Khương Tuyết Huệ lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh phảng phất ẩn giấu mấy phần bất lực, qua hồi lâu mới nói: “Ngươi vẫn chờ ta hỏi, đúng không?”
Khương Tuyết Ninh giống như không nghe thấy, lại trực tiếp phân phó nha hoàn trong phòng nàng: “Mai nhi, còn không mau đi bưng cho ta chén trà nhỏ? Chuyện dài lắm, cần phải từ từ mà nói.” Mai nhi tức giận đến nói không nên lời.
Nhưng mà Khương Tuyết Huệ lại nói: “Đi lấy đi.”
Mai nhi ngạc nhiên kêu một tiếng: “Đại cô nương!”
Khương Tuyết Huệ không để ý tới. Mai nhi thế là nhẫn nhịn một hơi, hung tợn trừng Khương Tuyết Ninh một chút, mới quay người ra ngoài bưng trà.
Khương Tuyết Ninh cười: “Tỷ tỷ thật đúng là tốt tính.”
Khương Tuyết Huệ chỉ nói: “Dù sao phát cáu cũng không khiến ngươi ra khỏi đây. Tốt hay xấu tính, cũng không có gì khác biệt.” Lời này thật đúng là chỉ có Khương Tuyết Huệ nói được. Kiếp trước nàng cũng như thế. Bị nàng khi dễ, nhưng vẫn đoan trang vừa phép, giống như bất cứ chuyện gì cũng không khiến nàng tức giận. Nhưng người sống trên đời, nếu ngay cả một chút tức giận cũng không có, vậy đâu giống người sống.---Đọc full tại truyenggg.com---
Khương Tuyết Ninh nghe nói nàng lời này, chỉ đi lại quanh quẩn trong phòng nàng, nhìn cái giường gỗ trang trí tinh xảo, hộp của hồi môn chạm khắc hình hoa sen, còn có váy áo mới huân hương... Những vật này nàng cũng có. Nhưng của Khương Tuyết Huệ là Mạnh thị cho, của nàng là tự mình tranh đoạt.
“Ngươi thật không giống nữ nhi của Uyển nương.” Khương Tuyết Ninh nhẹ nhàng cầm lên một chuỗi vòng tay mã não đỏ nàng đặt trên của hồi môn, “Ta còn nhớ, Uyển nương là người rất nóng tính. Chúng ta khi đó bị trong phủ đuổi tới điền trang, cho nên rất nhiều người khi dễ chúng ta, nói này nói nọ. Ta rất sợ hãi. Nhưng nàng sẽ trong nhà đi ra, đứng dưới mái hiên, cười mắng lại từng câu từng câu một.”
Khương Tuyết Huệ nhắn nghiền mắt lại. Nhưng giọng Khương Tuyết Ninh vẫn vang lên bên tai: “Ngươi không dám tin a? Cho dù ở chỗ nghèo nàn rách nát như vậy, nàng vẫn ăn mặc thật xinh đẹp, dù phải dùng loại son phấn kém nhất. Nàng sẽ tính sổ sách, sẽ đọc sách ngâm thơ, sẽ mắng chửi người, nàng không nói chuyện với những thôn phụ kia, bởi vì nàng không coi mình giống bọn họ. Đến hài tử nhà khác tới tìm ta đi chơi, nàng cũng không cho phép. Nàng nói với ta, ta không phải hài tử nhà nông, ta không giống những người khác. Khi đó, Uyển nương là nữ nhân đặc biệt nhất, xinh đẹp nhất cũng lợi hại nhất mà ta biết...”
Khương Tuyết Huệ từ nhỏ tới lớn vẫn sống trong kinh thành phồn hoa. Nàng trước nay chưa từng biết sống ở nông thôn, cũng không thể tưởng tượng người nhà nông thô lỗ ra sao, càng không cách nào tưởng tượng ra một nữ tử đứng dưới mái hiên cười mà mắng người thế nào... Hoa phục mỹ thực, cầm kỳ thư họa. Đây mới là thứ nàng quen thuộc. Mà hết thảy những gì Khương Tuyết Ninh nói đều thật lạ lẫm.
“Khi còn bé, ta chơi trong sân, bắt chuồn chuồn, hái hoa đào, Uyển nương thỉnh thoảng sẽ ngồi trên bậc thang dưới mái hiên, cũng có lúc đứng phía sau cửa sổ nho nhỏ mà nhìn ta. Khi đó, ta chỉ cảm thấy tư thái cùng vẻ ngoài Uyển nương thật đẹp; hơi lớn lên một chút, mới có thể cảm giác được, ánh mắt nàng nhìn ta có gì đó là lạ, ngơ ngẩn lại hoảng hốt, tựa như đang nghĩ gì khác.”
Lúc nói đến đây, giọng Khương Tuyết Ninh bỗng có mấy phần giễu cợt, khóe môi khẽ kéo ra nụ cười, phảng phất muốn đè xuống chút đắng chát trong lòng. “Người khác đều nói, Uyển nương là tiểu thiếp nhà giàu, còn ta là thứ nữ nhà giàu. Tóm lại đều là nhà giàu mà ra. Ta liền nghĩ, có lẽ Uyển nương muốn trở lại kinh thành. Thế là có một ngày, lúc Uyển nương lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta chạy vào kéo tay nàng nói, trong phủ không cho nàng trở lại kinh thành cũng không sao. Một ngày nào đó, ta sẽ dẫn nàng trở về, mua cho nàng son phấn cùng y phục tốt nhất, để người khác không thể ăn hiếp chúng ta.”---Đọc full tại truyenggg.com---
Rõ ràng nàng đã trùng sinh, đoạn ký ức này là rất lâu trước đó, nàng cứ tưởng mình đã quên sạch sẽ rồi, nhưng lúc này lại rõ mồn một trước mắt. Khương Tuyết Ninh thậm chí còn nhớ kỹ, ngày đó Uyển nương chải tam lữu kế, trên vành tai mềm mại đeo khuyên tai san hô đỏ đã cũ...
“Lúc đó nàng nhìn ta, tựa như là cảm động. Ta thật vui mừng. Nhưng ánh mắt nàng lại thay đổi, liền đẩy ta ra. Ngươi biết Uyển nương nói gì với ta không?” Khương Tuyết Ninh đeo chuỗi vòng tay san hô đỏ của Khương Tuyết Huệ trên cổ tay của mình, hạ mắt thưởng thức, “Nàng nói ta cút đi, còn nói ta là con của tiện nhân, kêu ta muốn trở lại kinh thành thì một mình cút về.” Làn da nàng rất trắng, có san hô đỏ làm nền, trở nên trắng như tuyết.
Khương Tuyết Huệ nhìn vẻ đẹp cực kỳ tinh xảo này mà giật mình.
Vòng tay này đẹp thật. Chỉ tiếc... Cũng như Uyển nương, đều không thuộc về nàng. Khương Tuyết Ninh bỗng cảm thấy cô độc, cười lên: “Uyển nương trước kia đối với ta rất tốt, ta cũng không biết nàng tại sao lại mắng ta. Ta ủy khuất ôm lấy mình, ngồi dưới mái hiên khóc, nghĩ có lẽ Uyển nương hận kinh thành, cho nên sợ ta đi kinh thành bỏ lại nàng; có lẽ Uyển nương hận cha ta bạc tình bạc nghĩa, cho nên mới mắng ta là con của tiện nhân. Thật buồn cười, đáng thương biết bao?”
Nhìn chăm chú cái vòng tay kia nửa ngày, nàng vẫn tháo nó xuống. Sau đó đi tới trước mặt Khương Tuyết Huệ, kéo tay của nàng đeo lên, thần sắc ấm áp nhưng: “Mãi đến bốn năm trước, ta đã biết thân thế của mình, hồi tưởng lại dĩ vãng, mới hiểu vì sao nàng mắng ta, lại vì sao nhìn ta như vậy...”
Khương Tuyết Huệ chậm rãi nắm chặt tay mình, chỉ cảm thấy lúc vòng tay san hô đỏ đeo lên cổ tay mình, trở nên bỏng rát, khiến giọng nàng có chút run rẩy: “Đủ rồi, đừng nói nữa.”
Khương Tuyết Ninh lại tựa như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Ngươi nhìn đi, ông trời thật không công bằng a. Rõ ràng ta bị đổi với ngươi, thì những gì ta nên có chí ít cũng phải được một phần chứ. Nhưng hết lần này tới lần khác, Uyển nương biết ta không phải nữ nhi của nàng, nữ nhi chân chính của nàng ở kinh thành; mà mẹ đẻ ta lại vừa lúc không biết ngươi không phải nữ nhi của nàng, coi ngươi như con gái ruột, yêu mến vài chục năm. Thế là, ta không chỉ không được mẹ đẻ thương yêu, đến Uyển nương cũng căm ghét. Ngươi thì được cả hai người yêu mến, cái gì cũng có, còn ta...” Ta cái gì cũng không có.
Nàng cả thấy trong lòng như có gió mạnh thổi qua cuốn đi hết thảy, cái gì cũng không còn sót lại: “Cho nên phàm là cái ngươi có, ta cũng phải có; phàm là đồ tốt của ngươi, ta đều muốn đoạt. Nhưng có thứ, cả đời này ta cũng không giành được. Uyển nương trước khi chết vẫn ghi nhớ nữ nhi của nàng khiến ta ghen ghét muốn điên rồi, nhưng ngươi chẳng thèm ngó tới...”
“Ba” một tiếng. Gương mặt Khương Tuyết Huệ rốt cục lạnh xuống, bỗng đứng dậy, giật vòng tay san hô Khương Tuyết Ninh vừa đeo cho nàng xuống ném lên bàn, hỏi ngược lại: “Ta tại sao phải để ý, tại sao phải hỏi đến? Ngươi ghen ghét, là vì ngươi không chiếm được; nhưng thứ ngươi ghen ghét, chưa hẳn ta muốn có.”
Khương Tuyết Ninh nhìn nàng.
Giọng Khương Tuyết Huệ lạnh thấu xương hiếm thấy: “Uyển nương dù là mẹ đẻ ta, nhưng ta chưa từng thấy nàng dù một lần, lại càng không cần phải nói chuyện nàng làm trước đây, cố ý đổi hai người chúng ta, mới thu kết cục sau này. Hết thảy đáng thương, đều bắt nguồn từ đáng hận. Ninh muội muội, ngươi là người trọng tình lại tùy hứng, còn ta không như vậy. Ta từ nhỏ là mẫu thân nuôi lớn, học được là phải bo bo giữ mình. Nếu như không hỏi về Uyển nương, ta phụ ân Uyển nương sinh ra; hỏi đến Uyển nương, ta phụ ân mẫu thân nuôi dưỡng. Vậy nếu đã không thể chu toàn cả hai, ta vì sao phải để mình lâm vào tình cảnh bất lợi? Gần hai mươi năm qua, mẫu thân dốc lòng nuôi dưỡng dạy dỗ ta, nàng cho dù có lỗi với ngươi, nhưng không có có lỗi với ta. Ngươi muốn ta hung ác thế nào mới quyết tâm làm tổn thương nàng?”
Lúc nói đến đây, nàng lại lại có mấy phần u sầu. Chán nản ngồi xuống lần nữa, nói: “Ta biết quan hệ ngươi cùng mẫu thân bây giờ đã ngăn cách quá lớn, nhưng bốn năm trước lúc ngươi vừa hồi phủ, mẫu thân cũng muốn đền bù cho ngươi. Nhưng ngươi luôn luôn nhắc tới Uyển nương, lại không chịu quản giáo, khắp nơi chọc chỗ đau của nàng, dù có mười phần áy náy cũng đều mài hết, còn khiến nàng lúc nào cũng nhớ tới Uyển nương. Ta khuyên qua ngươi, nhưng ngươi cũng hận ta, không nghe.”
Không hề nghi ngờ, Khương Tuyết Huệ là người thông minh. Nhưng loại thông minh này, lại khiến Khương Tuyết Ninh cảm thấy rét run: “Trên đời này, không phải người người đều có thể làm được như ngươi, mọi chuyện cân nhắc lợi hại đến gần như lãnh huyết.”
Khương Tuyết Huệ nói: “Cho nên ngươi hận ta cũng được, ta chưa từng trả thù ngươi.”
Khương Tuyết Ninh không nhịn được cười ra tiếng, giống như hôm nay mới chân chính quen biết nàng. Nhất thời nàng nhớ tới mọi chuyện kiếp trước kiếp này. Nàng nhìn qua Khương Tuyết Huệ, hoảng hốt khẽ thì thầm: “Sao trước kia không phát hiện ra, ngươi mới là người có tính cách để làm hoàng hậu chứ...”---Đọc full tại truyenggg.com---
Câu này quá nhỏ, Khương Tuyết Huệ không nghe rõ. Nhưng không ảnh hưởng nàng hạ lệnh trục khách: “Hôm nay đã nói nhiều như vậy, chắc mẫu thân cũng chán ghét, nghi kỵ ta một hồi lâu, ngươi vui vẻ rồi, cũng nên đi a?”
Khương Tuyết Ninh thuận tiện nói: “Nên đi rồi.” Chỉ là vừa bước hai bước ra ngoài, nàng lại dừng ngoái nhìn ánh mắt sâu thẳm: “Ta buổi tối nằm mơ cũng sẽ nhìn thấy Uyển nương. Chỉ là, ngươi chưa từng gặp nàng, nên mơ không ra a?” Nói xong, mới cười nhẹ một tiếng, quay người ra ngoài.
Khương Tuyết Huệ ngồi trong phòng, chỉ nhìn chuỗi san hô đỏ bị quăng trên bàn, yên lặng không nói.
*
Mạnh thị tới tận sáng hôm sau thức dậy nghe đại nha hoàn nói mới biết tối hôm qua Khương Tuyết Ninh tới phòng Huệ tỷ nhi ngồi nói chuyện rất lâu, tức giận đến toàn thân run rẩy, hất hết chén trà trên bàn xuống. Còn mắng mấy câu. Nàng sai người đi gọi Khương Tuyết Ninh tới “Nói chuyện”, Khương Tuyết Ninh mới không thèm để ý.
Từ trong cung trở về, đã mệt rã rời, đêm qua cũng ngủ không ngon. Lúc người của Mạnh thị đến, nàng kéo chăn lên che mặt. Nghe người nói Mạnh thị gọi nàng đến, nàng chỉ cười một tiếng, giọng nói khe khẽ, mơ mơ hồ hồ, nhẹ nhàng: “Hôm nay ta phải đãi khách, tối nay còn hẹn Yến thế tử, sợ không có thời gian đi thỉnh an mẫu thân đâu. Xin chuyển lời cho mẫu thân, về sau khách khí với ta một chút, đừng hơi một tí là muốn sai sử ta. Không phải, ta có khả năng khiến khắp kinh thành đều biết ‘Nữ nhi’ nàng thương yêu, có thân thế ra sao...”