Lần tiến giai trước đó của Diệp Tố chỉ cách đây mới 3 tháng mà thôi, vậy mà bây giờ nàng lại một lần nữa tiến giai, thậm chí trận thế của lôi vân còn lớn hơn lần trước mấy lần, việc này khiến cho tất cả mọi người Thiên Cơ Môn đều nhịn không được ngừng việc trong tay, chạy đi xem tình hình trên Cửu Huyền Phong.
“Con thật đúng là ngồi không tự nhiên nhặt được một đồ đệ tốt.” Hình trưởng lão đứng bên cạnh Trương Phong Phong bỗng nhiên lên tiếng.
Vẻ mặt Trương Phong Phong không giấu được nét vui vẻ đắc ý, nhưng dù sao người nói cũng là Hình trưởng lão, vẫn phải khiêm tốn một chút, đuôi mắt ông chợt nhìn thấy một người, tức khắc nói: “Đệ tử mới tới đó có tư chất cũng không tệ, qua một thời gian nữa có lẽ cũng có thể trở thành đồ dệ đắc ý dưới trướng Hình trưởng lão.”
Hình trưởng lão quay đầu lại thì nhìn thấy Du Phục Thời đang đứng gần đó, ông vẫy vẫy tay bảo hắn đi qua.
Du Phục Thời thấy được, nhưng không động đậy, hắn không quen thuộc người này, có điều……hắn cúi đầu nhìn phong thư trong tay, cuối cùng vẫn chậm chạp đi về phía Hình trưởng lão.
“Diệp Tố nói phải cho ngươi thời gian mấy tháng để học, hiện giờ cũng đã qua ba tháng, ngươi học chữ thế nào rồi?” Hình trưởng lão kiên nhẫn chờ Du Phục Thời lê bước tới nơi, hỏi hắn.
Ở tu chân giới thứ không thiếu nhất chính là thời gian, mỗi người làm việc đều với tâm thế thư thái mà tiến hành, chỉ có duy nhất Diệp Tố cả ngày liều mạng, không tu luyện thì cũng luyện khí, cuốn lên làn sóng tranh đua khiến các đệ tử Thiên Cơ Môn kêu khổ thấu trời.
Thật ra trong lòng Hình trưởng lão cho Du Phục Thời thời gian một năm để học thường thức, kết quả Diệp Tố không biết nên đi thương lượng với ông rằng cần phải cho Du Phục Thời sáu tháng để học, ít hơn dự tính của ông cả nửa năm, vì thế ông đã “cố gắng” đồng ý.
Trong lòng Du Phục Thời vẫn còn đang lắc lư giữa hai lựa chọn bình định Thiên Cơ Môn hay ở lại Thiên Cơ Môn, hắn ở đây đã ba tháng, cơm ở nhà ăn cũng đã ăn ngán, lại không có rượu để uống.
Thôi, chờ Diệp Tố dẫn hắn đi ra ngoài chơi xong trở về hẳn bình định Thiên Cơ Môn cũng không muộn.
“…… Học được gần hết chữ rồi.”
“Vậy ta sẽ kiểm tra ngươi.” Hình trưởng lão phất tay bày ra một cái bàn cùng với giấy bút, ông viết mấy chữ sau đó hỏi đây là cái gì.
Du Phục Thời nhìn một hồi trả lời: “Quỷ Diệp Căn.”
“Ngươi biết tác dụng của nó để làm gì không?” Hình trưởng lão lại hỏi.
Du Phục Thời dùng ánh mắt đầy vẻ kỳ quái nhìn Hình trưởng lão, làm sao hắn biết được?
Trương Phong Phong đứng bên cạnh hóng hớt cũng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, từ sau khi sư phụ phi thăng thành Thần, người có bối phận lớn nhất ở Thiên Cơ Môn chính là Hình trưởng lão.
Hoạt động yêu thích nhất của Hình trưởng lão chính là kiểm tra việc học của các đệ tử, đáp không được sẽ bị phạt, tất cả đệ tử thấy ông đều đi đường vòng, trước kia Trương Phong Phong cũng ăn không ít khổ.
Đệ tử mới tới này trả lời không được, vẻ mặt ngơ ngác thì cũng thôi đi, làm sao còn không có chút chột dạ nào, thậm chí còn dám nhìn ngược lại Hình trưởng lão?
“Không biết Quỷ Diệp Căn?”
“Biết.” Du Phục Thời nghiêm túc nói, “Ta biết ba chữ này.”
Trương Phong Phong: “……” Đừng nói nữa!
Giờ phút này, trên không trung lại đánh xuống một đạo lôi, ánh chớp chói lòa, làm nổi bật khuôn mặt của Hình trưởng lão, khiến cho gương mặt ngày thường vốn đã nghiêm khắc của ông càng thêm hung thần ác sát.
Thật lâu sau, Hình trưởng lão mới lại động đậy, ông xoay người viết xuống mấy chữ khác, chỉ chỉ vào đó hỏi Du Phục Thời: “Cái này.”
“Thanh Yêu Chi.” Du Phục Thời cảm thấy bản thân đã trở nên lợi hại hơn, biết được rất nhiều chữ, eo lưng càng thẳng hơn.
Nhưng mà Diệp Tố vì sao còn chưa tiến giai xong? Hắn chờ ở đây nhàm chán quá.
“Cái này dùng để làm gì?” Hình trưởng lão đè nén lửa giận, rít từng tiếng hỏi.
Cái này Du Phục Thời biết, hắn tự tin đáp: “Gãi ngứa.”
Lúc còn ở Yêu giới hắn thường nhìn thấy các Yêu hay bẻ Thanh Yêu Chi để gãi ngứa!
“Khụ khụ khụ!”
Chân núi tức khắc vang lên tiếng ho khan sặc sụa, nhìn qua thì không phải là Trương Phong Phong mà lại là trưởng lão của các phong khác.
Mặt Hình trưởng lão hoàn toàn đen xuống, lạnh giọng trách mắng: “Cho ngươi học chữ ngươi thật sự chỉ học mỗi chữ? Tàng Điển Các nhiều sách như vậy không biết đi xem? Mỗi bước đi cần phải có người khác thúc đẩy mới được à? Sau này luyện khí có phải cũng cần phải có người khác nói ngươi phải làm như thế nào thì mới có thể động thủ đúng không?”
Trương Phong Phong khẽ dịch người đứng sau lưng Hình trưởng lão, dùng truyền âm mật nhĩ nói với Du Phục Thời: 【 Mau xin lỗi Hình trưởng lão đi, nói về sau mình sẽ đọc nhiều sách hơn! 】
Du Phục Thời không muốn, hắn không rõ vì sao bản thân phải xin lỗi, khóe miệng đều trễ xuống.
Hắn không quen biết những người này, cùng lắm thì đánh một trận giống như đánh nhau với các Yêu Vương ở Yêu giới!
“Diệp Tố rốt cuộc dạy ngươi thế nào vậy? Thật sự chỉ dạy học chữ thôi sao?” Hình trưởng lão nghĩ đến đệ tử này có thiên phú mà lại không có chút chí tiến thủ nào thì càng lúc càng bực mình, “Con nhóc cả ngày chỉ vùi đầu luyện khí không dạy dỗ ngươi cho đàng hoàng à?”
“Liên quan gì tới Diệp Tố?” Du Phục Thời không vui hỏi lại.
Hình trưởng lão dựng thẳng mày: “Ngươi còn muốn nói nghĩa khí? Trước tiên cứ chờ Diệp Tố tiến giai xong, sau đó ta lại tính sổ với hai đứa sau!”
Ông nói xong thì lấy ra một quyển sách về tài liệu từ túi Càn Khôn, là quyển cơ bản nhất, có vẻ đã chuẩn bị sẵn từ trước, ông ném cho Du Phục Thời, chỉ chỉ vào cái bàn: “Ngồi ở chỗ này đọc đi.”
Du Phục Thời nhịn xuống tức giận không quất một đuôi san bằng Thiên Cơ Môn, nghĩ lại Diệp Tố đã hứa sẽ dẫn mình ra ngoài chơi, rất không tình nguyện cầm quyển sách kia lên lật xem.
Trang thứ nhất còn thể giả vờ giả vịt đọc qua, nhưng từ trang thứ hai bàn tay đã không nhịn được mà lật nhanh hơn, phía sau càng là tùy tiện lật cho hết cuốn.
“Đọc không hiểu.” Du Phục Thời dằn quyển sách xuống bàn, đây là lần đầu tiên có người mắng hắn mà hắn còn chưa động thủ.
Chờ Diệp Tố xong việc nhất định phải bắt nàng dẫn mình ra ngoài chơi nhiều hơn mới được.
“Hẳn là hắn đã quen được Diệp Tố dạy, không bằng cứ chờ Diệp Tố tiến giai xong để con bé giảng giải cho hắn.” Trương Phong Phong hòa giải nói.
Hình trưởng lão lạnh lùng liếc Du Phục Thời một cái, cuối cùng cũng không lên tiếng nữa.
……
Trong viện, Diệp Tố ngồi dưới mặt đất, trên tay như cũ cầm Tụ Lôi bình, lúc này đây nàng thậm chí còn thả ra đạo lôi bắt được lúc trước, mượn lôi luyện lôi, chỉ sợ chuyện này cũng chỉ có nàng nghĩ ra.
Đạo lôi kia vừa được thả ra liền muốn công kích Diệp Tố, nàng cũng không tránh né, mà ngay lúc này từ phía trên lại bổ xuống một đạo lôi, nàng liền dẫn nó đánh đạo lôi vừa được thả ra.
Đạo lôi vừa được thả ra trăm triệu cũng không ngờ tới bản thân cũng có một ngày cũng sẽ bị sét đánh, còn là lôi cao cấp hơn nó: “……”
Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, Diệp Tố vốn không hề định dừng tay, nàng không ngừng dẫn Đại Thừa lôi rèn luyện đạo lôi trong bình.
Đạo lôi trong bình tất nhiên rất không muốn bị đánh, điên cuồng giãy giũa muốn chạy thoát, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đạo lôi kiếp Hóa Thần kỳ, nhiều nhất cũng chỉ là mạnh hơn lôi kiếp Hóa Thần kỳ bình thường mà thôi, làm sao có thể chạy thoát khỏi bàn tay của một Đại Thừa kỳ như Diệp Tố.
Hết lần này đến lần khác nó bị bắt về, bị lôi kiếp Đại Thừa kỳ vả bôm bốp, ánh lôi cũng thu nhỏ lại, thỉnh thoảng còn cảm thấy nó giật tưng tưng.
Chắc đây là lần đầu tiên trong lịch sử lôi kiếp chuyên đánh người lại bị lôi kiếp khác đánh.
Một lúc lâu sau, khi thấy đạo lôi đã bị đánh đến thoi thóp, Diệp Tố mới miễn cưỡng thu nó lại vào Tụ Lôi bình, chuyển sang rèn luyện thân bình.
Diệp Tố ngẩng đầu nhìn đám mây trên không, bị lôi kiếp đánh lâu quá, Tố đã quen bị đánh rồi, thân thể đã không còn cảm thấy được đau đớn, hai tay theo bản năng máy móc dẫn lôi rèn luyện Tụ Lôi bình.
Tuy những đạo lôi này là Đại Thừa lôi, hung hãn hơn, uy lực mạnh hơn những đạo lôi trước đó nhưng rốt cuộc nó cũng không phải là lôi phi thăng, thậm chí còn chưa bằng lôi của Độ Kiếp kỳ.
Mặt dù Diệp Tố không biểu hiện gì ra ngoài mặt nhưng trong lòng nàng thật ra rất nôn nóng, hận không thể trở thành Thần ngay lập tức, trở về trừ bỏ ba hư ảnh sắp thực thể hóa kia, nhưng nàng cũng biết mong ước đó không hợp với quy luật của Thiên Đạo.
Cho dù là từ Độ Kiếp hậu kỳ đến thành Thần, ở giữa cũng cần phải có một đoạn thời gian rất dài, ngay cả tiền chưởng môn của Thiên Cơ Môn, ông dừng ở Độ Kiếp kỳ cũng phải mấy trăm năm, mà đây vốn đã được xem là rất ngắn rồi.
Diệp Tố thở hắt ra một hơi, trong cổ họng không ngừng trào lên vị rỉ sắt, nàng loại bỏ những tạp niệm trong đầu, tập trung tiến giai và rèn luyện Tụ Lôi bình, thần thức không ngừng vận chuyển chữa trị các vết thương trên cơ thể, thức hải cũng không ngừng mở rộng, trở nên rộng lớn mênh mông hơn.
Thức hải trong người nàng nồng đậm đến độ gần như hóa thành nước thật sự, mỗi một giọt đều chứa đựng sức mạnh thần thức bàng bạc,
Lần tiến giai này kéo dài khoảng hai mươi ngày, theo tốc độ của tu sĩ bình thường thì không tính là lâu lắm, thậm chí còn có hơi nhanh, nhưng lôi kiếp của Diệp Tố quá khoa trương, sấm vang chớp giật ngày đêm không ngừng, hai mươi ngày liên tục như vậy ngược lại là rất lâu.
Trương Phong Phong ở dưới chân núi đã lẩm bẩm vài lần, có cần đưa thêm đan dược và pháp bảo phòng hộ cho đồ đệ hay không, lôi kiếp dày đặc như vậy người thường nào chịu cho nổi.
Nhưng trong khoảnh khắc khi lôi kiếp kết thúc, từ giữa đám mây vần vũ bỗng nhiên có một cột sáng năm màu thẳng tắp chiếu xuống nơi mà Đại Thừa lôi vừa mới đánh liên tục không lâu trước đó.
—— Thiên Đạo chúc nguyện!
Mọi người dưới chân núi vốn đã tan bớt nay lại tụ lại, ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn Thiên Đạo chúc nguyện trên không trung, chung quanh một mảnh yên lặng, không một ai lên tiếng, ngay cả trên Thí Luyện Trường ở đằng xa, các đệ tử cũng đồng loạt dừng tay.
“Ta đã già đến độ hoa mắt rồi sao?” Trương Phong Phong giơ tay cho bản thân một cái tát, “Ta mới 700 tuổi thôi mà!”
“Sư phụ, người nhất định không phải hoa mắt, vì con cũng thấy được.” Minh Lưu Sa lẩm bẩm nói, “Thật sự là Thiên Đạo chúc nguyện.”
Hai mày của Hình trưởng lão nhướng thẳng lên rồi lại giãn ra, ánh mắt phức tạp, đệ tử này thật sự là……thật sự là ngoài dự đoán.
Số pháp khí nhận được Thiên Đạo chúc nguyện ở Thiên Cơ Môn chưa tới một vạn cũng hơn một ngàn, vốn dĩ không hiếm lạ. Thân là tông môn luyện khí siêu cấp, môn hạ đệ tử đông đảo, thiên tài nhiều không đếm xuể, cũng chỉ là một lần Thiên Đạo chúc nguyện mà thôi.
Nhưng mà vừa rồi người nọ trên Cửu Huyền Phong không phải đang tiến giai sao? Hẳn là phải toàn lực chống cự lôi kiếp mới đúng, vì sao lại còn có Thiên Đạo chúc nguyện xuất hiện?
Điều kiện duy nhất có thể kích phát Thiên Đạo chúc nguyện đó là luyện khí thành công, thành phẩm còn phải là pháp khí phi thường không tồi mới có thể nhận được Thiên Đạo chúc nguyện.
Nói cách khác, Diệp Tố không chỉ đang chống đỡ lôi kiếp tiến giai mà đồng thời còn luyện khí!
Trong đám người không biết có ai thốt lên một câu: “Kẻ điên!”
Hai chữ này thành công khái quát nỗi lòng của mọi người hiện tại.
Chỉ ngoại trừ một người, Du Phục Thời căn bản không hiều những người này đang kinh ngạc cái gì, mà dù cho hắn có biết hẳn là cũng sẽ chẳng kinh ngạc, Diệp Tố có vẻ hiểu biết rất nhiều, nàng rất lợi hại.
“Các đồ đệ, chúng ta về Cửu Huyền Phong trước đi.” Trương Phong Phong lấy lại tinh thần, hưng phấn chạy lên Cửu Huyền Phong, các trưởng lão khác cũng nối đuôi theo, muốn nhìn xem Diệp Tố trong lúc tiến giai đã luyện chế ra pháp khí gì.
“Các người đi làm việc của mình đi.” Hình trưởng lão quay đầu nói với những người còn lại.
Những người khác đành phải hậm hực rời đi.
Du Phục Thời cũng đi lên theo, khóe miệng Hình trưởng lão giật giật, cuối cùng cũng không lên tiếng ngăn cản, dù sao hắn cũng là người Diệp Tố dạy dỗ.
Chờ đến khi bọn họ đuổi lên tới sân Cửu Huyền Phong thì Thiên Đạo chúc nguyện cũng đã bắt đầu chậm rãi biến mất, Diệp Tố cầm Tụ Lôi bình, chậm rãi thu lôi vào trong, cả người nàng đen nhánh như cột nhà cháy.
Du Phục Thời tùy tiện chen qua các trưởng lão đi vào, nhìn thấy Diệp Tố đen nhánh ngồi trong hố to thì hắn suýt không nhận ra được, hắn nghĩ nghĩ sau đó vung tay ném mấy thanh khiết thuật lên người nàng, lúc này gương mặt sạch sẽ của Diệp Tố lộ ra hắn mới xác nhận đúng là nàng.
Hắn có thể cảm nhận được Diệp Tố bị thương.
“Cho ngươi này.” Du Phục Thời lấy ra một đống yêu đan từ trong giới, chìa ra, muốn đưa cho Diệp Tố.
Tất cả đều là yêu đan cửu giai!
Hắn vừa lấy ra liền bị Diệp Tố nắm tay đè lại, linh lực tỏa ra bao trùm yêu khí tỏa ra từ yêu đan: “Thu lại đi!”
Du Phục Thời ngẩn ra, lần đầu tiên hắn thấy nàng nói chuyện với hắn lạnh lùng như vậy, tuy rằng thanh âm không cao, còn có chút trầm thấp.
Du Phục Thời ngơ ngác thả yêu đan lại vào giới: “Ngươi không thích cái này?” Mỗi khi hắn bị thương ăn cái này sẽ đỡ hơn rất nhiều.
Trong viện đứng đầy trưởng lão, Diệp Tố không tiện giải thích, chỉ đành nói: “Buổi tối ta sẽ dẫn đệ ra ngoài chơi.”
Du Phục Thời nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bản thân muốn nói cái gì.
“Đại đồ đệ, con tiến giai còn luyện khí à?” Trương Phong Phong dẫn đầu đoàn người đi tới, hiếu kỳ hỏi, “Mau cho sư phụ nhìn xem con luyện ra pháp khí gì!”
Các trưởng lão chỉ một lòng một dạ muốn nhìn xem Diệp Tố rốt cuộc đã luyện cái gì nên đối với yêu khí chớp nhoáng tràn ra từ yêu đan Du Phục Thời lấy ra họ cũng không quá để tâm.
Diệp Tố duỗi tay lặng lẽ không dấu vết kéo Du Phục Thời ra phía sau nàng, cũng không buông tay ra, ngón tay cái thỉnh thoảng sờ sờ lên cổ tay hắn như trấn an.
Du Phục Thời đứng ở đằng sau, rũ mắt nhìn tay Diệp tố, trong lòng có rất nhiều cảm xúc đan xen, nhưng hắn cũng không hiểu là cái gì, chỉ là cảm thấy không vui.
“Đây là pháp khí gì?” Trương Phong Phong nhận lấy Tụ Lôi bình mà Diệp Tố đưa qua, các trưởng lão khác cũng chụm đầu tới nghiên cứu, “Sao lại còn cảm giác trên bình có khí tức của lôi kiếp.”
“Tụ Lôi bình (Bình thu lôi).” Diệp Tố cũng không che giấu đáp.
Trương Phong Phong cùng các vị trưởng lão, cũng như ba người Minh Lưu Sa vừa chạy tới, tất cả đều ngây người, cái tên này……nghe qua sao có vẻ không thích hợp lắm.
“Tụ Lôi bình……” Trương Phong Phong cúi đầu nhìn chiếc bình trong tay thỉnh thoảng còn lóe lên, “Là ý trên mặt chữ sao?”
Diệp Tố gật đầu: “Đúng vậy.”
Mọi người: “……”
Tác giả có lời muốn nói:Toàn thể Thiên Cơ Môn: Bi3n thái quá đi!