Không Biết Sao Yêu Em

Chương 37

Hà Lương Nguyệt điều chỉnh vị trí, thử đủ mọi biện pháp, sau cùng thử đụng vào bi trắng gần nhất, đem cục diện đánh vỡ, đụng phải bi của mình, thế là cô có thể mở ra một con đường.

Rất tốt, bi tám rơi vào lỗ. Phạm quy.

Đồng Kỳ lên, lúc Hà Lương Nguyệt đi xuống, cả người dường như đều toát ra khí lạnh.

Đồng Kỳ ngược lại rất bình thản, cô uống hớp nước, lại nhìn bi số 8 vừa được đánh xuống, thực ra thì lúc này cục diện vẫn bị rối tung cả lên, không dễ đánh như vậy đâu, nhưng Đồng Kỳ từng xem Tang Dương đánh, Liêu Thành Xuyên mấy hôm trước cũng từng đánh một ván như vậy với cô.

Điểm đánh gần như vậy Đồng Kỳ cũng biết

Cô nheo mắt, sau đó cầm gậy bi da bên cạnh, chọn một vị trí cực kỳ hiểm hóc, đánh quả bi trắng kia, những người khác gần như đều nín thở, bởi vì vị trí của bi trắng rất hiểm hóc, phải khống chế sức lực cực kỳ tốt nếu không rất dễ làm cho bi trắng rơi vào lỗ, còn bi của mình thì vẫn nằm lại trên bàn.

Đồng Kỳ nhắm một mắt mở  một mắt, bên tai phảng phất là giọng nói của Liêu Thành Xuyên, em phải tập trung lực ở cổ tay, lúc thục gậy em phải cảm nhận được bản thân mình định dùng bao sức, thì em mới có thể khống chế tốt được lực đánh ra… …

Đẩy gậy tới.

Đầu gậy chạm vào bi trắng, bi trắng lăn lên phía trước, cạch —— chạm trúng bi số 5, rơi vào lỗ. 

Bi trắng gian khổ dừng lại ngay trước miệng lỗ.

Cục diện lập tức trở nên rõ rang, sau lưng Đồng Kỳ truyền đến tiếng hoan hô vang dội.

Đồng Kỳ thở phào, mặt mày tươi cười, cả người xinh đẹp đến không còn gì miêu tả, cô đứng thẳng người, chỉ còn lại bi số ba, mà vị trí của bi số 3, thì, một đường

Nếu như khống chế tốt sức lực, bi trắng đánh ra đủ chuẩn thì bi số 3 chắc chắc sẽ ghi điểm.

Tốt lắm, bi số  3 rơi vào lỗ, bi số 8 vẫn còn xa nữa sao? 

Năm phút sau, trợ lý cười haha một tràng, la lên: “ Phát tài rồi! “

Trì Biên Khoan đi lên trước chúc mừng Đồng Kỳ: “ Chúng mừng cô, hắc mã, một đường sát phạt vào chung kết, tiêu diệt Giám đốc Hà. “

Sắc mặt Hà Lương Nguyệt cuối cùng cũng trầm xuống, cô ta tiến lên, nhìn Đồng Kỳ, nửa ngày sau mới từ kẽ rang nói: “ Cô đừng đắc ý. “

Đồng Kỳ cười lạnh: “ Chúng ta không phải đâu giao hữu à? Cô tích cực làm gì? Không gọi Liêu Thành Xuyên đến xem sao? Xem cái gì? Xem tôi có thể thua cô không ư? Bây giờ cô nên cảm thấy vui mừng là anh ấy không đến đi? “

Hà Lương Nguyệt nhìn chằm chằm Đồng Kỳ: “ Cô biết tôi thích Liêu Thành Xuyên? “

Đồng Kỳ khẽ cười: “ Đương nhiên, cô biểu hiện rõ vậy mà. “

Hà Lương Nguyệt: “ Cô đắc ý lắm chứ gì? Lúc đầu tôi không nên đề cửa Tín Lập đến nhà hàng ven biển của các người. Nếu như không có tôi đề cử, cô có ngày hôm nay sao? Cô có thể cướp Tín Lập đi sao? Cô có thể có cơ hội làm anh ấy theo đuổi cô sao? Thích cô? Hôm đó lúc tôi gọi cô đến tiệc rượu, nét mặt cô tỏ vẻ gì, trên thực tế thì trong lòng đang nở hoa rồi đúng chứ, lúc đó cô đã định quyến rũ Liêu Thành Xuyên rồi đúng không? Đồng Kỳ, cô thật đê tiện. “

Đôi mắt Đồng Kỳ càng lạnh, híp mặt, khóe mắt khẽ nhếch lên, lạnh giọng cười: “ Đúng vậy, tôi đê tiện như vậy mới có thể quyến rũ Liêu Thành Xuyên. Về phần cô, có thể là không đủ đê tiện đó, có muốn học hỏi tôi không? Hơn nữa, tôi nói cho cô biết, trước cả khi tôi đi vào tiệc rượu, Liêu Thành Xuyên với tôi đã gặp mặt nhau rồi. Tôi có quen biết với anh ấy, làm cho anh ấy thích tôi, từ trước đến giờ đều không phải là do Hà Lương Nguyệt cô đưa đường dẫn lối. Ba năm tước anh ấy luôn hợp tác kinh doanh với nhà hàng trung tâm của cô, cô vẫn không thể làm anh ấy thích cô, về điểm này cô nên tự mình hiểu rõ đi! “

Hà Lương Nguyệt tức đến toàn thân phát run, gương mặt thâm trầm nhìn Đồng Kỳ.

Cả hội trường nhất thời không nghĩ đến một bức tranh đẹp đột nhiên lại biến thành thế này, một người thì ngạc nhiên người thì sửng sốt. Đồng Kỳ ung dung, khóe môi nở một nụ cười mang theo lạnh lẽo, nghiêng đầu hỏi trợ lý một điếu thuốc, châm lửa tại chỗ, cô nhìn gương mặt Hà Lương Nguyệt, trên mặt hiện lên vẻ khiêu khích.

Bước chân Hà Lương Nguyệt nhúc nhích, thiếu chút nữa cô ta đã nhào tới chỗ Đồng Kỳ, Phó tổng ở phía sau lập tức kéo Hà Lương Nguyệt, cười khà khà nói: “ Hà tất phải như vậy? Gay nhau đến không vui vẻ như thế này thì về sau sao có thể làm đồng nghiệp được nữa? Lại nói, việc này truyền ra ngoài nhất định sẽ để cho người ta chê cười, hai đại mỹ nhân của Danh Đô đánh nhau vì một người đàn ông, việc này nghe có tốt không cơ chứ? Đi thôi, thi đấu kết thúc rồi nghỉ ngơi được thì liền nghỉ ngơi đi. Lương Nguyệt, cô là người phụ trách của chi nhánh trung tâm đấy. “

Nửa câu sau, giọng điệu gần như là gằn xuống.

Hà Lương Nguyệt lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cô ta nhìn Đồng Kỳ bằng đôi mắt như đang ngâm phải độc dược.

Đồng Kỳ không để ý chút nào, chau mày với cô ta, lúc này trợ lý cầm điện thoại chạy đến trước mặt hô: “ Giám đốc Đồng, Giám đốc Đồng Liêu Tổng gọi điện thoại cho chị. “

Đồng Kỳ cầm điện thoại, cố ý nhìn Hà Lương Nguyệt một cái, Hà Lương Nguyệt cắn rang đến run rẩy, chòng chọc nhịn vào điện thoại trên tay Đồng Kỳ.

Trên màn hình điện thoại, ba chữ Liêu Thành Xuyên rõ ràng ngay trước mắt. 

Đồng Kỳ kẹp điếu thuốc, nghe máy.

Quay về.

Giọng nói trầm thấp của Liêu Thành Xuyên truyền đến, hỏi: “ Thi đấu kết thúc chưa? “

Cơn tức của Đồng Kỳ lúc này mới tiêu tan, mặt mày cô giãn ra, cười trả lời: “ Mới vừa kết thúc, anh có muốn đến đếm xem mình thắng được bao nhiêu tiền không? “

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: “ Nhất định thắng không ít rồi, em thu tiền đi, đều là của em. “

Đồng Kỳ đi đến bên cạnh, dựa vào vách tường, cúi đầu đáp: “ Được. “

Liêu Thành Xuyên lại nói: “ Tôi chuẩn bị đi họp, đợi lát nữa lão Trần sẽ đến đón em đến trạm cao tốc. “

“ Được, anh bận việc đi. “ – Đồng Kỳ gảy tàn thuốc.

Ở bên kia Liêu Thành Xuyên khẽ cười, nói: “ Em cúp trước đi. “

“ Được. “

Đồng Kỳ cúp điện thoại, rít thêm một hơi, nhả khói ra một vòng khói, mới phát hiện lúc này có nhiều người đang nhìn mình. Trợ lý cố ý bước lên trước hỏi: “ Aida, có phải Liêu Tổng gọi đến không? Chắc vậy rồi, khẳng định là để chia sẻ niềm vui chiến thắng với giám đốc của chúng ta. “

Đồng Kỳ cười như không cười nhìn cô ấy, cho đến khi cô ấy đỏ mặt mới thôi.

Đương nhiên công ty tổ chức thi đấu thì sẽ có giải thưởng, ngoại trừ tiền thưởng, tiền cược còn có thể lựa chọn rượu quý.

Nhân viên ở nhà hàng ven biển reo hò.

Hơn nữa hai tháng nay hiệu suất của nhà hàng ven biển tăng cao, có thể đã vượt qua nhà hàng trung tâm rồi. Nhân viên nhà hàng ven biển đã lo lắng nhiều rồi, sau này sẽ không bị mấy người lắm mồm ở nhà hàng trung tâm nói ra nói vào nữa.

Chờ trao phần thưởng xong,nhân viên của ba nhà hàng tụ tập ăn uống nói chuyện phiếm, những ngừoi có quan hệ tốt lại hẹn tối nay đi KTV chơi tiếp. Đồng Kỳ trò chuyện với Trì Biên Khoan một lúc rồi mới dẫn trợ lý rời khỏi nhà hàng trung tâm, cô phải về nhà hàng ven biển một chuyến.

Vừa xuống bậc thềm, lão Trần lái chiếc Mecerdes của Liêu Thành Xuyên đến, dừng ở bên cạnh cô, sau đó xuống xe mở cửa cho Đồng Kỳ, lão Trần cung kính nói: “ Liêu Tổng dặn dò tôi đưa Đồng tiểu thư đến trạm cao tốc. “

Đồng Kỳ ừ một tiếng, theo trợ lý lên xe.

Trợ lý cười tủm tỉm: “ Aida, tốt quá đi, chị Đồng chị yên tâm về nhà đi, nhà hàng cứ giao cho tụi em. “

Đồng Kỳ dựa vào lưng ghế, nhìn cô ấy một cái: “ Chị không có ở đây, em chú ý một chút, có việc gì thì bàn bạc với Lưu Tân. Nếu như có việc không giải quyết được thì gọi điện cho chị, biết chưa? “

“ Dạ biết dạ biết! “ – Trợ lý gật đầu.

Đồng Kỳ cười cười.

Rất nhanh xe đã đến trước cửa nhà hàng ven biển, Đồng Kỳ với trợ lý vội vàng xuống xe, lão Trần nói: “ Đồng tiểu thư, tôi ở trong xe đợi cô. “

Đồng Kỳ cười trả lời: “ Được. “

Sau đó mau chóng lên lầu, bảo Lưu Tân sắp xếp mở một cuộc họp nhỏ, dặn dò ổn thỏa công việc, Đồng Kỳ xách túi xách xuống lầu, xe của Lão Trần vẫn dừng ở đấy, cô đi qua mở cửa xe vừa định ngồi vào, động tác lập tức ngừng lại, tầm mắt rơi vào người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.

Nửa ngày sau, Đồng Kỳ khẽ nở nụ cười, tay bị Liêu Thành Xuyên nhẹ nhàng kéo lên ngồi vào xe, cô hỏi: “ Không phải anh đi họp sao? “

Liêu Thành Xuyên nắm lấy tay cô: “ Đưa vợ đến trạm cao tốc quan trọng. “

“ Tôi còn chưa phải vợ anh đâu, còn nữa, buông tay. “ – Đồng Kỳ giãy giụa thoát khỏi tay Liêu Thành Xuyên.

Liêu Thành Xuyên nhìn cô, nói: “ Hôm nay em thắng đẹp lắm. “

“ Không đẹp, xém chút là cầm hòa rồi. “ – Đồng Kỳ nói, cô thắt dây an toàn, “ Đợi hết Trung thu quay về sẽ gửi video cho anh xem. “

“ Được. “

Liêu Thành Xuyên khởi động xe, chạy thẳng về tiểu khu, Đồng Kỳ vội vã lên lầu, vào nhà, cô ngồi tàu cao tốc về nên không thể dẫn Bạch Tổng theo. Lúc này dì giúp việc theo giờ cũng ơ đây, đang chăm sóc  Bạch Tổng, Bạch Tổng vừa nhìn thấy Đồng Kỳ liền vui vẻ chạy lại, liên tục cọ vào cô, tỏ vẻ thân thiết.

Đồng Kỳ sờ sờ đầu nó, hôn một cái rồi nói: “ Bảo bối à, hai ngày sau mẹ về, con ở nhà ngoan nha. “

“ Gâu gâu gâu … … “

Bạch Tổng hai mắt đẫm lệ sủa gâu gâu.

Đồng Kỳ lại ôm nó cọ một hồi mới đứng dậy, đi vào phòng ben trong. Bạch Tổng đi theo cô, Liêu Thành Xuyên cũng đi theo, vừa vào cửa, Liêu Thành Xuyên liền xoay người cô lại, áp lên vách cửa, cúi đầu nhìn cô, Đồng Kỳ sửng sốt cười hỏi: “ Làm gì đấy? “

Liêu Thành Xuyên cúi dầy hôn lên mũi cô, hạ thấp giọng nói: “ Sáng nay em vừa gọi tôi là bảo bối, cùng với cách gọi của Bạch Tổng… … “

Đồng Kỳ ngạc nhiên, bây giờ mới phản ứng lại, sau đó nhịn không nổi mà cười vang, cô ôm lấy cổ Liêu Thành Xuyên, mặt mũi cong cong: “ Haiz, tuy là cùng một cách gọi, nhưng chuyện mà anh có thể làm nhiều hơn chuyện Bạch Tổng có thể làm. “

“ Ví dụ như? “ –  Anh nhướng mày.

Đồng Kỳ kiễng chân, cắn lên khóe môi anh: “ Ví dụ như cái này. “

Một giây sau, đôi môi mỏng nóng ẩm quấn chặt lấy cô, hô hấp hai người quấn lấy nhau.

Bạch Tổng ngồi xổm bên chân Đồng Kỳ, vẻ mặt tuyệt vọng. 

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment