Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 1

Chương 1 :
Nhân viên công tác đem giấy kết hôn đưa cho Sở Nghĩa khi cậu đang thất thần.
Cậu quả thực không kịp tiêu hóa hết những điều vừa xảy ra.
Cũng không có biện pháp nào để tiêu hóa việc cậu cùng Tần Dĩ Hằng đã trở thành vợ chồng hợp pháp.
" Sở tiên sinh " Bên cạnh có người lên tiếng nhắc nhở.
Tiếng nói rất trầm thấp, rất từ tính, đập vào tâm trí của cậu, làm đầu óc cậu ong lên một tiếng.
Sở Nghĩa lập tức hồi phục tinh thần, đưa tay nhận lấy giấy kết hôn. Rồi đối với nhân viên công tác nói một tiếng cảm ơn, sau đó quay đầu đem ánh mắt hướng về phía cà vạt của Tần Dĩ Hằng.
" Ầy..., cái kia "
Sở Nghĩa không dám nhìn thẳng vào Tần Dĩ Hằng, thậm chí vì vừa hồi phục tinh thần lại đột nhiên cảm thấy được áp lực từ Tần Dĩ Hằng, hoảng đến mức quên mình muốn nói gì.
Cậu đành phải căng da đầu nói chuyện : "Chúng ta kế tiếp nên làm gì ?"
Xác thực mà nói, đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt. Lần thứ nhất là vào một tháng trước, ở quán bar lớn nhất thành phố A.
Đại khái là vì cậu uống quá nhiều, ký ức chỉ còn chút mơ hồ, dù sao cậu chỉ nhớ là mình gặp một nam nhân rất đẹp trai. Như thế nào đó hai người liền tới khách sạn, sau đó như thế nào ấy bọn họ liền lăn đến trên giường. Ngày hôm sau tỉnh dậy, nam nhân kia không còn nữa, chỉ chừa một thân Sở Nghĩa đầy dấu vết, còn dưới đất đồ vật ngổn ngang.
Sở Nghĩa lúc ấy liền hoảng.
Tuy rằng cậu đi quán bar xác thật là có ý tưởng tìm cho mình một người, nhưng ai mà nghĩ đến nguyện vọng cứ như vậy liền được thực hiện.
Lần đầu tiên của cậu cứ thế mơ hồ cho đi.
Mặt mũi của đối phương ra sao cậu còn không thể nhớ nổi.
Ngày hôm qua cậu rốt cuộc đã làm gì ?
Liền như vậy, cậu ở trên giường lớn ngồi suy nghĩ suốt một tiếng đồng hồ. Hung hăng ở trong lòng tự biên tự diễn một tiếng đồng hồ, mới an ủi tốt bản thân mình.
Chút chuyện không có gì lớn.
Cậu cũng đã 26 tuổi, lần đầu tiên mất thì mất.
Có quan hệ gì.
Tuy rằng không nhớ nổi mặt đối phương, nhưng ở trong ấn tượng của cậu thì chính là nam nhân kia siêu siêu đẹp trai.
Hơn nữa......
Ngày hôm qua cậu, tựa hồ, hình như, phi thường, thoải mái.
Việc nhỏ, việc nhỏ.
Cậu vốn có ý định tới quán bar để quen biết một nam nhân, này thì ảnh hưởng gì.
Ok Ok.
Sở Nghĩa còn muốn đi làm, xong việc cũng vội vã thu nhập cho chính mình, rồi rời khỏi khách sạn.
Nam nhân kia đã thanh toán tiền phòng, cũng đã thanh toán một ít vật nhỏ trong phòng yêu cầu trả phí .
Ở phía trước quầy tiếp tân đứng trong một lát, đợi thông báo của tiếp tân đi kiểm tra phòng và một số vật, vài phút sau nói cho Sở Nghĩa có thể rời đi.
Sở Nghĩa nói : "Cảm ơn."
Cậu nói xong vốn định xoay người rời đi.
Nhưng vẫn không nhịn được hỏi : " Chị gái, có thể nói cho em biết vị tiên sinh ở cùng em tên gì được không ạ?"
Sở Nghĩa nhớ rõ, trước quầy lúc ấy cô tiếp tân nhìn cậu bằng ánh mắt phi thường kinh ngạc.
Nhưng thật nhanh chóng, không đến một giây ánh mắt ấy liền thu lại, có lẽ là đã hiểu được chuyện này.
"Vị tiên sinh này tên......"
Sở Nghĩa đột nhiên ngắt lời : "Không cần đâu, em cảm ơn."
Tình duyên ngắn ngủi mà thôi, người khác đều không thèm để ý, cậu để ý cái rắm.
Nhưng cậu trăm triệu lần đều không nghĩ tới, tình duyên ngắn ngủi của cậu một tháng sau liền xuất hiện ở văn phòng hắn.
Sở Nghĩa là nhà thiết kế.
Tốt nghiệp đại học liền tự mình mở một văn phòng, hiện tại đã công tác bốn năm và có hai nhân viên.
Một văn phòng buôn bán nhỏ, thiết kế áp phích quảng cáo , thiết kế bìa , thiết kế sắp chữ hay thiết kế logo, này nọ.
Phòng làm việc của cậu ở không quá xa trung tâm thành phố.
Cũng chính là ngày hôm nay.
Buổi sáng 10 giờ, cậu như bình thường đến muộn, vừa mới đến phòng làm việc ngoài cửa liền có một chiếc xe dừng lại.
Trong tay Sở Nghĩa đang cầm một ổ bánh mì, nhìn cái xe đỉnh đến kì diệu này chân chính ngừng lại trước cửa phòng làm việc của hắn, trong đầu Sở Nghĩa tự nghĩ là khách của mình.
Bánh mì cũng không ăn, gói kỹ lại nhét ở bên trong góc bàn. Cậu rút một tờ giấy lau lau tay, lại mở cửa kính ra, chuẩn bị nghênh đón khách đến.
Nhưng vị khách này không có lập tức xuống xe mà là chờ tài xế của mình xuống xe trước, vòng tới cửa sau mở cửa, khoanh tay đứng gần cửa, người trên xe mới vươn ra một chân dài ra, lộ ra mắt cá chân cùng giày da xuống.
Đây là đang đóng phim thần tượng sao?
Sở Nghĩa còn chưa kịp nuốt xuống miếng bánh mì xém nữa kẹt trong cổ họng.
Sau đó vị nam chủ trên xe liền xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Cảm giác đầu tiên của cậu là , oa, quả nhiên! Quả nhiên là nam chủ, thật con mẹ nó soái.
Cảm giác thứ hai là, má ơi, sắp có đơn đặt hàng khủng!
Nam nhân nhanh chóng xuống xe, rồi đi đến trước mắt Sở Nghĩa , nhìn cậu gật đầu nở nụ cười : "Sở tiên sinh, xin chào."
Sở Nghĩa lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn đối với khách hàng: "Tiên sinh, chào ngài."
Sở Nghĩa trước tiên đưa tay phải ra, nhưng vị này nam nhân tựa hồ không có ý tứ cùng hắn bắt tay , chỉ nhíu nhíu mày, ánh mắt chuyển liếc nhìn xung quanh, thậm chí còn không có liếc đến tay Sở Nghĩa, liếc rồi đem tầm mắt thu trở về.
Sở Nghĩa đành phải cười gượng, thu tay mình lại.
Sở Nghĩa : "Tiên sinh, ngài yêu cầu làm cái gì sao?"
Tiên sinh ấy chỉ quét mắt văn phòng, giống như đang tìm cái gì, cuối cùng nói: "Chúng ta tìm một chỗ tâm sự."
Nơi này chính là phòng làm việc của cậu, rộng khoảng hai chục mét vuông lại cực kì đơn giản, một cái bàn làm việc, một cái bàn trà, một cái sô pha.
Sở Nghĩa đưa vị tiên sinh này tiến vào văn phòng, hơn nữa cậu có thể rõ ràng cảm giác được hai vị nhân viên của mình nhìn theo một cách đầy ám muội.
Sở Nghĩa đưa ánh mắt cảnh cáo, ý bảo bọn họ đừng có nghĩ nhiều, làm việc cho tốt, rồi đem mấy ánh mắt đó nhốt ngoài cửa.
Vị tiên sinh này rất cao, Sở Nghĩa cao 1m78, nhưng đi bên cạnh anh ta lại lùn đi rất nhiều, nhìn ra có thể 1m85 trở lên.
Sở Nghĩa ở văn phòng đêm qua còn chưa kịp dọn, trên bàn trà một mảng lớn giấy a4 lộn xộn, vị tiên sinh sau khi ngồi xuống, đầu óc của Sở Nghĩa chậm lại vài giây.
Vị tiên sinh mặc tây trang màu đen, cà vạt màu xanh biển, áo mũ chỉnh tề, ở trong phòng làm việc bừa bộn này của Sở Nghĩa quả thật không hợp.
Cũng giống như bởi vì anh ta cao lớn, có vẻ văn phòng của Sở Nghĩa liền nhỏ lại.
Sở Nghĩa vội vàng dọn dẹp đồ trên bàn, mà vị tiên sinh này một lời cũng không nói làm cậu có chút khẩn trương.
Bất quá khẩn trương không nhiều bằng vui sướng.
Đây là đơn đặt hàng khủng! Nhất định là đơn đặt hàng khủng !
Sở Nghĩa ném đồ vật lên trên bàn làm việc của mình, đứng ở bên cạnh hỏi: "Tiên sinh ngài tên là gì?"
Tiên sinh kia trực tiếp báo lên tên của mình : "Tần Dĩ Hằng."
Sở Nghĩa à một tiếng, rồi ồ một tiếng: "Tần tiên sinh chào ngài."
Tần tiên sinh lộ ra ánh mắt rất bất mãn, thoáng trợn mắt liếc Sở Nghĩa một cái. Sở Nghĩa không rõ ý tứ của anh, ánh mắt khẽ nhìn ra chỗ khác, nuốt nuốt nước miếng.
Không biết vị Tần tiên sinh này muốn ở đây bao lâu, Sở Nghĩa nấu nước rất nhiều, trước tiên bưng cho anh ly nước lạnh.
Rốt cuộc, ngồi ở văn phòng không biết bao lâu, vị Tần tiên sinh này rốt cuộc cũng chịu nể nang mặt mũi cũng cậu nói chuyện.
"Ngồi." Tần Dĩ Hằng mở miệng câu đầu tiên là thế.
Sở Nghĩa liền như là khách hàng, nghe lời liền thưa dạ ngồi xuống.
"Sở tiên sinh, cậu còn nhớ tôi không" Tần Dĩ Hằng hỏi hắn.
Sở Nghĩa bối rối.
Anh là ai?
Nhưng cậu thân là một ông chủ, đương nhiên không thể cất tiếng hỏi câu nghe ngu như vậy.
Vì thế cậu một bên ở trong đầu cố gắng nhớ lại vị tiên sinh này, một bên cười gượng một tiếng: "A ha ha ha, đúng vậy đúng vậy, Tần tiên sinh hôm nay tới là muốn làm gì sao?"
Tần tiên sinh trực tiếp xem nhẹ câu hỏi của cậu, còn không mấy vui vẻ nói : "Là cái gì, cậu có phải đã quên tôi là ai?"
Sở Nghĩa lúng túng, đành phải gián tiếp thừa nhận: "Ngài có phải là nhận lầm người hay không?"
Sở Nghĩa bảo đảm!
Cậu thật sự chưa thấy qua vị Tần tiên sinh này.
Đây là anh đẹp giai mù con mắt đó, cậu nếu gặp và tiếp xúc qua thì làm sao có thể quên!
Nhưng Tần tiên sinh nhắc nhở cậu : "Ngày mùng 4 tháng 10, khách sạn Neville."
Sở Nghĩa hạ ngay nụ cười tiêu chuẩn xuống, một thời gian thật nhanh môi cậu mất sắc.
"Cái, cái gì, ngài, tôi, ha?"
Này, là tình huống như thế nào? Ngày mùng 4 tháng 10, còn không phải là......
Cho nên đây là?
Đối tượng tình một đêm tìm tới cửa ?
Anh ta muốn làm gì? Dù sao khẳng định không phải tới tìm cậu để đặt đơn thiết kế.
Sở Nghĩa cười gượng gạo : "Ha ha, là anh a."
Cậu tiếp tục suy đoán.
Có di chứng? Không đến nỗi đi.
Ngày đó sau khi kết thúc, Sở Nghĩa đã đặc biệt đi tới bệnh viện, các hạng kiểm tra đều xong, cậu cũng chưa có gì vấn đề mà.
A, vẫn là có chút vấn đề.
Cậu đổ máu.
Hơn nữa phải lúng túng nói ra chuyện đã trải qua, bác sĩ kia liền làm vẻ mặt nghiêm túc nói cho cậu biết, gần đây không thể hoạt động mạnh, kêu cậu nhất định phải tiết chế.
Sở Nghĩa giờ phút này phi thường sợ hãi.
Cậu không biết vị Tần tiên sinh này tới tìm cậu làm gì.
Tình huống ngày hôm sau bình thường phải mặc kệ, đường ai nấy đi, vạn dặm giang hồ kiểu gì cũng không gặp lại nhau mới đúng chứ.
Cho nên, là......
Rớt tiền?
Rớt chứng minh nhân dân?
Còn muốn làm lần nữa?
Trên khay trà ấm nước đột nhiên ùng ục ùng ục vang lên, phòng làm việc yên tĩnh một cách rõ ràng! Hiện giờ, ánh mắt hai người đều bị thu hút tới cái ấm nước.
Suy đoán của Sở Nghĩa cũng dừng lại một chút .
Vài giây sau ấm nước liền im lặng, tiếng nước cũng không nghe thấy, mà Sở Nghĩa ngồi đối diện Tần Dĩ Hằng nhìn hắn khẽ di chuyển.
Động tác của Sở Nghĩa phảng phất như chim sợ cành cong (1), hiện tại Tần tiên sinh làm cái gì cậu cũng đều rất sợ hãi.
Tần Dĩ Hằng từ bên người mình lấy cặp công văn ra. Sau đó lại từ bên trong đem đồ vật lấy ra.
Chứng minh nhân dân.
Thẻ ngân hàng.
Bằng lái.
Hộ chiếu.
Các loại giấy chứng nhận, chứng minh.
......
Mấy thứ đồ này rất đoan chính được đặt lên trên bàn.
Sở Nghĩa nhịn không được hỏi : "Tần tiên sinh, ngài đây là?"
Tần Dĩ Hằng hỏi : "Sở tiên sinh năm nay có dự định kết hôn không?"
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, gật đầu: "Người nhà có thúc giục, nếu gặp được người thích hợp tôi sẽ kết hôn."
Sở Nghĩa nói xong gãi gãi đầu, không biết rõ tình hình đang di chuyển theo hướng gì.
Mà rất nhanh, Tần Dĩ Hằng đem hướng đi nói cho cậu biết.
Tần Dĩ Hằng nói tiếp : "Cậu có muốn không? Cùng tôi kết hôn."
Sở Nghĩa chậm rãi phát ra một tiếng: "Dạ?"
Tần Dĩ Hằng : "Tôi suy nghĩ một tháng, vẫn là cảm thấy rất không có trách nhiệm, tôi ngày đó không chào mà đi cũng không quá tốt, cho nên tôi đi tìm hiểu cậu liền cảm thấy người này cũng rất ổn, vừa lúc tôi năm nay có kế hoạch kết hôn, nếu Sở tiên sinh ngài vừa lúc cũng có kế hoạch này, có thể suy xét một chút chúng ta liền trở thành vợ chồng."
Sở Nghĩa vẻ mặt không tin nổi : "Hả???"
Đơn đặt hàng này cũng quá lớn rồi!
Sở Nghĩa nhìn đồ vật được đặt trên bàn......
Vị Tần tiên sinh này còn rất chân thành là chuyện như thế nào?
Sở Nghĩa khó có thể tiêu hóa: "Không phải, Tần tiên sinh, là chuyện này, cái kia, kỳ thật tôi ngày đó, tôi không quá nhớ rõ, cho nên," Sở Nghĩa cẩn thận liếc nhìn Tần Dĩ Hằng : " Tôi làm sao có thể xác định được ngày đó là ngài ? "
Phi thường vô liêm sỉ lên tiếng, Sở Nghĩa quả thật lo lắng Tần Dĩ Hằng sẽ đem ấm nước vừa mới sôi giội thẳng vô mặt cậu cho tỉnh ngủ.
Nhưng Tần Dĩ Hằng không có.
Sở Nghĩa nghĩ, chắc hàm dưỡng (2) của anh không cho phép mình làm như thế.
Quả nhiên Tần Dĩ Hằng chỉ cười cười.
Rồi sau đó anh thờ ơ, bình thản nói: "Phần bên trong đùi Sở tiên sinh có vết sẹo, không nhỏ, giống như con ốc sên "
Đầu óc Sở Nghĩa ong một tiếng. Ở tại chỗ ngượng chín mặt.
(1) : "Chim sợ cành cong" để mô tả người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã từng xảy ra).
(2) : Hàm dưỡng bao gồm: tu dưỡng, biết kiềm chế, tiết chế bản thân.

Bình Luận (0)
Comment