Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 52

Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên song song quỳ gối trên ghế sô pha, nhu thuận nghe thanh âm dễ nghe nhu hòa vang lên thông qua loa điện thoại.

“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên có ngoan ngoãn ăn sáng không?”

“Dạ có.” Hai người lên tiếng.

“Mẹ, con nói với mẹ điều này, Tiểu Nhiên không ăn thịt.”

“Mẹ, Tiểu Mạc không ăn rau.” Hai đứa trẻ thi nhau mách lẻo.

“Lại không ngoan.” Bên kia ôn nhu trách cứ, “Kén ăn là thói quen không tốt, sẽ không thể cao lớn nha.”

“Hì hì……… Tiểu Nhiên không ăn thịt không cao, con sẽ cao hơn.” Phượng Sở Mạc đối với Phượng Sở Nhiên đáng yêu le lưỡi, cậu nhăn nhăn cái mũi nhỏ, “Anh coi chừng ăn nhiều thịt sẽ biến thành đại mập mạp, a! Mẹ, Tiểu Mạc gõ đầu con……..”

“A! Mẹ, Tiểu Nhiên cắn cánh tay con………..”

Bên kia một tiếng cười khẽ, lẳng lặng nghe hai người con trai đùa giỡn.

“Tiểu Mạc, thành thật nói cho mẹ nghe, con có……sáng sớm vụng trộm chạy tới phòng ông Mạc giựt râu mép ông không, Tiểu Nhiên đừng cười, con có bắt dế dọa chị Tố không? Không nghe lời mẹ sẽ đánh mông các con!”

Cô giả bộ tức giận thành công hù hai đứa con trai, hai người lập tức đỏ hai mắt, “Mẹ, bọn con rất ngoan, gần đây đều không có đùa dai, mẹ đừng tức giận.”

Thanh âm trẻ con nghẹn ngào làm cho người bên đầu dây kia sững sờ, giọng nói nhu hòa dỗ ngọt, “Bảo bối ngoan, mẹ không có tức giận.”

“Mẹ không thể không cần bọn con! Khi nào thì mẹ trở về?”

Bên kia một tiếng than nhẹ, “Các con chờ một chút, mẹ rất nhanh sẽ trở về.”

“Lần nào mẹ cũng nói như vậy.” Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên rầu rĩ lẩm bẩm, nước mắt bắt đầu ngưng tụ trong mắt.

Tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hai đứa, Sở Ngự cầm lấy điện thoại, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên ngoan, đi ra ngoài chơi, cậu cùng mẹ nói chuyện một chút, tin tưởng cậu.” Anh nháy mắt với bọn chúng, lộ ra tính trẻ con.

Con trai khổ sở, Tô Mộ Thu trong nội tâm cũng không chịu nổi, trong lòng nổi lên từng đợt chua sót.

“Anh Sở, Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên mấy ngày nay phiền anh chăm sóc.”

“Đừng nói như vậy, em cũng biết bọn chúng từ nhỏ đã là bảo bối của anh. Đúng rồi, Tiểu Thu, bọn anh nói không được hai người kia, em thử xem, có lẽ em nói bọn họ sẽ nghe.”

“Em có nói qua nhưng mà không được.” Tô Mộ Thu cười khổ, mắt dò xét nhìn về phía hai người đàn ông tựa như thiên thần đang ung dung mà ngồi trên ghế sô pha đối diện, một người thì thoải mái lười biếng, người còn lại lại có vẻ lạnh thấu xương.

Nếu có thể nói được bọn họ, cô còn cần ở chỗ này gọi điện thoại sao?

“Tiểu Thu, anh có gửi cho em một thứ, em nhận được chưa?”

“Là vật gì?”

“Còn chưa có gửi đến sao?” Bên kia trầm ngâm một tiếng.

Đúng lúc này, người đàn ông lạnh lùng một thân quần áo đen cao lớn đi tới, trên tay cầm một cái hộp hình chữ nhật.

“Anh nói vật gì đó là một cái hộp phải không? Vừa mới gửi tới.”

“Thuộc hạ bái kiến Hoàng thiếu chủ, Diễm Thiếu chủ cùng Tô tiểu thư.”

“Ừ.” Phượng Dạ Hoàng hừ nhẹ một tiếng đáp lại.

Mị Huyền dâng cái hộp, “Đây là Sở chủ phái người gửi tới, đặc biệt mệnh lệnh thuộc hạ giao cho Tô tiểu thư.”

“Đem tới đây.” Phượng Dạ Diễm mày kiếm chau lên, khóe môi câu lên một nụ cười nghiền ngẩm.

“Nhưng……….” Mị Huyền mặt lộ vẻ khó khăn, “Sở chủ đặc biệt dặn cái hộp này phải do Tô tiểu thư mở.”

Phượng Dạ Hoàng mắt phượng nâng lên, trong nháy mắt bắn ra hàn khí, môi mỏng khẽ mở, ngữ khí giống như hàn băng, “Khi nào thì cậu trung thành như vậy?”

“Thuộc hạ không dám.” Mị Huyền đi đến trước, kính sợ đem cái hộp giao cho anh.

“Tiểu Thu, đừng để cái hộp rơi vào tay hai người bọn họ.” Một tiếng gấp gáp ngăn lại từ đầu dây bên kia.

“Anh Mị Huyền, đem cái hộp đưa cho tôi đi!” Tô Mộ Thu nhẹ nói.

“Hoàng chủ……” Mị Huyền nhìn Phượng Dạ Hoàng thỉnh cầu chỉ thị của anh.

Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng nhìn về phía Tô Mộ Thu, khẽ hừ, “Cho cô ấy.”

“Tiểu Thu, em đừng mở hộp ra, chờ em trở về phòng hãy xem một mình.”

Tay Tô Mộ Thu sờ trên hộp dừng lại, có chút nhíu mày, “Anh Sở, bên trong có vật gì?”

Bên kia cười thần bí, “Chỉ là một bộ đồ mà thôi, em đêm nay hãy mặc nó…………….”

“Anh Sở, anh đang nói gì vậy?” Cô lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm lên ửng đỏ.

“Đêm nay tận tình thể hiện ra mị lực của em, làm vài cái tư thế khiêu khích chọc người, đợi bọn họ dục hỏa đốt người thì tại bên tai bọn họ nói mấy câu, tuyệt đối thành công.”

“Em làm sao có thể!?”

“Em làm được, vì Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên, chiến đấu! Được rồi, anh cúp máy đây, bye.”

“Anh Sở………” Tô Mộ Thu nhíu mày, trừng mắt nói.

“Như thế nào? Không nỡ xa anh ta?” Phượng Dạ Diễm xiết chặt cánh tay, gắt gao giữ lấy eo nhỏ.

“Đau, anh thả tôi ra.” Tô Mộ Thu bị ghìm cảm thấy khó chịu, cảm giác không khí trong lồng ngực đều bị rút đi, cô cau chặt mi, hai tay dùng lực muốn đẩy cánh tay bên hông ra, ánh mắt bất mãn hướng về Phượng Dạ Diễm chẳng biết lúc nào đã ngồi ở bên cạnh. Anh thấy cô thật sự khó chịu mới thoáng buông lỏng cánh tay.

Anh nhẹ nhàng vuốt gò má cô, “Sở Ngự nói lời ngọt ngào với em sao? Tại sao khuôn mặt lại hồng như vậy?” Lời nói mang sự trào phúng nhàn nhạt.

“Anh ấy không có, anh không nên nói lung tung.” Nghĩ đến lời nói của Sở Ngự, Tô Mộ Thu xấu hổ nên giọng nói không tự giác lại lớn hơn.

Mà khẩu khí này làm cho Phượng Dạ Diễm ghen ghét dữ dội, anh nghe ra được cô rõ ràng bảo vệ cho Sở Ngự, không nén nổi hai mắt đỏ rự, lực nắm tay cô không tự giác tăng thêm, “Tôi nói lung tung? Vậy em đỏ mặt vì cái gì?”

Tô Mộ Thu cảm giác tay sắp bị bóp nát, đau đến nhíu chặt mi.

“Diễm.” Phượng Dạ Hoàng ở đối diện vẫn nhìn bọn họ, nãy giờ không lên tiếng, thấp giọng gọi, “Đừng xúc động như trẻ con ngây thơ.” Tuy hiện tại anh cũng tức giận muốn lập tức nghiền xương cốt Sở Ngự ra cho hả giận.

“Tiểu Thu, mở cái hộp ra.” Anh nói nhỏ nhẹ. Mọi người đều hiểu rõ tính tình anh nên biết ngữ khí anh càng nhu hòa, cho thấy anh càng tức giận, kết quả chọc giận anh chắc chắn rất thê thảm.

Cô nắm chặt cái hộp trong tay, đôi môi đỏ mọng bị cắn chặt, thấp giọng lại rõ ràng nói “Không được.”

“Em nói cái gì?” Mắt phượng xinh đẹp của Phượng Dạ Hoàng chưa bao giờ từng có lạnh như băng, giống như ngàn năm hàn băng.

Lòng Tô Mộ Thu căng thẳng, có chút co rút đau đớn.

Anh dựa vào cái gì lạnh lùng nhìn cô? Anh nói mở ra, cô phải nghe theo sao? Tâm tình tốt thì đối với cô nhu tình như nước, tức giận thì vô tình lạnh như băng, bọn họ coi cô là cái gì? Gọi thì đến mà đuổi thì đi sao? Cô là kẻ ngốc mới có thể tin tưởng bọn họ đối với cô tương đối đặc biệt.

“Tôi nói không được.” Cô hô to một tiếng, đẩy Phượng Dạ Diễm ra, trong lúc bọn họ sững sờ chạy lên lầu.

Lên lầu, vào phòng, Tô Mộ Thu bắt đầu thấy hối hận, hai người đàn ông duy ngã độc tôn kiêu căng chắc là chưa bao giờ nhận được sự vô lễ như vậy a!?

Cô gắt gao trừng mắt nhìn cửa phòng, sợ hai người bọn họ tức giận quá, đi lên ép cô khiển trách một phen, thô lỗ hoan ái, cô lại chọc giận hai người cùng một lúc.

Thật lâu không thấy bọn họ có bất kỳ động tĩnh gì, cô nhẹ nhàng thở ra, có lẽ cô đánh giá quá cao lực ảnh hưởng của mình.

Chậm rãi ngồi xuống mép giường, chú ý của cô chuyển dời đến cái hộp, cô kéo ra sợi ruy băng buộc trên hộp, nhẹ nhàng mở lên nắp hộp………..

Cái miệng nhỏ khẽ nhếch, cô giật mình sững sờ nhìn bên trong hộp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại hồng.

Những thứ này là gì?

Còng tay? Áo lụa đen ngắn ngủn mỏng manh? Chẳng lẽ nó chính là quần áo anh Sở nói? Ngay cả mông cũng không che được? Còn có cái kia, lỗ tai mèo sao? Cái lông gì thật dài? Đuôi mèo sao? Cái bình nho nhỏ màu trắng là cái gì? Những cái này là đạo cụ anh Sở nói đêm nay dùng sao?

Nhìn những vật kia, Tô Mộ Thu đầu sung huyết, có ý muốn thét lên chói tai.
Bình Luận (0)
Comment