ rất thấu đáo... Nhưng mà em cũng đừng nghĩ nhiều, đây là chủ ý của riêng chị, Nam Nho cậu ấy không hề biết, nếu cậu ấy biết chị gọi em đến đây e rằng sẽ tức giận”.

Dịch Tích lắc đầu: “Đương nhiên em sẽ không nghĩ nhiều, tuy rằng xem như bị lợi dụng một lần, nhưng em vẫn rất vui”.

Nói xong, sắc mặt của Dịch Tích có chút nghiêm nghị: “Nếu đã đi vào cái vòng luẩn quẩn này, mà sự việc đã không thể thay đổi nữa, vậy thì chỉ có càng mạnh mới không bị người khác giẫm đạp dưới lòng bàn chân, em biết anh ấy có thể làm được, nhưng em muốn làm cho cái quá trình này của anh ấy nhẹ nhàng đi một chút, cho nên, cần gì ở chỗ em thì em đều sẵn lòng”.

Diệp Tử Giai rũ mắt khuấy ly cà phê trước mắt, nghe vậy xúc động cười một cái: “Em quả nhiên đáng để cậu ấy thích”.

**

Gần đây Từ Nam Nho vẫn luôn ở thành phố khác, đã ba tuần liền Dịch Tích không gặp được anh.  

Sau giờ tan tầm lại rảnh rỗi nhàm chán, Lâm Mẫn đột nhiên ở trong nhóm nói muốn ăn lẩu.

Dịch Tích: “Đi đâu ăn?”

La Kha: “Bên cạnh Tích Thời có một nhà hàng mới mở, đi thử xem sao”.

Lâm Mẫn: “Nhà hàng kia tớ đã ghé qua, hương vị không ngon”.

Dịch Tích: “Cho nên muốn đi đâu ăn?”

Hoàng Vi: “Hay là chúng ta mua đồ ở nhà ăn đi, chỉ có chúng ta vui biết bao, mua vài thùng bia, say rồi thì cứ vậy mà ngủ”.

Dịch Tích: “Cái này tớ đồng ý”.

La Kha: “Vậy đi nhà ai?”

Lâm Mẫn: “Nhà thầy Từ!”

Dịch Tích: “Có phải cậu muốn ăn đòn?”

Hoàng Vi: “Thầy Từ yêu sạch sẽ như vậy, lỡ như biết nhiều người ở nhà mình ăn lẩu như vậy nói không chừng sẽ xách dao chém người”.

Lâm Mẫn: “Sợ cái gì chứ, không phải anh ấy không ở nhà sao, nên chúng ta mới nhân cơ hội này vui vẻ một chút”.

Hoàng Vi: “Tích Tích... Cậu thấy thế nào”.

Dịch Tích: “Vệ sinh hậu kỳ do Lâm Mẫn phụ trách, tớ đồng ý lập tức”.

Lâm Mẫn: “Bà nội cậu...”

Dịch Tích: “Sao?”

Lâm Mẫn: “Được!”

… …

Sự việc cứ đơn giản lại nhanh chóng được quyết định, đám La Kha đi siêu thị mua sắm, Dịch Tích nói về nhà chuẩn bị một chút, trên thực tế lại nằm bò trên sô pha vừa xem tivi vừa chờ bọn họ đến.

Hơn 7 giờ, tại ngôi nhà luôn lạnh lẽo hiu quạnh của Từ Nam Nho đã có một nồi lẩu vô cùng náo nhiệt được bày ra.

“Lớp trưởng, mở mấy bình rượu nhiều chút, nếu các cậu hôm nay uống say rồi, sàn nhà này của tớ để mặc mọi người nằm”. Dịch Tích nói.

Cát Tề Thụy khóc không ra nước mắt: “Chỉ có sàn nhà thôi sao?”

Hoàng Vi: “Có sàn nhà đã không tệ rồi, nếu thầy Từ ở nhà, ngay cả nửa bước anh cũng không được phép vào”.

Chu Hưng Trạch cũng hùa theo nói: “Tên quái thai Từ Nam Nho này, mấy người bạn như chúng tôi đến nhà cậu ấy ăn cái gì thì lúc đi phải mang theo mấy đống rác mà bản thân tạo ra, còn việc ăn lẩu ở nhà cậu ta thì, việc đó đúng là vọng tưởng”. Vừa nói xong, anh lại quay sang nhìn Lâm Mẫn với vẻ mặt nịnh nọt: “Mẫn à ~ vẫn là em tốt với anh, lại nhớ gọi anh qua vào ngày quan trọng như vậy”.

Lâm Mẫn: “Nếu như biết ơn em thì lát nữa nhớ dọn dẹp tàn cuộc”.

Chu Hưng Trạch: “Tuân mệnh!”

Dịch Tích ghét bỏ nhìn Lâm Mẫn, ngọt ngào gọi người ta qua đây chỉ để dọn vệ sinh thay mình, hừ, cũng hiếm khi tên ngốc Chu Hưng Trạch này lại sẵn lòng bị lừa.  

Hương thơm của nồi lẩu tỏa ra, mấy người vừa uống bia vừa trò chuyện, cả căn nhà vô cùng náo nhiệt. Đã lâu Dịch Tích không ăn uống một bữa lớn như vậy với mấy người bạn. Bởi vì ở nhà, nên hôm nay uống rất thoải mái, chỉ trong chốc lát đã xử lý hết mấy chai.

Ngay lúc mọi người ăn uống vô cùng náo nhiệt, ngoài cửa chợt có âm thanh mở khóa, âm thanh không lớn lắm, nhưng mọi người đều nghe được.

Mọi người lập tức sững sờ.

“Còn có người đến sao?”

“Có người mở cửa đi vào?”

“Ha ha ha, chắc là nghe nhầm rồi? Chẳng lẽ thầy Từ quay về?”

“…”

Mấy người bọn họ đồng loạt nhìn về cửa chính.

Một bóng người từ dưới ánh đèn ngoài cửa đi vào, áo sơ mi, quần đen, cặp mắt kính không gọnga, cực kỳ nghiêm nghị.

Mọi người: “...”

Dịch Tích uống có chút say, cô híp mắt nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, sau đó lại quay đầu nói với mọi người: “Tớ cảm giác tớ say rồi, còn thấy được thầy Từ nhà ta”.

Lâm Mẫn: “Hơ...”

Dịch Tích: “Tớ uống say rồi sao? Sao anh ấy có thể quay về vào lúc này… Ợ”.

Hoàng Vi và Cát Tề Thụy nhìn nhau, cùng lúc nói: “Hay là chúng ta về nhà đi?”

Chu Hưng Trạch: “Mang, mang theo tôi nữa!”

“Về nhà gì chứ! Đã uống xong đâu!” Dịch Tích vừa nói xong lại cảm giác có một bàn tay từ phía sau đỡ lấy cằm cô. Lòng bàn tay kia ấm áp khô ráo, bắt cô ngẩng đầu lên.

“Từ Nam Nho?”

“Ừm”.

Dịch Tích chớp mắt: “Em không có say? Anh thật sự đã quay về!”

Từ Nam Nho nhìn quanh một vòng mọi người còn đang cứng đờ, nhàn nhạt nói: “Em uống say rồi?”

“Không biết, nhưng mà Chu Hưng Trạch có khiêng mấy thùng bia đến đây, em cũng uống khá nhiều!”

Từ Nam Nho lướt qua Chu Hưng Trạch.

Chu Hưng Trạch: “...” Có điêu dân muốn hại trẫm!!!

Hoàng Vi: “Vậy thì, chúng tớ đi trước nhé? Đều, đều đã ăn no rồi”.

Mọi người vừa định gật đầu, lại thấy Từ Nam Nho bình thản nói: “Mọi người tiếp tục ăn, không sao cả”.

Vừa dứt lời, Từ Nam Nho xoay người xách cái vali nhỏ đặt ở cửa đi vào phòng mình.

Chu Hưng Trạch: “... Đậu xanh, vậy mà cậu ta lại không nổi điên”.

“May quá may quá...”

Chu Hưng Trạch: “Bệnh sạch sẽ chữa khỏi rồi?”

Lâm Mẫn: “Chắc là được Dịch Tích chữa”.

Chu Hưng Trạch: “... Quỳ lạy”.

Dịch Tích không nhìn thấy vẻ nơm nớp lo sợ của mấy người bạn, nhảy chân sáo tung tăng về phòng: “Mọi người đợi tớ chút, tớ đi thăm hỏi anh ấy”.

Điều đầu tiên mà Dịch Tích làm sau khi vào phòng Từ Nam Nho là xoay người khóa cửa phòng, sau đó nhào lên lưng anh.  

“Bảo bối! Sao đột nhiên về lại không nói cho người ta biết”.

Từ Nam Nho vốn dĩ đã chuẩn bị trước, khi bị cô bất chợt nhảy lên cũng không bị té, nhưng tiếng gọi bảo bối suýt chút nữa làm anh đứng không vững.

Từ Nam Nho: “... Việc bên kia xử lý xong hết rồi, lúc sau ở lại thành phố là được”.

Dịch Tích kinh ngạc: “Thật sao, vậy chúng ta có phải luôn được gặp nhau hay không!”

Từ Nam Nho: “Ừm”.

“Hay quá, nào nào, hôn một cái hôn một cái”. Dịch Tích trượt khỏi lưng anh rồi chui vào ngực anh, sau đó dùng sức kéo cổ anh về trước.

Từ Nam Nho có chút mất tự nhiên nói: “Đợi lát nữa, bên ngoài có người”.

Dịch Tích nhếch mày: “Thẹn thùng cái gì, chúng ta cũng khóa cửa rồi”.

Bởi vì chiều cao chênh lệch, nếu Từ Nam Nho không cúi đầu thì cô cũng không hôn được anh. Dịch Tích nhìn lỗ tai anh hơi đỏ lên, ý xấu nổi lên cắn một cái lên cổ anh.

“Ha”.

Từ Nam Nho thở hắt ra, đôi mắt sâu thêm một chút, trở tay đè cô lên tủ.

Dịch Tích đã có vài phần men say, cô khẽ cười một cái, sấn về trước hết cắn lại gặm trên cổ anh. Từ Nam Nho bị cô cọ đến mức khó nhịn, hơi thở càng nặng nề phả vào cằm cô, cắn vào môi cô.

Tiểu biệt thắng tân hôn, cái hôn ngắn ngủi này như một ngọn lửa mạnh mẽ suýt chút thiêu đốt hai người. Cũng may Từ Nam Nho kịp giữ lại chút lý trí, không quên còn một đám người bên ngoài.

Từ Nam Nho nhịn xuống xúc động muốn tiếp tục hôn cô, để mặc Dịch Tích tùy ý sờ loạn trên người anh.

“Dịch Tích, đừng nhúc nhích”.

“Không muốn, em muốn nhúc nhích”.

“Em như vậy, anh...”

“Em nhớ anh mà”. Dịch Tích cười hì hì nói, đột nhiên, cô sờ thấy vật gì đó rắn chắc trong túi anh.

Dịch Tích chần chờ một hồi, vô thức lấy ra.

“Đây là gì?”

Từ Nam Nho hiển nhiên không kịp né tránh: “... Đưa anh!”

Dịch Tích: “Đây là cái gì!”

Từ Nam Nho: “Đồ của anh”.

Đầu Dịch Tích còn có chút mơ hồ, đưa tay muốn mở ra: “Xem cái đã”.

Mắt thấy Từ Nam Nho muốn đi tới lấy, Dịch Tích giật mình, lập tức nhảy khỏi ngực anh.

“Em muốn xem”.

“Dịch Tích...”

Từ Nam Nho vừa mới mở miệng, Dịch Tích liền chạy ra khỏi phòng.

“...”

Từ Nam Nho căng da đầu đuổi theo cô, vừa ra khỏi phòng lại thấy con ma men này cười ngốc nghếch giữa phòng khách, đứng trước mặt đám người còn đang ngơ ngác mở cái hộp nhỏ màu đen viền vàng ra.  

“Ôi chao, là nhẫn!”
Bình Luận (0)
Comment