Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 44

Chương 44:
Sở Nghĩa một giây trước còn cảm thán thấy Hứa Trí Minh thật đúng dịp, giây tiếp theo liền nhớ tới Tần Dĩ Hằng nói bữa tiệc bữa tiệc ngày đó cũng có Hứa Trí Minh.
Cũng không phải trùng hợp gì.
Hứa Trí Minh tay trái chạm lên áo khoác âu phục, thoáng khom lưng vươn tay phải đối với Tần Dĩ Hằng cười.
Tần Dĩ Hằng chỉ là thoáng nắm tay Hứa Trí Minh vài giây, sau đó lập tức buông ra: "Xin chào."
Hứa Trí Minh cung kính mà gật đầu với Tần Dĩ Hằng, sau đó mới quay đầu nhìn người đứng bên cạnh.
"Sở Nghĩa?" Hứa Trí Minh rất kinh ngạc: "Sao cậu cũng tới?"
Hứa Trí Minh nhìn Sở Nghĩa vài lần, lại nhìn Tần Dĩ Hằng vài lần.
Sở Nghĩa đối với Hứa Trí Minh cười cười, khách khí: "Học trưởng."
Sở Nghĩa vừa mới dứt lời, tay đã bị lôi lại, sau đó một bàn tay đặt lên eo hắn.
Hứa Trí Minh giống như còn muốn hỏi cái gì, nhưng các lão sư phía sau hắn cũng đã đi tới.
Sở Nghĩa lúc này mới phát hiện, Trương lão sư trong viện hắn cũng ở trong đó.
"Sở Nghĩa?" Trương lão sư nhìn thấy học sinh của mình cũng rất kinh ngạc: "Sao em cũng ở đây."
Trương lão sư cười đi lên trước, Sở Nghĩa lễ phép mà chạy nhanh lên, hai người thuận thế nắm tay phải một chút, Sở Nghĩa cười nói:" Chào thầy Trương lão sư, đã lâu không gặp."
Trương lão sư vỗ bả vai Sở Nghĩa vài cái: "Đúng vậy, đã lâu không gặp," Trương lão sư mắt nhìn Tần Dĩ Hằng phía sau Sở Nghĩa, nghi hoặc: "Em hiện tại đang làm việc ở công ty Tần tổng?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không phải."
"Sở Nghĩa là tiên sinh của em." Tần Dĩ Hằng đột nhiên đi tới, đối với Trương lão sư khách khí cười cười, bổ sung câu nói cho Sở Nghĩa, cũng liếc mắt Hứa Trí Minh đang đứng ở bên một cái.
Lời vừa nói ra, Trương lão sư ngây ngẩn cả người, Hứa Trí Minh ngây ngẩn cả người, tất cả lão sư phía sau cũng ngây ngẩn cả người.
"Tiên sinh?" Hứa Trí Minh trước đi lại đây, hắn đứng ở bên cạnh Trương lão sư, vẻ mặt khiếp sợ, hỏi Sở Nghĩa: "Cậu cùng anh ấy kết hôn?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Ừ."
Sở Nghĩa ừ xong, Tần Dĩ Hằng dường như tuyên bố chủ quyền, lại giơ tay đặt ở trên eo Sở Nghĩa.
Năm sáu lão sư an tĩnh vài giây, đột nhiên cùng nhau náo nhiệt lên.
"Được a được a, Tần tổng là một nhân tài, Sở Nghĩa cũng là học sinh rất ưu tú, hai em quá thích hợp."
"Đúng vậy, ha ha ha, chúc mừng a Tần tổng, tháng trước gặp mặt các lão sư còn nhọc lòng chuyện chung thân đại sự của em."
"Thật tốt thật tốt, ai, các ngươi đều học sinh trường chúng ta đi, rất có duyên phận a."
"Là học sinh trường chúng ta a, là học sinh của Trương lão sư cùng Tôn lão sư đây."
"Ha ha ha, vậy sao, chúc mừng chúc mừng, chúc mừng Tần tổng cũng chúc mừng Sở Nghĩa."
"Sở Nghĩa là học sinh của Trương lão sư, Tần tổng là học sinh của Tôn lão sư, hai người các cậu cũng có phúc."
......
Trương lão sư cùng các lão sư vui cười một trận, rất vui vẻ mà quay đầu, lại vỗ lên Sở Nghĩa: "Chúc mừng a, mới kết hôn sao?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy, kết hôn còn chưa đến một tháng."
Trương lão sư gật đầu, rất vui mừng: "Chúc mừng chúc mừng."
Sở Nghĩa: "Cảm ơn thầy."
Một đám người cùng nhau đi vào office building (1), ở bên trái Sở Nghĩa là Tần Dĩ Hằng, bên phải là Trương lão sư. [ (1) : office building – Toà nhà hành chính]
Như là nghe được tin chính con trai của mình kết hôn, Trương lão sư có thể thấy được rất vui vẻ.
Trương lão sư: "Tiệc rượu chưa làm sao?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Chưa ạ."
Trương lão sư: "Tính toán khi nào làm?"
Sở Nghĩa: "Sang năm ạ, chờ anh ấy có thời gian thì mới làm được."
Trương lão sư gật đầu: "Ừm, Tần tổng quả thật rất bận" Trương lão sư nói lại cười: "Hai emlà quen khi nào? Quen nhau lúc ở trường sao? Khi đó tên của Tần tổng thầy chỉ nghe nói từ Tôn lão sư, các em làm sao quen nhau?"
A ha ha ha.
Tại sao khi có người biết bọn hắn kết hôn, đều phải hỏi hắn cùng Tần Dĩ Hằng quen nhau như thế nào.
Thật sự thật sự là, khó có thể mở miệng a.
Sở Nghĩa pha trò: "Năm nay mới vừa quen nhau, cảm giác ở chung cũng không tồi, liền thương lượng kết hôn."
"Khá tốt khá tốt, cũng đã đến tuổi," Trương lão sư không có tra hỏi nữa, vui mừng mà vỗ lên tay Sở Nghĩa: "Thầy thật không biết em hôm nay sẽ đến, cũng không đề cập trong điện thoại với các lão sư."
Sở Nghĩa nhún vai, đầu nghiêng chỉ về Tần Dĩ Hằng: "Anh ấy buổi sáng mới hỏi em, em nghĩ buổi chiều không có việc gì, dù sao cũng đã lâu không trở lại, liền cùng anh ấy lại đây."
Trương lão sư cười: "Tình cảm khá tốt."
Sở Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy, tụi em vừa mới cưới mà."
Bên này Sở Nghĩa không ngừng nói chuyện với Trương lão sư, mặt khác các lão sư cũng một câu một câu mà nói chuyện, Tần Dĩ Hằng cũng ở bên đáp lại với các lão sư.
Hắn một bên trả lời, một bên lưu ý đến Sở Nghĩa bên này. Thời điểm nghe được Sở Nghĩa nói ở chung không tồi chỉ cười cười.
Nghe được Sở Nghĩa thừa nhận tình cảm không tồi cũng cười cười.
Nghe được Sở Nghĩa nói tụi em vừa mới cưới, lại cười cười.
Hôm nay Hứa Kính cùng Chu Tiêu đều không tới, nhưng bởi vì có Sở Nghĩa, không khí hình như càng thoải mái hơn một chút, so với lần trước còn tự nhiên hơn.
Đang trò chuyện liền đến cửa của office building.
Cửa không lớn, một lần chỉ có thể qua được ba bốn người, nhiều người như vậy khẳng định là không thể cùng nhau chen vào.
Vài vị lão sư rất tự nhiên rất thức thời mà lùi về sau một chút, muốn cho hiệu trưởng cùng Tần Dĩ Hằng đi vào trước, Trương lão sư thấy thế cũng lui ra sau.
Trương lão sư mới lui như vậy, Sở Nghĩa lúc này mới phát hiện đứng bên cạnh Trương lão sư là Hứa Trí Minh.
Cho nên như vậy, Hứa Trí Minh tự nhiên bị đẩy đến đến hắn bên người.
Sở Nghĩa quay đầu, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Hứa Trí Minh ánh mắt.
Hắn đối với Hứa Trí Minh cười cười.
Rõ ràng hôm qua mới thấy mặt, hai người lại giống như thật lâu không gặp, xa lạ và xấu hổ.
Chủ yếu là xấu hổ.
Biểu tình của Hứa Trí Minh thật không tốt, đại khái là trong nhóm người, hắn là người duy nhất không cười nổi một cái.
Hắn nhìn mọi người náo nhiệt mà thảo luận chuyện Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa, nói không nên lời một câu, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, dù không muốn nhưng cũng phải cong khóe miệng lên.
Sau khi vài người đi vào, ở phía sau Hứa Trí Minh Trịnh lão sư vẫn luôn không nói gì nhìn đến Hứa Trí Minh cùng Sở Nghĩa đứng chung một chỗ, đột nhiên vỗ vai Hứa Trí Minh một cái, như là nhớ tới cái gì: "Trí Minh a, thầy nhớ rõ quan hệ của em cùng Sở Nghĩa rất tốt, em hẳn là không phải hôm nay mới biết được cậu ấy kết hôn đi?"
Hứa Trí Minh lắc đầu: "Không phải."
Trịnh lão sư ai nha một tiếng: "Thằng nhóc em thật không tốt, tại sao không đề cập tới trước cho chúng ta biết."
Trương lão sư cười đi tới: "Này không phải cho chúng ta một kinh hỉ sao, một kinh hỉ lớn."
Trịnh lão sư đồng ý gật đầu: "Là rất kinh hỉ, thật kinh hỉ."
Hứa Trí Minh bồi theo cười hai tiếng.
Trịnh lão sư lại ai một tiếng: "Lần trước ăn cơm, Trí Minh còn cùng chúng ta nói tới Sở Nghĩa," hình như là rất muốn nói chuyện phiếm cũng với mọi người, nhưng lại không biết nên nói cái gì, Trịnh lão sư mới nhớ lại chuyện này, liền chạy nhanh tới nói: "Là nói tới cái gì ?" Nói lại kéo người bên cạnh lại: "Trương lão sư, cậu có nhớ rõ không?"
Trương lão sư đương nhiên nhớ rõ mình đã nói cái gì, đương nhiên là nói chuyện cũ của Sở Nghĩa cùng Hứa Trí Minh, còn có thể nói cái gì.
Trương lão sư khẽ cắn môi, một bộ biểu tình Trịnh lão sư sao thầy lại lôi tôi vào, cười nói: "Tôi không nhớ rõ được, làm gì có nói, không có đâu."
Trịnh lão sư không đồng ý: "Có, khẳng định có, tôi lúc đó có nghe được, các cậu vẫn luôn nói gì Sở Nghĩa Sở Nghĩa."
Trương lão sư tiếp tục phủi sạch: "Không phải Sở Nghĩa, là người khác."
Trịnh lão sư xác định: "Khẳng định là Sở Nghĩa. Tên này đặc thù như vậy, tôi làm sao sẽ nhớ lầm."
Trương lão sư tiếp tục phủ nhận: "Thầy nhớ lầm."
Bị Trương lão sư liên tục phủ nhận như vậy, Trịnh lão sư cũng có chút hoài nghi có thể mình nhớ lầm, thấy không có ai cùng mình đáp lại lời nói này, cũng không nói nữa, yên lặng lui về sau vài bước.
Lui không chỉ có Trịnh lão sư, Sở Nghĩa cũng đang lùi.
Hôm qua mới cùng Tần Dĩ Hằng thảo luận đọ trung thành, hiện tại người Tần Dĩ Hằng để ý này còn đang đứng ở bên cạnh hắn, như vậy hắn cũng phải tránh đi.
Bất quá hắn không có thể lui xuống dược, bởi vì bên cạnh phía trước hay phía sau Tần Dĩ Hằng đều là người, làm cho hắn cũng một bước cũng khó đi.
Trong lúc đang do dự, Hứa Trí Minh mở miệng nói chuyện với hắn.
"Chúc mừng a." Hứa Trí Minh còn tới gần hắn một chút: "Ngày hôm qua cậu quá vội vàng, tớ còn chưa kịp hỏi, hóa ra là cùng Tần tổng kết hôn."
Sở Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy, cảm ơn."
Hứa Trí Minh: "Vừa mới kết hôn sao?"
Sở Nghĩa: "Ừ."
Âm thanh Hứa Trí Minh đột nhiên nhỏ lại: "Chuyện lúc trước, rất xin lỗi."
Sở Nghĩa không kịp phản ứng lại: "Chuyện gì mà xin lỗi tớ?"
Hứa Trí Minh nói: "Chuyện không liên hệ."
Sở Nghĩa không thèm để ý: "Không có việc gì," hắn thuận tiện hỏi câu: "Gia định cậu sao rồi?"
Hứa Trí Minh: "Khá tốt."
Sở Nghĩa gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Hứa Trí Minh kỳ thật còn có rất nhiều lời nói muốn hỏi, nhưng hắn há mồm nửa ngày, lại chỉ có thể yên lặng mà thở dài một tiếng.
Hắn làm sao lại không cảm giác được, quan hệ bây giờ của Sở Nghĩacùng hắn đã xa đến không quay lại được.
Hứa Trí Minh nghĩ nghĩ, cuối cùng lại nói lần nữa: "Chúc mừng cậu."
Sở Nghĩa cũng lại một lần nữa nói: "Cảm ơn."
Hai người ở bên này nói chuyện, dư quang của Tần Dĩ Hằng đều nhìn thấy.
Không giống Trương lão sư cùng Sở Nghĩa, Sở Nghĩa cùng Hứa Trí Minh nói chuyện âm thanh cực kì nhỏ, hắn cơ hồ đến một câu cũng không nghe được.
Nói rất nhiều.
Còn nói rất lâu.
Ngày hôm qua không phải mới vừa gặp mặt sao?
Hôm nay tại sao còn nói nhiều như vậy?
Nhìn tới, khoảng cách của Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa càng ngày càng xa, ngay lúc sắp vượt qua nửa mét, Tần Dĩ Hằng muốn duỗi tay kéo Sở Nghĩa lại, nhưng không nghĩ tới, ở giữa hai người đột nhiên có người chen vào.
"Tôi nhớ ra rồi," nhớ ra được rồi Trịnh lão sư lại đột nhiên chen vào đứng giữa hai người, sau đó vỗ vai Trương lão sư phía trước, lại vỗ Sở Nghĩa bên cạnh: "Tôi nhớ tới buổi tối ngày đó các cậu nói cái gì rồi"
Trương lão sư muốn hóa đá tại chỗ, nghiêng mình một chút, đối với Trịnh lão sư làm mặt quỷ.
Đương nhiên, bởi vì trong lòng mọi người đều biết nói cái gì, cho nên một đống bên này , cũng không có người đáp lại lời Trịnh lão sư.
Nhưng Trịnh lão sư khả năng quá muốn biểu hiện, hắn tưởng người khác không nói, thì để mình nói.
Trịnh lão sư cười cười: "Buổi tối ngày đó còn không phải là nói chuyện Trí Minh cùng Sở Nghĩa lúc đại học sao, Trương lão sư cậu còn nói Trí Minh thường xuyên đến viện các cậu tìm Sở Nghĩa, là cậu nói mà?"
Trương lão sư bộ dáng không quá nguyện ý thừa nhận: "Ha ha ha, là chuyện này sao, bạn bè mà, Trí Minh tìm chơi bóng gì đó, không phải rất bình thường sao."
Trịnh lão sư cười rộ lên: "Có phải hay không, cậu cũng nghĩ tới có phải hay không." Trịnh lão sư tiếp tục: "Các cậu còn nói cái gì đó?"
Trương lão sư bắt lấy tay Trịnh lão sư lôi đi: "Không có."
Trịnh lão sư vừa đi, giữa Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng không còn ai.
Sở Nghĩa rất thức thời mà tự mình đi đến bên cạnh Tần Dĩ Hằng, mà Hứa Trí Minh cũng rất thức thời đi đến vào chỗ các lão sư.
Tần Dĩ Hằng lúc này mới đem lực chú ý nãy giờ vẫn ở trên người Sở Nghĩa thu lại.
Sở Nghĩa cùng Hứa Trí Minh nói chuyện xong, vừa rồi Trương lão sư cùng Trịnh lão sư nói cái gì hắn cũng đều nghe được, cho nên hắn hiện tại đang ở nghiêm túc tự hỏi chuyện vừa rồi.
Nhưng không nghĩ bao lâu, hắn liền bình thường trở lại.
Hẳn là không có gì đi, chỉ hàn huyên vài câu có không, không quan hệ gì cả.
Hơn nữa Trương lão sư cũng nói, bọn họ buoir tối ngày đó cũng chưa nói cái gì.
Sở Nghĩa quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng một chút, thấy Tần Dĩ Hằng cũng không có biểu tình gì dư thừa, cũng yên tâm lại.
Cũng cảm thấy mình không cần thiết phải nghĩ nhiều như vậy.
Tần Dĩ Hằng ngày hôm qua có thể tìm hắn nói về độ trung thành cũng vì hiểu lầm.
Hiện tại không có hiểu lầm, Tần Dĩ Hằng hẳn là sẽ không để ý.

Bình Luận (0)
Comment