Không Biết Sao Yêu Em

Chương 26

Hai giờ sau, ba người được matxa thoải mái đến buồn ngủ mơ màng, thậm chí lúc mơ mơ hồ hồ bò từ trên giường xuống còn xém chút lại ngã vào giường ngủ mất. lấy đồ treo trên tường xuống mặc lên, Lưu Tử Đồng xoa xoa đầu, nói: “ Không được, tớ phải từ từ tỉnh táo lại đã, không thôi không lái xe được. “

Đồng Kỳ ngồi dậy, uống ngụm sữa bò nóng, nói: “ Tớ muốn hút thuốc, hút xong sẽ tỉnh táo được. “

Đồng Mạn: “ Tớ chỉ muốn về ngủ tiếp. “

Nói thì nói vậy, ba người sửa sang lại đầu tóc, xách túi từ spa đi ra, thợ spa vừa giúp Đồng Kỳ vuốt lại tóc vừa trêu cô: “ Đều ngủ thành bộ dáng này luôn rồi. “

Đồng Kỳ hẹn lịch trước với cô ấy, nghiêng đầu cười: “ Phải trách kỹ thuật cô quá tốt đấy. “

Thợ spa cừoi vui vẻ, sau đó tiễn ba người bọn cô ra cửa, vừa ra khỏi đại sảnh, ba người đồng loạt dừng bước, trên sofa ở đại sảnh có một người đàn ông đang ngồi đó, người đang ông này đang xem tạp chí đặt bên cạnh, từ phía sau lễ tân lập tức đi ra, cười nói: “ Chị Đồng, anh nói đến đón chị, wow ——Liêu Thành Xuyên! Có phải anh ấy không? “

Có một sự phấn khích không kềm chế được trên mặt ngừoi lễ tân.

Đồng Kỳ nhướng mày, nhìn thấy gương mặt tràn đầy vui sướng của người lễ tân:  “Cô nhận ra sao? “

Người lễ tân gật đầu: “ Nhận ra nhận ra, vừa nãy trên mạng còn … … “

Lời còn chưa dứt, Liêu Thành Xuyên đã nhìn thấy Đồng Kỳ, anh đặt quyển tạp chí trong tay xuống, đứng dậy, tầm mắt quét qua Đồng Mạn và Liêu Thành Xuyên, cười như không cười: “ Hẹn với đàn ông? “

Đồng Mạn với Lưu Tử Đồng nhìn nhau, chỉ chỉ chính mình, Đồng Kỳ cười khẽ, trả lời Liêu Thành Xuyên: “ Đúng vậy, đàn ông. “

Đồng Mạn trừng mắt: “ Ai là đàn ông, con gái hàng thật giá thật. “

Liêu Thành Xuyên đi qua, đưa tay về phía Đồng Kỳ: “ Tôi đến đón em. “

Đồng Kỳ nhìn thấy lòng bàn tay đang đưa ra, tim bỗng đập nhanh, cô cố gắng áp chế dục vọng muốn đặt tay vào tay anh, cười khẽ: “ Sao đây? Muốn nắm tay tôi? “

Liêu Thành Xuyên gật đầu: “ Ừ. “

Đồng Kỳ giơ ngón trỏ lên, lắc lắc: “ Không được, anh cũng không phải bạn trai tôi. “

Nói xong cô kéo Đồng Mạn với Lưu Tử Đồng đi về phía cửa, Liêu Thành Xuyên khựng lại, nhẹ giọng cười, thu tay về, xoay người đi theo.

Đồng Mạn nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cô ấy gấp muốn chết, không ngừng âm thầm kéo tay Đồng Kỳ, Đồng Kỳ cười cười hỏi: “ Sao vậy? “

“ Căng thẳng quá đi mất, anh ta đi theo bọn mình, trời ạ, trước kia đều là chúng ta nhìn theo anh ta. “

“ Mỗi lần lúc lễ trao giải, anh ta đứng trên sân khấu, cao đến không thể với tới. “ – Đồng Mạn càng nói càng căng thẳng.

Lưu Tử Đồng bĩu môi: “ Chỉ có mấy đóa hoa si các cậu, tớ chả thấy anh ta có gì đẹp. “

Đồng Kỳ cười” “ Cậu chỉ có thể làm ni cô thôi. “

Xuống lầu, Lưu Tử Đồng đi lấy xe, Đồng Mạn nhất định đòi đi theo, vì thế ở cửa lầu một chỉ còn sót lại Đồng Kỳ, Liêu Thành Xuyên đi lên phía trước, thấp giọng nói: “ Tôi đi lấy xe. “

Đồng Kỳ: “ Ừ. “

Xe Liêu Thành Xuyên đậu không xa, ở đối diện trung tâm thương mại thành phố, thân hình cao lớn của anh đi qua đó, tiếp theo chiếc xe tít một tiếng.

Đồng Kỳ nhìn bóng lưng Liêu Thành Xuyên, lấy điếu thuốc trong bao ra, châm lửa, kẹp ở ngón tay.

Lưu Tử Đồng lái xe đến trước mặt cô ấy, hạ cửa sổ xe xuống, tay cô ấy gác lên thành cửa ló đầu ra ngoài, cười nói: “ Vậy tối nay tớ không đưa cậu về đâu, cậu có hộ hoa sứ giả rồi. “

Đồng Kỳ cúi đầu, thổi một vòng khói ra cười với cô ấy: “ Đi đi, lái xe chậm thôi. “

“ Được, cậu đó, cũng chú ý một chút, nhớ mang bao. “

“ Cút. “

Xe chạy ra đường lớn, sau đó một chiếc Mecerdes màu đen khác theo sát chạy lên trước, dừng trước mặt Đồng Kỳ, Liêu Thành Xuyên xuống xe, đi vòng qua đầu xe, mở cửa giúp cô, Đồng Kỳ ngậm điếu thuốc, đi qua đó đến bên cạnh cửa, hai người cách nhau rất gần.

Đồng Kỳ lấy điếu thuốc trên môi xuống, kẹp lấy, cô ngẳng đầu nhìn anh, hỏi: “ Từng hút thuốc chưa? “

Liêu Thành Xuyên: “ Bỏ rồi. “

“ Muốn hồi tưởng lại hương vị không? “ 

Vừa hỏi xong, thắt lưng căng chặt, nụ hôn của người đàn ông áp xuống, cánh tay có lực ôm lấy cô, đem cô ôm lên cao một chút đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào, Đồng Kỳ cảm thấy đầu lưỡi bị cắn nhẹ, cô giơ tay ôm lấy eo anh, người đàn ông eo người đàn ông đặt biệt sắc nét, lúc ôm lấy có thể sờ được eo anh bên trong chiếc áo sơ mi mỏng kia, Đồng Kỳ cắn lại môi anh.

Liêu Thành Xuyên khẽ cười, đầu lưỡi đẩy hàm răng cô ra, sau đó ôm lấy cô, cả thân hình áp sát lên người Đồng Kỳ, không hề có kẽ hở, ngay lập tức biết được cơ thể anh có phản ứng.

Đồng Kỳ ngửa đầu ra, dựa vào ánh đèn mập mờ để nhìn anh: “ Gấp lắm sao? “

Liêu Thành Xuyên nở nụ cười, cúi đầu, hôn lên ấn đường cô: “ Nhìn thấy em hút thuốc là chỉ muốn trèo lên người em. “

Đồng Kỳ: “ … … “

Đàn ông quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Đồng Kỳ cắn môi, cười cười, vứt bỏ suy nghĩ cũng muốn trèo lên người anh trong đầu mình.

Cô nhún vai: “ Thật ra làm bạn giường tôi sẽ không từ chối. “

Liêu Thành Xuyên nhíu mày, lại ôm chạy lấy cô, hỏi: “ Em thích cái gì? “

Đồng Kỳ sửng sốt một chút.

Liêu Thành Xuyên hỏi lại: “ Thích cái gì? “

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “ Để làm gì? “

“ Hoa hồng thì em chê thô tục, hay là em nói em thích cái gì, tôi sẽ trực tiếp tặng cái đó. “

Em thích anh đó.

Trong lòng Đồng Kỳ gào thét câu này.

Lúc cô mười bảy tuổi còn chưa kịp nói ra bốn chữ này.

Chỉ gửi một bức thư, liền bị anh cự tuyệt.

Sau đó, Đồng Kỳ cười khẽ: “ Anh đoán đi? “

Liêu Thành Xuyên nhìn cô, qua một hồi,anh ôm chặt lấy cô, hôn lên trán cô: “ Ừ, tôi đoán. “

Đồng Kỳ dựa vào lòng anh, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cổ áo Liêu Thành Xuyên, như có như không.

Hai người đứng ôm nhau một hồi, sau đó lên xe.

Liêu Thành Xuyên giúp cô thắt dây an toàn, rũ mắt nhìn cô vài giây, sau đó rời đi, đóng cửa xe lại.

Đồng Kỳ nghiêng đầu, cắn răng.

Mẹ nó, Tam tự kinh Tam tự kinh.

Anh ngồi lên ghế lái, khởi động xe chạy ra đường lớn về hướng tiểu khu Kim Hải, bởi vì tiểu khu tương đối yên tĩnh, con đường chính này cũng có đèn đường nhưng không có nhiều xe, đèn đường chiếu lên cửa sổ, chiếu vào trong xe lướt qua mặt hai người.

Liêu Thành Xuyên chuyên tâm lái xe.

Đồng Kỳ cảm thấy trong toàn bộ hơi thở đều là hương vị của anh, vừa mơ hồ vừa đều đặn.

Cô nắm lấy dây an toàn, nghiêng đầu nhìn anh.

Anh đột nhiên đưa tay ra khoảng không, che lại ánh mắt cô, giọng khan khan: “ Đừng nhìn tôi. “

Đồng Kỳ cười, đưa một tay khác ra hướng về phía đùi anh sờ mó.

Liêu Thành Xuyên bất đắc dĩ, nhìn cô một cái: “ Em lại thử chọc tôi xem? “

Đồng Kỳ cũng không sờ chỗ nào khác của anh nữa, chỉ cười haha một trận, cô ngã về lại ghế, chống tay lên trán cười: “ Aizyo, không nghĩ tới Liêu Tổng vậy mà không chịu được trêu chọc như thế. “

Cô cười đến đau bả vai, nhưng giây sau cô ngồi thẳng người dậy, nhìn thẳng vào cửa lấp lánh ánh vàng, vốn dĩ tiểu khu này có nhiều cửa ra vào, cho nên mỗi cửa đều không lớn, chỉ một lần chỉ có thể một xe ra, một xe vào, ở hai bên đều có một lối đi.

Mà con đường chính bên ngoài tiểu khu bất kể là ban ngày hay ban đêm đều cực kỳ yên tĩnh, ngay cả đèn đường cũng không có nhiều.

Nhưng lúc này đây, đèn sáng lấp lánh thì không nói, còn trang trí thêm rất nhiều bóng đèn, nhất là trên mặt đất còn in lên một dòng chữ màu sắc.

Liêu Thành Xuyên chậm rãi dừng xe, Đồng Kỳ nhìn anh một cái.

Liêu Thành Xuyên nở nụ cười, không nói gì.

Bỗng nhiên Đồng Kỳ tháo dây an toàn, mở cửa xe chạy ra ngoài, dòng chữ in trên mặt đất là viết: “ Đồng Kỳ, làm bạn gái anh nhé. “

Đồng Kỳ đứng im tại chỗ, nhìn chữ dưới mặt đất, lại nhìn cách trang trí xung quanh, dây đèn màu ấm áp quấn trên hàng rào ở cửa tiểu khu, Triệu Hoa giơ tấm bảng đèn từ bên trong đi ra, chớp mắt cười: “ Giám đốc Đồng, tôi ở đây đợi cô lâu lắm rồi đó. “

Chữ trên tấm bảng đèn kia cũng là: Đồng Kỳ, làm bạn gái anh nhé.

Đồng Kỳ: “ … … “

Cô nắm chặt túi xách, đột nhiên xoay người.

Cửa chiếc xe màu đen mở ra, Liêu Thành Xuyên từ trên xe bước xuống, đi về phía Đồng Kỳ, đưa tay về phía cô: “ Thích cái này không? Nó không tục chứ? “

“ Tôi … … “ – Đồng Kỳ có hơi không biết phải làm sao, cô hai mươi tám tuổi rồi, không còn mười tám nữa, đối với loại thủ đoạn này không phải chưa từng thấy qua, nhưng lúc này đây lại nói không nên lời.

Một chữ cũng không nói được, cô chỉ sửng sờ nhìn Liêu Thành Xuyên, Liêu Thành Xuyên cười với cô: “ Tôi chưa theo đuổi phụ nữ, em là người đầu tiên. Tôi suy nghĩ một chút,  nhà ở, xe cộ, mấy thứ này em muốn bao nhiêu tôi sẽ cho em bấy nhiêu, nhưng theo đuổi em, cả đời này chỉ có một lần cho nên cảm thấy tốn thêm chút tâm tư sẽ tốt hơn. “

Đồng Kỳ nắm chặt lấy túi xách nói: “ Anh, lúc theo đuổi tốn nhiều tâm trí như vậy, còn khi kết hôn anh định làm thế nào? “

Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “ Kết hôn đương nhiên sẽ có thủ đoạn khác. “

Đồng Kỳ nhìn anh, nhẫn nhìn, cô nghiến rang nghiến lợi: “ Tôi không đồng ý! “

Nói xong, cô sải bước chạy vào trong tiểu khu, mới theo đuổi hai ngày, cô còn muốn giày vò anh. Đụng phải Triệu Hoa ở cửa tiểu khu, Triệu Hoa sửng sốt một chút, còn muốn ngăn cản cô. Đồng Kỳ đứng trước mặt Triệu Hoa, chớp mắt cười: “ Thư ký Triệu, thật vất vả cho cô, đưa bảng đèn cho tôi đi. “

Triệu Hoa kinh ngạc.

Mới vừa rồi bốn chữ “Tôi không đồng ý” của Đồng Kỳ cô có nghe thấy, cái bảng đèn này đưa cô ấy, Triệu Hoa sợ Đồng Kỳ sẽ đập bể nó, Đồng Kỳ không đợi Triệu Hoa đồng ý, trực tiếp cầm đi.

Triệu Hoa lập tức nói: “ Giám đốc Đồng, ông chủ của chúng tôi thật lòng đó. “

Đồng Kỳ cầm bảng đèn không quay đầu, đi vào bên trong.

Triệu Hoa quay đầu, nhìn về hướng người đàn ông cao lớn đang đứng giữa ánh đèn.

Trước kia chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, không cần cười cũng có thể làm cho biết bao phụ nữ mê muội, người này ngã xuống người kia tiếp bước. Lần này bỏ ra bao nhiêu tâm tư, phí bao nhiêu sức lực, đối phương lại không đồng ý, Triệu Hoa đi về phía Liêu Thành Xuyên, khẽ gọi: “ Liêu Tổng ——“

Liêu Thành Xuyên nhìn hành lang, lại nhìn ánh đèn dưới đất, nửa ngày sau mới đáp: “ Lại nghĩ chiêu cờ khác. “

Triệu Hoa: “ … … “

Được thôi, Triệu Hoa cô là một người mẹ có chồng có con, ban ngày theo ông chủ làm việc, ban đêm giúp ông chủ theo đuổi vợ.

Đồng Kỳ cầm tấm bảng đèn lên lầu đi vào nhà, Bạch Tổng nhào về phía cô, Đồng Kỳ lấy tay trống không còn lại ôm lấy nó, cả người mệt mỏi ngồi trên sofa, nhìn tấm bảng đèn ở trước mặt.

Cô vẫn không có cảm giác chân thực nào.

Cô chấp nhận cùng Liêu Thành Xuyên hôn môi, lên giường, nhưng loại thủ đoạn theo đuổi tình yêu đơn thuần này lại khiến cô luống cuống.

Thật ra trong lòng cô, rất mong Liêu Thành Xuyên có thể nhớ ra cô.

Chỉ khi anh nhớ ra cô, cô mới có thể buông thả tình cảm của chính mình.

Đồng Kỳ vùi đầu vào khủy tay, suy nghĩ, có nên gợi ý cho anh ấy một chút không? 

Trong phong khách yên tĩnh điện thoại chợt reo lên, đặc biệt chói tai, Đồng Kỳ ôm lấy đầu Bạch Tổng, cầm lên.

Là Liêu Thành Xuyên.

Cô nhấn nghe, dựa vào sofa.

Giọng nói Liêu Thành Xuyên trầm thấp từ đầu bên kia truyền tới: “ Giận sao? “

Đồng Kỳ cười, cô cảm thấy bên tai mình tê dại.

“ Không, quá đường đột thôi. “

“ Còn cho rằng em tức giận. “

“ Làm gì nhỏ nhen đến vậy. “

Liêu Thành Xuyên ở đầu bên kia nở nụ cười: “ Được, em nói gì cũng được, em vui vẻ là tốt. “

Đồng Kỳ trợn trắng mắt.

Cô nở nụ cười: “ Sáng mai có chạy bộ không? Tôi nấu bữa sáng cho anh. “

Liêu Thành Xuyên ngập ngừng, nói: “ Mai tôi phải đi công tác. “

“ Ồ. “

Đồng Kỳ duỗi chân dài, đặt lên lên bàn trà, cô hít sau một hơi, chần chừ hai giây mới hỏi: “ Lúc còn đi học, có ai tỏ tình với anh chưa? “ 

Đầu bên kia trầm mặc.

Mấy giây sau, Liêu Thành Xuyên mới trả lời: “ Có, rất nhiều. “

Đồng Kỳ: “ … … “

Liêu Thành Xuyên cười hỏi: “ Sao vậy? “

“ Không có gì, tôi cảm thấy cách thức tỏ tình của anh giống với thời học sinh sẽ làm. “

“ Khách… “

Đầu bên kia vang lên một trận cười khẽ: “ Cho nên em không đồng ý là vì lý do này? “

Đồng Kỳ: “… … “

Cô ngắt đùi mình, con mẹ nó chứ Liêu Thành Xuyên.

Anh là đồ EQ thấp.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment