Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 30

‘Phanh’ một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị đá ra đụng thật mạnh lên vách tường, tạo ra một tiếng động rung trời.

Cánh tay nhỏ bé yếu ớt của Tô Mộ Thu bị nắm chặt, bởi vì theo không kịp bước chân của Phượng Dạ Hoàng nên nhiều lần xém té ngã.

Khuôn mặt của Phượng Dạ Hoàng lạnh lẽo, cánh tay mạnh bạo vung lên, xô ngã Tô Mộ Thu lên mặt giường mềm mại.

Cục cưng ······

Cô cuộn mình lại, hai tay theo bản năng che chở bụng, cảm giác choáng váng mãnh liệt xâm nhập toàn cơ thể, cô nhíu mày, môi mím thật chặt.

Phượng Dạ Diễm đã sớm chờ ở trong phòng cũng có vẻ mặt âm trầm, anh từ trên ghế salon đứng lên, tiến lại, cùng Phượng Dạ Hoàng song song đứng chung một chỗ, ánh nhìn lạnh lẽo giống như đế vương chiếu rọi thân thể gầy yếu đang cuộn mình trên giường.

Anh hơi cúi người xuống, ngón cái cùng ngón trỏ bóp lấy hai gò má tái nhợt của cô, “Cô câu dẫn Ti Quân Hạo lúc nào? Trong buổi tiệc lần trước sao? Đúng là buổi tiệc đó phải không? Rõ ràng là một khuôn mặt trong sáng nhưng bên trong lại dâm đãng như thế.” Thanh âm nhu hòa hoàn toàn trái ngược với động tác nguội lạnh.

Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh, “Tôi hiếu kỳ vì sao cô đột nhiên trở nên nhu thuận, thì ra là muốn tranh thủ cơ hội cùng tình nhân gặp mặt. Mới nửa tháng không gặp đã chịu không nổi sao? Cô rất gấp gáp muốn gặp được anh ta? Chúng tôi không thỏa mãn được cô sao? Hả?”

Cô nhăn trán lại, “Tôi không có, tôi không biết anh ta, hôm nay tôi cũng chỉ là lần thứ hai nhìn thấy anh ta.”

“A?” Phượng Dạ Diễm tà tà nhếch một bên mày kiếm, “Chỉ là lần thứ hai gặp mặt, anh ta liền mang cô đi? Cô nghĩ cô là quốc sắc thiên hương sao? Hay là cô cho rằng mị lực của mình lớn đến nỗi có thể làm cho tất cả mọi người ái mộ?”

“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.” Cô trợn to mắt lạnh lùng nhìn anh, “Anh ta mang tôi đi đơn giản là bởi vì tôi giống em gái của anh ta, về phần có âm mưu để được gặp anh ta không, các người có thể đến hỏi Mị Nguyệt, cô ấy cũng ở đó, cô ấy có thể chứng minh việc gặp anh ta hoàn toàn là ngoài ý muốn.”

“Phải không?” Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng nhìn cô, “Nếu như đây là âm mưu các người đã sớm tính toán trước thì sao?”

Tô Mộ Thu cảm thấy tức giận vô cùng, “Các người quả thật quái lạ!”

“Ha ha ····” Dường như nghĩ đến điều gì, cô yêu kiều cười lên tiếng, “Không thể ngờ hai vị thiếu gia Phượng gia thông minh cũng sẽ trở nên hồ đồ không nói đạo lý như thế, nếu như tôi không đoán sai thì các người đang ghen? Nếu vậy mị lực của tôi rất lớn không phải sao? Lại có thể làm cho hai vị thiếu gia tôn quý yêu thương.”

Một tiếng ‘Chát’ giòn vang, Phượng Dạ Diễm vung tay lên tát lên mặt cô, khóe miệng cô lập tức tràn ra tơ máu.

“Không biết tự lượng sức mình, nhớ rõ, cô chỉ là sủng vật của chúng tôi, để chúng tôi đùa giỡn lúc cao hứng thôi.”

Cô nằm sấp ở trên giường, cố nén cảm giác muốn nôn do mùi máu tươi trong miệng, trầm thấp mở miệng, “Đã là món đồ chơi, xin các người giơ cao đánh khẽ buông tha tôi, có được không?”

“Không bao giờ.” Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đồng thời gầm nhẹ lên tiếng, khuôn mặt lạnh lùng mang theo chút giận dỗi.

“Xem ra, cô cần chúng tôi nhắc nhở xem ai mới là chủ nhân chân chính của cô.”

Giọng nói Phượng Dạ Hoàng âm lãnh nguy hiểm làm cho cô hoảng sợ ngẩng đầu, động tác ưu nhã cởi áo của hai người làm cho cô kinh hãi, khuôn mặt tuấn mỹ trong mắt cô so với ma quỷ còn đáng sợ hơn, tựa như quỷ Sa Tăng bước ra từ địa ngục.

Không!!! Thân thể cô như vậy căn bản không thể thừa nhận được sự đối xử thô bạo của hai người, cục cưng trong bụng……

Cô khẽ cắn môi, di chuyển thân thể suy yếu vô lực nhảy xuống giường, một giây sau liền bị hung hăng ép trở lại trên giường.

Cô phát điên giãy dụa, nhưng mà, thân thể yếu ớt bị hai thân thể cao to gắt gao đè chặt khiến cô hoàn toàn bất động, cô không ngừng lắc đầu, cầu khẩn nhìn bọn họ, “Đừng···· van xin các người ···· buông tha tôi ····”

Phượng Dạ Hoàng ra hiệu với Phượng Dạ Diễm, Phượng Dạ Diễm buông Tô Mộ Thu ra, Phượng Dạ Hoàng ôm chặt cô trong ngực, Phượng Dạ Diễm nhanh chóng thoát đi quần áo trên người cô, phút chốc, cả người cô trần truồng bị Phượng Dạ Hoàng ôm vào ngực.

“A a a ······· anh thả tôi ra ····” Cô bất lực khóc hô, đôi mắt lóe sáng, hàm răng cắn thật sâu vào bả vai Phượng Dạ Hoàng, gắt gao cắn chặt không chịu buông lỏng.

Đôi mắt Phượng Dạ Hoàng nhắm lại, bỗng dưng duỗi ra một quyền hung hăng đánh lên bụng cô.

“Ô.” Cô kêu lên một tiếng đau đớn, hàm răng buông lỏng, xụi lơ trong lồng ngực anh.

Đau quá đau quá! Cục cưng, cục cưng ······

Anh đặt cô ở tư thế quỳ gối hai tay chống ở trên giường, cự long giữa hai chân đã ngẩng cao từ lúc nào chống đỡ tại tiểu huyệt mềm mại nơi hạ thể, hung hăng húc một cái, đem phân thân nam tính đưa vào thật sâu trong tiểu huyệt của cô, lập tức hung hăng trừu sáp mạnh mẽ.

“Ô a ···” Cô cau chặt mi tâm, uốn éo người muốn thoát đi, eo lại bị siết chặt lấy không thể động đậy. Loại tư thế này như dã thú giao hợp làm cho cô cảm thấy sỉ nhục cùng xấu hổ và giận dữ, đôi mắt nhắm lại, “Van xin các người, thả tôi đi, các người sẽ bức tôi điên mất, tôi sẽ chết. Buông tha tôi ······”

“Cho dù có bức cô điên, chúng tôi cũng không bao giờ thả cô đi.”

Tiếng nói từ tính tiếng vang lên từ phía trước, cô ngửa mặt lên, đôi mắt đột nhiên mở to, phía trước, Phượng Dạ Diễm quỳ trước mặt cô, phân thân thẳng tắp tráng kiện chỉa về phía cô như dã thú dữ tợn.

“Không ····” Cô sợ hãi cắn chặt môi.

Phượng Dạ Diễm cười tà ác, bóp chặt hai gò má cô, cô đau đớn chỉ có thể khẽ hé cái miệng nhỏ nhắn ra, anh lập tức đem phân thân to và dài đưa vào miệng cô, phân thân to lớn của nam nhân nhét vào một nửa liền đã đụng vào cổ họng của cô. Cái miệng nhỏ nhắn bị nhét đầy làm hai má phình trướng lên.

Cảm giác nhục nhã tràn ngập lòng cô, hai hàng lệ lại khống chế không được chảy xuống bên má.

Tay to giữ lấy gáy cô, phân thân anh trong miệng cô rất nhanh kéo ra đưa vào, ngón trỏ thon dài lau đi nước mắt cô.

“Khóc cái gì? Cô không thích sao?”

Mỗi lần thẳng tiến đều chạm đến cổ họng cô, cô nôn khan ra tiếng, lắc đầu mở to hai mắt đẫm lệ cầu khẩn nhìn anh.

Anh lạnh lùng nhìn cô, không đếm xỉa đến ánh mắt cầu khẩn của cô, tàn nhẫn luật động nhanh hơn.

Sau lưng, Phượng Dạ Hoàng duỗi tay thô bạo nhào nặn bộ ngực no đủ của cô, đỉnh nhọn xỏ xuyên dưới mông cô gần như hung hăng, tàn bạo. Một lần lại một lần, tiến vào thật sâu đụng chạm tử cung cô.

“Ân ··· ngô ···”

Cô bật ra tiếng than nhẹ, thân thể căng cứng, thân thể vốn đã quen với sự đụng chạm của bọn họ bởi vì mang thai mà càng mẫn cảm hơn.

Phượng Dạ Hoàng cười lạnh, tăng lực đạo nhanh hơn, cúi người khàn khàn mở miệng bên tai cô, “Tiểu Thu dâm đãng, thô bạo như vậy mà cô cũng có khoái cảm sao? Cô nói thử xem thân thể dâm đãng như vậy rốt cuộc mấy nam nhân mới có thể thỏa mãn?”

Cô xấu hổ và giận dữ nhắm mắt lại, lựa chọn bỏ qua lời nói trào phúng của anh.

Phượng Dạ Hoàng, Phượng Dạ Diễm hai người hung ác luật động vài lần, đột nhiên dừng lại, một trước một sau ở chỗ sâu nhất của cô đồng thời bắn ra tinh dịch cực nóng.

“Ụa ụa ·· ọe ··” Tinh dịch chảy vào yết hầu, sự ghê tởm mãnh liệt làm cho cô nhịn không được không ngừng nôn ra.

Mà Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm hai người chỉ lạnh lùng nhìn cô, sự cuồng dại bạo ngược trong mắt vẫn như cũ không có tiêu tán.

Bọn họ nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào, cũng không liếc nhìn cô một cái liền rời đi, âm thanh đóng cửa vang vọng lại trong phòng thật lâu không tiêu tán.

Cô lẳng lặng nằm ở trên giường, thật lâu, cũng chưa hề ngồi dậy.

Không biết qua bao lâu, cô mới cố sức động đậy thân thể leo xuống giường, nhặt quần áo bị ném trên mặt đất lên mặc vào, cô vuốt bụng đi vào phòng tắm, muốn tẩy đi mùi vị nồng nặc trong miệng.

Lúc trở ra quan sát thấy căn phòng có điểm lạ lẫm nhưng lại quen thuộc, cô mới nhớ ra, đây là nhà trọ của Phượng Dạ Diễm lần trước đã tới.

Bị mang đến đây hai lần, hai lần đều bị làm loại sự tình này, thật đúng là châm chọc!

Khóe môi câu lên nụ cười tự giễu. Nhớ tới ánh mắt lạnh băng vô tình giống như sương lạnh ngưng tụ ngàn năm của bọn họ lúc rời đi, lòng của cô lập tức chìm đến đáy cốc.

Cô đi đến cửa sổ thật to, xuyên qua tấm kính nhìn xem cảnh vật bên ngoài, trong nội tâm là sự bất lực mờ mịt.

Thật cao! Chắc là có hai mươi mấy tầng!? Nếu như nhảy xuống, có thể chết hay không? Cũng không biết kế hoạch kia có thể thực hiện hay không, nếu kế hoạch thất bại lại bị bắt trở về, tiếp tục ở lại bên người hai ác ma này thà chết đi còn tốt hơn!?

‘Phanh’ một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Lại trở lại? Nhục nhã cô chưa đủ sao? Không đúng, cảm giác không đúng, không phải bọn họ.

Cô quay đầu lại thấy sáu nam nhân cường tráng lạ lẫm, tim đập bỗng đập cuồng loạn.

“Các người là ai?” Cô lạnh lùng mở miệng.

“Chúng tôi ư?” Một người dường như là đại ca trong sáu người, nở nụ cười mập mờ, “Cô nói thử xem?”

Cô cảm thấy không ổn, cố gắng bình tĩnh lại, cô chậm rãi bước đến đầu giường, “Các người biết nơi này là chỗ của ai không? Không muốn chết thì lập tức cút ngay.” Cô cảnh giác nhìn bọn chúng chằm chằm, không dám có chút lơ là.

“Ha ha ····” Bọn chúng cười vang, người đàn ông dẫn đầu cười nhạo, “Làm sao có thể không biết, xem ra tiểu thư còn chưa rõ tình huống! Có người mời chúng ta tới để chăm sóc tiểu thư thật tốt. Tuy không xinh đẹp lắm nhưng các anh em cứ miễn cưỡng lên đi!” Ông ta quay lại nói với năm người đằng sau.

Cô run nhẹ, thân thể suy yếu sắp đứng không vững, cô nhìn bên ngoài cửa sổ, rõ ràng là cuối tháng tư, nhưng vì sao đáy lòng lại thấy lạnh? Lạnh, lạnh quá, giống như là rơi vào trong hầm băng.

Lúc tới gần đầu giường, cô lảo đảo một cái ngã ngồi trên mặt đất.

“Nhìn xem, tiểu thư bị ngã rồi.”

“Vậy ngươi còn không đi đỡ cô ấy lên?” Một đám đàn ông ồn ào.

Người đàn ông dẫn đầu cười dâm đãng, đi về phía cô, ngay khi tay của anh ta muốn đụng vào cô, thì cô đột ngột đứng dậy.

“Nếu không muốn chết tốt nhất không nên lộn xộn, súng đạn không có mắt đâu.”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong phòng ngủ.

Mọi người há hốc vì kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn khẩu súng ngắn màu bạc trong tay Tô Mộ Thu trực chỉ sau ót đại ca bọn họ.

Vị đại ca kinh sợ, “Làm sao cô có được súng? Có phải súng thật không?” Vẻ mặt anh ta không tin, “Chắc chỉ là hù dọa tôi sợ thôi, phải không!?”

Một tiếng ‘bang’ vang thật lớn, một viên đạn được bắn ra, khói trắng bốc ra từ họng súng.

Cô cười lạnh, “Ông có muốn thử một chút không?” Cô hơi nhếch môi cố nén thân thể bị lực đạo lúc nổ súng làm đau, tâm thoáng buông lỏng.

Thật ác độc, thật sự ác độc! Lại dùng chiêu này đến nhục nhã cô, bất quá, như vậy càng tốt đối với cô, bọn họ không nên chủ quan đem súng đặt trên đầu giường, mới có thể tạo cơ hội cho cô.

“Bây giờ, ông đi theo tôi.” Cô dùng súng chỉa chỉa tên đại ca, mắt lại quét qua những người khác, “Nếu như không muốn ông ta chết, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, đừng có ý đồ tới gần tôi.”

“Đại ca.” Năm người còn lại nhìn đại ca bọn họ.

Người đàn ông thấp giọng rủa một tiếng, đáng chết! Bọn họ quá khinh địch, không ngờ nữ nhân này mạnh mẽ như vậy. “Các ngươi không được lại đây.”

“Nhưng mà ···· cấp trên ra lệnh ····”

“Con mẹ nó.” Ông ta hung hăng lên tiếng chửi bới, “Là mệnh lệnh quan trọng hay là đại ca ngươi quan trọng, không lẽ chỉ vì một mệnh lệnh mà lão tử ta mất mạng sao!?”

Tô Mộ Thu dùng súng chỉ vào người đàn ông kia, ý bảo anh ta đi ra khỏi phòng, còn những người khác, tất cả đều không dám động.

“Đi nhanh chút.” Cô hô to.

Bụng đau quá. Nếu không nhanh lên cô chống đỡ không nổi nữa.

Hai người lần lượt đi ra cửa phòng, cửa thang máy đúng lúc mở ra, người ở bên trong đều bị hù dọa đến hoảng sợ nhìn bọn họ, cô nhíu mắt, ánh mắt lạnh như băng, “Không muốn chết thì toàn bộ cút ra ngoài cho tôi.” Nghe vậy, người không liên can chạy trối chết ra khỏi thang máy, một phút cũng không dám ở lâu.

Rất nhanh, thang máy liền đến lầu một, cửa thang máy mở, cô dùng súng chĩa vào anh ta, khẽ quát một tiếng, “Đừng nhúc nhích.” Sau đó chính mình rời khỏi thang máy, sau khi cửa thanh máy đóng lại, cô bắn một phát súng vào anh ta, lập tức chạy đi.

Sợ những người khác sẽ đuổi theo, cô liều mạng chạy.

“Tiểu Thu, đứng lại.”

Tiếng nói từ tính quen thuộc vang lên, một chiếc xe đi theo bên người cô, toàn thân cô run lên, thân thể đang chạy nhanh đứng lại.

Phượng Dạ Hoàng từ trên xe bước xuống, giữ chặt cánh tay của cô, “Cô muốn đi đâu? Lại muốn đi gặp anh ta sao? Gấp đến nỗi giày cũng không mang”

“A ···” Cô thấy anh thì nở nụ cười.

Anh nhíu mày, cô cười thê lương làm cho anh kinh hãi.

“Tôi muốn đi chết, anh hài lòng chưa?”

Vừa dứt lời, cô đem hết toàn lực dùng sức đẩy anh ra, anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã mở cửa xe chui vào, hung hăng đạp chân ga, xe hơi như mũi tên lao đi.

“Chết tiệt!”

Anh nổi giận gầm lên một tiếng, liền chặn một chiếc xe đang chạy qua lại. Thô lỗ túm chủ xe quăng ra, nhanh chóng đuổi theo.

Rất nhanh, anh liền thấy xe Tô Mộ Thu ở phía trước, Tô Mộ Thu chạy rất nhanh, anh thấy kinh hãi, anh kéo cửa kính xuống hét lên, “Tô Mộ Thu, muốn sống thì dừng lại cho tôi.”

Tô Mộ Thu mặc kệ anh, tốc độ vẫn nhanh như cũ, làm anh muốn đuổi theo cũng không kịp. Lần đầu tiên anh căm hận xe hơi mình là chiếc xe tối tân nhất trên thế giới.

Hai chiếc xe lần lượt đi vào đường cái, trên đường đi, Tô Mộ Thu lái xe không biết đụng bao nhiêu lần.

Đột nhiên, Phượng Dạ Hoàng từ xa chứng kiến, trên cây cầu, xe Tô Mộ Thu trượt một cái, va chạm mạnh vào lan can, bị văng xuống dưới.

Lòng anh co thắt lại, anh nhấn ga, đuổi tới nơi.

Anh nhảy xuống xe, chỉ kịp nghe thấy một tiếng ‘Phanh’, anh nhìn xuống chỉ thấy ngọn lửa hừng hực dâng lên.

Mắt của anh nhòe đi, hô hấp cứng lại, cảm giác như cổ bị người ta bóp chặt, không có cách nào hô hấp.

Anh lấy điện thoại di động ra, “Ngự, lập tức phái người tới, các người ······”

Tiểu Thu, chẳng lẽ em thật sự không cam tâm ở lại bên cạnh chúng tôi sao? Chẳng lẽ em thật sự muốn dùng cái chết để kháng cự chúng tôi sao?
Bình Luận (0)
Comment