Phó Đại Thành nhìn vợ đang dọn dẹp vệ sinh, nhất thời cũng có chút không thể ngồi nổi, ông ấy sờ ống quần nhìn Phó Vãn nói: "Hôm nay ba tới thể hiện tài năng cho con xem! Để con nhìn xem tay nghề của đầu bếp Phúc Mãn Lâu."
Nói xong thì ông ấy định đi tới phòng bếp.
Phó Vãn lắc đầu nói: "Con muốn nấu cơm cho ba mẹ, ừm... Cơm đoàn viên."
Phó Đại Thành sững sờ: "Con gái của chúng ta thật sự trưởng thành rồi, biết nấu cơm cho ba mẹ rồi."
Bọn họ đi tới phòng bếp, nhưng đợi mở tủ lạnh ra thì lại trống trơn chẳng có gì.
Cũng đúng, cả gia đình bác cả bị dọa chạy tới Phật quốc, tất nhiên tủ lạnh sẽ không có đồ ăn tươi mới. Phó Vãn cũng coi thường đồ ăn mà nhà bọn họ mua.
Phó Vãn cười nói: "Con đặt chút nguyên liệu nấu ăn trên mạng về, con đi ra ngoài lấy."
Phó Vãn cầm điện thoại lên nhìn, sau đó bước bước lớn ra ngoài biệt thự, có một chiếc xe máy dừng ở trong sân.
Vương Phong run rẩy nhìn mặt đất đầy tro tàn của tiền giấy thì không kìm được mà nuốt nước bọt, anh ấy nhìn thấy Phó Vãn đi ra thì vội nói: "Đầu bếp Phó, cô, đồ của cô đặt đây."
Phó Vãn gật đầu: "Ừm."
Vương Phong là người giao hàng mà Phó Vãn chỉ định.
Vương Phong cũng không biết tại sao Phó Vãn lại xuất hiện trong biệt thự của khu nhà giàu này, không biết có phải là cô tới làm việc thay người khác hay không, anh ấy nghĩ nghĩ rồi vẫn quyết định hỏi: "Phó đầu bếp, cô cần giúp không?" Phó Vãn nhướng mày: "Tôi nấu cơm đoàn viên cho người nhà, anh giúp cái gì chứ?"
Vương Phong lập tức cảm thấy có chút ngượng ngùng, lúc đang định rời khỏi thì dư quang liếc nhìn thấy bốn chiếc quan tài giấy đặt trong phòng khách, bên cạnh còn có một cô gái trẻ đang vỗ vào quan tài.
Phó Vãn đi qua người cô ấy, có vẻ như cô gái ấy không nhìn thấy.
Vương Phong rùng mình, nếu như đầu bếp Phó cũng không để anh ấy dính vào, vậy thì anh ấy giao hàng xong rồi trở về nhà thôi.
"Tới rồi, nguyên liệu nấu ăn con đặt trên mạng đã tới rồi!" Giọng của Phó Vãn truyền từ gian ngoài vào trong phòng bếp kiểu mở. Chỉ cần là ở nhà, cô sẽ có thể vĩnh viễn làm đứa trẻ thỏa thích nũng nịu kia.
Phó Đại Thành thấy vậy thì nhanh chóng chạy ra xách túi lớn túi nhỏ giúp con gái.
"Để ba xem xem con gái của ba mua những nguyên liệu gì nào? Ừm, có cá, có gà, có tôm, đây là cái gì? Con lươn à."
Phó Đại Thành có chút ghét bỏ nhìn con gái: "Vãn Vãn, con biết xử lý lươn à?"
Phó Vãn xua tay: "Không phải đã có đầu bếp cao cấp của Phúc Mãn Lâu ở bên cạnh chỉ điểm rồi sao?"
Hệ thống mỹ thực lập tức cảm thấy có chút nguy cơ.
Phó Vãn vào phòng bếp, bắt đầu loay hoay nâu cơm.
Phó Đại Thành nhìn dáng vẻ như sắp đại chiến phòng bếp của cô thì cau chặt mày lại.
Đoàn Đoàn còn không chê loạn, cậu bé chạy vào giơ tay lên: "Mẹ là đầu bếp, cháu là phụ bếp, Đoàn Đoàn làm món hầm cho ông bà."
Lưu Mỹ Linh ở bên ngoài nhìn, mỉm cười có chút bất đắc dĩ.
Lần này thật sự là Phó Vãn làm, đầu bếp Phó tiền nhiệm ở bên cạnh chỉ có thể lên tiếng chỉ điểm.
"Mang thức ăn lên, mang thức ăn lên."
Một mâm đồ ăn ngon nóng hồi được bê lên bàn ăn, Đoàn Đoàn rất nhiệt tình giúp đỡ lấy bát đũa.
Rất nhanh cả gia đình bốn người đều ngồi xuống, Phó Đại Thành nhìn thức ăn đầy một bàn, gà vịt, cá thịt đủ các loại, Lưu Mỹ Linh nhìn sang bên cạnh chế nhạo nói: "Nhìn tay nghề này của con gái ông đi."
Hệ thống mỹ thực nhìn một vòng, không tiện đánh giá.
Lưu Mỹ Linh gắp một miếng thịt lươn vào trong bát của Phó Vãn, sau đó bản thân cũng cho một miếng vào miệng, mùi vị của lươn lan khắp trong miệng, bà ấy cười nói: "Ăn ngon lắm."
Phó Đại Thành múc cho mỗi người một bát canh gà, ông ấy thổi dầu ở bên trên rồi đắc ý nói: "Cũng không xem xem là ai chỉ điểm, canh gà này hầm rất ngon!"
Hệ thống mỹ thực: [Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ - Đạt được lời khen từ nội tâm của hai khách hàng trở lên đối với đồ ăn ngon mà ký chủ làm ral Đạt được phần thưởng: Tạp dề cao cấp *1]
Hệ thống mỹ thực tự động nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, cả cái hệ thống đều ngắn ra.
Đùi
Thế này cũng được?
Phó Vãn hơi siết chặt đũa, ba mẹ cô là thật sự cảm thấy cô làm rất ngon.
Không có những lời nói vòng vo kia, không có tâng bốc, không có lấy lòng, bọn họ là thật sự kiêu ngạo về cô vì cô có thể làm ra một mâm cơm đoàn viên.
Đây là bữa cơm đoàn viên đến muộn năm năm.
Phó Đại Thành giơ ly rượu lên đề nghị: "Chúng ta tới cụng ly chứ?"
Lưu Mỹ Linh cũng giơ ly rượu lên, nhìn Phó Vãn và Đoàn Đoàn nói: "Hai đứa nhỏ các con uống nước hoa quả."
Phó Vãn bắt mãn giơ tay, tố cáo nói: "Con đã là người trưởng thành rồi, Đoàn Đoàn uống nước cam, con uống rượu vang!"
Nước mắt rưng rưng trong hốc mắt của Phó Vãn, cô uống cạn rượu trong ly.
Cơm đoàn viên cũng không nhất định phải đợi đến giao thừa mới được ăn, chỉ cần cả nhà ăn cùng nhau là được.
Thật tốt, cả nhà lại đoàn tụ rồi....
Dường như... Không nghe thấy tiếng rơi nữa rồi?
Đến cả âm thanh của Phó Vãn và Đoàn Đoàn, giọng nói của Lưu Mỹ Linh cũng không nghe thấy nữa rồi.
Phó Đại Trung bọn họ dán chặt vào nắp quan tài nghe động tĩnh bên ngoài, bên ngoài rất yên tĩnh, giống như thật sự đã đi rồi.
Ra ngoài trước đã rồi tính vậy!
Trong quan tài có chút khó chịu.
Phó Đại Trung bọn họ muốn đây nắp quan tài lên để ra ngoài, tay chống lên nắp quan tài dùng hết sức từ khi sinh ra đến giờ nhưng lại phát hiện nắp quan tài giống y như cục đá nặng vài trăm cân vậy.
Không đẩy ra được!
Ngay sau đó trong không gian nhỏ hẹp chỉ có thể chứa một người mang tới một cảm giác sợ hãi to lớn, Phó Liệt sợ hãi đạp thật mạnh vào nắp quan tài một phát.
Lòng bàn chân anh ta truyền tới cơn đau đớn kịch liệt nhưng nắp quan tài vẫn không nhúc nhích.
Anh ta gần như là thở không ra hơi!
Phó Vãn... Như thế này là muốn bọn họ chết.
"Cứu mạng, cứu mạng, chúng tôi ở trong quan tài."
Phó Nhu khiếp sợ nhìn bốn cái quan tài, bên trong quan tài truyền tới tiếng kêu khóc yếu ớt của ba mẹ cùng với hai anh.
"Ba mẹ, anh cả, anh hai, mọi người có nghe thấy tiếng của con không?"
Bên trong vẫn không ngừng truyền ra âm thanh cầu cứu.
Phó Nhu nhìn ra được, đây là quan tài làm bằng giấy, cô ấy lập tức bổ nhào lên trên muốn đẩy nắp quan tài ra nhưng nó lại không nhúc nhích chút nào.
"Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?" Phó Nhu sốt ruột, mặc dù rất nhiều lúc oán trách cách làm của ba mẹ nhưng dù sao cũng không thể nhìn bọn họ c.h.ế.t ở bên trong được.
Người sống trời sinh đã có một nỗi sợ hãi đối với loại vật âm như quan tài này.
Tối nay thật sự là quá quỷ dị, nhất thời Phó Nhu cũng không phân biệt được Phó Vãn và Đoàn Đoàn có phải là người sống hay không, bọn họ đột nhiên biến mắt cũng không biết là đã đi đâu rồi.
Một mình Phó Nhu cũng không có cách gì, cô ấy nhanh chóng móc điện thoại ra, vui mừng nhìn thấy trên điện thoại vậy mà vẫn còn tín hiệu, cô ấy lập tức gọi điện thoại cầu cứu.