Con yêu thú này có bộ lông màu đỏ rực, đầu trâu thân ngựa, tuy nhiên đáng sợ là gương mặt lại có nét giống người, giữa trán còn có một cái sừng cong vút. Nó không ngừng tiến tới gần sát khu vực sườn núi, hơi thở nóng hổi tanh hôi của nó phun trên mặt Diệp Tố cũng Nhan Hảo.
Miệng nó cũng chảy ra nước miếng, tựa hồ như đã nghe thấy mùi vị của con mồi.
Diệp Tố lẳng lặng kẹp mấy lá phù chú vào hai ngón tay, tay khẽ nâng lên, chỉ cần con yêu thú này có dị động nàng sẽ quăng phù chú để tranh thủ chút thời gian cho hai người chạy trốn.
Tuy nhiên……vì sao nàng cũng ngửi được hương vị của linh khí nồng hậu, một cỗ lực lượng phảng phất chỉ cần vươn tay là có thể nắm bắt được.
Nhan Hảo bỗng nhiên kéo kéo tay áo Diệp Tố, khuôn mặt trắng bệt chỉ tay vào sườn núi sau lưng, không tiếng động mấp máy môi: “Nó động.”
Diệp Tố chậm rãi quay đầu nhìn ra phía sau, sườn núi vẫn là sườn núi đó, không có điểm gì khác thường, nhưng cổ hương vị vừa rồi hình như là phát ra từ đây.
Lúc này từ sườn núi đột nhiên vươn ra một cái đầu, hung hăng ngoạm vào đầu yêu thú vốn chỉ còn cách Diệp Tố một nắm tay.
“Chạy!” Diệp Tố kéo Nhan Hảo nhanh chóng rời xa sườn núi cùng yêu thú.
Chạy được một đoạn hai người quay đầu nhìn lại, yêu thú mặt người thân ngựa đó bị một cái đầu thoạt nhìn như một tảng đá đầy rêu xanh thò ra từ sườn núi cắn lấy, máu từ cổ nó không ngừng chảy ra, bắn tung tóe trên đống xương trắng trên mặt đất.
Yêu thú điên cuồng giãy giũa, bốn vó liều mạng đá vào “sườn núi”, sườn núi bị nó đá xoay một vòng nhưng vẫn không hề buông lỏng, vẫn cắn chặt vào cổ nó.
Cuối cùng bốn vó dần dần vô lực, không còn nhúc nhích nữa, nhưng yêu thú cũng không chết ngay, thân ngựa vẫn có thể thấy được còn phập phồng, hai mắt nó trừng to nhìn con rùa khổng lồ cải trang thành sườn núi bắt đầu xé xác nó.
Một con yêu thú lục giai cứ như vậy bị một con yêu thú khác ăn mất.
Diệp Tố cùng Nhan Hảo không hẹn đều thấy lạnh sống lưng.
Cũng may con rùa khổng lồ dường như chướng mắt các nàng, sau khi đánh chén xong thì nó lại quay về chỗ cũ, nằm yên giả dạng thành sườn núi.
Nhan Hảo quay đầu nhìn không ít “sườn núi” nằm rải rác chung quanh: “Chúng ta chết chắc rồi.”
Diệp Tố nhắm mắt hít sâu một hơi nói: “Chúng ta bay lên thử xem.”
Nàng lấy ra một thanh kiếm, bảo Nhan Hảo đứng ở đằng sau nàng, sau đó điều khiển kiếm bay lên.
Theo nguyên tác, trong Hỗn Độn Kính nam nữ chủ đã hợp lực gi3t chết một con yêu thú lục giai, Ninh Thiển Dao nhờ một trận đó mà thành danh, nào ngờ hiện tại trong cấm địa yêu thú lục giai lại nhiều như chó hoang.
Diệp Tố hoài nghi sâu sắc con yêu thú lục giai trong nguyên tác là chạy lạc ra ngoài, bất quá nếu nó có thể chạy ra được vậy chứng tỏ có cách để từ cấm địa đi ra ngoài.
“Nơi này dù cho là cao thủ Hợp Thể kỳ tiến vào cũng chưa chắc có thể sống sót.” Nhan Hảo cúi đầu nhìn những “sườn núi” bên dưới mà lòng còn sợ hãi không thôi.
Hai người ngự kiếm bay qua những con rùa khổng lồ, đằng xa rốt cuộc bắt đầu xuất hiện một ít mảng màu xanh.
“Chúng ta……” Diệp Tố đột nhiên lên tiếng, “Sắp đáp xuống.”
“Gì cơ?”
Nhan Hảo vừa mới hỏi xong thì hai người liền thẳng tắp rơi xuống, không hề có dấu hiệu báo trước.
Ngay khoảng khắc ngã xuống Diệp Tố nhanh tay ịn một lá phù chú lên bản thân và lên lưng Nhan Hảo, nhờ vậy hai người có thể chậm rãi tiếp đất.
“Có một lực lượng nào đó hạn chế ngự kiếm.” Vừa rồi Diệp Tố hoàn toàn không thể khống chế thanh kiếm dưới chân.
“Hạn chế ngự kiếm?” Nhan Hảo ngửa đầu nhìn lên không trung, “Ta có nghe qua có loại pháp trận như thế, nhưng phải là đại năng có bản lĩnh cao cường mới có thể thiết lập được.”
Diệp Tố nhìn những mảng màu xanh nơi xa, đột nhiên hỏi: “Cô có cảm thấy những màu xanh này cách chúng ta mỗi lúc một gần không?” Nhan Hảo nghe vậy cũng nhìn theo hướng ánh mắt của Diệp Tố: “Có thể là lúc chúng ta rơi xuống đã chệch về phía trước một chút.”
Nàng không thấy có gì dị thường nhưng vẫn phóng ra thần thức xem xét mặt đất khắp nơi một lượt.
Diệp Tố nhíu mày nhìn những mảng màu xanh mỗi lúc một gần, cảm giác nguy cơ dâng lên không ngừng, nàng quay đầu muốn bảo Nhan Hảo rời khỏi chỗ này thì lại phát hiện sắc mặt của nàng ấy tái nhợt, thân thể phảng phất như bị cố định.
“Nhan Hảo?” Diệp Tố đẩy đẩy nàng, nhưng không hề có phản ứng.
Không kịp suy nghĩ gì thêm Diệp Tố dứt khoác xốc Nhan Hảo lên vai quay đầu nhanh chóng chạy khỏi nơi này, trong cấm địa có quá nhiều thứ các nàng không biết, chỉ cần hơi vô ý là sẽ trúng chiêu ngay.
Tật Tốc Phù lúc này phát huy công dụng cứu mạng của nó, giúp tốc độ chạy của nàng mỗi lúc một nhanh, kéo dài khoảng cách với những mảng xanh lá.
Lúc này Nhan Hảo bỗng nhiên hít một hơi, ngay sau đó lại khụ ra một mồm máu, rốt cuộc hoàn hồn lại. Nàng bất chấp bản thân đang bị Diệp Tố khiêng trên vai, gấp rút nói: “Đó không phải mảng xanh lá bình thường, nó là từng đàn Kiến Xanh, chúng nó thậm chí còn có thể cắn nuốt thần thức.”
Diệp Tố nghe vậy liền ngừng lại bước chân.
Nhan Hảo bị pha thắng gấp của Diệp Tố làm cho đầu đập vào lưng của nàng hoa cả mắt, nôn nóng hỏi: “Sao vậy, chúng ta phải chạy nhanh lên mới được!”
“Xuống đi.” Diệp Tố nói.
Nhan Hảo tưởng rằng nàng ấy không muốn khiêng mình nữa nên liền lập tức ngoan ngoãn xuống dưới, vừa quay người lại: “……”
Phía trước có một đám lục giai yêu thú đang chạy như bay về phía bọn họ, nhiều đến nỗi cơ hồ lấp kín hết con đường trước mặt.
“A, thật nhiều yêu thú.” Nhan Hảo nhìn đống yêu thú lúc nhúc đang không ngừng tới gần, chết lặng nói.
Trước mặt là tử lộ, sau lưng cũng không khác gì.
“Dùng Độn Địa Phù thử xem.” Diệp Tố lấy ra hai lá phù, một tay dán lên bản thân, một tay dán lên người Nhan Hảo.
Một lát sau, Nhan Hỏa cứng đờ quay đầu hỏi nàng: “Chúng ta đã xuống dưới đất chưa?”
Diệp Tố: “……”
Ngự kiếm không được, độn thổ cũng không xong, dường như chỉ còn một con đường chết.
“Yêu thú ở trước mặt quá nhiều.” Diệp Tố bỗng nhiên nói.
“Cho nên mới là cấm địa.” Thần thức của Nhan Hảo bị hao tổn, lúc trước lại dùng thuật bảo mệnh nên sắt mặt lúc này của nàng tái nhợt dị thường.
Diệp Tố hất đầu ý bảo Nhan Hảo nhìn về phía đám yêu thú đang xông về hướng này: “Bọn chúng quá bình tĩnh, không hề cắn xé lẫn nhau, có vẻ là có chung mục tiêu.”
Nhan Hảo dốc một đống đan dược chữa thương vào trong miệng, nhồm nhoàm hỏi: “Mục tiêu chung của bọn chúng còn không phải là chúng ta sao?”
“Ta Kim Đan, cô Nguyên Anh.” Diệp Tố xoay đầu nhìn nàng, “Hai người cộng lại sợ còn không đụng vào được một cọng lông của chúng, có thể chúng chướng mắt chúng ta.”
“Vậy nên chúng nó không tính ăn chúng ta?” Nhan Hảo nuốt xuống đan dược hỏi.
Diệp Tố vươn tay cảm thụ hướng gió, nàng nhìn thoáng qua đám yêu thú phía trước, lại quay đầu nhìn những mảng xanh lá mỗi lúc một đến gần: “Chỉ có thể đánh cuộc một phen.”
Nàng lấy từ trong túi Càn Khôn mảnh da lúc trước làm dù trong bí cảnh, cùng với Keo Vàng và một số tài liệu khác.
Vẻ mặt Nhan Hảo mờ mịt nhìn Diệp Tố ngồi xổm xuống…… nàng ấy trong tình huống này còn luyện pháp khí?
“Cô đang làm gì đó?” Nhan Hảo nghĩ thầm, chẳng là muốn trước khi chết luyện cho xong pháp khí còn dang dở.
Luyện khí sư cũng thật thần kỳ.
Không giống nàng, chỉ mong trước khi chết có thể nhìn thấy gương mặt của hai sư đệ Thiên Cơ Môn là đã mãn nguyện.
Diệp Tố dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc sinh ra tới giờ làm một cái khinh khí cầu phiên bản tối giản. Nàng đứng dậy châm lửa vào Keo Vàng sau đó lôi Nhan Hảo vào trong giỏ.
“Đây là pháp khí gì?” Nhan Hảo vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Tố đóng lại cửa giỏ: “Không phải pháp khí, không dùng linh lực.” Chỉ có vật lý.
Theo nhiệt độ mỗi lúc một cao của Keo Vàng bị nung chảy, phần dù của khí cầu bắt đầu căng lên, chiếc giỏ cũng chậm rãi rời khỏi mặt đất, dâng lên cao.
“Yêu thú tới.” Nhan Hảo nhắc nhở, dưới tình thế cấp bách nàng đã thi triển thuật pháp ẩn đi toàn bộ khinh khí cầu.
Trước khi giỏ khinh khí cầu bị đụng, Diệp Tố phóng ra phù hộ mệnh, nhưng ngay lập tức liền bị lục giai yêu thú dễ dàng xé tan, sau đó nàng nhanh chóng dựng lên vòng linh lực phòng hộ nhưng không bao lâu cũng bị đánh nát.
Yêu thú húc trúng đáy giỏ, làm nó lủng một lỗ to, nhưng nhờ vậy mà cũng đồng thời giúp đẩy khinh khí cầu vút lên cao hơn.
Trong nháy mắt đó, Diệp Tố cùng Nhan Hảo hợp lực đẩy con yêu thú đó rớt lại trên mặt đất.
Khinh khí cầu lắc lư bay lên cao, Nhan Hảo nằm liệt một bên trong giỏ, đờ đẫn nhìn lỗ to ở đáy giỏ, qua một lát vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Quá k1ch thích.
Đầu nàng trống rỗng, thậm chí không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Tố đứng lên, nàng lục lục túi Càn Khôn lấy ra một tấm ván gỗ vá lại lỗ to ở đáy giỏ, sau đó nàng dựa vào thành giỏ nhìn xuống phía dưới.
Đám yêu thú đó vẫn không ngừng xông về phía trước, những đàn Kiến Xanh cũng nhanh chóng khuếch trương đến đây, hai bên rất cuộc đã chạm mặt.
Đám lục giai yêu thú chỉ với một chân có thể đá bay các nàng vậy mà giờ phút này gặp phải Kiến Xanh lại chỉ có một kết cục.
Vô số yêu thú ngã xuống trên mặt đất, trong nháy mắt liền bị Kiến Xanh bao trùm, khi đàn kiến một lần nữa tản ra thì chỉ còn lại bạch cốt.
Không hề khác vạn cốt chi địa, nơi mà các nàng bị truyền tống vào lúc đầu.
Yêu thú cũng không ngừng công kích Kiến Xanh, dùng đuôi quét, dùng chân dẫm, phun nước bọt ăn mòn, thủ đoạn nào cũng có.
Quả nhiên, mục tiêu của chúng nó không phải là hai người các nàng.
“Tình huống này là sao vậy?” Nhan Hảo rốt cuộc cũng khôi phục lại một chút ý thức, đỡ thành giỏ đứng lên, vừa nhìn xuống liền bị dọa sợ.
Diệp Tố lắc đầu, nàng nhìn chằm chằm bên dưới một lúc lâu, phát hiện Kiến Xanh không phải cái gì cũng ăn, tất cả thú đan bọn chúng đều lưu lại, một con Kiến Xanh màu đậm nhất sẽ đẩy thú đan, những con khác đều bảo trì một khoảng cách.
Nhìn thú đan lăn lốc khắp nơi, đại sư tỷ tâm động.
“Vừa rồi cô nói những con Kiến Xanh này sẽ cắn nuốt thần thức?” Diệp Tố hỏi Nhan Hảo.
Nhan Hảo gật đầu: “Khi đó thần thức của ta tới gần chúng xem xét, râu của chúng vừa đụng vào thì ta liền mất khống chế.”
“Vậy à……”
Diệp Tố lại lục lục túi Càn Khôn sau đó nhanh chóng làm ra một cái cần câu, luỡi câu được nàng làm thành hình một cái ky hốt rác nhỏ.
“Nhìn thấy mấy viên thú đan đó không? Ta sẽ dùng thần thức hấp dẫn sự chú ý của con kiến bên cạnh thú đan, cô xúc nó lên.” Diệp Tố đưa cần câu cho Nhan Hảo: “Chúng ta mỗi người một nửa.”
Nhan Hảo mờ mịt cầm cần câu, không rõ Diệp Tố lấy thần thức ra từ đâu, mà đáng sợ nhất là độ to gan lớn mật của nàng ấy.
Khinh khí cầu di chuyển không nhanh, Diệp Tố nhắm trúng một viên thú đan bên dưới, nhanh chóng phóng ra một tia thần thức, tới gần con Kiến Xanh gần đó.
Con kiến đó do dự một hồi, quả nhiên buông ra thú đan, quay sang cắn thần thức của Diệp Tố.
“Động thủ!” Diệp Tố tự mình cắt đứt tia thần thức đó, nhỏ giọng hô với Nhan Hảo.
Nhan Hảo theo bản năng ném dây câu xuống, dù sao nàng cũng là cảnh giới Nguyên Anh nên có thể dễ dàng khống chế được dây câu rớt xuống đúng mục tiêu, hất nhẹ tay liền có thể xúc được viên thú đan lên.
Diệp Tố cầm viên thú đan lên xem xét, sau đó cúi đầu nhìn con kiến ăn xong tia thần thức thì ngơ ngác đảo quanh không thấy thú đan đâu: “Phương pháp này ổn đó chứ.”
Nhan Hảo nắm cần câu, ánh mắt nhìn Diệp Tố gần như si ngốc: “…… Cô là kẻ điên sao?”
Nàng không biết một Kim Đan kỳ như Diệp Tố ở đâu ra có thần thức, nhưng hơn nữa là sẽ không có một tu sĩ bình thường nào sẽ tự cắt đứt thần thức của chính mình nhẹ nhàng như vậy, đây hoàn toàn là hành động chỉ sử dụng khi rơi vào tuyệt lộ, bị đối phương công kích thần thức không còn cách nào khác mới phải dùng tới.
Đối tu sĩ mà nói, tự cắt đứt thần thức cực kỳ thống khổ.
“Tiếp tục.” Diệp Tố chỉ đáp vậy.
“Cô không cảm thấy không khỏe sao?” Nhan Hảo trừng to mắt hỏi nàng.
“Một chút thần thức mà thôi.” Diệp Tố nhìn trúng một viên thú đan khác ở bên dưới, nhắm chuẩn thời cơ, phóng thích ra thần thức, sau đó lại cắt đứt và nói, “Động thủ.”
Nhan Hảo chỉ có thể theo tiết tấu của nàng mà câu thú đan lên.
Hai người bay bao lâu thì cũng câu trong bao lâu, lục giai thú đan chất đống trong túi Càn Khôn.
“Cô ăn trước mấy viên đan dược này đi, để chữa trị thần thức linh phủ.” Nhan Hảo từ không thể tin nổi lúc ban đầu cho đến bây giờ đã chết lặng, nàng lấy ra toàn bộ đan dược mà mình có đưa cho Diệp Tố.
“Đa tạ.” Diệp Tố nhận lấy.
Nhan Hảo nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy có chỗ không đúng: “Chúng ta lấy nhiều thú đan như vậy nhưng lại không thể rời khỏi đây, căn bản là vô dụng.”
Không đợi Diệp Tố trả lời, hai mắt nàng đã sáng rực lên: “Cô muốn để chúng ta ăn hết số thú đan này, nhanh chóng tiến giai, sau đó chạy ra sao?”
“Nhưng mà nhiều thú đan lục giai như vậy, chúng ta ăn hết một lần thì chỉ có nước nổ banh xác, hơn nữa cô mới chỉ là Kim Đan kỳ, không có cách nào hấp thu được đâu.”
Diệp Tố bảo nàng thu hồi cần câu, nàng xoay người đi qua một bên giỏ, nhìn hồ nước nơi xa cười nói: “Không ăn, chúng ta để dành ra ngoài dùng.”
Tác giả có lời muốn nói:Đại sư tỷ: Khi thủ đoạn tu chân vô dụng, nhanh trí chuyển sang dùng thủ đoạn hiện đại
Nhan Hảo: Tin tức tiếp thu quá nhiều, đầu óc đã sụp nguồn