Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 133

Du Phục Thời vờ như không nghe thấy, muốn bước ra sơn động nhưng lại bị Diệp Tố giữ lại.

“Đai lưng còn chưa mang xong.” Diệp Tố kéo người lại, cúi đầu nhìn đai lưng của tiểu sư đệ, được thắt rối tinh rối mù, giống như là tùy tay cuộn lại thành một cục vậy.

“Ta không biết làm.” Du Phục Thời đúng lý hợp tình nói.

Diệp Tố ngước mắt nhìn hắn: “Hôm trước biết làm, hôm nay lại không biết?”

Du Phục Thời nghiêng mặt đi, không để ý đến phàm nhân này nữa, bảo vệ hình tượng cao lãnh của mình.

Diệp Tố tiến đến gần thêm một bước, duỗi tay tháo ra chiếc đai lưng lộn xộn, sau đó một lần nữa giúp hắn thắt lại: “Không ngủ ở trên giường sao lại còn cởi áo ngoài?”

Du Phục Thời thoải mái cúi đầu nhìn Diệp Tố giúp hắn thắt đai lưng: “Không biết.”

Ngay sau đó, Diệp Tố vòng tay phải qua eo của hắn, vòng một vòng đai, tay áo cũng vì thế trượt xuống, lộ ra cánh tay nàng.

Hai người rõ ràng đều nhìn thấy trên cổ tay nàng có vết đỏ nhàn nhạt, không quá đậm màu, nhưng có người trong lòng chột dạ, thân thể lập tức cứng đờ, bị đại sư tỷ phát hiện.

Diệp Tố vẫn không nói tiếng nào tiếp tục thắt đai lưng, sau khi thắt xong mới lui về phía sau một bước, nâng tay phải lên, cúi đầu nhìn kĩ vòng màu đỏ nhợt nhạt trên cổ tay, giương mắt nhìn về phía tiểu sư đệ: “Đệ hóa thành bản thể à?”

Khó trách vừa rồi Vụ Sát Hoa lại bị đặt trên bàn, khi nàng ở trong Hắc Ám Giới cũng cảm giác cổ tay có điểm khác thường.

Du Phục Thời không ngờ tới lại bị phát hiện nhanh như vậy, hắn lặng lẽ đánh giá Diệp Tố, không thấy nàng lộ ra cảm xúc chán ghét thì liền nâng cằm, trả lời đầy khí phách: “Đúng vậy.”

Diệp Tố: “……”

Sau lần vô tình nhìn thấy ở ngoài Định Hải Thành, nàng chưa bao giờ nghĩ tới về sau lại có quan hệ với tiểu hắc xà, chỉ là loại cảm giác này……cũng không hề tệ một chút nào.

“Lần sau khi ở bên ngoài đừng tùy ý lộ ra bản thể.” Diệp Tố dặn dò, thực lực của nàng vẫn còn kém, có đôi khi sẽ không có cách nào có thể yểm hộ hắn dưới mí mắt của những trưởng lão, tông chủ ngoài kia.

“Ở đây không có người nào khác.” Du Phục Thời đã dùng thần thức thăm dò xung quanh, trừ hai người bọn họ thì sau núi này không có người.

Diệp Tố dẫn hắn rời đi theo đường cửa động ở sau thác nước, nàng cũng không đào sâu vào chuyện này, chỉ là trong lòng có chút tiếc nuối vì chưa thấy được tiểu sư đệ biến về bản thể.

Mặc dù lần gặp nhau ngoài Định Hải thành nàng vẫn luôn nhớ rõ.

……

Khi chỉ còn cách một ngày là đến ngày phải khởi hành đến Côn Luân thì ở bên ngoài Thiên Cơ Môn đột nhiên xuất hiện hai con tàu bay tới từ hai hướng khác nhau, một chiếc hình bóng kiếm lẫm liệt, chiếc còn lại thì hoa hòe lộng lẫy.

Trận thế của hai con tàu bay không nhỏ, khi đi qua Vô Âm Tông đã khiến không ít đệ tử chạy ra xem, ai nấy đều chấn động há hốc mồm.

“Là Ngô Kiếm Phái và Hợp Hoan Tông.” Tân Hâm đã từng đến Côn Luân tham gia tông môn đại bỉ nên tất nhiên nhận ra được hai con tàu bay này.

“Sư huynh, đó chính là hai trong số hai phái năm tông sao?”

“Sao bọn họ lại đến đây? Đến tìm chúng ta sao?”

Tân Hâm siết chặt pháp khí của mình: “Tất cả đều trở về tu luyện đi, họ không phải tới Vô Âm Tông chúng ta.”

Phần lớn đệ tử của Vô Âm Tông đều chưa bao giờ thấy qua tàu bay khổng lồ như thế, làm sao đành lòng quay về, vừa chậm chạp bước đi vừa lưu luyến quay đầu nhìn hai con tàu bay mãi không thôi, cuối cùng lại phát hiện hai tàu bay ấy đều bay về hướng Thiên Cơ Môn.

“Sao lại đi Thiên Cơ Môn?”

“Không phải nói Thiên Cơ Môn đã thắng tông môn đại bỉ sao? Hẳn là đã đeo bám được đại tông không chừng.”

“Đi tu luyện đi.” Tân Hâm trầm giọng nói, “Những chuyện đó không liên quan gì đến chúng ta.”

Nếu Vô Âm Tông có quan hệ tốt với Thiên Cơ Môn thì còn có thể đi tìm hiểu thế nào, nhưng nhiều năm qua đệ tử Vô Âm Tông vẫn luôn trong tối ngoài sáng ngáng chân đệ tử Thiên Cơ Môn, bọn họ có quan hệ gì với hai đại tông kia thì cũng chẳng có liên quan gì Vô Âm Tông bọn họ.

Ở một đầu khác, đệ tử quét dọn đại môn của Thiên Cơ Môn ngửa đầu nhìn thấy hai con tàu bay lù lù bay tới thì tức khắc kinh sợ, hô to: “Địch tập kích!!!!”

Các đệ tử Thiên Cơ Môn nhanh chóng chạy ra, xôn xao cả quảng trường, trong tay không ít người còn cầm đủ các loại tài liệu, tất cả đều nhìn lên trên không đầy cảnh giác.

“Các sư đệ sư muội, chúng ta là hữu tông ~ “Mai Cừu Nhân đứng ở mũi tàu bay hô to xuống bên dưới, hai mắt tỏa sáng, “Nơi này chính là Thiên Cơ Môn sao?”

Trong mắt chúng đệ tử càng thêm cảnh giác, vài đệ tử trước đó đã tức tốc báo tin cho chưởng môn cùng các sư huynh sư tỷ.

“Sao mọi người lại đến đây?” Mấy người Diệp Tố ngự kiếm phi xuống từ Cửu Huyền Phong, nhìn thấy người Hợp Hoan Tông thì rất kinh ngạc.

“Ta phụng lệnh sư phụ, đến thỉnh các đạo hữu Thiên Cơ Môn đi Hợp Hoan Tông chơi một thời gian.” Mai Cừu Nhân chà hai tay, “Sư phụ nói, muốn tận diệt…nhầm, nhầm……tận tình chiêu đãi các đạo hữu, tài liệu luyện chế pháp khí cũng đã chuẩn bị đầy đủ để mọi người an tâm tu luyện!”

“Đệ tử Thiên Cơ Môn đã hẹn trước là đến Ngô Kiếm Phái chúng ta rồi.” Từ Trình Ngọc cũng từ tàu bay bước ra nói.

“Linh khí của Hợp Hoan Tông cũng không thua kém Ngô Kiếm Phái, sư phụ chúng ta còn là người quen cũ của chưởng môn Thiên Cơ Môn, thậm chí thiếu chút nữa thôi đã thành sư đồ.” Nhan Hảo bước đến nói, “Từ huynh, bằng không như vầy đi, các huynh một nửa, chúng ta một nửa?”

Mấy người Thiên Cơ Môn: ……

Mai Cừu Nhân cuối cùng tung ra đòn tất sát: “Sư phụ ta có thư gửi cho chưởng môn Thiên Cơ Môn.”

Diệp Tố còn chưa kịp duỗi tay ra tiếp thì Trương Phong Phong đã xuống đến nơi, ông còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy hai con tàu bay đỗ trước đại môn Thiên Cơ Môn thì không khỏi trợn tròn mắt.

“Các ngươi đang làm cái gì?” Trương Phong Phong vội vàng đi tới, chúng đệ tử lập tức nhường ra một con đường.

“Hợp Hoan Tông muốn mời chưởng môn qua tông môn chúng ta ở một thời gian.” Mai Cừu Nhân đưa qua một phong thư, “Đây là thư mà sư phụ chúng ta viết cho ngài.”

Trương Phong Phong nhận lấy thư, vừa mới mở ra thì trái phải và phía sau lập tức liền tòi ra bốn cái đầu, ông nhanh chóng ụp thư vào ngực, chỉ vào đại đồ đệ mà giáo huấn: “Con nhìn cái gì mà gì! Tránh ra chỗ khác!”

Diệp Tố lặng lẽ trở về chỗ cũ.

“Con cũng không được xem, còn có con, con nữa”! Trương Phong Phong lần lượt đẩy đồ nhị đồ đệ, tam đồ đệ và tứ đồ đệ ra, “Nhìn mà học Dịch Huyền và Du Phục Thời kìa!”

Chưởng môn nhanh chóng đọc lướt qua thư, sắc mặt hết xanh lại đỏ, cuối cùng ngẩng đầu hắng giọng, hỏi Mai Cừu Nhân: “Sư phụ ngươi thật không ở Hợp Hoan Tông ư?”

“Sư phụ phải đến Luân Chuyển Tháp.” Mai Cừu Nhân nói, “Phải đợi mọi người ra khỏi tháp mới có thể trở về.”

Trương Phong Phong suy nghĩ một hồi, Ngô Nguyệt không ở đó, trong sạch của chưởng môn ông hẳn là có thể giữ được, cuối cùng nói: “Cũng không phải không thể.”

“Sư phụ, trước đó chúng con đã hẹn với Ngô Kiếm Phái, sẽ qua chỗ bọn họ.” Diệp Tố nhận được ánh mắt của Từ Trình Ngọc, quay đầu nói với Trương Phong Phong.

“Ta dẫn một nửa đệ tử đi Hợp Hoan Tông, mấy đứa Minh Lưu Sa thì dẫn một nửa còn lại đến Ngô Kiếm Phái.” Cảnh giới của Trương Phong Phong vẫn mãi không tăng lên, hiện giờ các đồ đệ đứa nào cũng thăng cảnh giới như bay, ông cũng không muốn là gánh nặng kéo chân sau, “Chuyện này ta còn phải báo với Vu thủ vệ một tiếng.”

Ba người Minh Lưu Sa bắt đầu lựa chọn các sư đệ sư muội, tận lực chọn ra các đệ tử am hiểu về đao kiếm và các loại tiểu pháp khí.

“Sao các huynh lại dùng tàu bay đến đây?” Diệp Tố hỏi Từ Trình Ngọc.

“Tân trưởng lão nói, phải cho tông môn của đồ đệ ông mặt mũi, phải càng kiêu ngạo càng tốt.” Từ Trình Ngọc giải thích, “Hơn nữa đệ tử Thiên Cơ Môn muốn đến Ngô Kiếm Phái cũng không gần, vừa lúc có một nhóm các đệ tử ra ngoài rèn luyện cũng phải trở về Ngô Kiếm Phái, vậy nên quyết định dùng tàu bay.”

Đương nhiên hắn đã lượt bỏ không kể Tân trưởng lão đã la lối khóc lóc khiêu khích một phen như thế nào.

Diệp Tố gật gật đầu, lại hỏi: “Kiếm dùng thế nào?”

Nhắc đến chuyện này, trên mặt Từ Trình Ngọc liền hiện lên nụ cười: “Nó rất tốt.”

Kiếm được làm riêng cho hắn, lại có Thiên Đạo chúc nguyện, không còn thanh kiếm nào có thể hợp với hắn hơn nữa.

Từ lớn đến nhỏ trong Thiên Cơ Môn đều nghèo, thu dọn hành lí vì thế cũng rất nhanh, chờ Trương Phong Phong ra khỏi Tàng Điển Các thì các đệ tử cũng đã chia xong thành hai đội.

“Sư phụ, mọi người cứ đi trước.” Diệp Tố nói với Trương Phong Phong, “Sau đó tụi con cũng phải đến Côn Luân.”

Trước khi rời đi, Trương Phong Phong nhìn Diệp Tố một cái thật sâu: “Đại đồ đệ, lượng sức mà hành sự, sư phụ không hy vọng các con xảy ra chuyện.”

Diệp Tố gật đầu: “Con biết rồi.”

Thiên Cơ Môn tức khắc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại bốn người Diệp Tố cùng với Từ Trình Ngọc và hai người Hợp Hoan Tông.

“Đi thôi.” Từ Trình Ngọc lấy ra truyền tống quyển trục, mở ra nói, “Bọn họ đều đang chờ ở Côn Luân.”
Bình Luận (0)
Comment