Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 46


Đỗ Triết cùng quản lý Vương của công ty điều tra gặp nhau ở một nhà hàng gần bệnh viện, vừa vào chỗ ngồi liền đi thẳng vào chủ đề, quản lý Vương liền đưa cho anh một xấp tài liệu.

"Đỗ tiên sinh, thông qua kỹ thuật hồi phục, đã phát hiện ra tên người trong video là Trương Hành.

Đúng là năm đó hắn ta đã được người thuê đến để đe dọa nhà của Đồ tiên sinh.

Băng nhóm tội phạm do hắn ta cầm đầu đã bị lật tẩy, đã bị cảnh sát áp giải, hiện đang ở trong tù thành phố Quảng Ninh.

Chấp hành bản án mười năm."
Đỗ Triết lật xem chồng tài liệu cũng không sót chữ nào, nhưng tiền án bên trên không có tên Đồ Tá Chá.

Quản lý Vương tiếp tục: "Vấn đề về Đồ tiên sinh không được đề cập trong tài liệu.

Đoạn ghi âm này đã được một người trong tù hỏi hôm qua."
____ Ngươi có nhớ một người tên là Đồ Tá Chá không?
——Nhớ, chắc chắn là tôi nhớ, tôi rất ấn tượng với tiểu tử đó.

Ngươi biết đấy, bọn chân đá tay đấm chúng tôi chỉ kinh doanh kiểu này.

Tiểu tử kia không biết đã chọc tới người nào, làm cậu ta phải rời đi, đánh không chết thì không chịu rời đi.

Thao, mạnh miệng thật, mấy cây gậy cứng đánh gãy vài khớp xương, này cậu ta cũng vui tính, lấy cây gậy cán bột ra đấu với chúng tôi, mấy anh em nhà tôi bị cậu làm cho bị thương không ít.

(Ẻm cũng không phải dạng vừa à nha ????)
Kế tiếp một khoảng dừng dài, đủ yên tĩnh để nghe thấy tiếng thở trong đoạn ghi âm.

Trương Hành tựa hồ như có hồi ức, mãi đến khi hỏi chuyện gì đã xảy ra, Trương Hành mới thốt lên và hỏi: "Ngươi có thuốc không?"
Sau một hơi dài, hắn ta tiếp tục.

––Đó là xương cứng a.

Lúc đầu chúng tôi không xả nước, tạt sơn đỏ và đập phá đồ đạc là chuyện thường ngày.

Chúng tôi làm vậy tưởng cậu ta bị doạ rồi bỏ chạy.

Cậu ta dám ghi âm, ghi hình và gọi cảnh sát.

Điện thoại bị hỏng bao nhiêu lần, cậu ta sẽ sửa bấy nhiêu lần, làm cậu ta rời đi, thì kiên quyết không đi.

Thế nhưng còn hỏi chúng tôi có thiếu người không cậu ta còn có ý định muốn tham gia cùng.

Nói thật, nếu không phải nể mặt của Bạch tiên sinh, tôi rất muốn chiêu mộ cậu ta, đây chính là một hạt giống tốt a.

––Đến sau này, không biết tên gia hỏa này rốt cuộc chọc đến bao nhiêu người.

Có mấy băng nhóm khác đến cùng nhau.

Tôi đã nói chuyện với bọn họ.

Thì ra bọn họ tìm Đỗ Triết gì đấy.

Có vẻ như đó là chồng của cậu ta hay ai đó.

Dù sao thì anh ta cũng không bao giờ đã xuất hiện.

Nhóm còn lại thuộc về Đồ Thành từ Casino, bọn hắn nói rằng các khoản nợ của cha cậu ta phải tính lên đầu con ỷai ông ta.

Thông tin trong câu ngắn này nghe có vẻ hỗn loạn, nhưng nó trùng lặp với thông tin trong video.


Sự thật dần hé lộ một góc, những thông tin vụn vặt thu được từ các nơi khác nhau đã xác nhận lẫn lộn nhau.

Cha của A Tá đang mắc nợ trong sòng bạc, vậy nên Đồ Thành là người tuyên bố bản ngôi nhà trong video, mà băng nhóm do Phi Ca cầm đầu đã tìm đến cậu.

Nhưng anh không biết người được gọi là Phi Ca này là nhân vật nào.

____ Bạch tiên sinh đã đưa đủ tiền và yêu cầu chúng tôi đi mỗi ngày đến một lần, chúng tôi phải đuổi cậu ta ra khỏi Quảng Ninh trong một thời gian ngắn.

Lúc đầu cứ tưởng chuyện ba, năm ngày, đa số tạt màu đỏ đánh đập rồi bỏ đi, ai biết tiểu tử này có thể trụ cũng được tám, chín tháng.

Cậu ta chính là một kẻ cứng đầu.

–– Sau lại thêm nhóm của Phi Ca, này không nhớ rõ, lộn xộn quá.

Tôi nhớ lúc đó cậu ấy đang làm việc ở một khu thắng cảnh.

Chân bị đều bị đánh gãy, vẫn cố chịu mà đi.

Lại nói đến, tiểu tử này miệng thật ra rất mềm, người còn chưa đi, buổi tối gần nhất người vẫn còn ở đó, liền biết tự giác mà quỳ rạp trên mặt đất, nói nên sớm kết thúc đi.

––Bất quá không phải là điều đáng kinh ngạc, điều đáng kinh ngạc nhất là tiểu tử này đang mang thai vào thời điểm đó.

Tôi hỏi qua Bạch tiên sinh, muốn hay không liền dừng lại, tôi sẽ chịu trách nhiệm về những lời đe dọa, tôi sợ rằng một xác hai mạng.

Bạch tiên sinh không đồng ý chính là muốn cậu ta rời đi, bọn họ chính là cái gì ân oán, tôi không thể quản chuyện này, dù sao nói ra thì cũng sẽ để người khác làm.

Dò hỏi người nhịn không được kia, mang thai cũng phải tiếp tục, làm người phải đáng tin cậy một chút.

Trương Hành cười hai tiếng, tiếp tục đi xuống nói
–Không có biện pháp, trong nghề này yêu cầu phải có cái danh, nhưng chúng tôi không dám làm như vậy nữa, tôi không biết người khác đã giết họ hay chưa, những người khác có hay không hạ thủ thì tôi không rõ.

Sau lại huynh đệ thất thủ chém cậu ta một dao, nghe nói là trên lưng phỏng chừng là không chết được, ngày hôm sau cậu ấy quả thật là đã đi, sự việc đã kết thúc.

Còn điều gì khác muốn biết không?
Người điều tra hỏi, tên đầy đủ của Bạch tiên sinh mà ngươi đang nói đến là
- Có vẻ như được gọi là Bạch Vũ Cơ
Sao?
Bạch Vũ Cơ.

Mặc dù trong lòng Đỗ Triết đã mơ hồ biết câu trả lời, nhưng ba chữ này giống như ba mũi dao đâm vào thứ gì đó không thể nhận ra.

Thông tin trên màn hình bay theo gió, mờ ảo thành một bóng ma trong mắt anh.

Này bất quá là chỗ trống thiếu hụt trong ba năm đóng băng một góc, mỗi một chỗ lộ ra một phần, mỗi tờ làm anh đau đớn như muốn chết, sống không bằng chết.

Quản lý Vương lật qua trang được chỉ định, ấn đầu ngón tay vào một đoạn cụ thể và nói: "Phi Ca đã chết trong tù vì ung thư phổi sau khi bị cảnh sát bắt giữ.

Về phần Đồ Thành, hắn ta đã trở về sòng bạc của mình.

Quyền lực quá mạnh.

Chúng tôi không thể điều tra thêm được nữa, nhưng chúng tôi phát hiện ra rằng Đồ Dụng đã mắc một khoản nợ cờ bạc khoảng 25 vạn trong sòng bạc, với lãi suất cao tới 20 vạn, mà Đồ Tá Chá đã trả xong toàn bộ trong ba năm.

"
Bạch Vũ Cơ từng nói rằng khi Đồ Dụng và Đồ Tá Chá bán tài liệu của họ cho một công ty đối thủ, số tiền họ nhận được là 120 vạn, xem ra Đồ Dụng một phân tiền đều không cho cậu, nếu không lại như thế nào 45 vạn phải phân ba năm để trả.

Trong đầu đột ngột nhảy dựng, quá nhiều giọng nói vang lên cùng lúc, của Bạch Vũ Cơ, Uông Tề, Đồ Tá Chá, Nhu Nhu, bác sĩ...!Mọi người trong video, từng chữ trong nhật ký, giống như một cái máy chạy nhanh mà không dừng lại, như một chiếc xe thể thao đang phi nước đại trong một đường hầm tối tăm, không có nút nào để ngăn nó ngay lập tức ngoài tầm kiểm soát.


Đủ rồi!
Dừng lại!
Anh hung hăn đập mạnh mặt bàn.

Quản lý Vương trước mặt bị bộ dạng của Đỗ Triết làm cho hốt hoảng.

Mới vừa rồi còn bình tĩnh như nước ôn thuận, liền bất lực mất khống chế, hai mắt lập loè ánh sáng, mồ hôi muốn rơi mà chưa rơi đọng lại trên mặt, bắp thịt trên má khẽ run, đôi môi tái nhợt khẽ mở.

"Xin lỗi, xin lỗi tôi đi tiếp điện thoại một chút."
Quản lý Vương nghe thấy một tiếng thở dài với giọng điệu đơn giản của anh.

Người trong gương có lông mi dài, đôi mắt dưới mí mắt phân tầng ửng đỏ, từ từ đưa tay lên đặt đầu ngón tay lên mặt trong gương, xoa xoa xoa xoa.

Nhợt nhạt cười.

Anh hận chính mình, Bạch Vũ Cơ cùng Đồ Tá Chá hai người này, anh không phân biệt được ai mới là giả dối, ai có tội.

Lòng bàn tay đầy mồ hôi hung hăng mà chà lên mặt, gọt nước chậm rãi rơi xuống trên khuôn mặt thanh tú đầy mơ hồ, lặp đi lặp lại động tác cho đến khi không nhìn rõ chính mình mới thôi.

Anh ghét bản thân mình, ghét tất cả.

"Đỗ tiên sinh, anh không sao chứ?"
Quản lý Vương đẩy cửa đi vào, Đỗ Triết thu hồi suy nghĩ, nhìn lên, cười nói không sao, cùng nhau trở lại bàn ăn bên ngoài.

"Đỗ tiên sinh, anh đã gửi hộ khẩu cho Đồ tiên sinh rồi sao.

Sau khi kiểm tra, đường đi tương đối dài và thời gian cấp bách, để tiết kiệm thời gian lấy thông tin, ngày mai tôi sẽ cùng trợ lý đến huyện Đồ Quỳnh, đến lúc đó sẽ lại báo cáo với anh sau."
––Tôi sẽ đến huyện Đồ Quỳnh.

Nhưng người ở bên đó rất thời trang.

Xem những tấm vải này có trên quần áo này, nhan sắc cùng phù hợp mới có thể đi?
"Đỗ tiên sinh?"
Cho đến khi có một vật thể rung chuyển trong bóng mờ trước mặt, khuôn mặt có chút lo lắng của quản lý Vương hiện rõ trước mặt, anh mới dứt ra khỏi nụ cười đầu tiên, gật đầu rồi kéo ra một nụ cười lễ phép: "Được rồi.

Một lần thanh toán.

Tôi lát nữa sẽ chuyển khoản cho ngươi sau.

"
"Đỗ tiên sinh, hợp tác vui vẻ."
Cả hai đứng dậy bắt tay chia tay nhau trước cửa nhà hàng.

"Đợi một chút."
Quản lý Vương vừa đi được một lúc thì quay đầu nhìn lại, Đỗ Triết dừng lại trước mặt hắn ta, thở dốc nói: "Huyện Đồ Quỳnh, tôi đi cùng ngươi."
Muốn đi xem Giang Nam trong miệng cậu là như thế nào.

Tưởng muốn nghe lại giọng nói nhẹ nhàng của cậu.

Muốn một lần được cảm nhận A Tá vẫn còn sống.

(Ủa người ta chưa chết mà anh ????)
Ý nghĩ điên rồ này đã dừng lại và bén rễ, nó ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.


"Tôi sẽ đi với ngươi."
Đỗ Triết lập lại lần nữa.

Quản lý Vương giơ tay nhìn đồng hồ, nói: "Tối nay tôi đặt chuyển bay sớm nhất, còn khoảng bốn tiếng nữa sẽ cất cánh.

Đỗ tiên sinh, anh có kịp không?"
"Tôi sẽ thu xếp.

Gặp lại ở sân bay."
Đỗ Triết vội vàng trở lại bệnh viện, thuê hai y tá và yêu cầu bác sĩ liệt kê anh là người liên hệ khẩn cấp.

Khi đến phòng bệnh, Lan Phi đã rời đi, A Tá nằm trên giường, chừa một khoảng rộng cho máy tính, mặt nạ dưỡng khí ngăn chặn tiếng ngáy truyền đến, ngón tay vẫn gõ bàn phím từ lúc nào không hay theo thời gian.

Nhu Nhu ngủ say, nằm ngang trên giường ngủ, bắp chân con bé đặt ở trên bụng A Tá, mỗi lần A Tá cử động xuống một chút, cái miệng Nhu Nhu phẳng lặng liền sắp khóc, cậu phải để con bé ngủ tùy hứng, như thể tỉnh dậy, chăn bông Nhu Nhu được kéo lên, được bảo vệ chặt chẽ.

Đỗ Triết nhìn ngoài cửa một lúc, bảo hai y tá gửi một tin nhắn cho A Tá.

–– Mấy ngày nay anh đi nơi khác, hai y tá Tiểu Dương và Tiểu Thụy sẽ chăm sóc em, ba bữa sẽ được đưa đến bệnh viện, uống thuốc và tiêm thuốc đầy đủ, hai ngày nữa sẽ đến.

Khi Nhu Nhu đi học, anh sẽ cho tài xế đến đón, em không cần phải lo lắng, đừng đi ra ngoài và đi lại nhiều.

__ Xin lỗi.

Chờ anh trở lại, sẽ cùng em đi kiểm tra.

A Tá hồi lại trong vài giây.

–Không thành vấn đề! Anh cứ yên tâm! Nhu Nhu đứa nhỏ sinh tính tình, chỉ cần hai ngày nữa là quên ngay.

Anh trên đường chú ý an toàn.

Đỗ Triết nghĩ nghĩ rồi trả lời
__ Được.

Ngoan ngoãn đợi anh trở về
***
Đỗ Triết lên máy bay, lượn vài vòng đường sắt cao tốc, sau đó bắt xe buýt, mất một ngày rưỡi đến huyện Đồ Quỳnh là chạng vạng tối.

Cho dù gọi là khu đô thị nhưng tầng cao nhất cũng chỉ có mười tầng, nhìn từ xa đã thấy núi cao sừng sững hàng km trong nhà, hơi thở trong lành của vạn vật trong không khí tràn ngập, hít vào thở ra.

Cố an tĩnh cho sự vội vã lo lắng do việc đổi thành phố mang lại.

Anh thực sự đã tìm thấy sự sống ổn định từ những xáo trộn xung quanh là ở đây.

Những ngọn núi cao chót vót xanh biếc, xe chạy lên núi, tựa như càng ngày càng gần đỉnh núi mây phủ.

A Tá nói leo núi cũng là thế mạnh của cậu, nhưng khi hai người đã tốt rồi, thuyết phục thế nào thì A Tá cũng không bao giờ leo núi cùng anh.

Anh khẽ cười, không để lọt mọi cảnh tượng nơi đây.

Lái xe đi mất năm tiếng nữa là đến huyện Đồ Quỳnh, buổi tối không nhìn rõ đường nên chỉ có thể tìm một khách sạn trên đường về nghỉ ngơi.

Phòng ốc trong khách sạn chật hẹp, chỉ kê được một giường, một tủ, một bàn, phòng tắm và nhà vệ sinh đều ở bên ngoài, dùng chung cho mọi người.

Đỗ Triết sạc điện thoại di động rồi đi tắm.

Nhiệt độ ở đây thấp hơn một chút so với ở Quảng Ninh, anh không mang đủ quần áo, phòng tắm được xây dựng dễ dàng bị rò rỉ khí.

Mười lần hắt hơi xảy ra trong hai phút.

Khách sạn thậm chí không có máy sấy tóc, người chủ cho biết khách sạn không trang bị bất kỳ thiết bị điện nào khác vì điện áp không đủ.

Trong phòng không có đèn, anh ngồi xuống mép giường lấy khăn lau tóc.

Từ tầng hai của khách sạn nhìn ra, những ngôi nhà xa xa được trang hoàng bởi ánh sao và ánh đèn trong đêm tối, bên tai chỉ có tiếng côn trùng kêu và chim chóc, dòng suối trong núi lặng lẽ êm dịu những tâm hồn người không có nơi nào để nghỉ ngơi.

___ Tích.


Tích.

Tích.

Tích...!
Chuông điện thoại vang lên, Đỗ Triết nhấc máy.

Tới quên mang theo sạc dự phòng, điện thoại không được bật trong một ngày, hàng trăm tin nhắn dồn dập cùng một lúc.

Chín mươi phần trăm là những công việc cần được trả lời, và 10 phần trăm là những cuộc gọi nhỡ từ cô con gái nhỏ Nhu Nhu của mình.

Lo lắng về tai nạn của A Tá, anh thậm chí còn không nghĩ đến điều đó, anh ngồi xổm bên tủ bấm số của A Tá.

A Tá mất gần vài giây, không thấy bóng dáng anh trên màn hình, bức ảnh ngắt quãng vẫn nằm trên bức tường trắng trước cửa phòng.

Nghĩ đến mình đau đớn từng hồi, Đỗ Triết hít mũi, trấn định tâm tư, hỏi: "Điện thoại của anh hết pin.

Hai ngày nay cảm thấy thế nào? Bụng còn đau không?"
Anh không biết A Tá ở đây đã lo lắng như thế nào khi mất liên lạc một ngày, cậu sợ Đỗ Triết thực sự không cần Nhu Nhu, làm Đỗ Triết buồn, Nhu Nhu có lẽ không thực sự vui.

Thời điểm Đỗ Triết gọi lại tâm tình đột nhiên căng thẳng, lấy được đệm xong liền vui vẻ trả lời lại không đau.

Hai ngày nay luôn cảm thấy hít thở không thông, A Tá mặt nạ dưỡng khi cũng không tháo ra được, lúc này mới cởi ra, chỉ vào Nhu Nhu điện thoại trước mặt, "Nhu Nhu, ba ba."
"Hừ."
Nhu Nhu quay đầu lại, nước mắt lưng tròng, A Tá che lòng bàn tay, lau bừa bãi, giả bộ như đang nói đùa, dỗ dành dụ dỗ: "Nhu Nhu mau đến xem xem lại như thế, baba đang bất động, Daddy không biết sao lại thế này a?"
Đỗ Triết bên đây mỉm cười, Lan Phi mang theo phích nước bên kia máy quay phim hỏi: "Đỗ Triết gọi tới?"
A Tá gật đầu.

Nhu Nhu cũng gật đầu, cầm lấy điện thoại của A Tá chỉ vào Lan Phi đang múc canh, Lan Phi chú ý tới động tác của Nhu Nhu, cười nói: "Con đang quay ta?"
Với một tiếng "ừm" lớn, Nhu Nhu hét lớn, "Baba, baba, người xem Daddy ăn cơm."
Thấy không có tiếng động, sau đó "di" một tiếng, nói là ba đã cúp điện thoại, liền để điện thoại trên bàn ăn.

"Nhu Nhu, con không phải vừa nói với ta là con không muốn nói chuyện với baba sao, nhớ baba sao? Đừng có bướng bỉnh, hai cha con đừng có hận qua một đêm." A Tá lo lắng sờ soạng điện thoại một hồi, Đỗ Triết đã không gọi lại.

"Không nhớ, con không nhớ!
“Đợi lát nữa cùng Nhu Nhu nói, mở miệng." Lan Phi thìa canh đưa đến bên miệng, “Đến giờ ăn rồi."
Lan Phi giao đồ ăn ngày ba bữa, đôi tay cậu run lên không đưa đến miệng được, nhất định muốn đút cho cậu, liền xòe hai tay ra, tỏ vẻ bất lực, Nhu Nhu ngồi ở bên cạnh cậu.

Mười phút sau, khi thời gian thăm hỏi đã hết, Lan Phi rời đi, A Tá lặng lẽ hỏi Nhu Nhu.

"Nhu Nhu, con thực sự không cần baba sao?"
Nhu Nhu bẻ ngón tay và lắc đầu đếm: "Hôm qua con không cần baba, hôm nay con không cần baba, ngày mai con không cần baba".

"Con không cần baba, Daddy đang ở bệnh viện, sẽ không có ai đưa con đi học, nên con sẽ không nhìn thấy Hoàng Hưng Trạch." A Tá cố ý tỏ ra sợ hãi.

Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, Nhu Nhu trả lời: "Vậy thì để chú Bạch mang cậu ấy qua!" (Khôn ghê á bé ????)
...Lợi hại, quá lợi hại.

A Tá che mặt và giữ bàn tay nhỏ bé muốn bấm điện thoại gọi.

Hình ảnh của Đỗ Triết cho đến giờ phút này vẫn chưa hoàn toàn bị gián đoạn, nên anh không bỏ sót một khung ảnh nào khi Lan Phi đang dùng bữa với A Tá và Nhu Nhu.

So với sự run rẩy khi dùng bữa cùng anh, rõ ràng A Tá đã thoải mái rất nhiều, vừa nói vừa cười.

Vứt chiếc khăn sang một bên, anh nằm trở lại giường.

Anh đã thấy A Tá đi vào khách sạn với những người khác, và thỉnh thoảng nghĩ rằng cậu sẽ bắt đầu một gia đình với những người khác.

Cho dù người đó nhất định không phải anh, hay người đó nhất định là anh, hai cái kết luận này đều có chút buồn bực.

Tác giả có điều muốn nói:
Tá Tá đã chăm sóc bảo bảo rất tốt, và Đỗ Triết đã tự mình tìm ra câu trả lời.
Mn có muốn tui sub cái video này không.

Mà thôi lười qué ???? cốt truyện ai cũng biết, nên nghe không cho đã cái tai vậy, hứng thì tui sub ????????????????
https://.youtube.com/watch?v=hDxV_txdfec.

Bình Luận (0)
Comment