Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 17

Tô Mộ Thu cúi đầu lẫn tránh đám đông đi về phía hậu viện, nhanh chóng rời đi đại sảnh, nơi làm cho cô khó thở.

Bởi vì đi quá nhanh, lại không quen mang giày cao gót nên chân cô bỗng dưng bị vẹo. Cô cảm thấy mắt cá chân đau đớn.

Bây giờ muốn người khác không chú ý cũng không được!

Trong lòng thầm than, cô nhắm mắt lại lẳng lặng chờ đợi cảm giác đau đớn ngã xuống đất.

Nhưng không có ngã như cô dự đoán, thân thể nhỏ bé và yếu ớt ngoài ý muốn rơi vào một lồng ngực ấm áp.

“Cám ơn.” Cô cúi đầu nói cám ơn. Xem ra là có người tốt bụng kịp thời đỡ được cô.

Nghiêng thân mình, bàn tay nhỏ bé chống đỡ trên lồng ngực người kia, mượn lực ổn định thân thể, lúc ngẩng đầu lên cô ngây ngẩn cả người.

Thật xinh đẹp!

Tuy dùng từ xinh đẹp để hình dung một người nam sinh là không thích hợp, nhưng nam sinh trước mắt, đôi mắt thật to, mũi cao thẳng, môi anh đào ửng đỏ, làn da phấn nộn, nếu như không phải vừa rồi tay cô chống đỡ trên lồng ngực bằng phẳng khoẻ mạnh cùng với thân hình cao ráo, cô thật sự nghĩ rằng anh ta là một cô gái, giống như người kia, đều là bộ dáng âm nhu xinh đẹp, nhưng không làm cho người ta có loại cảm giác nữ tính.

Trong đầu cô bất giác hiện lên gương mặt tà khí của Phượng Dạ Diễm với nụ cười tà mị.

“Ha ha… Cám ơn đã khen.” Nam sinh cười thoải mái lộ ra một lúm đồng tiền.

“Hả?”, cô khó hiểu nhìn anh ta, khi nhìn đến ánh mắt mang ý tứ trêu chọc mới ý thức được thì ra vừa rồi cô đã bất giác nói ra lời. “Xin lỗi.” Cô nhìn anh ta xin lỗi. Nam sinh bị khen là xinh đẹp hẳn không phải là một chuyện tốt a!? Tuy nói như vậy, nhưng là……..

“Tôi không sao, anh trước buông tôi ra đi!” Eo của cô bị anh ôm chặt, ngực cô dính sát ngực anh ta, cô không thích dựa vào nam sinh gần như vậy, cho dù là một người nam sinh xinh đẹp như nữ sinh.

Người nam sinh dường như không có nghe, vẫn ôm chặt cô, cười sáng lạn “Tôi tên là Kỳ Diệp Vân, cô có thể gọi tôi anh Vân, cũng có thể gọi là anh Diệp.”

Kỳ? Nếu nhớ không lầm, đây cũng là một gia tộc môn hạ của Ám Diễm môn, chủ quản U Vân đường, nếu đoán tuổi thì người đàn ông này chắc là người thừa kế — Thiếu đường chủ U Vân đường.

“Kỳ học trưởng.” Cô lễ phép nói.

“Ha ha……” Bênh cạnh bỗng vang lên tiếng cười lanh lảnh, “Vân, sự thật chứng minh, mị lực của cậu không còn lớn nữa! Học muội không ưa cậu.”

Tô Mộ Thu nhìn lại.

Lại một người đàn ông xuất sắc bất phàm khác, so với Kỳ Diệp Vân hình như lớn hơn vài tuổi, có vẻ hơi trầm ổn, thân hình thon dài tuấn dật, khí thế cao quý tuấn lãng, cử chỉ nhã nhặn nho nhã, tạo cho người ta cảm giác êm dịu tao nhã như ngọc.

“Ngự, anh đang xem náo nhiệt sao.” Kỳ Diệp Vân bất mãn liếc người đàn ông kia.

Người đàn ông không để ý tới anh ta, duỗi một tay ra trước mặt Tô Mộ Thu, “Xin chào, tôi là Sở Ngự.”

Tô Mộ Thu nhíu mày đẩy cánh tay trên lưng ra, một giây sau bàn tay kia lại đặt về chỗ cũ, không biết tại sao hôm nay đụng phải hai người đều thích ôm cô, đối với hành động của Kỳ Diệp Vân mặc dù không thích, nhưng không đến mức chán ghét, cô đành phải buông tha.

Cười cười với Sở Ngự, cô gật đầu đáp lễ, “Sở học trưởng, tôi là Tô Mộ Thu.” Tuy cô cảm thấy bọn họ chắc hẳn là đã từng nghe nói về cô, dù sao tin đồn cô câu dẫn Phượng Dạ Hoàng, Phượng Dạ Diễm sớm đã truyền đi khắp nơi trong học viện, nhưng mà cô phải lễ phép giới thiệu tên của mình.

“Chân bị thương có nghiêm trọng không?” Sở Ngự vỗ vỗ đầu của cô.

Cảm giác như một người anh trong nhà làm cho tâm cô có chút dao động, chưa từng có loại cảm giác này, thật ấm áp.

Mũi có chút chua xót, mắt có điểm mơ hồ, cô cúi đầu xuống, “Không biết nữa.”

Sở Ngự tiến đến nói nhỏ vào tai Kỳ Diệp Vân, “Chơi đã chưa? Còn không buông tay, cậu muốn hại chết cô ấy sao?” Âm lượng chỉ vừa đủ hai người nghe.

Kỳ Diệp Vân nghe vậy, buông thân thể đang ôm chặt ra, hướng về phía một góc xa xa lộ ra một nụ cười tếu.

Được tự do Tô Mộ Thu nghi hoặc ngẩng đầu, vừa vặn chứng kiến anh ta cười, nhìn theo ánh mắt của anh ta, ngoài ý muốn lại nhìn thấy một đôi mắt phượng âm trầm, không khỏi cảm thấy kinh sợ.

Thời gian dường như bất động, cô không cảm nhận được sự vật chung quanh, hơi giật mình nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp kia. Cho đến khi chủ nhân đôi mắt vẽ ra một nụ cười tà khí, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, cô mới bình tĩnh lại.

“Kỳ học trưởng, Sở học trưởng, tôi đi trước, xin lỗi không tiếp được.”

Tô Mộ Thu gật đầu với bọn họ, mang theo một trái tim đập loạn, bước cà nhắc chậm rãi đi về phía kia.

“Cô ấy thật sự rất đặc biệt.” Kỳ Diệp Vân đăm chiêu nhìn bóng dáng Tô Mộ Thu rời đi.

“Đúng là đặc biệt, nhưng anh có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy sao? Xem đi! Cậu hại người ta thảm rồi.” Sở Ngự nhịn không được khinh bỉ nói.

“Nhưng mà tôi rất tò mò nha!” Kỳ Diệp Vân vẻ mặt vô tội đáng yêu nhìn Sở Ngự, mắt to nháy nháy “Tôi để ý thấy Hoàng lão đại cùng Diễm lão đại cả đêm đều nhìn cô ấy, nên muốn nhìn một chút xem cô ấy là thần thánh phương nào thôi!”

Bàn tay Sở Ngự vỗ vỗ lên khuôn mặt xinh đẹp, “Tôi thấy cậu là đang muốn chuốc thêm phiền phức, còn có, đừng lấy vẻ mặt đáng ghét kia nhìn tôi.” Rõ ràng là hồ ly xảo trá âm hiểm, lại giả vờ đơn thuần. Thật sự là đáng ghét!

“Ngự, anh không thích tôi sao?” Mắt to ẩn chứa nước mắt trong suốt.

“Tôi chưa từng thích cậu.” Sở Ngự nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ngự đáng ghét nhất!” Kỳ Diệp Vân yêu kiều nhẹ quở trách.

Có lẽ người khác nhìn sẽ thấy rất đẹp, nhưng mà Sở Ngự biết rõ tính cách anh ta nên chỉ cảm thấy một trận rét lạnh, nổi cả da gà.

“Ngự, anh có cảm thấy cô ấy là loại nữ sinh tham vinh hoa phú quý không? Anh có chú ý tới không, vừa rồi……….” Kỳ Diệp Vân khôi phục vẻ đứng đắn.

“Ừ.” Sở Ngự gật đầu, vừa rồi anh thấy cô bởi vì một cái vỗ đầu đơn giản của mình mà đôi mắt ẩm ướt, “Hơn nữa, anh có cảm giác được không, trên người cô ấy có một loại hơi thở nhu hòa làm cho người khác cảm thấy yên lòng, ở cùng cô ấy rất thoải mái.”

“Bình tĩnh, kiên cường nhưng lại yếu ớt, thật thú vị!” Kỳ Diệp Vân vẻ mặt nghiền ngẫm vui vẻ.

Mà bên kia, Tô Mộ Thu vừa đi tới gần, Phượng Dạ Diễm liền kéo cô qua, đem cô khóa trong không gian nhỏ hẹp tạo bởi vách tường và lồng ngực anh, thân hình cao lớn che chắn cả thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, khi người khác nhìn vào, chỉ thấy một mình anh ta trong góc khuất.

Bàn tay gắt gao nắm chặt ót cô, anh cúi thấp đầu, môi mỏng hung hăng hôn đôi môn phấn hồng, thô bạo mút cắn cánh môi non mềm.

“Ô…” Cô rầu rĩ hừ ngâm.

Đầu lưỡi nóng bỏng tách ra hàm răng cô sau đó trượt vào trong, tìm kiếm cái lưỡi đinh hương, linh hoạt quấn lấy gặm cắn, tùy ý mút hết nước bọt trong miệng cô.

“Ân…. Ô…” Cô nhịn không được thấp giọng rên rỉ, hô hấp dần dần dồn dập.

Anh buông cô ra, điều chỉnh hơi thở hổn loạn, “Tiểu dâm ô, như vậy đã nhịn không được?” Thanh âm lạnh lùng nhưng trong mắt lại là lửa đỏ, không phân biệt được là dục hỏa, hay là lửa giận. “Dường như đêm nay em rất được hoan nghênh? Như thế nào? Tìm được kim chủ tốt hơn sao?”

Cô bình tĩnh nhìn anh, “Anh đang ghen sao?”

“Ha ha…” Anh cười tà tà, “Em rốt cuộc lấy đâu ra tự tin vậy, em nghĩ rằng tôi sẽ vì một con mèo hoang nhỏ mà ghen? Em thật không biết tự lượng sức mình, em có thấy qua chủ nhân nào cho phép người khác đụng vào sủng vật của mình chưa?”

Hít thở không thông, cô không thể nào giải thích được sự đau nhức ẩn ẩn trong lòng?.

“Ăn mặc như vậy là muốn câu dẫn nhiều người sao?” Anh khẽ vuốt mảng lớn da thịt lộ ra ngoài, “Bất quá, em lại câu dẫn được tôi, hiện tại tôi muốn hung hăng cắm vào cái miệng nhỏ nhắn ẩm ướt phía dưới của em.” Anh chuyển động eo, lửa nóng cứng rắng cách âu phục đâm thẳng vào bụng cô.

Anh hả hê khi cảm thấy thân thể trong ngực nhẹ run rẩy, anh cúi thấp đầu vươn đầu lưỡi tinh tế ra liếm tai cô, trượt đến vành tai, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn một phen, “Đừng khẩn trương, tôi nói giỡn thôi.”

Mắt nhắm lại, lỗ tai ngưa ngứa, hơi thở nóng rực, cùng với mùi bị nam tính bao phủ toàn thân làm cho cô có cảm giác mê muội.

Chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ cọ cái cổ tuyết trắng, mắt anh nhắm lại, say mê hít một hơi thật sâu, cảm giác không giống với nước hoa, mùi thơm thanh nhã lướt qua xoang mũi, chậm rãi lắng đọng nơi lồng ngực.

Ngay sau đó, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy hối hận, vật nam tính phía bụng dưới càng căng trướng, gần như đau đớn, lửa nóng dâng trào kêu gào phát tiết. Mặt anh trầm xuống, liền lấy một viên thuốc hồng nhạt ước chừng lớn hơn đầu ngón út từ trong túi ra, một tay thăm dò vào dưới váy cô, xâm nhập quần lót, chạm vào cánh hoa, anh đẩy ra hoa khẩu, nhét viên thuốc vào miệng nhỏ khép kín.

“Anh nhét cái gì đó?”

Cô hoảng sợ nhìn anh, kẹp chặt hai chân, cảm giác vật nho nhỏ gì đó đang thâm nhập sâu hơn vào trong cơ thể mình.

Phượng Dạ Diễm chỉ xấu xa cười cười, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Hôm nay tạm buông tha em, tôi còn có việc đi trước, ngoan ngoãn không được chạy loạn, chờ tôi trở lại.” Chưa trả lời câu hỏi của cô, anh đã xoay người bỏ đi.

Tô Mộ Thu hơi nhíu mày, anh ta cho tới bây giờ không phải là loại người dễ dàng dừng tay. Rốt cuộc đó là cái gì? Nhưng mà, chỉ một lát sau, thứ nhỏ bé đó dần dần biến mất. Cô nhẹ nhàng thở ra.

“Diễm đi chưa?” Từ xa trông thấy Phượng Dạ Diễm rời đi. Kỳ Diệp Vân cùng Sở Ngự đi tới.

“Rồi.” Cô gật đầu.

“Cứ như vậy đi?” Kỳ Diệp Vân trợn tròn đôi mắt thật to.

Sở Ngự nhún nhún vai, liếc đôi môi thoáng sưng đỏ của Tô Mộ Thu, thật sự khó mà tin được Diễm giải quyết như vậy, chẳng lẽ bọn họ đều đã đoán sai? Cô trong mắt Diễm không hề quan trọng?

“Tiểu Thu, anh Vân mang em đi chơi.” Kỳ Diệp Vân kéo tay Tô Mộ Thu, lại bị nhiệt độ cao dị thường làm cho hoảng sợ, anh ta sững sờ nhìn cô. “Tiểu Thu, Diễm lão đại cho em uống rượu sao?”

Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mộ Thu nổi lên một tầng đỏ ửng, ánh mắt hơi mơ màng.

Cô cảm giác cả thân thể khô nóng khó chịu, giống như bị người ta dùng lửa đem nướng, dưới bụng tràn ngập từng đợt sóng, chỗ tư mật giữa hai chân tê dại ngứa ngáy như ngàn vạn con kiến đang gặm cắn. Cảm giác này………. Cô kinh hãi. Anh ta thuốc cô!

Cô ngẩng đầu tìm bóng dáng Phượng Dạ Diễm trong đám người, nhưng tìm không thấy, ngay cả hình bóng Phượng Dạ Hoàng cũng không thấy.

Nóng quá, nóng quá, trước mắt trở nên mờ nhạt, ý thức từ từ mơ hồ, thêm một lát nữa, cô không đảm bảo sẽ không mất đi ý thức mà cởi quần áo ngay tại đây.

Thuốc cô, lại còn muốn cô ngoan ngoãn đứng chờ anh ta trở về, chẳng qua chỉ muốn nhìn cô xấu mặt, anh ta tuyệt tình như vậy sao? Lòng cô nặng nề, đau đớn.

“Tiểu Thu, em đừng lo!?” Sở Ngự lo lắng nhìn cô đứng không vững có vẻ như sắp ngã xuống, liền đưa tay ra đỡ.

“Đừng đụng tôi.” Trước khi anh chạm vào cô, cô tránh ra. Không được, trong đầu gần như trống rỗng. “Xin lỗi, tôi đi trước.”

Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn thất tha thất thểu chạy đi, mấy lần xém té ngã.

“Diễm thật tồi tệ.” Kỳ Diệp Vân bĩu môi.

“Còn không phải tại cậu châm dầu vô lửa sao.” Sở Ngự có chút lo lắng nhìn theo hình bóng nhỏ nhắn.
Bình Luận (0)
Comment