Bọn họ cũng coi như là dính dáng tới nhân quả thông qua trò chơi Minh thê khủng bố kia, cho nên cân phải tiến hành cắt đứt. Vẻ mặt Tôn Xương Minh đau khổ nói: "Nhưng sau này tôi vẫn muốn cưới vợ là người sống."
Tôn Xương Minh có chút nghẹn ngào, trước kia yêu cầu của anh ta đối với một nửa kia là xinh, dáng người đẹp, giọng nói ngọt ngào, bây giờ anh ta cảm thấy... Là người sống đã tốt lắm rồi.
Tôn Xương Minh nhìn ma nữ mặc đồ trắng kia muốn khóc nhưng lại không khóc nổi, cô ta chỉ có thể giơ cánh tay run rẩy tới chỗ anh ta, ý muốn cầu cứu quá rõ ràng.
Tôn Xương Minh có chút mềm lòng hỏi Phó Vãn: "Đầu bếp Phó, vậy có thể nào mua về nhưng không thật sự gả cho tôi được không?" Phó Vãn nhướng mày, trêu chọc hỏi ngược lại: "Đàn ông thích cứu phong trần như vậy à?"
Tôn Xương Minh xấu hổ.
"Nói như vậy thì tôi cũng có nhân quả với chị gái số 88 kia à? Vậy tôi, vậy có phải là tôi cũng phải bỏ tiền ra chuộc thân cho cô ấy không?" Lý Thành Chí khóc không ra nước mắt.
Không thể bởi vì bọn họ có tiền, là phú nhị đại mà lợi dụng bọn họ đấy chứ?
Thẩm Tử Khiên và Chu Thiên Lỗi căn bản không ấn vào cái trò chơi kia, lúc này cũng chỉ có thể căng da đầu ấn mở trò chơi kia.
Quả nhiên sau khi ấn vào, chị gái minh thê lúc mới bắt đầu là khác nhau.
Một người số 21, một người số ra.
Thật sự là tuyệt vọng rồi!
Phó Vãn nhướng mày: "Nhìn tôi làm gì? Nhân quả của các cậu, tìm."
Ba người họ đi lên nhanh chóng nhìn số thứ tự bên trên, Phó Vãn đi theo đằng sau.
Đoàn Đoàn giao cho Tạ Khiêm, chỗ này không phù hợp để thằng bé đi theo.
Phó Vãn từ từ đi qua, ánh mắt cô nhìn qua hết toàn bộ ma nữ ở bên trong, bước chân chợt dừng lại.
Cô nhìn thấy một cái lồng to, ở trong lồng có một người đàn ông gương mặt cực kỳ tuấn tú, anh mặc đồ màu đen, quần dài, đôi chân dài hơi gập lại, thấy cô đi tới thì lộ ra một nụ cười nhạt nhưng rất quyến rũ.
Phó Vãn nhìn chằm chằm anh mấy giây, nhớ tới đêm đó có một người kỳ lạ kéo cô vào trong thức hải xa lạ, xung quanh đều là cây khô, người đàn ông nằm trong chiếc quan tài màu đen.
Chỉ là anh không muốn cho cô xem ấn tín.
Phó Vãn dừng một chút, cô dời ánh mắt tiếp tục đi theo nhóm Thẩm Tử Khiên đi về phía trước. Sau khi đi liên tiếp mười mấy cái lồng, Phó Vãn lại nhìn thấy bóng dáng màu đen kia một lần nữa, anh ngồi trong lồng nhìn cô, đáy mắt giống như có ánh sao thanh khiết.
Phó Vãn: "..."
Phó Vãn không nói gì, lại rời đi một lần nữa.
Sau khi Phó Vãn đi khỏi, bên tai người đàn ông truyền tới một âm thanh lạnh lùng: "Đại nhân, ngài đây là..."
Người đàn ông trong lồng thu lại ý cười trên mặt, chuyển động chiếc nhẫn địa ngục trên ngón tay trắng nõn: "Im miệng."
Giọng nói kia: "... Ồ, vâng."
Nhóm Thẩm Tử Khiên bên kia nhanh chóng dựa vào số thứ tự tìm được ma nữ đối ứng với mình.
Khi những ma nữ với ánh mắt vốn dĩ đã c.h.ế.t lặng kia nhìn thấy bóng dáng kia, đôi đồng tử dần dần tụ lại với nhau, bọn họ bổ nhào tới cửa lồng nhìn chằm chằm vào nhóm người Thẩm Tử Khiên, có chút kích động khó che giấu.
Tựa như không ngờ tới bọn họ thật sự tới Quỷ Thị, quan trọng là còn có thể sống mà tới Quỷ Thị này!
"liên sinh xin hãy cứu tôi, lúc còn sống tôi là ca sĩ, nếu như ngài tan làm mệt thì tôi có thể hát nhảy cho ngài xem, nếu như ngài có yêu cầu gì khác tôi cũng có thể làm được."
Thẩm Tử Khiên: "..."
Anh ta chỉ thích Liễu Vĩnh Ninh.
Nhưng con người đều có sự đồng tình, lại khiến lòng người mềm nhũn, anh ta cũng có chút ấn tượng mơ hồ về ma nữ búi tóc này, là một trong số các thành viên của nữ đoàn mà Ninh Ninh thích, nhưng không ngờ âm hồn sau khi c.h.ế.t lại bị nhốt ở nơi mai mối minh hôn này.
Nếu như fans của cô ấy nhìn thấy, chắc hẳn là sẽ khóc òa lên nhỉ?
Thẩm Tử Khiên nghĩ một lát rồi nhìn Phó Vãn ở đẳng sau hỏi: "Cô Phó, tôi bỏ tiền ra cứu cô ấy, cô có thể đưa cô ấy đi siêu độ sau khi xong việc không?"
Phó Vãn nhướng mày: "Cậu cũng cứu phong trần?"
Một khắc sau, Lý Thành Chí và Chu Thiên Lỗi ở đằng trước cũng vẫy tay với Phó Vãn trong sương mù dày đặc: "Đầu bếp Phó, tôi cũng tìm được rồi."
"Tôi tìm được chị gái số 88 rồi."
"Chị gái số 21 tôi cũng tìm thấy rồi!"
Phó Vãn không thể làm gì khác hơn là đi tới phía trước, lúc cô bước vào trong sương mù dày đặc kia lại nhìn thấy cái lồng to kia một lần nữa, người đàn ông trong lồng ngồi xốm trước lồng, bàn tay thon dài như ngọc đang nắm thanh chắn nhìn cô. Lần thứ ba.
Phó Vãn dừng một chút, bước chân đi tới phía trước của cô chuyển hướng đi sang bên phải, đi tới chỗ cái lồng.
Càng tới gần thì càng có thể nhìn rõ xương quai xanh dưới cổ của người đàn ông, xương quai xanh bị chiếc áo đen hơi che lại như ẩn như hiện. Mặc dù ở trong lồng nhưng không nhìn ra chút sợ hãi nào.
Phó Vãn nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên cô có chút hiểu được tại sao mọi người đều thích cứu phong trần rồi.
Phó Vãn hỏi: "Anh là ai?"
Người đàn ông trong lông cười đáp: "Đại nhân, tôi tên Thẩm Đoan."
Phó Vãn nhìn chằm chằm người đàn ông không chớp mắt. Anh hơi nằm ở trong lồng, cười không ngớt mặc kệ cho Phó Vãn đánh giá. Anh còn cố ý đổi rất nhiều tư thế, tùy ý cho Phó Vãn thưởng thức đủ các góc độ.
Không có gì bôi bác cái đẹp hơn chuyện này.
Ánh mắt Phó Vãn dần dần lạnh đi, cô tính toán được số mệnh của người khác cực kỳ dễ dàng, cô thoáng nhìn qua một cái là có thể biết được phần lớn quá khứ và kiếp sau của họ. Vậy mà người đàn ông ở trong lồng trước mặt thì cô lại không tính ra được.
Nhưng đúng là anh thật sự đẹp mắt. Nhan sắc đẹp trai khó mà bắt bẻ được, cơ thể lại không thiếu chút đẹp đẽ nào.
Đầu tiên Phó Vãn nhắc tay nắm chặt cửa hàng rào quanh chiếc lồng: "Anh muốn thế nào?"
Thẩm Đoan cười cười, tiếng nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ: "Đương nhiên là muốn tiểu thư cứu tôi ra ngoài, không biết vì sao tôi lại bị kẻ xấu bắt nhốt vào trong lồng này, cả ngày lẫn đêm đều sợ hãi."
Xương ngón tay của Phó Vãn nắm chặt vào cổng hàng rào thoáng dùng sức, cổng hàng rào phát ra tiếng vang két két vỡ vụn.
Phó Vãn cứ thế mà phá chiếc lồng tạo thành một vết nứt cực lớn, những âm hồn bên trong các lồng xung quanh nghiêng đầu, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Phó Vãn ra tay.
Má, phá nát luôn hàng rào của chiếc lồng!
Phó Vãn lùi lại hai bước, cho người đàn ông di chuyển ra ngoài, hai cánh tay cô vỗ vào nhau để phủi tro bụi, nói: "Ra đi, chiếc lồng quá nhỏ không đủ cho anh phát huy."
Vẻ mặt Thẩm Đoan cứng lại:
"Tích tích tích tích..."
Xung quanh bỗng nhiên truyền đến tiếng vang cảnh cáo, trong chốc lát bốn phía thổi tới gió lạnh cực mạnh.
Bọn người Thẩm Tử Khiên ngạc nhiên nhìn chiếc lồng trước mặt bị một bóng đen đậm đặc tối tăm nuốt lấy, cuối cùng không thấy rõ dáng vẻ âm hồn trong lồng nữa.
Đây giống như là... tiếng cảnh báo.
"Chạy mau." Bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì, Chu Thiên Lỗi tranh thủ thời gian gào lên một tiếng, mây người họ chạy như bay về hướng Phó Vãn.