Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 6


Đêm qua cậu không quên chỉnh lại đồng hồ báo thức trước khi đi ngủ, định dậy sớm nấu bữa sáng cho hai người bảo bối nhà mình.

Nhưng trằn trọc đến nửa đêm, suy nghĩ đến bốn giờ sáng mới ngủ thiếp đi.

Mà đến năm giờ sáng, không để ý đến mặt trời đã chiếu ngoài cửa sổ.

Điện thoại rung lên trên cái bàn cà phê tạo thành một âm thanh "cực lớn", làm cậu đột nhiên mở mắt ra, nhấc chăn bông lên rồi nhanh chóng ngồi dậy, chờ đợi đầu bên kia nói gì!
"Ba ơi...!Hưhuhu..."
Không phải người biên tập hay gọi càm ràm mà là bảo bối của mình, Nhu Nhu.

Cậu tự hỏi làm thế nào Nhu Nhu có thể gọi điện ngày khi còn trong phòng.

Đỗ Triết đã đi hay chưa?
A Tá sợ hãi con gái ở trong phòng một mình, vội vàng đứng dậy, lê lưng già đã ngã xuống hai lần liền rên rỉ, nhanh chân đi tới cửa, vẫn không quên hỏi: "Nhu Nhu, con dậy rồi, sao còn không ra ngoài? "
"Cha ơi" Nhu Nhu nức nở trong điện thoại, giọng sữa lo lắng: "Baba đỏ bừng cả mặt, còn vẫn chưa dậy được, Cha ơi, cha vào đi, con không mở cửa được..."
"Mặt đỏ à?” Cậu tìm chìa khóa khắp nơi, nhưng không dám cúp máy, đành phải dỗ dành Nhu Nhu: "Nhu Nhu, baba phát sốt rồi, con đừng đến gần quá, cha đi tìm chìa khóa.

Nói cho cha biết con đã ăn gì vào tối hôm qua."
"Con không biết, cha ơi...!Huhuhu."
Hàng loạt từ tiếp theo bị vùi lấp trong tiếng hức và khóc của con gái, cậu không thể nghe rõ.

A Tá hoàn toàn lạnh lùng, cậu thường không khóa cửa nên hay ném chìa khóa lung tung.

Tất cả các ngăn kéo đều bị cậu lật tung lên.


Tìm kiếm hồi lâu, cậu đã biến ngôi nhà thành một bãi chiến trường, và cuối cùng tìm thấy chìa khóa trong một góc ngăn kéo nhỏ.

"Cha--!"
Nhu Nhu lao ra ôm lấy đùi cậu, hai người suýt nữa ngã xuống đất, giọng nói khàn khàn đến mức không nói nên lời, A Tá thoáng nhìn thấy tay và mặt hắn đầy những nốt mụn đỏ.

Anh bước tới khịt mũi: "Đỗ Triết?"
Còn có hơi nóng phả lên, và trán hắn nóng bừng.

Cậu liền rút thuốc chống dị ứng từ trong hộp thuốc ra, nghiền thành bột rồi hòa vào nước rồi đút cho Đỗ Triết uống,
Tim cậu đột nhiên nhảy dựng lên, bên tai không còn một âm thanh nào nữa.

Lòng bàn tay nóng hổi của Đỗ Triết được cậu nhẹ nhàng kìm lại, hơi nóng tiếp tục tăng lên, cái nắm tay lần thứ hai này giống như một giấc mộng vỡ tan khi hai người chạm vào
Chỉ trong giây phút ngắn ngủi này, nhiệt độ của hắn vẫn nằm trong lòng bàn tay mình.

Tham lam một chút thôi.

A Tá kìm lại cơn đau nhói của mình trong một giây, cuộn ống quần hắn lên, mắt cá chân cũng nổi đầy những hạt màu đỏ, phân bố dày đặc xung quanh thành từng cục.

Cậu bất lực nhìn Nhu Nhu đang khóc, rồi lại nhìn Đỗ Triết đang hôn mê bất tỉnh, tất cả những thứ này đều chồng chất lên nhau đè lên người cậu lúc này.

Cậu nhanh chóng rửa sạch tay chân, đánh răng, dán vài miếng cao dán lên vùng thắt lưng đau nhức, che kín toàn bộ eo và lưng sau khi phát tác, hơi lạnh từ miếng cao làm cậu bớt đau một chút, tự hỏi cái eo già nua này còn có thể sài được bao lâu nữa.

Cậu chỉ Nhu Nhu ôm chặt các túi đồ thường dùng để đi đến bệnh viện, lấy một hộp sữa, để Nhu Nhu tự cầm và uống.

Đầu tiên, cậu lấy một ít đường, đổ một ít nước đun sôi.


Đến bên mép giường Đỗ Triết nói: "Phải hợp tác, đừng giãy dụa."
Nói xong, như sợ hắn phát hiện muốn lợi dụng hắn gì hắn, cậu nhấc hắn lên rồi dựa bên vai mình.

Đỗ Triết có chiều cao tương đương với cậu, nhưng gân cốt trên người thật sự không bằng, thản nhiên nghĩ: "Nhìn quần áo này........!còn có "côn th*t".

( ꈍᴗꈍ)......!quần áo mỏng manh như vậy chỉ có thể nhìn chứ không thể thưởng thức." Thật là một điều đáng tiếc, đáng tiếc, không có phúc hưởng mà.

Nhiều năm trước, cậu hầu như không thể không mang nổi vật nặng gì, bây giờ sức nặng gần như đè bẹp vòng eo nhỏ của mình, cậu hét lên hai lần, khịt mũi và đứng dậy, nhưng tầm vóc của cậu gần như song song với mặt đất.

Lợi dụng lúc hắn chưa tỉnh, không tức giận nên cậu bóp mông hắn, nhân tiện ăn thêm chút đậu hũ, (bé này thật là????????)
Cậu không có thời gian chăm sóc Nhu Nhu, cố gắng nói nhỏ với Nhu Nhu vẫn đang khóc: "Giúp Daddy thắt dây an toàn vào nữa."
A Tá lấy hai tay giữ chặt mông Đỗ Triết, nói với bảo bảo: "Nhu Nhu khóa cửa lại, kéo ra bên trái hai vòng."
Nhu Nhu cũng làm như vậy, cắn ống hút trong miệng, chạy tới ấn thang máy, ôm chặt con búp trong lòng, tay thì nắm chặt quần cậu đi theo.

A Tá cảm thấy quần của mình bị kéo đến muốn tuột luôn, may mà áo khoác đủ dài để che đi, nếu không là để người ta nhìn thấy quần trong của mình thì thật xấu hổ!
Hai cha con lao ra khỏi cửa thang máy chặn xe taxi ở cổng, cậu một tay giữ chặt Đỗ Triết, một tay còn lại giơ lên.

Đỗ Triết hai tay ôm ngực dần dần siết chặt, hơi nóng từ hắn phả vào người cậu, nhẹ nhàng thở ra rồi di chuyển tới lỗ tai, A Tá thân thể trở nên cứng ngắc rồi dần dần gần như mềm nhũn.

Ánh mắt của Nhu Nhu đặc biệt lo lắng, cậu choáng váng đến mức tam hồn sáu vía muốn rời xác mà đi gặp Diêm Vương luôn.

Nếu hắn tỉnh lại, làm sao có thể thân mật với cậu như vậy.

Nhu Nhu dùng đôi mắt to vô tội nhìn cậu chằm chằm: "Cha, chân của con rất đau."

Cậu an ủi xoa dịu: "Lên xe cha sẽ xoa chân cho con.

Baba con bây giờ khó chịu lắm.

Chúng ta phải chăm sóc ông ấy."
“Sao baba lại đỏ thế này".

Con gái cậu chỉ thích khóc và không biết bao nhiêu tuổi mới thoát khỏi vấn đề này.

A Tá càng nói càng uể oải,: "Baba phát sốt rồi...!Này! Xe tới rồi! Nhu Nhu, đứng phía sau cha một chút."
Tài xế taxi đi xuống quay ra cửa sổ xe, xoay người ngẩng đầu hỏi: "Các người muốn đi đâu vậy?"
Cậu là người đã nhiều lần bị từ chối đưa đón vì bệnh viện quá gần, ngay lập tức mở cửa xe, đặt Đỗ Triết xuống ghế sau và thắt dây an toàn, sau đó đưa Nhu Nhu đi quanh ra ngồi ở phía bên kia.

Sau khi ngồi xuống, cậu hít một hơi: "Đi bệnh viện thứ hai."
Vẻ mặt của tài xế taxi có chút không vui: "Tốn 50 tệ."
Cậu hiểu được và giả bộ bối rối, haha cười nói: "Tôi không hiểu và cũng không biết, ngươi cứ tính theo giờ đồng hồ đi."
Tài xế taxi liếc nhìn trong gương chiếu hậu: "Tính ra một đồng hồ tính tiền là 60tệ, không dùng đồng hồ tính tiền thì rẻ hơn."
Tổng cộng chỉ có mấy cây số, tài xế taxi há hốc miệng rồi thở dài.

Sức lực cậu đã cạn kiệt, khóe miệng vẫn nhếch lên, hoa mắt nhìn chằm chằm phía trước, hồi lâu cũng không có đáp lại.

Tài xế taxi sững người và khởi động xe.

A Tá nhắm mắt kìm hãm sự xoay chuyển của bầu trời, thắt lưng đau nhức bị chèn ép ở hai bên lưng, mùi thuốc mỡ tỏa ra trong xe nhỏ hẹp, thở không ra hơi.

Không biết từ lúc nào Nhu Nhu dựa vào người cậu, ôm chặt lấy cậu một lúc, rồi tiếp tục khóc.

Thấy con bé gần như muốn trút giận, cậu liền dỗ dành: "Được rồi, Nhu Nhu, đừng khóc nữa."
Nhìn thấy Daddy sắc mặt tái nhợt, Nhu Nhu lập tức nín khóc, đưa ra một hộp sữa nhỏ, thả ống hút đã cắn trong miệng ra: "cha, người uống đi."
Sữa tươi nhẹ nhàng tràn vào cổ họng, ngọt ngào lan toả trong miệng tay không khỏi run lên như chuột rút, ý thức càng rõ ràng hơn, tự nhiên quay sang nhìn Đỗ Triết đang ngủ say.


Những tòa nhà và khung cảnh xanh tươi bên ngoài cửa xe vụt qua, thế giới tràn ngập không khí bốc đồng, khuôn mặt anh tuấn bình dị, đường nét rắn rỏi được bao phủ bởi ánh sáng nhẹ nhàng, ánh sáng và bóng tối từ hàng lông mi dài của hắn cũng thưa thớt.

Mũi cao, môi mịn màng, hai má ửng đỏ không tự nhiên.

Nhiều năm trước, cậu cũng từng thấy Đỗ Triết bị dị ứng.

Khi đó cậu vẫn còn là một chàng trai mập ú với vòng eo ngấn mỡ, chưa từng trải qua thăng trầm lớn trong cuộc đời.

khi thấy hắn hôn mê nhìn thấy toàn thân nổi mụn đỏ, cậu đã hoảng hốt.

Cậu còn nhớ nửa đêm trên đường có rất ít xe qua lại, chỉ vài chiếc xe như xuyên qua không khí, trong đêm vắng lặng không một tiếng động vang lên, chỉ còn tiếng thở của Đỗ Triết văng vẳng bên tai và chính mình thở gấp.

Sau khi tỉnh dậy, Đỗ Triết cảm thấy đau khổ vì sau lưng đã cùng cậu đi một chặng đường dài, từng hứa sẽ không bao giờ bỏ lại ở phía sau, trong lòng cậu ngọt ngào đến mức không biết phải đáp lại tình yêu của nhau như thế nào,
Bóng dáng chạy đến bệnh viện cùng Đỗ Triết trên lưng lướt qua từng giây phút hối hả của thành phố, bỏ lại khoảng cách sau này của hai người.

Nếu không có những thứ sau này.......!
Cậu siết chặt Nhu Nhu trong tay, và ôm chặt Đỗ Triết, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, một vết sưng đỏ lạnh lẽo lan đến mu bàn tay.

Cậu thúc giục: " Ông có thể nhanh lên chút không, miễn an toàn là được rồi."
"Chú tài xế, lái xe an toàn!" Nhu Nhu vừa nói vừa ôm con búp bê.

Tài xế taxi: "Ồ, ý thức an toàn của tôi rất cao đấy.

Gần đến nơi rồi, nếu không kẹt xe."
Phía trước có một vụ tai nạn đâm liên tiếp bảy chiếc xe.

Người cảnh sát mặc bộ đồ huỳnh quang đang điều tra phía trước, còn những người bị thương đang chờ xe cứu thương đến cứu..

Bình Luận (0)
Comment