Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Chương 1

Đài Bắc

Mưa to tầm tã không ngớt, ban đêm trên đường lạnh lẽo chỉ có mấy chiếc xe đi lại

Nhưng tại "Cao ốc Babel", diện tích 500 bình (đơn vị đo diện tích của Nhật Bản, một bình 坪 bằng 3, 3579 thước vuông) bên trong quảng trường "Ken¬zo’d" đang chật ních người, toàn bộ đều là những nhân vật tai to mặt lớn sáng chói nhất của Đài Bắc.

Tọa lạc ở phía đông, "Cao ốc Babel" kể từ sau khi hoàn thành, đã hấp dẫn rất nhiều công ty lớn trên toàn Đài Loan tụ tập về đây cạnh tranh. Bọn họ đều hy vọng vùng đất "Thế giới mới"danh tiếng này mang đến nhiều cơ hội làm ăn và mong muốn có được một vị trí trong cao ốc này

Cao ốc "Babel" là dựa theo tòa tháp nổi tiếng Babylon xưa "Tháp Thông Thiên Babel" mà đặt tên, đồng thời thể hiện hùng tâm tráng chí muốn xưng bá của kiến trúc sư bậc nhất thế giới.

Hôm nay, là một ngày lễ lớn.

Tất cả đều có khát vọng tiến vào làm chủ “Babel”, và tối nay " Tập đoàn Đại Dương " cử hành "Đêm hội liên hoan chiêu đãi chủ các công ty và cửa hàng tư nhân", tiện thể cũng để gặp mặt tổng giám đốc của “Tập đoàn Đại Dương” .

Trong lòng mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, nhưng ngoài mặt đều giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ làm giống như tới tham dự một bữa party.

Thật ra thì ai cũng biết, đối với họ, công ty của mình mà có thể tiến vào"Babel", là có thể nắm giữ nhịp đập của kinh tế thế giới.

Gần tối các đài truyền thông đã đem tất cả SNG (không hiểu là gì hết, ai biết xin chỉ giúp. Thank) lái xe đến cửa “Babel”, chuẩn bị chụp hình của tất cả các trùm công ty ở Đài Loan.

Quan trọng hơn nữa là, qua nhân vật quan trọng của “Tập đoàn Đại Dương’’ nắm bắt được ra mục tiêu, nguyên tắc, cùng phương hướng cạnh tranh. Điều này có thể ảnh hưởng đến nền tài chính năm sau, thậm chí thị trường chứng khoán trong nước cũng sẽ có ảnh hưởng đi lên.

Mà trang phục của các nhân vật, cũng là một đề tài nổi bật. Trang phục của bọn họ có thể ảnh hưởng đến khuynh hướng thời trang năm tới.

Cho nên buổi liên hoan này chẳng những chỉ là chuyện lớn của giới kinh tế mà còn là chuyện của giới giải trí và giới truyền thông, các giới không khỏi nghển cổ mong ngóng.

"Hiện tại, chúng tôi vô cùng vinh hạnh được phỏng vấn Chủ tịch Cao Tứ Thành của tập đoàn Thống Hiệp. Tối nay, Chủ tịch Cao là người đầu tiên đến hội trường, có thể thấy được tham vọng chiếm giữ “Babel” của ngài lớn thế nào. Chúng tôi xin hỏi chủ tịch Cao một chút, xin hỏi ngài cùng tổng giám đốc tập đoàn Đại Dương, Mục Thiên Dương tiên sinh đã từng gặp nhau chưa? Ngài có biết anh ta đối với các phe muốn được vào Cao ốc Babel có thái độ cùng lập trường như thế nào? Còn nữa, ngài cho là sau khi tiến vào chiếm giữ Babel, đối với tương lai phát triển của tập đoàn Thống Hiệp, có sức ảnh hưởng gì lớn?"

Gương mặt thanh tú của nữ ký giả trẻ tuổi giành được thời cơ, thuận lợi phỏng vấn vị khách quý đầu tiên của tối nay.

"Khụ!" Cao Tứ Thành hắng giọng.

Thân là chủ tịch tập đoàn Thống Hiệp, đối với mỗi một câu hỏi ông đều vô cùng cẩn thận.

"Đầu tiên, tôi rất vinh hạnh được mời tham dự buổi lễ long trọng hôm nay. Về tương lai, tập đoàn Thống Hiệp chúng tôi nhất định đem hết khả năng để giành được dự án này, nhưng tuyệt đối không quá gò ép sức mình. Quan trọng nhất là, tối hôm nay có thể cùng bạn tốt khắp nơi tụ hội, trao đổi ý kiến, đây là điều làm tôi cao hứng vô cùng, dĩ nhiên, cũng muốn cảm tạ chủ nhân tập đoàn Đại Dương ."

"Vô cùng cảm tạ ngài đã tiếp nhận phỏng vấn!" Nữ ký giả trẻ tuổi cười, vì có thể đứng cạnh chủ tịch tập đoàn Thống Hiệp - Cao Tứ Thành mà vô cùng vui vẻ.

Mà Cao Tứ Thành cũng tương đối đắc ý, bởi vì ai cũng biết, tập đoàn Đại Dương là công ty trong nước kiếm nhiều lợi nhuận nhất. Chính vì vậy, một khi những công ty này được đứng trong danh sách quý của tập đoàn Đại Dương thì hôm sau cổ phiếu của công ty sẽ tăng mạnh.

Đối với cuộc liên hoan lần này, danh sách khách mời của tập đoàn Đại Dương đều được lựa chọn hết sức thận trọng.

Cho nên người có thể tham dự cuộc hội họp lớn như vậy đều thấy vinh hạnh.

Đồng thời, trong căn nhà nhỏ nào đó ở đầu kia Đài Bắc, lại có một quang cảnh khác --

Là một cô gái từ vùng nông thôn phía Nam lên thành phố mà nói, bữa tiệc long trọng xa hoa đó với cô không liên quan. Cô vừa không biết vừa không cảm thấy hứng thú.

Đối với Doãn Thần Lam mà nói, vào buổi chiều tối này thì chuyện tốt đẹp nhất chính là chuẩn bị bữa cơm tối cho bạn trai ăn, tin tức hình ảnh đưa trên TV cô không quan tâm đến.

Vì vậy, cô vừa chuẩn bị bữa tối, vừa bật TV coi tin tức, làm cho cả căn phòng ồn ào hơn một chút mà thôi.

Cô từ phòng bếp tới phòng khách đi đi lại lại, tin tức có thể hấp dẫn cô chỉ có hai loại, một loại là tai nạn xe cộ, một loại là giết người.

Tuy là cô gái trẻ tuổi, nhưng Doãn Thần Lam đối với xã hội thượng lưu phồn hoa không cảm thấy hứng thú, cũng không có cách nào hiểu.

Bởi vì mục tiêu cuộc sống của cô chính là công việc, cố gắng giữ quan hệ tốt với khách hàng, giữ liên lạc. Sau đó là yêu đương, chuẩn bị kết hôn, sinh một vài đứa bé. Mỗi ngày, đến gần tối thì nấu cơm cho chồng con.

Chính vì tính cách đơn thuần như vậy của Doãn Thần Lam, cho nên bạn trai thân thiết với cô thực sự không nhiều lắm.

Người đàn ông đang sống cùng cô mỗi ngày trung bình từ năm giờ trở nên, cô chỉ biết là anh làm công việc bình thường, chứ không biết thân phận thật của người đàn ông này, càng sẽ không nghĩ đến, người bạn trai thân thiết này của cô tối nay sẽ xuất hiện trên TV…..

Vì vậy, sau ba giờ đồng hồ, trên TV tiếp sóng tình hình thực tế của cuộc liên hoan trong cao ốc thì Doãn Thần Lam – cô gái nông thôn nhìn TV chỉ có một phản ứng duy nhất đó là…….

"Người này là ai? Anh ta đang nói gì? Tại sao ống kính cứ ngắm vào anh ta, nghe anh ta nói nhảm?" Cô nhìn đồng hồ đeo tay, rồi tự lẩm bẩm: "Giai Thành thật kỳ quái. Tại sao lại tắt máy lúc này. Điện thoại cũng không gọi được? ( Edit bởi DDLQĐ). Hiện tại không phải là thời gian làm thêm giờ ? Đã qua mấy giờ rồi, chẳng lẽ đang họp? Giai Thành thật là khổ cực!"

Một mình đứng trước màn hình TV ăn cơm, sau đó cô nghĩ, Giai Thành bây giờ nhất định còn chưa ăn cơm?

Cô sao lại ích kỷ như vậy, ở nhà ăn thỏa thuê một mình hay sao? Không được, cô nên mang cơm đến cho anh mới đúng.

Cứ vậy đi! Như vậy mới hoàn thành trách nhiệm làm một người bạn gái.

Do đó cô lập tức từ trên sàn nhà nhảy dựng lên, xoay người vọt tới phòng bếp.

Vừa lúc đó, nữ ký giả trên TV lại tìm kiếm con mồi thứ hai...

Mặc dù địa vị trên thương trường không giống Cao Tứ Thành, không có phân lượng lớn như vậy, nhưng lại là người đứng đầu các trang giải trí.

Hắn chính là người trẻ tuổi của Đại Lai Vận Thông, là một hoàng kim quý tộc mới có chút danh tiếng, Cô Giai Thành.

"Hiện tại, chúng tôi đang phỏng vấn người đàn ông hoàng kim độc thân mới được giới thượng lưu chào đón nhất - Cô Giai Thành tiên sinh. Hôm nay anh là đại biểu của Đại Lai Vận Thông đến dự.

"Cô tiên sinh, xin chào ngài. Ngài hôm nay ngài là đại biểu quý công ty cùng với lệnh tôn tới tranh thủ thời cơ gia nhập vào BaBel phải không? Như vậy hôm nay ngài mang trọng trách rất lớn?"

Cô Giai Thành một thân Armani, cao 185 cm, thể trọng 70 kg, cao lớn, anh tuấn, có đủ điều kiện để tiến vào nền điện ảnh nước nhà. Mặc dù sự nghiệp Cô gia bọn họ không lớn bằng tập đoàn Thống Nhất, nhưng mà dựa vào các scaldan của Cô Giai Thân cũng đủ để chiếm hết các trang báo giải trí.

"À...!" hắn với tư thái tiêu sái của cậu ấm nói: "Tôi chỉ theo bạn gái tới tham gia party, những chuyện lớn đó, tôi nghĩ họ đi xử lý tốt hơn!"

" Bạn gái ngài. . . . . ."

Lúc này nữ ký giả xinh đẹp mới chú ý tới nữ chính một bên, kêu lên một tiếng: "A! Là Michel tiểu thư! Thất lễ! Thất lễ! Thưa các khán giả, vừa rồi Cô Giai Thành tiên sinh, đã rộng rãi nói cho chúng ta biết đối tượng mà ngài đang kết giao, chính là thiên kim của Tam Hợp thực nghiệp! Thật là một tin sốt dẻo! Michel tiểu thư! Michel tiểu thư, hôm nay chị là đại biểu của Tam Hợp thực nghiệp sao?"

"Tất nhiên không phải! " đôi tay Michel như con rắn cuốn lấy Cô Giai Thành: "Bạn trai tôi nói, hôm nay tôi cùng anh ấy tới party chơi. Về phần ba tôi. . . . . . Tôi cũng không biết!”

Phỏng vấn xong, ống kính lại tiếp tục chuyển sang thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Vĩnh Tục Kiện là nữ cường nhân xinh đẹp nhất Đài Loan, Cung Lệ Hoa

Lúc này, Doãn Thần Lam đang bưng hộp cơm tiện lợi từ trong phòng bếp đi ra, mắt liếc về phía TV.

"Cung Lệ Hoa. . . . . . Người nào? Không biết."

Cô lại gọi cho Cô Giai Thành một cuộc điện thoại, vẫn trạng thái tắt máy

"Thật đáng thương, vẫn phải làm thêm giờ, chậc chậc. . . . . ."

Cô nhìn mình trong gương rồi quyết định ra ngoài trước, ăn mặc lịch sự rồi đi.

Cô đem mái tóc dài xõa tán loạn cột thành đuôi ngựa, mặc thêm bộ âu phục viền phấn hồng mà Cô Giai Thành cho là thích hợp nhất với cô.

Cô nhìn mình trong gương, hai mắt thật to, sống mũi xinh xắn, đôi môi nhỏ bé xinh xinh, mặt nhỏ nhắn. So với các cô gái bình thường vóc dáng nhỏ hơn một chút, nhìn thế nào cũng thấy không giống hai mươi ba tuổi.

Mà Cô Giai Thành thích cô vì khuôn mặt Hello Kitty ngây thơ và vóc người nhỏ nhắn.

Nghĩ đến Cô Giai Thành, khuôn mặt cô lại hiện lên nụ cười muôn thuở của cô gái đang yêu, sau đó đứng trước màn hình TV cười ngây ngô.

Mà cùng lúc, màn ảnh TV, cũng xuất hiện nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy nhất toàn Đài Loan -- Mục Thiên Dương.

Anh là nhân vật số một mà mọi người mong chờ nhất tối nay, cũng là tổng giám đốc tập đoàn Đại Dương.

Tập đoàn Đại Dương là do cha Mục Thiên Dương, Mục Thần Phong sáng lập từ một công ty chứng khoán đi lên. Năm Mục Thiên Dương hai mươi lăm tuổi, Mục Thần Phong qua đời, sau đó Mục Thiên Dương bắt đầu phát triển phạm vi thế lực ra nước ngoài.

Mười năm sau, thành công huy hoàng, anh đã làm Đại Dương vốn chỉ là một công ty chứng khoán đã mở rộng phạm vi đến tất cả lĩnh vực thương mại, trở thành tập đoàn Đại Dương.

"Cao ốc Babel" chính là kiến trúc đầu tiên mà Mục Thiên Dương khuếch trương sự nghiệp đến lĩnh vực kiến trúc.

Anh là một thương nhân có nhiều dã tâm.

Anh luôn luôn nói, không muốn kiếm lợi từ những thứ nhỏ nhặt, muốn thì phải là nhiều nhất, muốn làm gì thì phải làm lớn nhất.

Mục Thiên Dương là một người đàn ông kiêu ngạo. Anh không kiêng kỵ người khác nói anh quá kiêu ngạo. Ngược lại còn thường thường nói, trừ anh ra, không có người nào có thể xứng với hai chữ "Kiêu ngạo" này.

Anh cũng không sợ người khác nói anh lãnh khốc, không nể mặt. Bởi vì anh cho là, làm ăn mà nể người là bởi vì lo lắng mình sẽ có ngày thất bại. Mà anh tuyệt đối sẽ không thất bại, cho nên anh không nể mặt ai.

Mục Thiên Dương có một phần tư huyết thống Italy, ông ngoại anh là người Italy, cho nên anh mới có dáng người phương Tây rõ ràng, đặc biệt là sống mũi cao, hoàn toàn là phiên bản của ông ngoại anh. Hơn nữa gương mặt nam tính, mày rậm, có tìm kiếm khắp Tạp chí Thời trang, cũng tìm không ra một người có tướng mạo hoàn mỹ như anh.

Đếm không hết các cô gái từng cố gắng tiếp cận Mục Thiên Dương, tiếc rằng Mục Thiên Dương cứng mềm đều không chịu.

Những cô gái từng tiếp xúc qua Mục Thiên Dương kia, về sau cũng từng bước từng bước biến mất trong giới thượng lưu.

Bởi vì Mục Thiên Dương cho rằng những cô gái này sớm muộn gì cũng gieo họa. Tuy rằng không nhất định có thể thành cái gì, nhưng mà chơi với những kẻ diễn xiếc thật sự rất đáng ghét.

Mà hôm nay, có thể nói là ngày quan trọng trong cuộc sống của Mục Thiên Dương.

Nhìn các trùm công ty ở Đài Loan rối rít tiến vào, như một kiểu hành hương lớn vào "Cao ốc Babel" - thành công đầu tiên trong lĩnh vực kiến trúc, trong lòng anh không khỏi đắc ý.

Tối nay, không chỉ là một buổi tiệc bình thường, mà chính là lễ chính thức tuyên cáo thời đại của tập đoàn Đại Dương đã tới.

Bốp!

Cái tát vang lên trong buổi tối thanh tĩnh nghe có vẻ cực kỳ rõ ràng.

Đánh chết Doãn Thần Lam cũng không tin tưởng chuyện này nữa. Cái gì mà "Sau khi Vương tử cùng công chúa ở chung một chỗ, có thể có những ngày hạnh phúc vui vẻ!"

Đó chính xác là mộng tưởng xa vời!

Bằng không, cô Doãn Thần Lam sao lại đen đủi như vậy, liên tục kết giao với tám bạn trai, nhưng đều có kết quả cuối cùng, nhất định không hạnh phúc vui vẻ -- bị vứt bỏ!

Hơn nữa vấn đề đều giống nhau như đúc, đều là do người thứ ba tham gia!

Tối nay, Cô Giai Thành theo thường lệ nói phải làm thêm giờ, không cách nào cùng Doãn Thần Lam ăn bữa ăn tối.

Doãn Thần Lam nhất thời cao hứng, cảm thấy Cô Giai Thành thật sự quá cực khổ.Mặc dù lần trước đưa cơm phí công, nhưng cô vẫn là làm một phần sandwich cá, chạy như bay đến công ty Cô Giai Thành, muốn cho anh một sự bất ngờ

Nhưng mà cô không ngờ tới, trên đường lên đến công ty, giữa rừng người, trong một hành lang vắng, lại nhìn thấy Cô Giai Thành. . . . . . cùng với cô gái bên cạnh anh ăn mặc như chim Khổng Tước, chính là bạn gái anh đã giới thiệu trên TV.

Người cô ngây ngốc ngốc tại chỗ, mắt thẳng tắp nhìn bọn họ đi về phía cô.

Mà Cô Giai Thành chỉ lo cùng bạn gái nói chuyện, ngay cả cô gần ngay trước mắt cũng không nhìn thấy.

Doãn Thần Lam đứng ngớ ngẩn tại chỗ, gọi anh ta lại: "Giai Thành, em mang bữa tối cho anh này!"

Đúng vậy, mãi cho đến lúc này, Doãn Thần Lam cũng không nghĩ đến cảnh tượng trước này hiển hiện rõ ràng hai chữ "Phản bội".

Bởi vì cô tin tưởng rằng, kể từ lần trước Cô Giai Thành thề nguyền nói rằng sẽ chuyên tâm yêu cô, không có khả năng ở bên ngoài mèo mả gà đồng.

Cô Giai Thành đầu tiên là sửng sốt, còn không kịp phản ứng, bạn gái bên cạnh liền tiến lên ngăn ở trước mặt Cô Giai Thành, hai tay khoanh trước ngực, cao ngạo lên giọng với Doãn Thần Lam: "Cô là ai? !"

"Tôi là bạn gái của anh ấy!" Doãn Thần Lam ngây ngốc, nghiêm túc trả lời cô ta.

Không nghĩ tới, sau khi cô nói những lời này, lập tức đổi lấy một cái tát của cô gái kia.

"Tôi mới là bạn gái của anh ấy!" Cô gái kia phách lối nói.

Cảm giác đau đớn từ từ xuất hiện, từ mắt, đến đầu, đến tâm. . . . . .

Bưng lấy mặt, dấu tay đỏ trên má nóng bừng nổi bật trên sắc mặt tái nhợt của Doãn Thần Lam tạo thành sự đối lập mãnh liệt. Cô không thể tin nhìn đôi nam nữ trước mắt...

Một là người cô quen thuộc Cô Giai Thành, mà kia là, cô gái đang lấy tư thái giương nanh múa vuốt cùng phách lối, biểu thị thắng lợi công khai.

Hỏi, nếu như trong tám lần yêu đương này cô học được cái gì?! Học được kinh nghiệm. Cô rất rõ ràng, cô gái trước mắt này, mặc dù lớn lên đẹp hay xấu xí, lúc bị cô phát hiện, chính xác thì sắc mặt này - cá tính hung dữ, mà còn kiêu ngạo xa xa cao hơn so với cô là bạn gái chính hiệu.

"Giai Thành, sao anh lại đối với em như vậy?" Mặc dù chuyện như thế này đã từng trải qua bảy lần, nhưng Doãn Thần Lam vẫn có cảm giác như cũ, giống như sấm sét giữa trời quang.

Cô chớp chớp mắt chua xót, nén nước mắt, hi vọng tất cả đây là mộng.

Bởi vì thực tế hiện thực quá tàn khốc .

Cô Giai Thành lúc mới bắt đầu theo đuổi cô, chẳng những tự mình mở cửa xe Limousine đưa đón cô, chăm sóc cô ngày ba bữa cơm cộng thêm bữa đêm, hơn nữa mỗi ngày đều bắt cô ăn bữa tối đắt tiền, để cô ăn "Vô hạn lượng, ăn tới no". Trong ba tháng ngắn ngủi quen nhau, cô tăng từ bốn mươi ba kg lên tới bốn mươi tám kg, như heo. Để cô cho rằng cuộc đời mình đã định là hắn, chờ đợi để trở thành vợ hiền của hắn. Sau đó kết hôn, sinh con, mỗi ngày hai mươi tư giờ đều tiếp nhận yêu thương của hắn là được.

Hắn làm tất cả đó, chẳng lẽ lại không thật lòng thành ý cùng cô kết giao sao? Niềm tin mà cô dành cho hắn là sai lầm sao?

Tại sao cô phải "nhẫn", chịu đựng tất cả? Vốn cô cho là Cô Giai Thành chẳng qua bởi vì đẹp trai quá, mới không ngừng có một ít hoa hoa cỏ cỏ theo đến, thật ra thì đều không phải là lỗi của Cô Giai Thành.

Mỗi lần cô đều tin tưởng lời nói của Cô Giai Thành.

"Những cô gái đó chỉ là một bên tình nguyện, trên thực tế, ngay cả cơm anh cũng không cùng các cô ấy ăn. Hơn nữa, họ đều là ham tiền của anh. Cô gia giàu có. Thần Lam, họ không giống em, họ với em không giống nhau! Em là yêu anh thật lòng, mà anh cũng thật lòng yêu em. Vì vậy em ngàn vạn lần không được hiểu lầm chân tình của anh!”

Chẳng lẽ lời này nghe không giống thật? Chẳng lẽ cô tin vào đó thì cô ngu xuẩn đáng đời?

Chẳng lẽ chân tướng giống như lời bạn tốt của cô, Lô Giai Giai. Cô thật sự quá ngu ngốc rồi hả? !

"Thần Lam, anh. . . . . !"

Cô Giai Thành thật ra cũng không ngờ động tác của bạn gái bên cạnh lại đột ngột như vậy, nhất thời cũng ngẩn người tại đó, không biết nên phản ứng gì.

Cô gái trước mặt hắn lại nóng tính như vậy. Hắn vạn lần không ngờ, dưới tình huống này, cô lại dùng cái phương pháp cực đoan này để biểu thị công khai quyền sở hữu của mình.

Đàn bà, quả nhiên không phải đàn ông suy nghĩ đơn giản là có thể nhìn thấy và nắm bắt được

Mà so sánh với sự khiếp sợ và không biết làm sao của Cô Giai Thành, tóc vàng bên cạnh hắn - Michel ưu tú thì "Hào phóng" hơn nhiều.

Cô nâng cánh tay Cô Giai Thành lên, và dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Doãn Thần Lam: "Giai Thành hiện là người yêu của tôi, cho nên xin cô không nên trở lại quấy rầy hắn. Nếu cô đòi tiền chia tay tôi có thể cho cô. Nhưng mà tốt nhất nên thức thời một chút, nên nắm rõ giá trị của mình, đừng có hét giá với tôi!"

Cô ta vừa nói vừa từ trong túi xách da dê màu trắng sang trọng hiệu Chanel khoác trên váy dạ hội, lấy ra một tờ chi phiếu trắng.

Động tác này, làm Cô Giai Thành nhìn cũng kinh ngạc không dứt. Michel này. . . . . . Cô gái này từ lúc nào thì biết hắn có một "Người yêu cũ", hơn nữa cũng đã chuẩn bị xong phải đem "Người yêu cũ" của hắn xử lý xong?

Hắn hít một hơi khí lạnh, trong lòng khẽ run. Lần này hắn đá trúng đá rồi sao? Lạy chúa! Tổ tiên phù hộ! Tổ tiên phù hộ!

Quấy rầy? Hét giá? Doãn Thần Lam nghe thấy mấy chữ đó, vừa sợ vừa tức.

Cô rõ ràng là bạn gái chính hiệu, cư nhiên lại để cho người ta cầm chi phiếu trắng đuổi đi? Biến cô thành kẻ thứ ba không đúng đắn hay sao?

Người con gái này. . . . . . Cô ta đã đoạt bạn trai của người ta còn phải vũ nhục người ta sao? ! Có tiền thì thế nào? Có tiền thì có thể khi dễ người sao? Doãn Thần Lam giận đến toàn thân phát run, chuyển ánh nhìn về phía Cô Giai Thành.

"Tôi đối với anh mà nói, là quấy rầy sao? Tôi phải nhận chi phiếu và bị đánh đuổi đi như cô gái lỗ mãng sao?"

"Không phải vậy. . . . . .!" Hắn vừa vội vàng muốn giải thích, vừa vội vàng chuyển hướng đi ngăn lại Michel: "Michel, em có thể hay không. . . . . .?"

Nhưng mà lời nói mới đến khóe miệng, trên cánh tay của hắn liền truyền tới sức xoắn đau đến nhăn mày, có miệng khó trả lời, không thể động đậy."Ok! Ok! lt’s up to you." ( up to you= tùy anh)

"Anh đã nói là anh yêu em ." Michel phát huy khí thế của cô nàng thiên kim đại tiểu thư, cả thân thể bám vào trên chân tay hắn, giẫm chân nũng nịu nói, không thuận theo."Nếu anh đã yêu em rồi, thì không thể cùng người yêu cũ nói chuyện nữa. Đáp ứng em. . . . . . Đáp ứng em nha!"

Cô Giai Thành mồ hôi lạnh như mưa rơi, chịu đựng Michel làm nũng, nhìn hai cô gái đứng trước mặt.

Đáng chết, lúc trước sao hắn lại chọc phải cái loại phiền toái này?

Hắn vốn cho là Michel cũng giống như những cô gái hám tiền khác mà thôi, vóc người cao gầy lại hấp dẫn, chỉ cần Cô Giai Thành hắn bỏ ra ít tiền lẻ, cùng với vài tiểu kế thì có thể theo đuổi và giải quyết được rồi.

Sau này hắn mới phát hiện, phụ thân của Michel là trùm bất động sản, sản nghiệp có khắp Đài Loan, còn có địa vị hết sức quan trọng, thế lực cao hơn Cô gia bọn hắn, không thể lừa gạt như vậy. So sánh gia thế với Michel, Cô gia bọn họ chỉ có thể coi là nhà nghèo.

Cô Giai Thành lâm vào tình trạng khó cả đôi đường, nếu lấy tính tình phong lưu của hắn, về sau ở dưới gấu quần của Michel, thì chắc chắn sẽ không có một ngày yên ổn trôi qua.

Michel cũng không giống như Doãn Thần Lam dễ lừa gạt như vậy, khoan dung như vậy.

Nhưng mà Doãn Thần Lam là cô gái nghèo nàn, diện mạo cũng không được xuất sắc như Michel. Muốn Cô Giai Thành hắn buông tha điều kiện tốt như Michel để cùng Doãn Thần Lam, vậy sao có thể? ! Hắn không bị điên !

Tốt nhất là tiếp tục bắt cá hai tay, làm cho Doãn Thần Lam "Hóa minh vì ám"( không rõ nghĩa, tạm sửa là biến từ minh bạch thành mờ ám) .

Cứ như vậy đi! Để trường hợp hôm nay cho qua đi, sau đó sẽ đi lấy lòng hai bên, tiếp tục hưởng thụ Tề Nhân Chi Phúc (Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp). Cuối cùng Cô Giai Thành đã tính toán vẹn cả đôi bên.

"Doãn Thần Lam, chúng ta lần sau bàn lại được không? Hôm nay mọi người đều giận giữ như vậy, nói không ra được kết quả." Hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Doãn Thần Lam, hi vọng cô có thể "Biết rõ đạo lý", nhanh kết thúc trò cười này.

"Không được! Cho qua sao được chứ!", hiển nhiên là lời của người đang chiếm ưu thế - Michel.

Đối với đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ Michel mà nói, chuyện không có đúng hoặc sai, chỉ có muốn hoặc không muốn. Dĩ nhiên, cô muốn giải quyết chuyện gì cũng không có đạo lý "Lần sau tiếp tục qua loa".

Còn Doãn Thần Lam lại trầm mặc không nói .

Đã bao lần, hắn đều dùng ánh mắt này cầu khẩn xin cô, để cô một lần lại một lần nhận hết lừa gạt cùng uất ức, mỗi lần mềm lòng thì kết quả chính là lần sau lại bắt đầu phản bội .

Không thể được, lần này lại "nhẫn". Không được, cô tự nói với mình phải kiên cường, lần này cô muốn lòng dạ ác độc một chút, bởi vì cái tát đó của Michel, đã thức tỉnh cô.

Vì vậy Doãn Thần Lam hít thở sâu xong, bờ môi nâng lên nụ cười lạnh, ngạo nghễ xoay người: "Chúng ta không có lần sau nữa!". Cô quyết định không muốn chịu đựng tất cả nữa! Đối với người đàn ông đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cô này, không có gì để nói nữa rồi.

"Doãn Thần Lam! Đừng như vậy. . . . . .!" Doãn Thần Lam thản nhiên rời đi khiến Cô Giai Thành sau phút sững sờ, hoảng hốt muốn đẩy cánh tay tuyết trắng dính như kẹo cao su trên tay mình ra để đuổi theo.

Nhưng mà, Michel lúc này đâu chịu thỏa hiệp? !

Cô càng thêm liều mạng bám lấy thân thể người đàn ông này, còn mở miệng uy hiếp: "Nếu như anh dám đuổi theo cô ta, em bảo đảm anh ở trong xã hội thượng lưu sẽ không còn chỗ đứng nữa. Em biết anh là một người rất đào hoa. Ngay từ lúc anh vừa bắt đầu theo đuổi em thì em đã biết rồi. Nhưng mà, không sao! Em- Michel có khả năng, cũng chắc chắn nắm giữ được. Em tin tưởng em có thể đánh bại được mọi cô gái xung quanh anh."

Cô Giai Thành nghe vậy, thân mình bỗng chốc cứng đờ, hai vai chán nản rủ xuống, chỉ có thể lấy ánh mắt nhìn theo bóng dáng của Doãn Thần Lam từ từ rời đi.

Cái gọi là đi đêm nhiều có ngày gặp ma, chính là nói Cô Giai Thành hắn đi. Lúc này hắn buồn bã đã không còn kịp rồi. Có lẽ là khi thật sự mất đi mới hiểu được phải quý trọng, Cô Giai Thành cảm thấy bất đắc dĩ cùng hối tiếc trong lòng, bắt đầu hồi tưởng từng cử chỉ dịu dàng, từng nụ cười và cái nhăn mày của Doãn Thần Lam.

Trước đây, cho dù hắn có đi xa đến đâu chăng nữa, chỉ cần hắn quay lại, cô đều ở đây.

Nhưng hôm nay, đã không còn. . . . . . không có.

Michel không đếm xỉa đến vẻ mặt u ám của Cô Giai Thành, hài lòng ôm lấy hắn, đi về phía chiếc xe thể thao SL dừng ở một bên: "Chúng mình đi thôi, em sẽ chứng minh cho anh thấy, sự lựa chọn của anh hôm nay là đúng!"

Loại ngữ khí chiếm giữ này giống như việc yêu thích chiếm giữ kim cương, khiến Cô Giai Thành lại một lần nữa phải rùng mình một cái.
Bình Luận (0)
Comment