Khốn Tại Võng Trung Ương

Chương 38

“Cậu nói là Lý Tư Phàm hãm hại Tào Binh…… làm sao có thể chứ!” Trùng Tử nghe thấy mà ong ong lỗ tai.

Trang Nghiêm giương cằm lên: “Vì để bóc trần cái chuyện xấu xa này của họ Lý, lão tử liều mạng mất bao nhiêu tiền. Nghe thủ hạ của lão Ngũ nói, cái buổi tối hôm mà xảy ra chuyện đó, gã rõ ràng là theo họ Lý ra ngoài, làm sao chỉ trong chớp mắt lại chết ở trên giường một người phụ nữ? Hơn nữa nghe nói người đàn bà kia cũng từng là người họ Lý giới thiệu cho. Vợ trước của anh và lão Ngũ chết bên nhau, anh hiện tại lại đang kè kè bên cạnh họ Lý! Chút khôn lanh này, tên thiểu năng cũng có thể hiểu rõ được!”

Nếu không phải nhìn thấy Tiểu Lý thiếu gia đi bên cạnh vị này ở quán KFC, Trang Nghiêm thật ra cũng không tra ra nhiều chuyện bát quái đến vậy. Hắn vốn đã muốn tìm hiểu nguồn gốc, khơi chút chuyện gièm pha này nọ khiến người khác ghê tởm tên họ Lý , không nghĩ tới còn có một đoạn nội tình huyết tinh như vậy, thực khiến cho Trang thiếu gia mở cờ trong bụng.

Trùng Tử trừng mắt cố gắng hồi tưởng lại buổi tối ngày đó, Lý Tư Phàm là đêm khuya mới trở về nhà. Ngày hôm sau Đình Đình liền xảy ra chuyện, một chút trí nhớ vụn vặt dần xâu chuỗi lại với nhau.

“Nói…… Nói không chừng chỉ là trùng hợp……”

Trang Nghiêm từ đâu lấy ra một lọ thuốc nhỏ: “Nhìn xem, đây là loại thuốc mà vợ anh mỗi ngày đều tiêm vào. Biết tác dụng của nó là gì không? Tê liệt thần kinh não! Cho dù là người bình thường bị tiêm nó vào cũng có thể trở thành người thực vật!”

Trùng Tử hơi giật mình tiếp nhận lọ thuốc, trong đầu loạn rầm rầm.

“Cậu…… Nói cho tôi biết những chuyện này là có ý gì?”

Trang Nghiêm đẩy chén đĩa trống không sang bên cạnh, cổ vươn về phía Trùng Tử: “Con người của tôi đây không có tật xấu gì khác, chỉ là luôn muốn bênh vực kẻ yếu! Các người ức hiếp phụ nữ Trung Quốc như vậy, tôi không can dự là không được!” 

“Cậu có biện pháp cứu Đình Đình sao?” Ánh mắtTrùng Tử sáng lên.

Trong lòng Trang Nghiêm cũng sáng ngời: Có hi vọng!

Kỳ thật Trang Nghiêm nói những lời này cũng là để thử, sờ sờ xem mạch môn (điểm yếu) Trùng Tử ở đâu.

“Thật ra cậu Tiểu Phàm này, tôi vẫn luôn nhìn hắn lớn lên, từ nhỏ vẫn thật là một đứa nhỏ tốt, nhặt được tiền biết giao cho chú cảnh sát, hàng năm ở trường học đều đạt được hoa hồng nhỏ (*) này nọ. Khụ, nói đến cùng cũng là một người giàu tình cảm, vì anh một lão nam nhân như vậy mà đi lên con đường táng tận lương tâm. Nghiệp chướng a!”

(*) này giống như bên mình bé ngoan sẽ nhận được phiếu bé ngoan hay cuối tuần sẽ được cắm cờ vậy đó =v=

Trong khi nói những lời chua xót này ánh mắt Trang thiếu gia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt đại thúc đối diện.

Trông thấy Trùng Tử lâm vào trạng thái tự trách sâu sắc, trong lòng Trang thiếu gia rất vui mừng. Thằng đần họ Lý, ai bảo mi đòi cùng ông nội mi giở trò sau lưng! Cho hậu viện (*) nhà các người tự cháy!

(*) đây là một cách nói ẩn dụ, hậu viện (sân sau, cửa sau) để chỉ nội bộ, “hậu viện tự cháy” = nội bộ lục đục, mâu thuẫn với nhau

Trùng Tử đứng dậy muốn đi, Trang Nghiêm vội vàng kéo y nói: “Đi làm gì a!”

“Tôi muốn quay về hỏi hắn một chút, nếu là sự thật, tôi sẽ ngăn cản hắn.”

“Thật đúng là coi bản thân thành đồ quý giá! Anh ngăn cản như thế nào a? Tôi nói với anh thế này đi! Bây giờ Lý Tư Phàm vì anh cái gì cũng dám làm, biết cái bệnh viện kia không? Vốn là của tôi, bị họ Lý nẫng mất, đều là vì bệnh tình của anh, nghe nói căn bệnh của anh phải thường xuyên thay thận gì gì đó. Bệnh viện này tốt lắm, nhiều tiện lợi a, gần đây bệnh viện nhận điều trị không ít lao động nhập cư a? Đều cùng nhóm máu gì đó a?”

Tùng Thông cảm giác dạ dày mình đang cuồn cuộn, bên trong có thứ gì đó muốn trào ra.

Đối với lời nói của người xa lạ này, y cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng nói đến mức có cơ sở rành mạch, lại khiến người ta không thể không tin. Nếu như hết thảy những điều này đều là sự thật, y phải làm thế nào?

Trang Nghiêm không phản ứng y nữa, xoay người nói với nhân viên phục vụ: “Lấy cho tôi đĩa móng giò kho tàu, thêm hai phần chân giò thạch anh đóng gói mang đi!” Vợ mình cũng đã vài ngày không thấy đồ mặn rồi, quay về thêm chút protein cho Tiểu Câu. 

Trước khi đi, Trang Nghiêm vứt cho Trùng Tử một tờ giấy: “ Anh thăm dò rõ ràng rồi có thể gọi điện thoại cho tôi. Đương nhiên nếu tình yêu của anh cảm hóa được vị kia, thì đem thứ này ném đi.”

Nói xong Trang thiếu gia mang theo hai túi đồ ăn bỏ đi!

Trùng Tử phát ngốc một hồi, rời khỏi quán ăn đi đến bệnh viện.

..

Trên giường bệnh Đình Đình vẫn ngủ say như trước. Trên cổ tay tái nhợt gầy gò đang truyền vào chất lỏng trong suốt. Trùng Tử từ lấy trong túi ra một chiếc bơm tiêm mua ở quầy thuốc cắm vào ống truyền. Từ trong ống nhỏ giọt rút ra một ít chất lỏng.

Lúc ra khỏi phòng bệnh, đi ngang qua khu nội trú đúng lúc thấy Vương chủ nhiệm phòng hành chính. Vừa nhìn thấy Trùng Tử, kính mắt của vị này thiếu chút nữa rớt xuống. “Phu nhân” của ông chủ, có thể không hảo hảo nịnh bợ sao? Kéo Trùng Tử vào phòng làm việc của mình, mồm mép liến thoắng.

Tán gẫu được một lúc, Trùng Tử biết gần đây bệnh viện xác thực đối với một bộ phân lao động nhập cư áp dụng chính sách giảm bớt thậm chí miễn tiền viện phí. Trùng Tử còn thuận tiện liếc mắt đến ghi chép nhập viện trên bàn, những lao động nhập cư này không có ngoại lệ, đều là nhóm máu A, cùng nhóm máu với Trùng Tử.

“Đúng rồi, tôi có một người bạn nằm ở bệnh viện huyện, bệnh tình càng ngày càng nặng, hắn có chút không tin tưởng bác sĩ ở đó, nhờ tôi xem giúp hắn xem loại thuốc hiện tại được tiêm vào có đúng bệnh hay không.”

Vương chủ nhiệm làm việc hiệu suất rất cao, công sức một hồi liền xét nghiệm ra.

“Bạn của anh có bệnh về phương diện thần kinh sao? Đây là để tê liệt thần kinh não a……”

..

Thời điểm Trùng Tử đi ra khỏi bệnh viện lắc lắc lư lư. Mặt Lý Tư Phàm ở trong đầu mình không ngừng bị vặn vẹo biến hình.

Đi ở trên đường, y mua một chai nước khoáng lạnh, ngồi ở bên lề đường cái, cầm chai nước đá một phát đổ lên trên đầu mình.

Nước mang theo cục đá kích thích khiến y nhất thời run run. Vừa rồi lấy tiền, cầm theo tờ giấy nhỏ Trang Nghiêm đưa ra, lúc này chữ trên tờ giấy đã bị nhòe, có chút mơ hồ không rõ.

Trùng Tử máy móc nhập số di động……
Bình Luận (0)
Comment