Không Cần Nói Thành Lời

Chương 3

15.

Ở trước mặt bố mẹ, tôi xấu hổ đến mức chẳng dám ngẩng đầu.

Khương Sùng và tôi quỳ gối cạnh nhau, kế bên là bố mẹ anh ấy.

“Nói xem, bắt đầu từ lúc nào?”

Trong nhà tôi, mẹ tôi là người nắm toàn quyền quyết định, chỉ cần mẹ nói một thì không ai dám nói hai.

Tôi chẳng dám giấu giếm tí gì, đành kể lại chi tiết mọi chuyện.

Mẹ tôi tức đến mức đập bàn:

“Cái đồ trời đánh! Dám chuốc thuốc con gái yêu của tôi, chỉ đưa nó vào đồn cảnh sát thì lợi cho nó quá!”

Tôi mừng thầm, mẹ vẫn rất thương đứa con gái này như thế.

Nhưng ngay sau đó, mẹ lại chỉ tay về phía tôi và Khương Sùng.

“Rồi, bây giờ nói xem, hai đứa, con và Khương Sùng, đứa nào chủ động trước?”

“Hứa Trí Ý, nói thật xem, đừng có bắ𝘵 𝘯ạ𝘵 Khương Sùng.”

Nếu nói thật thì vì Khương Sùng cố ý xa lánh tôi suốt bao nhiêu năm như thế, oán khí của tôi với anh ấy không phải chỉ là hơi lớn thôi đâu.

Có lúc cả hai nhà cùng nhau đi dự tiệc, Khương Sùng chẳng thèm để ý gì tôi, tôi thì cố ý lượn lờ đến trước mặt anh ấy, chuốc rượu anh ấy.

Lúc tặng quà sinh nhật, thứ tôi tặng anh ấy cũng đều là những thứ “gây kinh ngạc” chứ không phải là bất ngờ.

Nói tóm lại, tôi luôn nghĩ mọi cách để có thể “bắ𝘵 nạ𝘵” Khương Sùng.

Biểu cảm của tôi bỗng trở nên nghiêm túc, nếu nói ai là người chủ động thì đương nhiên chính là tôi rồi.

Lúc đó tôi uống phải loại thuốc quái quỷ gì mà tác dụng vô cùng mạnh, tôi “gấp” muốn c𝘩ết đi được.

Có sẵn một anh chàng ngon lành như thế trước mắt, tôi có thể “nhịn” được mới lạ.

Ngay lúc tôi chuẩn bị thành thật thừa nhận thì Khương Sùng ngay bên cạnh bỗng nhổm dậy, nhận trách nhiệm thay tôi.

“Dì à, là… con… chủ… động.”

Chỉ một câu nói đơn giản như thế, Khương Sùng phải mất thời gian khá lâu để nói xong.

Bố mẹ Khương Sùng đưa tay che miệng đầy kinh ngạc, mắt trợn to, trong phút chốc đỏ hoe:

“A Sùng! Con có thể nói được rồi sao?”

Khương Sùng gật gật đầu, lại tiếp tục dùng thủ ngữ diễn đạt.

“Chuyện kia không liên quan gì đến Tri Ý cả.”

“Dì ơi, đừng trách em ấy.”

Thế nhưng mẹ tôi nào có dễ bị qua mặt như vậy, bà ấy nheo mắt, ánh mắt dò xét lại đặt lên người tôi.

“Vậy còn chuyện hôm nay thì không thể nào vẫn là Khương Sùng chủ động được, đúng không hả, Hứa Tri Ý?”

Tôi chưa bao giờ nghĩ qua chuyện bố mẹ tôi đi bắt gian, thế nào lại bắt đến tận chỗ tôi như này.

Tôi làm sao dám nói dối chứ, nghiến răng, gật gật đầu:

“Là con chủ động.”

Cứ ngỡ mẹ tôi sẽ trách mắng, ai ngờ bà ấy bỗng haha cười lớn, xoay đầu liền nắm lấy tay mẹ Khương Sùng.

“Ôi chao, cuối cùng chúng ta có thể trở thành sui gia rồi!”

“Chị không biết tôi đợi ngày này biết bao lâu rồi đâu.”

“Hai đứa nhỏ này, đứa nào cũng mạnh miệng cả.”

Bố tôi trên mặt cũng hiện lên vẻ nhẹ nhõm, kéo lấy bố Khương Sùng, âm thầm lau nước mắt.

“Ông sui à, cuối cùng chúng ta cũng kết sui gia thật rồi.”

Tôi: …???

16.

Cứ như thế, mối quan hệ giữa tôi và Khương Sùng được quyết định trong lúc mơ mơ hồ hồ.

Mẹ tôi chẳng nói hai lời, lập tức ấn định ngày cưới.

Lúc Trình Chước hẹn gặp tôi, cô ấy không khỏi ngạc nhiên hỏi:

“Tốc độ của dì thật quá nhanh quá nguy hiểm, có điều hai người bọn cậu thật không cẩn thận gì cả, ở trên giường trong nhà của chính mình mà cũng bị bắt là sao?”

Tôi thở dài:

“Mình cũng có ngờ mẹ lại chạy đến nhà mình như thế đâu.”

Nói xong, giọng điệu của Trình Chước bỗng hơi do dự.

“Nhưng mà, cậu thật sự muốn kết hôn với Khương Sùng à? Tai anh ấy không nghe thấy, cuộc sống của hai cậu sau này có thể sẽ gặp rất nhiều rắc rối đấy.”

“Hơn nữa, chẳng phải cậu luôn xem anh ấy là kẻ thù không đội trời chung sao?”

Trình Chước chỉ biết Khương Sùng là kẻ thù không đội trời chung của tôi nhưng không hề biết chuyện chúng tôi còn là thanh mai trúc mã.

Tôi chẳng nói gì, ngẩn ra hồi lâu rồi mới đáp lại:

“Là kẻ thù không đội trời chung, nhưng cũng là… thanh mai trúc mã.”

Ở bên cạnh Khương Sùng quả thật sau này sẽ có nhiều rắc rối, nhưng từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ xem anh ấy là một rắc rối.

Cho dù Khương Sùng có không nghe được đi chăng nữa thì cứ đeo máy trợ thính lên là được, chẳng sao cả.

Anh ấy cũng sẽ không trở thành gánh nặng của tôi.

Thấy tôi kiên định như thế, Trình Chước tặc lưỡi rồi lại hỏi:

“Mà này, nhân tiện, người kia nhà cậu thật sự giống như cậu nói, “có tiếng mà không có miếng” à?”

“Nếu thật sự như vậy, cậu còn kết hôn cái gì nữa? Như thế… chẳng phải giống một bà goá hay sao?”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng:

“Không… không phải…”

Vừa định giúp Khương Sùng thanh minh một chút, lại chẳng ngờ tôi lại trông thấy sắc mặt Trình Chước thay đổi.

Tim tôi vô thức run lên.

Không phải chứ, chẳng lẽ lại là Khương Sùng đến?

Quả nhiên, Khương Sùng thật sự đang đứng sau lưng tôi.

Nhưng không giống lần trước, anh ấy trông thấy tôi liền cười, vô cùng tự nhiên bước đến nắm lấy tay tôi.

Sau đó, anh ấy đẩy một tấm thiệp đỏ tươi về phía Tình Chước.

Anh ấy đưa ngón tay lên ra hiệu, tôi nhỏ giọng giải thích:

“Đây là thiệp cưới của bọn mình, Khương Sùng tự thiết kế đấy.”

Phải nói Khương Sùng thật sự rất khéo tay, thiệp cưới được làm vô cùng đẹp mắt.

Trình Chước nhìn tấm thiệp, cảm thấy có hơi xấu hổ.

17.

Trước đám cưới mấy hôm, Khương Sùng chuyển đến sống cùng tôi.

Vừa mở cửa nhà tắm, chàng trai thân hình rắn chắc không mảnh vải che chắn đã ẩn hiện trong làn hơi nước.

Những giọt nước từ trên tóc chảy xuống, lướt qua bờ vai rộng, eo hẹp, hông cong…

Sau đó, “tí tách…” rơi xuống tim tôi.

Tôi khẽ nuốt nước miếng, cảm giác mắt mình có thể tuỳ thích lướt qua lướt lại như này quả thật rất tốt.

Hài lòng nhìn ngắm một hồi nhưng Khương Sùng vẫn chưa thèm chú ý gì đến tôi.

Thực sự không kiềm chế được đôi bàn tay của mình nữa rồi, tôi lén lút chạm lên cơ bụng của anh ấy.

Làn da ấm áp dưới đầu ngón tay như khẽ run lên, nóng rực.

Tôi liếc thấy vành tai Khương Sùng đỏ lên.

Anh ấy vẫn chưa xoay người lại, nhưng anh ấy biết chắc chắn là tôi.

Tôi cố ý nhón chân, hôn lên bên tai anh ấy.

Nhưng hình như anh ấy bỗng bị thứ gì đó k1ch thích, đột nhiên xoay người, khoá chặt cổ tay tôi, trong mắt hiện lên sự rung động mạnh mẽ.

“Đừng chạm vào!”

Những ngón tay của anh ấy ra lệnh vừa nhanh vừa dứt khoát.

Lúc phản ứng lại được, anh ấy lập tức buông tay tôi ra, không ngừng xin lỗi.

“Tri Ý, xin lỗi, anh không cố ý.”

“Xin lỗi, tha thứ cho anh.”

Hình như Khương Sùng rơi vào trạng thái vô cùng hoảng loạn, cứ liên tục xin lỗi tôi.

Trái tim tôi bỗng chốc như bị một tấm lưới lớn bao chặt lấy, siết đến độ khiến tôi nghẹt thở, không thể hô hấp bình thường được nữa.

Tôi ôm chặt lấy Khương Sùng.

“Anh không làm gì sai cả.”

“Khương Sùng, anh không sai.”

Qua một lúc lâu, Khương Sùng mới bình tĩnh lại được.

Anh ấy khẽ cúi người, nịnh nọt hôn lên mắt tôi.

“Tri Ý, đừng chạm vào tai anh.”

18.

Mặc dù chuyện sống chung không giống lắm so với tưởng tượng nhưng Khương Sùng rất cẩn thận, tỉ mỉ, việc gì cũng chẳng đến tay tôi.

Từ việc lớn như địa điểm tổ chức hôn lễ, đến việc nhỏ như chi tiết bữa tiệc, anh ấy đều sắp xếp thật rõ ràng.

Với chuyện kết hôn, yêu cầu của anh ấy là phải thật hoàn hảo, tới mức có hơi cố chấp.

Sau khi sắp xếp xong lịch trình hôn lễ, tôi và Khương Sùng cùng đến cửa tiệm áo cưới.

Trong cửa tiệm có rất nhiều bộ váy cưới xinh đẹp, Khương Sùng lựa chọn rất rất lâu, cuối cùng chọn ra một trong những chiếc sang trọng nhất.

Lúc tôi bước ra khỏi phòng thử đồ, Khương Sùng nhìn tôi chăm chú, nhìn thật lâu, trong đôi mắt xinh đẹp của anh ấy không thể che giấu niềm vui.

Người quản lý cũng không nhịn được, lên tiếng khen:

“Chị nhà mặc bộ này lên thật sự rất đẹp.”

Tôi đứng trước mặt Khương Sùng xoay thử một vòng rồi hỏi anh ấy:

“Đẹp không?”

Anh ấy chậm chạp gật đầu, nước mắt bỗng bất ngờ rơi xuống, từng giọt từng giọt lăn dài:

“Tri Ý của anh là người xinh đẹp nhất.”

Tôi bước đến lau đi những giọt nước mắt kia, không nhịn được mà bật cười:

“Đồ ngốc, anh khóc cái gì?”

Anh ấy chỉ lắc lắc đầu, dùng những ngón tay mảnh khảnh biểu đạt sự vui mừng của chính mình.

“Anh rất vui, vì anh không đánh mất khả năng nhìn thấy em.”

19.

Trước hôn lễ một ngày, mẹ Khương Sùng bỗng hẹn tôi đến nhà anh ấy, còn đặc biệt dặn dò tôi đừng nói cho Khương Sùng hay.

Tôi rất tò mò, không nói với Khương Sùng tí gì, chạy đến nhà họ Khương:

Hai nhà chúng tôi vốn thân thiết từ lâu, mẹ Khương Sùng rất thích tôi, mặc dù những năm gần đây tôi và Khương Sùng có hơi xa cách nhưng dì ấy vẫn xem tôi như con gái ruột của mình mà yêu thương.

Dì ấy kéo tôi vào phòng của Khương Sùng.

Tôi kinh ngạc phát hiện bên trong phòng có một cái tủ đựng đồ rất lớn, bên trong bày đầy những món quà to có, nhỏ có.

Tự mình xem một lúc, lại nhận ra trên mỗi chiếc hộp đều có nhãn dán và thời gian.

“Quà của Tri Ý.”

Tôi đọc lên thành tiếng, lúc này mới bỗng nhớ lại, bên trong tủ này đều là quà mà tôi từng tặng cho Khương Sùng.

Thậm chí còn có cả những món quà mà tôi ác ý tặng cho anh ấy suốt nhiều năm qua.

Mẹ Khương Sùng đi đến cạnh tôi, nhìn vào trong chiếc tủ kính, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng.

“Những thứ này đều do A Sùng tự tay sắp xếp đấy.”

“Mỗi một món đồ con tặng cho nó từ lúc nhỏ đến giờ, nó đều giữ gìn rất cẩn thận.”

Nói đến đây, trong mắt mẹ Khương Sùng toàn là sự áy náy.

“Tất cả đều tại chúng ta, từ khi A Sùng gặp chuyện, tính cách của nó bỗng trở nên trầm lặng như thế.”

“Nó bắt ép bản thân, tự nhốt mình trong thế giới của riêng nó, không muốn tiếp nhận bất kỳ điều tốt đẹp nào từ thế giới bên ngoài, đến cả con mà nó cũng bài xích.”

“Nhưng dì biết, thật ra trong lòng nó luôn có con.”

“Chỉ là nó chê bai bản thân mình không còn xứng với con nữa, thế nên mới hết lần này đến lần khác xa lánh con như vậy.”

“Bây giờ các con cũng sắp kết hôn rồi, nhưng nó vẫn là đứa ít nói, tất cả mọi cảm xúc đều giữ kín trong lòng.”

“Dì không muốn mối quan hệ của hai đứa vì bất cứ hiểu lầm nào mà xảy ra rạn nứt cả.”

Từng câu nói của mẹ Khương Sùng vang bên tai tôi.

Thật ra tôi cũng biết, Khương Sùng không hiểu cách biểu lộ cảm xúc, cũng không hiểu cách làm thế nào thể hiện tình yêu.

Hết lần này đến lần khác anh ấy đẩy tôi ra cũng chỉ vì muốn che đậy sự mặc cảm, tự ti về khuyết tật của chính mình.

Nhưng yêu một ai đó, chính là sẽ yêu lấy tất cả của người ấy.

Tôi nắm chặt lấy tay mẹ Khương Sùng:

“Dì à, từ trước đến giờ con chưa từng chê bai gì Khương Sùng cả.”

“Thế nên… con sẽ mãi ở cạnh anh ấy, không bao giờ rời xa.”

20.

Ngày cưới, Khương Sùng lo lắng đi tới đi lui mãi trong phòng.

Theo tín hiệu của tôi, anh ấy mới miễn cưỡng ngồi lại về chỗ cũ, nhưng mồ hôi trên tay cứ đổ, lau mãi không hết.

Lúc chuẩn bị bước vào lễ đường, Khương Sùng bỗng đứng chắn trước mặt tôi, gỡ máy trợ thính xuống.

Anh ấy nói:

“Tri Ý, anh không muốn để người khác chú ý đến tàn tật của chú rể là anh.”

Trong ánh mắt của anh ấy hiện lên toàn là sự lo lắng và tự ti, giống như chỉ có thể gỡ máy trợ thính xuống thì anh ấy mới có thể đứng cạnh tôi.

Tôi không phản đối, chỉ giúp anh ấy cất máy trợ thính đi.

“Không sao, có em ở bên cạnh anh.”

“Em sẽ là đôi tai của anh.”

Lúc ca khúc hôn lễ bắt đầu vang lên, tôi nắm lấy tay Khương Sùng, theo cánh cửa đang dần được mở ra, tiến vào lễ đường.

Quan khách dự tiệc vỗ tay không ngớt trong tiếng nhạc du dương.

Nhưng tất cả những thứ đó, Khương Sùng đều không nghe thấy.

Trong thế giới tĩnh lặng của riêng mình, thứ anh ấy cảm nhận được chỉ có mỗi nhiệt độ cơ thể của tôi.

Nhưng không sao cả, tôi nghe thấy.

Hai chúng tôi tay đan vào nhau, từng bước từng bước tiến lên sân khấu.

Dưới ánh nhìn của tất cả quan khách, chúng tôi lập lời thề:

“Anh Khương Sùng, anh có đồng ý cưới cô Hứa Tri Ý làm vợ, một lòng một dạ với cô ấy, không để cô ấy chịu bất kỳ ấm ức nào, không bỏ rơi cô ấy, để cô ấy mãi mãi sống trong vui vẻ, hạnh phúc hay không?”

Tôi ở bên làm thủ ngữ, từng câu từng chữ rất trang trọng, rất chậm rãi.

Đôi mắt Khương Sùng đã đỏ hoe, đưa tay lên:

“Tôi đồng ý.”

Thanh âm khàn khàn của anh ấy phối hợp cùng thủ ngữ, trong nháy mắt, tiếng vỗ tay vang lên giòn giã.

Trong những tiếng vỗ tay, tôi nhón chân hôn anh ấy.

21.

Đêm tân hôn, Khương Sùng bỗng trở nên ngượng ngùng và nhạy cảm hơn trước rất nhiều.

Anh ấy th ở dốc, gấp gáp nắm lấy tay tôi, nhìn tôi lắc đầu thật đáng thương.

Tôi không nghe, tiếp tục hôn lên mắt, lên sống mũi, lên môi, thậm chí lên cả tai anh ấy.

Anh ấy vô thức muốn trốn tránh, lại bị tôi sống chế𝘵 đ è xuống dưới.

Tôi khẽ hôn lên vành tai của Khương Sùng, lặp đi lặp lại một câu nói.

“Khuyết điểm sẽ không bao giờ trở thành lí do mà em không yêu anh.”

“Em yêu tất cả thuộc về anh, ngay cả khuyết điểm kia cũng thế.”

“Khương Sùng! Anh xứng đáng có được tình yêu này của em.”

Khương Sùng run run rơi nước mắt, dưới áp lực của tôi, anh ấy cũng không ngừng lặp lại:

“Anh… xứng đáng được… Tri Ý…yêu thương.”

“Anh… xứng đáng được… Tri Ý…yêu thương.”

“Anh… xứng… đáng…”

Giữa những âm tiết phát ra khó khăn, ngắt quãng, Khương Sùng bỗng ngồi dậy, vòng tay ôm lấy tôi, lúng túng đặt nụ hôn lên môi tôi.

“Tri Ý… anh… yêu em.”

Rất yêu, rất yêu em.
Bình Luận (0)
Comment