Đoàn Đoàn đang nhìn quanh cổng trường xem Phó Vãn và Thẩm Đoan có đến đón cậu bé không, đột nhiên cậu bé cảm nhận được lực trên dây cặp của mình, cậu quay đầu nhìn lại, nhỏ giọng hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Lưu Hạo Thân thì thầm vào tai Đoàn Đoàn: "Cậu... cậu nhìn thấy mẹ tớ ở đâu? Tớ cũng muốn gặp mẹ tớ."
Lưu Hạo Thần rất buồn, cậu bé nhớ rõ ngày mẹ qua đời trên giường bệnh, mẹ cậu bé bệnh đến mức không thể nói nên lời, cậu bé rất muốn nghe mẹ gọi cậu bé là cục cưng lần nữa.
Nói rồi, Lưu Hạo Thần lặng lẽ nhét một gói que cay cho Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn nhìn chằm chằm túi que cay rồi l.i.ế.m miệng, quyết định nhận "hối lộ" từ bạn học mới này.
Đoàn Đoàn nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ cách đó không xa, lập tức hào hứng vẫy tay: "Ba mẹ, con ở đây!"
Thẩm Đoan và Phó Vãn băng qua vạch kẻ đường đi tới, giáo viên chủ nhiệm nhìn hai người bọn họ, ngoại hình của bọn họ thật sự rất nổi bật, khí chất càng giống như xuất thân từ một gia tộc lớn.
Giáo viên chủ nhiệm nhớ lại những gì Đoàn Đoàn đã nói khi phân chỗ ngồi, cô ấy rốt cuộc vẫn hỏi: "Có phải hai vị là phụ huynh của cháu Phó Chính Lý không? Không biết hiện tại hai người đang làm nghề gì vậy ạ?"
Phó Vãn đã đến U Minh ngay khi cô trở về, việc đầu tiên là nói với ba mẹ rằng cô đã quay về làm việc tại U Minh, chưa được bao lâu thì đã bị cặp vợ chồng già thúc giục đi đón Đoàn Đoàn tan học.
Phó Vãn bình tĩnh nói: "Đầu bếp."
Thẩm Đoan nghe vậy cũng đáp: "Ông chủ công ty."
Giáo viên chủ nhiệm lại hỏi: "Phó Chính Lý bình thường có thích... xem phim kinh dị hay chương trình đại loại vậy không ạ?"
Phó Vãn liếc nhìn Đoàn Đoàn, sau hai năm cô đã không nhớ sở thích của con trai nữa, nhưng Thẩm Đoan lại đáp: "Thằng bé không thích." Cả ngày đều có thể nhìn thấy, cần gì phải xem phim kinh dị do người ta diễn xuất, chẳng có chút cảm giác nhập tâm nào.
Giáo viên chủ nhiệm đành phải coi lời nói của Đoàn Đoàn như trò đùa của trẻ con, sau đó giao đứa trẻ cho hai người.
"Phó Chính Lý, nhớ kỹ chuyện của tớ đó!" Lưu Hạo Thần cũng kiên trì nhắc nhở Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn gật đầu, duỗi hai tay ra nhìn Phó Vãn và Thẩm Đoan với ánh mắt mong đợi, mỗi người nắm một bàn tay nhỏ bé cùng nhau biến mắt ở cổng trường.
Trên đường trở về Đoàn Đoàn ríu rít kể về trải nghiệm ngày đầu tiên đi học, rằng cậu bé làm quen được bao nhiêu bạn mới, vị giáo viên này thì nghiêm khắc, vị kia lại thân thiện dễ gần.
Phó Vãn nghĩ điểm này hẳn là di truyền từ cha thằng bé, cô nào có nói nhiều như vậy.
"Đây là lệnh bài anh cho Đoàn Đoàn à? Cái này có thể tùy ý mở ra Quỷ Môn Quan." Phó Vãn nhìn tấm thẻ nhỏ đeo trên cổ Đoàn Đoàn rồi hỏi.
Đoàn Đoàn là cơ thể thuần âm có thể tùy ý hành tẩu trong cõi U Minh, nhưng cậu bé lại không biết cách mở Quỷ Môn Quan, vì vậy Thẩm Đoan đã chuẩn bị một cái cho cậu bé.
Thẩm Đoan có chút áy náy: "Ừ. Anh có rất nhiều việc phải giải quyết ở U Minh, vì vậy hai năm này là một tay ba mẹ vợ chăm sóc thằng bé."
Đoàn Đoàn ở bên cạnh nhắc tay: "Ông ngoại nói lát nữa về sẽ bọc bìa sách cho con."
Phó Vãn nhìn Đoàn Đoàn rồi nhìn Thẩm Đoan, người nên áy náy hẳn là cô mới phải.
Bọn họ đã tiến vào cõi U Minh, Đoàn Đoàn đeo cặp sách trên lưng, quen đường đi tới nhà ông bà ngoại.
Phó Đại Thành vốn đã tủm tỉm đứng ở cổng, khi nhìn thấy Đoàn Đoàn thì lập tức bước lên phía trước giúp cậu bé xách cặp, có chút đau lòng nói: "Cặp sách này thật sự rất nặng, Đoàn Đoàn nhờ mẹ viết một lá bùa giảm trọng lượng đi con."
Đoàn Đoàn: "Ông ngoại, chúng ta đi bọc bìa sách trước đi."
Đoàn Đoàn quay đầu nhìn lại, thấy Phó Vãn và Thẩm Đoan không đi vào thì chuẩn bị đuổi theo, nhưng Lưu Mỹ Linh lại giữ lấy cậu bé: "Ba mẹ con muốn về nhà thu dọn đồ đạc một chút, tối nay sẽ ăn tối ở nhà ông ngoại."
Trước đó chẳng ai biết gì cả, hai năm nay mới biết, Đoàn Đoàn hóa ra lại là con trai của Minh Quân, suýt chút nữa Thẩm Đoan đã bị Phó Đại Thành lôi ra đánh một trận.
Phó Vãn chưa từng đến nơi ở của Minh Quân, mà chỉ nhìn thấy một trạch viện kiểu Trung Quốc từ xa, ở cửa có treo hai chiếc đèn lồng đỏ rất hợp với phong cảnh U Minh.
Phân chia tầng lớp ở U Minh rất rõ ràng, vừa bước vào đã thấy không ít âm hồn đang làm việc.
"Bái kiến Minh Quân, vị đại nhân này là..."
Thẩm Đoan vừa vào cửa, đã dặn dò quản gia: "Đây là phu nhân, sắp xếp cho phu nhân một gian..."
Phó Vãn thu hồi ánh mắt, hỏi Thẩm Đoan: "Anh sống ở đâu thế? Chỗ ở giữa kia à?"
Phó Vãn giơ tay chỉ vào một viện nào đó.
Thẩm Đoan sững sờ một lát, mơ hồ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Phó Vãn: "Em muốn sống cùng phòng với anh hả?"
Nếu Phó Vãn nhớ không làm, trước khi rời đi cô đã ký khế ước hôn nhân với Thẩm Đoan.
Cô hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì à? Em có chuyện muốn bàn với anh."
Thẩm Đoan lùi lại hai bước, chắp tay sau lưng đứng thẳng người, nhưng không kìm nén được nụ cười trên khóe môi: "Không, anh không có."
Anh đang lo Phó Vãn không thể tiếp nhận trong khoảng thời gian ngắn, nên mới sắp xếp như vậy, nếu cô không ngại, tất nhiên anh không có vấn đề gì.
Thậm chí...
Quản gia thấy Thẩm Đoan đột nhiên xoay người đi về phía bên ngoài viện trạch, vội vàng hỏi: "Minh Quân đại nhân, ngài đây là?"
Thẩm Đoan chỉ nói không có gì, sau đó đi thẳng về hướng Minh Hải, nơi đó có một bồn tắm U Minh tự nhiên!
U Minh không có ban ngày, nơi đây vĩnh viễn là bóng tối, rất nhiều vị trí đều là chế độ luân phiên, ít nhất Minh Quân hiện tại cũng không vội đi làm.
Thẩm Đoan mang một người đầy hàn khí của Minh Hải trở về, anh đứng trước cánh cửa gỗ tối tăm của phòng ngủ siết chặt nắm tay, do dự không gõ cửa.
Giọng nói của Phó Vãn truyền đến từ bên trong: "Thẩm Đoan, em đã đợi anh rất lâu rồi, anh không định đi vào sao?"
Chờ anh rất lâu sao? Thẩm Đoan ho nhẹ, anh đẩy cửa bước vào, hai tay đặt sau lưng.
Thẩm Đoan đã c.h.ế.t cách đây một ngàn năm, tuy nói thương hải tang điền biến chuyển từng ngày, nhưng nơi ở của Minh Quân vẫn duy trì phong cách cũ, anh có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người trên chiếc giường lớn phía sau tắm bình phong.
Anh đã tâm niệm điều này suốt hơn một ngàn năm.
Nhưng giờ đây anh lại do dự, giống như một tân lang do dự trước phòng tân nương.
Thẩm Đoan ổn định tâm lý, anh hít sâu một hơi, sải bước đi qua tấm bình phong, mặt mày nhu tình: "Phu nhân, chúng ta..."
Phó Vãn đang ngồi khoanh chân trên giường, cô chỉ vào chiếc tọa bồ đoàn bên cạnh và nói: "Của anh đầy."
Thẩm Đoan: "..."
Tọa bồ đoàn? Ngồi thiền à?