Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 37

Phù vẫn là Mê Ngủ Phù, chỉ cần sợi rễ nào của Tam Sắc Liên đụng phải thì liền xìu xuống trong nháy mắt.

Điểm phiền phức nhất của Tam Sắc Liên đối với một kiếm tu như Lữ Cửu chính là không thể chém hết được tất cả sợi rễ chỉ với một kiếm, chỉ cần bị một sợi rễ quật trúng thì chắc chắn tốc độ sẽ chậm lại, từ đó sẽ chịu thế tấn công che trời lấp đất của mấy sợi rễ khác, kết cục duy nhất sẽ chính là bỏ mệnh lại trong hồ nước, giống như thi thể dưới lá sen lúc nãy.

Thế nhưng đến Diệp Tố nàng thì lại móc ra hai thanh Súng Bắn Phù, đứng bên bờ hồ nhẹ nhàng bắn hạ những sợi rễ đó.

—— ai nhìn thấy cũng đều hâm mộ ch ảy nước miếng.

“Súng Bắn Phù” cái tên tuy rằng quái dị nhưng hai từ “bắn phù” phía sau đã đủ mô tả sinh động pháp khí này.

Mã Tòng Thu không tự chủ được mà duỗi dài cổ tới nhìn, hắn đã gặp qua không ít phù tu, những phu tu đó đúng là cũng thích ném phù khắp nơi nhưng tuyệt đối không có giống Diệp Tố……có pháp khí quái lạ nhưng bá đạo thế này.

Hai thanh “Súng Bắn Phù” có kết cấu không giống nhau, thanh lấy ra đầu tiên chỉ có một nòng phun phù, mỗi lần chỉ b ắn ra một lá, loại này nhìn có vẻ sẽ phù hợp với người có ít phù, cần độ chính xác cao khi tấn công mục tiêu.

Thanh súng lấy ra sau thì có nhiều nòng hơn với tạo hình tròn, chỉ cần ấn cò thì trong nháy mắt tổ hợp nòng sẽ quay tít, b ắn ra một bầu trời phù đập vào mặt đối phương, từ đó có thêm biệt danh “Súng Quá Trời Phù.”

“Diệp đạo hữu thật là tiêu sái.” Mã Tòng Thu đứng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng với vẻ mặt đầy hâm mộ, trước đó hắn còn luôn nghĩ rằng kiếm tu mới là tu sĩ tiêu sái nhất, lúc nào cũng chỉ cần nhất nhẹ vạt áo, một kiếm tất thắng.

Kết quả hiện giờ tận mắt chứng kiến mới hiểu được chỉ cần có pháp khí thích hợp là đã có thể tiêu sái tung hoành, ấn ngón tay một cái là có thể phun phù ra, không cần tốn nhiều công sức.

“Nếu thật sự dùng đến trong giao tranh thì sẽ tiêu hao rất nhiều phù.” Từ Trình Ngọc lý trí nói, “Pháp khí này chỉ thích hợp phù sư mà thôi.”

Nói là nói như vậy nhưng ánh mắt mọi người ở đây nhìn hai thanh Súng Bắn Phù trong tay Diệp Tố đều sáng rực như đèn pha, trong lòng ai cũng ngo ngoe rục rịch.

—— muốn được cầm thử chơi một chút.

Diệp Tố thu hồi hai thanh Súng Bắn Phù bỏ vào túi Càn Khôn, đợi Tây Ngọc thu thập chất lỏng ở cuốn lá xong, chuẩn bị rời đi thì một bóng người khô gầy mặc hoàng bào không biết từ chỗ nào xông ra tới.

“Đạo hữu, lại gặp nhau rồi, nhất định là do chúng ta có duyên đấy.”

Diệp Tố nhìn kĩ mới nhận ra đây chính là lái buôn mua sỉ bán lẻ phù của nàng của Định Hải Thành lúc trước.

Khô gầy hoàng bào tu sĩ nhiệt tình hỏi: “Đạo hữu, hai kiện pháp khí này của cô thật là thú vị, có thể cho ta biết là do vị luyện khí sư nào luyện ra không?”

Diệp Tố làm sao còn không rõ ý đồ của đối phương, hẵng là lại giống lần trước, muốn mua Súng Bắn Phù, sau đó lại bán lại với giá cao. Nhưng nàng vẫn thành thật trả lời: “Là do ta luyện.”

Khô gầy hoàng bào tu sĩ sửng sốt, tầm mắt lúc này mới nhìn xuống mấy chữ trên đạo bào của Diệp Tố, đôi mắt xoay tròn vài vòng, sau đó chà sát hai tay: “Đạo hữu, thật không dám giấu giếm gì, nếu tiểu pháp khí này của cô đem qua bên Ngũ Hành Tông bán, tuyệt đối sẽ có vô số phù tu tranh nhau mua, bất quá…… pháp khí này cũng không khó luyện chế đúng không?”

Diệp Tố nhìn chằm chằm đối phương không lên tiếng, nhưng nàng không thể không thừa nhận, kết cấu của Súng Bắn Phù xác thật không khó, chỉ cần một luyện khí sư nào đó mua về mở ra xem một lần thì cơ bản đã có thể làm ra được, không có hàm lượng kĩ thuật cao siêu nào, bên trong chỉ là một cơ quan đơn giản mà thôi.

“Ngươi muốn nói cái gì?” Hạ Nhĩ đứng bên cạnh nhíu mày hỏi, hắn không thích ngữ khí nói chuyện của hoàng bào tu sĩ này, đồ vât mà đại sư tỷ làm ra nhất định không đơn giản.

Khô gầy hoàng bào tu sĩ cười hắc hắc: “Nếu là luyện khí sư Thiên Cơ Môn bán pháp khí thì hẳn sẽ không có ai mua. Chúng ta hợp tác thế nào? Cô luyện chế, ta bán. Cô sáu, ta bốn.”

“Pháp khí này bất kì một luyện khí sư nào chỉ cần hủy ra một lần là có thể làm ra tới giống như vậy.” Diệp Tố hỏi, “Ngươi định bán như thế nào?”

“Chuyện này thì đạo hữu cứ yên tâm, ta tất nhiên có bản lĩnh làm phần lớn các phù tu sẽ chỉ biết tìm mua pháp khí do cô luyện chế mà thôi.” Khô gầy hoàng bào tu sĩ nhìn mấy chữ trên đạo bào Diệp Tố, “Bất quá không thể nhắc đến Thiên Cơ Môn khi bán pháp khí.”

“Tám – hai.” Diệp Tố vươn hai ngón tay, “Ngươi hai.”

Nàng muốn Thiên Cơ Môn quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng không đại biểu không thể tạm thời giấu đi tên tuổi bán pháp khí, cảnh giới thực lực phải không ngừng tăng lên, đồng thời cũng không thể từ bỏ bất luận cơ hội kiếm linh thạch nào.

“Tám – hai thì quá thấp rồi.” Hoàng bào tu sĩ làm một vẻ mặt khó xử, “Tiểu đạo hữu, bán pháp khí rất khó.”

“Luyện khí sư giống ta không có nhiều lắm.” Diệp Tố nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nhưng lái buôn chuyên mua sỉ bán lẻ như ông chắc chắn có không ít.”

Khô gầy hoàng bào tu sĩ: “……”

Từ Trình Ngọc đứng bên cạnh, còn chưa khôi phục lại từ cú sốc hai thanh Súng Bắn Phù thì lại nhìn thấy Diệp Tố cùng vị tu sĩ không biết từ đâu xông tới kia ngươi tới ta đi, đao quang kiếm ảnh, cuối cùng mối làm ăn này vậy mà lại nói thành.

“Đạo hữu, ta bảo đảm, chỉ cần ngươi có thể cung ứng đủ hai loại pháp khí này cho ta.” Khô gầy hoàng bào tu sĩ vỗ ngực nói, “Ta nhất định sẽ khiến chúng nó bán khắp tu chân giới không địch thủ!”

Hai người sau đó lại ước định sau khi ra khỏi bí cảnh sẽ gặp nhau ở đâu, giao bao nhiêu kiện Súng Bắn Phù.

“Đạo hữu, tuy rằng không nên lấy tên tuổi của Thiên Cơ Môn nhưng cô có thể dùng một cái tên giả.” Khô gầy hoàng bào tu sĩ nói tiếp, “Với là về sau có thứ gì tốt cứ tìm ta nhé, Hoàng Nhị Tiền ta cái gì cũng bán.”

“Lấy tên Mộc Kỷ.” Diệp Tố thuận miệng nói.

“Được.” Hoàng Nhị Tiền lên tiếng tỏ ý đã biết sau đó lại nhanh chóng chạy đi, chắc là lại đi đâu đó tìm cơ hội đầu cơ trục lợi.

Từ Trình Ngọc tiến lên một bước, đứng ngang hàng với Diệp Tố, rất cảm khái mà lên tiếng: “Các ngươi vào bí cảnh đều như thế này sao?”

Ngô Kiếm Phái bọn họ mỗi lần đi bí cảnh đều chỉ biết xông thẳng đến chỗ yêu thú hoặc nơi có dị bảo, một thanh kiếm từ đầu đến cuối đều không ngơi nghỉ.

“Cơ hội kiếm tiền, không thể vuột mất.” Diệp Tố nghiêm mặt nói.

“Đại sư tỷ, cho ta xem thử đi.” Minh Lưu Sa bước tới, muốn xem Súng Bắn Phù.

Còn chưa tới được gần thì đã bị tiểu sư đệ xông tới, tông hắn sang một bên.

Du Phục Thời giành trước một bước, hợp tình hợp lý vươn tay ra trước mặt Diệp Tố muốn lấy Súng Bắn Phù: “Thêm 50 chữ nữa.”

Minh Lưu Sa: “……” Người không biết còn tưởng tiểu sư đệ lấy ra 50 linh thạch để mua đó.

Diệp Tố bật cười, đưa Súng Bắn Phù đơn nòng cho tiểu sư đệ, lại đưa Súng Bắn Phù đa nòng cho nhị sư đệ.

Minh Lưu Sa cầm trong tay nhìn một hồi, lại hỏi Diệp Tố vài câu về cấu trúc bên trong sau đó mới trả lại cho nàng.

……

Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, Du Phục Thời chậm rãi đi theo sau Diệp Tố, tay cầm Súng Bắn Phù, hắn không có hứng thú tìm hiểu cấu trúc bên trong như thế nào, hắn chỉ muốn bắn phù.

Hắn ấn xuống cò súng nhưng không có cái gì được b ắn ra.

“Diệp Tố, nó hỏng rồi.” Du Phục Thời ở phía sau lôi kéo quần áo của nàng.

“Bên trong không có phù.” Diệp Tố có trang bị thêm bên trong Súng Bắn Phù một không gian khuếch đại, tương tự như một túi Càn Khôn, có thể bảo đảm đựng được nhiều phù, để đến lúc dùng không lo bị hết phù giữa chừng.

Nàng lấy ra một xấp Ha Ha Phù từ túi Càn Khôn: “Chơi cái này.”

Du Phục Thời sau khi nạp đầy phù thì một lần nữa giơ lên Súng Bắn Phù, bóp cò, bắn đầy một thân Minh Lưu Sa đi đằng trước.

Minh Lưu Sa bị nhiều Ha Ha Phù dán lên như vậy trong nháy mắt không thể tự khống chế mà bắt đầu bật cười khanh khách.

Vừa cười rũ rượi vừa xoay người phẫn nộ trừng mắt nhìn Du Phục Thời: “Tiểu sư đệ…… ha ha…… đệ……”

Du Phục Thời trầm mặc không lên tiếng nhưng chân thì nhanh chóng xê dịch ra sau lưng Diệp Tố, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Minh Lưu Sa cười nửa ngày sắp tắt thở đến nơi, cũng may còn có Hạ Nhĩ hảo tâm gỡ phù xuống cho hắn.

Ba vị kiếm tu Kim Đan kỳ đứng phía sau dựng hết tóc gáy: Còn có loại phù bi3n thái này?

Mã Tòng Thu lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng yên lặng xếp Diệp Tố vào hàng ngũ những người không thể đắc tội, sao đồ vật kì quái nào nàng ta cũng có vậy?

“Đại sư huynh, bọn họ thật sự cần chúng ta bảo vệ sao?” Chu Vân nhỏ giọng hỏi Từ Trình Ngọc.

Từ Trình Ngọc: “…… Chắc là có.”

Lần này vào tiểu bí cảnh nhóm Diệp Tố mất hai ngày liền tìm được nơi có linh khí nồng đậm nhất, nhưng mà sau khi đến nơi mới phát hiện đây không phải là mắt cảnh mà là một ổ yêu thú.

“Hay là chúng ta trốn trước đi.” Lữ Cửu đi đầu nhìn thấy đám Sói Đốm Xám đáng không ngừng vây xung quanh bọn họ, “Loại yêu thú này cấp độ thấp nhất cũng ngang với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.”

“Không phải mọi người đều nói kiếm tu chọc trời quét đất sao?” Tây Ngọc khẩn trương lắc lắc thanh đao nhỏ trên đầu hỏi, “Sao có thể lùi bước?”

“Muốn chọc trời qué đất cũng phải có mạng mới làm được!” Lữ Cửu là một tán tu lưu lạc khắp nơi trong tu chân giới này, nàng hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc co được giãn được.

“Vậy chạy thôi.” Tây Ngọc cùng Lữ Cửu liếc nhau, chuẩn bị chạy trốn, kết quả vừa quay đầu lại phía sau sớm đã không còn một bóng người, toàn bộ đã chạy mất từ đời nào, chỉ còn lại ba kiếm tu vẫn đứng đó.

Hai người choáng váng, tức khắc nhanh chóng xoay người đào tẩu.

Đám Sói Đốm Xám điên cuồng đuổi theo sau lưng, nhưng khi Tây Ngọc và Lữ Cửu chạy ra khỏi một khu vực nào đó thì bọn chúng lại dừng lại, hung ác gầm gừ, sau một hồi thì dần dần tản ra.

Tây Ngọc quay đầu Diệp Tố đang đi ra phía sau mình, u oán nói: “Đại sư tỷ, mọi người đào tẩu vậy mà lại không kêu muội.”

“Đại sư tỷ là đang rèn luyện tỷ, muốn tỷ phải thời thời khắc khắc mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, cảnh giác cao độ xung quanh.” Hạ Nhĩ ở bên cạnh lý lẽ hào hùng nói.

Tây Ngọc: “…… Lần sau đệ đi đằng trước.”

Diệp Tố nhíu mày nhìn phía sau: “Các đệ vẫn nên lo lắng có thể ra ngoài hay không đi.”

Vừa rồi nàng chỉ là cảm nhận phía sau có khác thường nên mới xoay người rời đi, không ngờ Du Phục Thời, Minh Lưu Sa cùng Hạ Nhĩ cũng đều chạy theo.

“Diệp đạo hữu nói vậy có ý gì?” Lữ Cửu nắm chặt kiếm, sau khi nghe Diệp Tố nói lời này nàng liền cảm thấy có một dự cảm bất thường không ngừng dâng lên.

Diệp Tố chỉ chỉ ra phía sau: “Có một lượng lớn yêu thú đang chạy về hướng này, rất gần.”

Trước có Sói Đốm Xám, sau có những yêu thú khác, nhìn thế nào cũng thấy sắp xảy ra chuyện lớn.

“Diệp Tố, cô qua đây xem này.” Vốn dĩ Từ Trình Ngọc vẫn luôn giữ biểu tình bình tĩnh nhẹ nhàng, giờ phút này chỉ còn lại có nghiêm mặt cùng một chút kinh hỉ ngoài ý muốn.

Diệp Tố bước nhanh qua chỗ Từ Trình Ngọc, nhìn theo ngón tay của hắn đang chỉ vào một vết nứt trên mặt đất.

“Có ngửi thấy gì không?” Từ Trình Ngọc hỏi nàng.

Diệp Tố cúi người nhìn chằm chằm vết nứt trên mặt đất: “Mùi thơm, còn có mùi tanh.” Chính xác hơn mà nói là một mùi thơm thanh mát của lá sen cùng mùi hôi tanh của bùn.

“Mùi thơm mà ngay cả mùi hôi tanh nặng như vậy cũng không che giấu được……” Từ Trình Ngọc nói đến một nửa, nhớ tới cái gì, liên tục lui về phía sau, “Chúng ta đi mau, đây là Địa Huyễn Liên! Chu Vân, Tòng Thu dẫn bọn họ rời đi ngay!”

Từ Trình Ngọc xoay người bắt lấy Minh Lưu Sa, Chu Vân mang theo Tây Ngọc, Mã Tòng Thu thì xách Hạ Nhĩ, ba người trực tiếp ngự kiếm chạy về phương hướng có Sói Đốm Xám ban nãy.

Lữ Cửu thấy thế, lập tức cũng ngự kiếm đuổi theo.

Lúc này mặt đất đột nhiên nứt ra ầm ầm, từ giữa khoảng không trồi lên hai đầu giun cực lớn, toàn bộ hai đầu đều là răng nhọn hoắc trông rất dữ tợn.

Diệp Tố trong nháy mắt liền lui về phía sau, lấy ra kiếm, chuẩn bị túm lấy tiểu sư đệ cùng nhau đào tẩu, thế nhưng nàng lại thấy Du Phục Thời đã đến gần con giun khổng lồ đó.

Trong lòng nàng nhảy dựng, ngự kiếm lao xuống theo một góc độ cực kì lắt léo, bắt lấy Du Phục Thời trên mặt đấy, mang theo hắn chạy đi.

Con giun khổng lồ mở miệng hung hăng táp về phía hai người, Diệp Tố lập tức căng ra Phi Kính Giáp, đầu con giun đập mạnh vào trên vòng bảo hộ.

Diệp Tố mặt không biểu tình tìm được cơ hôi, chui ra khỏi khu vực mà cơ thể to lớn của nó đang quay cuồng vặn vẹo, chạy về phía Từ Trình Ngọc bên kia.

“Diệp Tố, ở đây!” Từ Trình Ngọc lo lắng bọn họ xảy ra chuyện nên giao Minh Lưu Sa cho Mã Tòng Thu, quay đầu trở lại đây tìm hai người.

Du Phục Thời vươn một ngón tay chọc chọc sau lưng Diệp Tố, mở ra bàn tay còn lại, để lộ ra đồ vật bên trong: “Đổi Súng Bắn Phù.”

Từ Trình Ngọc từ giữa không trung bay tới gần hai người bọn họ, vừa thấy đồ vật trong tay Du Phục Thời thì trước mắt liền tối sầm: “Đây là Địa Huyễn Liên!”
Bình Luận (0)
Comment