Không Biết Sao Yêu Em

Chương 35

Ban đầu tính sau khi về nhà sẽ luyện tập một chút nhưng bây giờ đã muộn quá rồi, hôm sau còn phải dậy sớm, hơn nữa còn phải thi vòng chung kết, nên chỉ có thể tắm rửa đi ngủ. Hai người nói chúc ngủ ngon với nhau, ai về nhà nấy, Bạch Tổng vẫn chưa ngủ, vừa nhìn thấy Đồng Kỳ đã nhào đến, chân chó ôm lấy đùi cô.

Đồng Kỳ xoa cổ nó, đặt hoa xuống, cưng nựng Bạch Tổng một hồi rồi đi tắm.

Tắm xong liền cảm thấy mệt đến rã rời, cô nằm lên giường, ba phút sau đã ngủ mê man. Bạch Tổng nhảy lên giường nằm kế bên cô, giạng chân có ra ngủ say.

Hôm sau chuông báo thức vẫn còn chưa reo, Đồng Kỳ đã thức dậy, đánh rang rửa mặt, dính lấy Bạch Tổng một hồi chuông cửa liền reo, Đồng Kỳ vừa trêu Bạch Tổng vừa đi ra mở cửa. Liêu Thành Xuyên mặc đồ thể thao, trên cằm còn mồ hôi, dáng vẻ của một người vừa mới chạy bộ buổi sáng trở về, Đồng Kỳ nở nụ cười: “ Hai hôm nay tôi lười biếng nên không ra ngoài chạy bộ. “

Liêu Thành Xuyên lau mồ hôi trên cằm nói: “ Tôi làm bữa sáng cho em, qua ăn đi, ăn xong tôi đưa em đi làm. “

Đồng Kỳ híp mắt, không để ý đến hơi nước ẩm ướt trên người Liêu Thành Xuyên, ôm lấy cổ anh, hôn một cái lên cái cằm cứng cỏi của anh: “ Đối xử tốt với tôi như vậy, nhỡ đâu tôi kết hôn với người đàn ông khác thì phải làm thế nào? “

Liêu Thành Xuyên cúi đầu nhìn cô, môi mỏng hé mở: “ Em có thể cùng người khác kết hôn được hẵng nói. “

Đồng Kỳ yên lặng nhìn anh, nhìn đường nét khuôn mặt như được khắc lên, trong lòng vừa chua chat vừa xót xa vừa vui vẻ, cô cảm thấy mình vẫn dừng lại ở năm mười bảy tuổi, nhưng ngừoi đàn ông này đang sống ở hiện tại, anh bị cô ở hiện tại hấp dẫn, theo đuổi cô, quan tâm cô.

Đồng Kỳ hôn nhẹ lên khóe môi anh, tay sờ vào trong quần áo, chạm đến từng đường nét rõ ràng trên da thịt, Đồng Kỳ nhón chân, dán sát đến gần hôn lên lỗ tai Liêu Thành Xuyên: “ Thế này đi, sau Tết Trung Thu, tôi cho anh một câu trả lời nhé. “

Liêu Thành Xuyên ôm lấy em Đồng Kỳ, nhẹ giọng đồng ý: “ Được. “

Bạch Tổng: “ Gâu gâu gâu —— “

Hôm nay Liêu Thành Xuyên tiếp tục làm bánh trứng, ăn cùng với sữa bò, sự kết hợp này đúng là không tồi. Ăn xong bữa sáng, Liêu Thành Xuyên đưa Đồng Kỳ đến nhà hàng, Đồng Kỳ vừa ngồi lên xe, chuông điện thoại reo lên, cô nghe máy, đầu dây bên kia là Tiêu Ngọc Mai hỏi cô: “ Con mua vé chưa? “ 

Đồng Kỳ thoáng ngừng lại, trả lời: “ Mua rồi, vé đường sắt cao tốc vào tối nay. “

Tiêu Ngọc Mai: “ Vậy được rồi, mẹ sợ con quên mua vé. “

“ Không đâu mà. “

Liêu Thành Xuyên nhìn cô, sau đó nghiêng người qua, giúp cô thắt dây an toàn. Đồng Kỳ sửng sốt, hóp bụng vào, cúi đầu nhìn Liêu Thành Xuyên, sau khi cài dây cẩn thận, bàn tay mang theo khớp xương rõ nét chạm lên tóc cô, ở bên tai cô đặt lên một nụ hôn nhẹ nhàng.

Xém chút Đồng Kỳ mềm nhũn, cô ẩy anh, trừng mắt.

Trong điện thoại Tiêu Ngọc Mai vẫn còn cằn nhằn: “ Ông nội con biết con sẽ trở về, vui đến không kềm lòng được. Người già mà, chỉ mong gia đình đoàn viên, mấy ngày hôm nay đều tự đẩy xe lăn đến cửa ngồi chờ, lần này con về đừng có vội đi nữa đấy. “

“ Con biết rồi mẹ, con còn có việc, phải đến công ty rồi. “

“ Được được được, đi làm thuận lợi. “ – Tiêu Ngọc Mai ở đầu bên kia nói xon câu này liền cúp máy.

Đồng Kỳ cầm điện thoại, xe đã chạy đi rồi, sắc trời bên ngoài ảm đạm, Liêu Thành Xuyên nhìn cô, hỏi: “ Tối nay về nhà sao? “

Đồng Kỳ gật đầu: “ Ừ. “

“ Kịp không? “ 

Đồng Kỳ cười nói: “ Kịp chứ, trận đấu hôm nay không phải ba giờ chiều là kết thúc rồi sao, sau khi kếtt húc tôi sẽ về nhà hàng dặn dò công việc xong là có thể đến trạm cao tốc rồi. “

Liêu Thành Xuyên giơ tay xem đồng hồ: “ Ba giờ chiều nay tôi có một cái hội nghị, mấy giờ tàu chạy? “

“ Sáu giờ, không cần đưa tôi đâu, tôi tự đi được. “

“ Lỡ như tôi không có thời gian, để lão Trần đưa em đi. “

“ Được. “

Rất nhanh đã đến Trung thu, mỗi ngừoi đều có công việc của mình.

Từng người trong nhóm khuê mật của cô đều đang gào thét.

[ Bốn cô gái nhỏ ( 4) ]

[ Tử Đồng: Phiền quá đi, bị ông nội tớ gọi đến thành phố B, gặp mặt bà dì tớ không hề quen. ]

[ Vu Hân: Mẹ Lâm Thần muốn đến đây, mẹ kiếpppp. ]

[ Mạn Mạn: Haha, tớ phải về quê với Tề Hạo ăn Trung thu với mẹ anh ấy. ]

[ Đồng Kỳ: Tớ đang trên đường đến trận đấu, tối nay lên tàu cao tốc về nhà. ]

[ Tử Đồng: Kỳ Kỳ, công ty các cậu hằng năm đèu tổ chức đấu bida sao? Ông chủ của cậu đúng là rất yêu bida nha. ]

[ Mạn Mạn: Trước đây Kỳ Kỳ không tham gia, năm nay tàn sát bốn phương đúng không? ]

[ Đồng Kỳ: Hà Lương Nguyệt cũng là một cao thủ. ]

[ Mạn Mạn: Chậc, hai đại mỹ nhân so chiêu. ]

[ Tử Đồng: Tớ cược 100 đồng Kỳ Kỳ thắng. ]

[ Vu Hân: Tớ cược 200. ]

[ Mạn Mạn: Thấy hai cậu hào phóng như vậy, tớ cược 50 đi. ]

[ Đồng Kỳ: Cám ơn, tớ sẽ ghi nhớ, 350 nha. ]

Đùa giỡn cùng nhóm khuê mật xong thì xe cũng vững vàng dừng lại ở cửa nhà hàng, Đồng Kỳ nghiêng đầu cười: “ Tôi xuống đây. “

Nói xong lập tức mở cửa, cổ tay liền bị Liêu Thành Xuyên nắm lại, Đồng Kỳ nhìn anh, Liêu Thành Xuyên kéo cô ngã lên người mình, Đồng Kỳ ngồi dậy, lông mày khẽ nhếch lên: “ Gì đấy? “

Liêu Thành Xuyên cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, hồi lâu sau mới nói: “ Tôi hy vọng sau Trung thu, là một tin tức tốt. “

Đồng Kỳ sửng sờ, cô cười: “ Chắc là vậy. “

Liêu Thành Xuyên sâu lắng nhìn cô, trong đôi mắt lộ vẻ tủi thân.

Đồng Kỳ bất đắc dĩ, ôm lấy cổ anh, cắn mạnh lên môi Liêu Thành Xuyên: “ Ha, bảo bối à, đừng lo lắng. “

Khóe môi Liêu Thành Xuyên giựt giựt, không đợi anh kịp phản ứng, Đồng Kỳ lấy tốc độ nhanh nhất đẩy cửa xuống xe, vừa đi ra liền nhìn trợ lý đang đứng chờ sảnh sớm từ sớm đang tiến lên trước nói: “ Giám đốc Đồng, đi mau, sắp không kịp giờ rồi! “

Đồng Kỳ nói: “ Lưu Tân đâu? Gọi anh ta qua đi, tôi có việc cần dặn dò. “

Trợ lý lập tức xoay người đi tìm giám đốc sảnh, Đồng Kỳ ngoái đầu nhìn, Mecerdes đã đi rồi, trước cửa nhà hàng trống không, cô sờ lên khóe môi mình, mặt mày đều mang ý cười. 

Qua một lúc sau, dặn dò công việc xong với Lưu Tân.

Đồng Kỳ dẫn ba em gái khác cùng với trợ lý, đi về hướng nhà hàng trung tâm. Hôm nay phòng thể dục ở nhà hàng trung tâm càng đông người. Tối qua trong nhóm Wechat đang bàn tán trận đấu ngày hôm nay, chú ngựa hoang dã cô độc Đồng Kỳ này làm cho mọi người rất hứng thú, Đồng Kỳ dẫn người đi vào phòng thể dục, mới phát hiện, ngay cả Phó tổng cũng tới.

Phó tổng vuốt cái bụng bia của mình, híp mắt cười đi lên trước, “ Đồng Kỳ, thật không ngờ nha, cô, cô lại trở thành điểm bùng nổ của năm nay nha. “

Đồng Kỳ cười bắt tay với ông ta, Phó tổng cười cười, trong mắt lóe lên một tia sáng, quan sát Đồng Kỳ từ trên xuống dưới.

Đồng Kỳ vẫn cười rạng rỡ, quyến rũ.

Trợ lý lui về bên cạnh, một hồi sua, có người đến gọi Phó tổng, lúc này trợ lý mới thở phào một hơi, Đồng Kỳ buồn cười nhìn cô ấy: “ Em sợ Phó tổng vậy sao? “

Trợ lý lặng lẽ lại gần Đồng Kỳ, nhỏ giọng nói: “ Nghe nói Phó tổng là người đỡ đầu cho Hà Lương Nguyệt đó. “

Đồng Kỳ nhíu mày: “ Mấy cái chuyện bóng gió này không thể đồn lung tung được. “

“ Vâng ạ. “

Trợ lỹ bĩu môi.

Trận đấu bắt đầu lúc chin giờ.

Dùng cách bốc thăm để quyết định, ba người ai bốc trúng thì thi trước, dĩ nhiên vẫn là 10 vòng thắng 6, người thắng vòng đầu tiên thì phải đánh thêm một vòng.

Đồng Kỳ với Hoàng Ý của nhà hàng Thành Hoàng bốc trúng vòng đầu tiên.

Hà Lương Nguyệt là quán quân kỳ trước, nên chỉ cần ngồi tại chỗ, đợi mọi người chém giết nhau xong thì người thắng cuộc cuối cùng đến khiêu chiến với cô ta.

Hoàng Ý là trưởng phòng khách hàng của nhà hàng Thành Hoàng, lần này gặp phải Đồng Kỳ, rất lịch sự bắt tay cô nói: “ Giám đốc Đồng, thủ hạ lưu tình, lính lác như tôi có thể kiên trì đến hôm nay cũng không dễ dàng gì. “

Đồng Kỳ bị cô ấy trêu bật cười: “ Tôi cũng là lính lác đó. “

Hoàng Ý bật cười, hai người bắt đầu.

Chuyện mở bóng này không làm khó được Đồng Kỳ, vòng đầu tiên đã lấy được.

Gương mặt Hoàng Ý lập tức căng thẳng, hôm qua chính là ở vòng đầu tiên đã sát phạt Nhị Tỷ, làm cho Nhị Tỷ ngồi yên cả một vòng, Hoàng Ý ngồi xuống, rướn cổ lên không ngừng nhìn vào bida trên bàn. Đồng Kỳ rất ổn định,sau khi ghi điểm được hai quả, đến quả thứ ba liền bị bóng của Hoàng Ý chặn lại.

Đồng Kỳ đắn đo một chút, sau cùng lợi dụng bi trắng, làm cho nó đụng trúng đỉnh bàn bên kia lăn ngược trở về, từ trong kẽ hở đem quả thứ ba rơi vào lỗ, cả hội trường hoan hô.

Đồng Kỳ cầm lấy cục lơ chùi đầu gậy bida, tiếp tục quan sát.

Thật ra cô không căng thẳng, nhưng mà lần xuất gậy này, lúc thục trúng bi số 4, thật khéo nó lại dừng lại ở mép bàn, cách lỗ chỉ 2cm, toàn hội trường là một mảng âm thanh tiếc nuối, Đồng Kỳ nheo mắt nhìn quả bóng kia, trong lòng tiếc hận cực kỳ.

Đổi thành Hoàng Ý lên sân, cô ấy như nhặt được cơ hội, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, đứng ở bên cạnh bàn, liên tục nhìn bi trắng cùng với mục tiêu của mình.

Hà Lương Nguyệt ngồi ở vị trí chủ tọa kia sau nhìn thấy đường bóng của Đồng Kỳ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười, Phó tổng ngồi ở bên cạnh cô, Hà Lương Nguyệt khẽ cười: “ Triệu Tổng biết không? Đồng Kỳ này cũng không lợi hại lắm đâu, một quả gần như là tặng không mà cô ấy cũng không đánh vào được. “

Triệu Tổng cười cười, dáng người ông ta mập mạp, dựa vào ghế, dường như không rút ra được, ông ta nhìn góc nghiêng gương mặt xinh đẹp duyên dáng của Hà Lương Nguyệt, nhẹ giọng nói: “ Aida, quả nhiên vẫn là không có ai có thể so sánh với cô được. “

Hà Lương Nguyệt đắc ý, đặt tay lên tay vịn ghế, tay Phó tổng cũng khẽ khàng hướng về phía tay vịn, nhẹ nhàng chạm lên ngón út của Hà Lương Nguyệt. Cô ta lén lút rụt tay trở về, che đậy tâm tình trên minh, trong mắt mang theo một tia chán ghét.

Động tác nhỏ dưới khán đài có nhiều cũng không đặc sắc bằng trận đấu trên bàn bida trên kia.

Hoàng Ý không biết căng thẳng hay như thế nào, sau khi hai quả bóng rơi vào lỗ, đến quả thứ ba thế mà lại đem bi của Đồng Kỳ đánh vào lỗ, cô ấy không đánh trúng bi mục tiêu của mình. Đồng Kỳ lại lần nữa lên bàn, lần này cô đương nhiên không tặng một quả nào nữa, sau đó rất nhanh đã giải quyết gọn gang hết tất cả.

Vòng một Đồng Kỳ thắng.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment