Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 50


Đỗ Triết ở bên ngoài xử lý công vụ chồng chất mấy bữa nay giao lại xuống dưới, sau đó vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, lúc tới là thời điểm cuối cùng để thăm bệnh.

Anh ba bước rồi hai bước chạy lên cầu thang, còn chưa chạy đến trước phòng bệnh, lỗ tai Nhu Nhu bắt kịp lập tức từ trên giường bò dậy, không quấy rầy A Tá đã ngủ say, lanh lẹ chạy xuống giường, ngưỡng mặt đón Đỗ Triết phía bên kia mở cửa, chạy đến ôm ống quần nhỏ giọng hưng phấn nói: "Baba, baba, người đã trở lại!"
Đỗ Triết suỵt một tiếng.

Nhu Nhu cũng ngoan ngoãn mà suỵt lại, chỉ vào người gầy ốm trên giường nói: "Daddy ngủ rồi! Con nói hôm nay ba sẽ về.

Daddy còn không tin, baba, baba, con nhớ người a."
Cuối cùng cũng trở về bên con gái bảo bối.

Đỗ Triết ôm chặt Nhu Nhu, hôn lên má con gái một cái rồi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh A Tá.

Mặt nạ dưỡng khí che gần hết khuôn mặt, cách ly đi một chút tiếng ngáy của cậu, mấy ngày không gặp, đầu cắt ngắn gọn, bụng có nhiều phần cong hơn, nói muốn cùng cậu đi kiểm tra, không biết ngày mai có còn kịp không.

Cậu có vẻ còn gầy hơn lúc trước.

Đỗ Triết liên tưởng ý nghĩ của mình trở thành bài vị thấy ở huyện Đồ Quỳnh, nóng lòng quỳ rạp trên mặt đất, từng chút từng chút một từ xương ngón tay mảnh khảnh đến lòng bàn tay, lặng lẽ siết chặt, lạnh lẽo đến thấu xương.

Lại giống như lục bình phiêu đãng tìm được nơi yên bình, không còn là một kẻ lang thang nữa.

Nhu hỏi áp hai lòng bàn tay vào tay Đỗ Triết, buộc anh quay đầu lại hỏi: "Baba, người có phải hay không là đang sợ?"
Ngay sau đó là một cái ôm mạnh mẽ, vỗ vai như người lớn nà an ủi: "Baba, không phải sợ, con ở đây a".

Mấy ngày liền mệt mỏi bỗng chốc hoá hư không, Đỗ Triết cười nói: "Ba không sợ."
Y tá nhắc nhở giờ thăm hỏi đã hết.

Đỗ Triết trả lời, sờ sờ cái đầu nhỏ của Nhu Nhu, cưng chiều nói: "Muộn rồi, con muốn ngủ cùng Daddy, hay là muốn cùng baba tâm sự?"
"Con cùng baba chơi."
Nhu Nhu dính chặt trên người Đỗ Triết không chịu xuống, Đỗ Triết một tay ôm chặt con bé, cúi xuống hôn lên vầng trán lạnh lẽo của A Tá, lẳng lặng mà nhìn một lúc, cho đến khi y tá thúc giục anh mới rời đi.


"Nhu Nhu, những ngày này Daddy có ngoan không?"
"Tối nay daddy ăn uống không tốt.

Cơm chiều chỉ ăn hai chén, liền vào nhà vệ sinh nôn hết." Nhu Nhu bực bội cúi đầu vùi đầu vào lòng ngực anh, hỏi: "Ba ba, Daddy còn muốn ở chỗ này thêm bao lâu nữa.

Con rất muốn về nhà".

Đỗ Triết nghiêm mặt nói: "Nhu Nhu, baba muốn nói với con một chuyện rất nghiêm trọng."
Nhu Nhu ngẩng đầu tò mò nói: "Chuyện gì a?"
"Trong bụng Daddy con có hai tiểu bảo bảo, cho nên thời gian sắp tới Daddy con rất yếu.

Về sau chúng ta sẽ chăm sóc Daddy nhiều hơn và đến bệnh viện thường xuyên.

Nhu Nhu có chấp nhận được không?"
Nhu Nhu ngạc nhiên che miệng, liên tục mà thốt lên, "Vậy con sắp có em trai em gái sao?"
"Ưm, đúng vậy.

Chúng ta phải bảo vệ Daddy, cho nên khi Daddy nằm trong bệnh viện, baba sẽ gửi con cho ông nội, được không?"
“Không cần a.” Nhu Nhu sợ bị bỏ lại phía sau, chặt chẽ mà ôm chặt ủy khuất nói, "Con muốn baba và daddy, con không muốn ông nội, baba, người cùng daddy có phài chỉ cần em trai và em gái thôi, không cần con nữa sao? Baba, người sẽ cùng daddy kết hôn sao? Sau này hai người sẽ sống chung với nhau được không? Chạy qua lại hai bên sẽ thật sự rất mệt nha "
“Đương nhiên sẽ không không cần Nhu Nhu, Nhu Nhu là tiểu bảo bối của baba và daddy." Vẫn là một tiểu bảo bối chưa hiểu chuyện còn ủy khuất, Đỗ Triết đau lòng ôm lấy con bé.

Nhu Nhu hiển nhiên là cự tuyệt đề nghị này.

Anh cũng sẽ không ép buộc con bé nguyện ý, về sau từ từ nghĩ biện pháp khác vậy.

"Đương nhiên baba muốn cùng Daddy kết hôn, con có thể giúp baba không?"
"Dạ.!"
Hai người vui vẻ mà vỗ tay tán thưởng cho mình, Nhu Nhu che miệng không che giấu được tiếng cười, trời đã khuya, nhưng chỉ có năm giây cao hứng, Nhu Nhu dụi dụi mắt nói muốn ngủ, hỏi Đỗ Triết vì cái gì không thể vào cùng Daddy ngủ.


Đỗ Triết tìm lý do qua loa lấy lệ.

Nhu Nhu tự mình lên giường ôm A Tá một hồi, nhớ tới trong bụng daddy còn có bảo bảo, liền một phát lăn qua mép giường, áp vào lan can, lật người ngủ thiếp đi.

Đỗ Triết tạm chấp nhận dùng điện thoại để giải quyết công việc ở công ty, trợ lý lại đây đưa qua laptop, dùng OA nội bộ duyệt bốn phần văn kiện, kim giờ trên đồng hồ đã chỉ đến số hai.

Anh che môi ngáp dài, định dựa vào ghế chợp mắt nhưng chuông điện thoại lại reo, số người gọi là A Tá, chợt tỉnh dậy, nhìn vào trong qua ô cửa kính, A Tá vẫn đang nằm trên giường với điện thoại của cậu.

Màn hình đúng là đã bật, nhưng anh không thể nhìn thấy khuôn mặt khi cậu quay lưng đi.

"A Tá?"
–—–A? Như thế nào vẫn gọi không được?
––Em rất nhớ anh a, anh rốt cuộc đã đi nơi nào?
Cậu không có trả lời vấn đề của anh.

“A Tá, em có chuyện gì vậy?” Đỗ Triết lo lắng hướng trạm hỗ sĩ đi đến để cho y tá vào xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng y tá nói: "Không có việc gì.

Hắn nửa đên đều nắm điện thoại lầm bầm, luôn là đang nói không tìm được chồng mình, hắn chính là đang nói mớ."
–– Gần đây có nhiều người đang tìm anh, anh có phải gặp nguy hiểm gì không?
- ---- Anh có phải là muốn bảo vệ em, cho nên không nói cho em biết anh ở nơi nào.

——–Lão công, em tự tiện đặt tên kêu Nhu Nhu.

Anh sẽ không trách em chứ?
- ------ Lão công, Nhu Nhu lại bị bệnh, em sợ quá, sợ không thể chăm sóc được con bé.

Anh đang ở đâu?

- ---- A Triết, em thực sự rất nhớ anh.

Tu Zuozhe lật lại.

A Tá trong cửa sổ thủy tinh cuộn thành con tôm trên giường bệnh, chiếm một góc nhỏ, dán màn hình điện thoại lên tai, độ sáng mờ ảo, nhưng vẫn phản chiếu được khuôn mặt nhợt nhạt như giấy và nụ cười thấp thoáng trên khóe miệng của A Tá.

Vì sợ làm phiền người còn lại ở đầu dây bên kia, giọng nói như muỗi kêu, thì thào nhưng giọng điệu rất vui vẻ, cuộc sống tầm thường khó khăn dường như trong miệng cậu lại là một điều thú vị và mạo hiểm.

––Lão công, em thấy hơi đau, bảo bảo không ngoan, dạo này hay đá vào người em.

Thật là nghịch ngợm.

- - Đã hai năm, A Triết, anh rốt cuộc đã đi nơi nào?
––Gần nhất đi leo núi, em không thể nhìn thấy bậc thang, suýt nữa thì lăn từ trên xuống.

May mắn thay, em nhanh nhẹn nên đã nói rằng không thích leo núi nữa.

Bụng này quá to, Bảo bảo cũng khá lớn rồi, lão công khi nào anh mới quay lại gặp em?
––Lão công, em sắp sinh a, anh sắp bỏ qua giai đoạn hoàn hảo sở hữu bảo bảo a!
––Lão công, giường bệnh cách vách sinh con trai nha, anh khi nào thì lại đây cùng em a?
–– Lão công, gần đây em hơi kém, gần như không có khả năng ăn một ít mì khô, cũng may là em rất ngoan, có thể làm cho Nhu Nhu no.

Còn anh thì sao, anh có ăn đầy đủ không?
––Lão công, Nhu Nhu không sao rồi, hết viêm phổi rồi, làm em sợ chết khiếp.

—–Lão công, sao anh không nghe máy? Em đã làm cái gì sai? Em sẽ quỳ sầu riêng, anh tha thứ cho em được không?
Điện thoại dán vào bên tai, lắng nghe cậu dùng từ ngữ làm nũng nói năng lộn xộn mà lầm bầm một mình.

Nếu là khi cả hai đang yêu nhau thì đây là một cuộc nói chuyện oán trách ngọt ngào.

Nhưng hiện tại không phải, ít nhất giờ phút này không phải, người anh yêu đang ở bên trong, cách đó không quá năm mét, nhưng lại thông qua điện thoại mà nói ra hết thảy
––Anh vẫn không để ý em.

Được rồi, em chờ anh hết giận trở về! Nhất định phải tới tìm em! Phải gọi cho em! Moa ????!!!!!

Điện thoại cho thấy cuộc gọi vẫn đang diễn ra, ánh sáng màn hình đã tắt theo tiếng ngáy vang lên, Đỗ Triết vịn tay lên cửa, tràn ngập cảm giác mệt mỏi từ đầu đến cuối.

Anh lại lần nữa tới trạm y tá, hỏi y tá phụ trách giường: "Mấy ngày nay em ấy đều như vậy sao?"
"Đúng vậy, đêm qua còn chạy lên sân thượng, nhân viên bảo vệ chúng tôi sửng sốt.

Hôm sau hỏi có nhớ không.

Anh ta nói có thể bị mộng du còn hỏi chúng tôi có còng tay không.

Chúng tôi khẳng định không có thứ này.

Nhưng là nếu còn như vậy chúng tôi khả năng phải dùng dây trói lại."
Đỗ Triêta không biết bệnh trạng chạy lên sân thượng của cậu xảy ra khi nào, nhưng phải một đoạn thời gian mới hết, nếu không sẽ không đưa ra yêu cầu đòi còng tay này.

Còng tay.

Bốn người tụ hộ sau lần đó kết thúc, chiếc còng gỉ sét trói chân A Tá, một lớp da mỏng bị cắt ra, máu loang lổ mắt cá chân.

Cậu vì cái gì khi đó lại dùng tới còng tay?
Là bởi vic biết trước chính mình có thể đi lên sân thượng sao?
Vì cái gì lại lên sân thượng?
Là bởi vì đề tài con chuột nhỏ trong bữa tiệc, hay là vì nó đã đến nhà của mình?
Hay có mặt khác sự tình không thoải mái?
Trải nghiệm mấy ngày nay giống như cảnh phim trôi qua nhanh chóng nối tiếp nhau, vẫn chưa tìm ra lời giải đáp, cũng không để lại manh mối.

Cuối cùng, anh khẽ mỉm cười nhìn khuôn mặt mờ mịt trước gương, những bí ẩn này giống như số điện thoại không thể liên lạc được, anh khắc sâu trong đáy lòng, không có hồi đáp.

Tác giả có điều muốn nói:
Zuo Zuo: Có một bí ẩn khác mà bạn đã giải đáp được.

Bất ngờ không phải là bất ngờ, bất ngờ có phải là bất ngờ không?
Bà tác giả này làm tui rối đó ????
Chương này ngắn nhất tui từng thấy luôn á ????????????.

Bình Luận (0)
Comment