Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 53

Chương 53:
Cùng lần trước cũng giống nhau, Sở Nghĩa rất kiên nhẫn mà lặp lại lời nói lúc trước của Tần Dĩ Hằng lần nữa : "Anh khi đó nói lĩnh vực công ty chúng ta bất đồng, hy vọng không cần phải làm phiền nhau."
Tần Dĩ Hằng bên kia nháy mắt dừng lại.
Hắn có nói qua những lời này, không sai.
Hắn, có nói qua lời nói như vậy sao?
Tần Dĩ Hằng tự hỏi vài giây, mới nói: "Tôi nghĩ tôi lúc ấy phán đoán có sai lầm về khoảng cách giữa chúng ta," hắn nghiêm trang, cũng dò hỏi Sở Nghĩa: "Cho phép tôi thay đổi suy nghĩ không?"
Sở Nghĩa tự nhiên là: "Cho phép, anh nói đi."
Tần Dĩ Hằng xoa ấn đường, trực tiếp nói "Tôi muốn cùng em hợp tác."
Sở Nghĩa vốn muốn buổi tối cùng Tần Dĩ Hằng thương lượng chuyện này, nếu Tần Dĩ Hằng đã nói như vậy, hắn đương nhiên là đáp ứng: "Được thôi."
Tần Dĩ Hằng thoáng ngửa đầu, hỏi Sở Nghĩa: "Tôi lúc trước còn nói cái gì?"
Sở Nghĩa nhẹ nhàng hít một hơi.
Anh nói nhiều lắm.
"Anh nói trong lúc ngủ đừng cử động đừng đụng đến anh đừng làm ồn, nói chúng ta trong công việc đừng quấy rầy nhau, lúc bác gái tới nhà quét tước, anh nói trong nhà chỉ cần một người là đủ rồi, còn nói hai người chúng ta đồng thời ở nhà mà trong lúc làm việc, em không thể ở bên cạnh anh, sẽ quấy rầy đến anh."
Sở Nghĩa không biết tại sao mình có thể nói toàn bộ ra như đã thuộc lòng từ trong sách.
Hóa ra là hắn nhớ rõ như vậy, để ý như vậy a.
Hắn nói xong, đem thời gian để lại cho Tần tiên sinh, người lúc trước đã nghĩ ra những quy định này.
Tần tiên sinh bên kia, tạm dừng thật lâu. Thật lâu thật lâu.
Sau đó hắn nói: "Tôi tại sao lại khó ở chung như vậy."
Sở Nghĩa bật cười tại chỗ, tiếng cười quá lớn, Tần Dĩ Hằng đều nghe được.
Tần Dĩ Hằng cũng cười theo: "Để tôi sửa."
Sở Nghĩa hỏi: "Sửa cái gì?"
Tần Dĩ Hằng nói: "Đều không đúng, đều phải sửa."
Sở Nghĩa lại cố ý hỏi: "Sửa như thế nào a?"
Tần Dĩ Hằng nghiêm túc nói: "Ngủ có thể động, có thể đụng tới tôi, cũng có thể làm ồn."
Sở Nghĩa tiếp tục: "Còn có gì?"
Tần Dĩ Hằng: "Tôi hy vọng chúng ta kế tiếp có thể hợp tác nhiều hơn."
Sở Nghĩa: "Còn có gì?"
Tần Dĩ Hằng: "Lúc tôi ở nhà hy vọng em có thể ở bên cạnh tôi, có em ở bên cạnh cảm giác rất tốt, công việc cũng tương đối thuận lợi."
Sở Nghĩa ở đầu bên kia điện thoại nắm chặt tay cắn răng không dám lên tiếng chúc mừng.
Là đường! Đường đó, là đường là đường!
Sau đó lại nghiêm túc nói: "Được."
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Còn có gì nữa không?"
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Em tạm thời chỉ nhớ như vậy."
Tần Dĩ Hằng: "Được," hắn nói xong lại bổ sung: "Nếu vẫn còn vấn đề như vậy, nhớ nói với tôi một tiếng, tôi sửa."
Sở Nghĩa: "Được a."
Quả thật là một cuộc đối thoại làm người vui vẻ, Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng nói xong chuyện này, đột nhiên cúi người gom tất cả tượng trên tủ giày, sau đó ôm vào trong ngực.
Hắn vì sao làm như vậy.
Hắn cũng không biết.
Vui vẻ đến choáng đầu đi.
Tần Dĩ Hằng ở bên kia không nói gì, cũng không có cúp điện thoại, Sở Nghĩa cũng không nghĩ cúp.
Hắn lấy tai nghe trong cặp ra, đeo lên lỗ tai rồi bỏ điện thoại vô cho túi, mới đổi giày đi vào.
Lúc đi vào, hắn phát hiện đặt ở bên cạnh tủ giày có cái hộp nhỏ.
"Hửm?" Sở Nghĩa cầm hộp lên, hỏi: "Em nhìn thấy một cái hộp, là để để mấy cái đó sao?"
Tần Dĩ Hằng trả lời hắn: "Ừm."
Sở Nghĩa vì thế đem tượng từng cái từng cái thả vào.
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Không bày ra sao?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không biết phải để ở cho nào, em cất đi trước nếu không rất dễ bị dơ"
Tần Dĩ Hằng: "Tùy em."
Sở Nghĩa sau khi cất hết vô hộp, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Đúng rồi, em nếu đã nhận bưu kiện về hoạt động kia của công ty anh, cần phải trả lời không? Hay là cùng anh nói một chút là được rồi."
Tần Dĩ Hằng: "Không cần trả lời bưu kiện, để tôi nói với Hứa Kính."
Sở Nghĩa a một tiếng nhỏ giọng hỏi: "Như vậy người khác có thể cho rằng là em nhờ quan hệ mà vào hay không?"
Tần Dĩ Hằng hỏi lại: "Em chẳng lẽ không phải?"
Sở Nghĩa: "......"
Hắn không còn lời gì để nói.
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Em còn cho rằng chuyện nhỏ như vậy anh sẽ không quan tâm đâu."
"Lúc trước quả thật là không quan tâm, nhưng hôm nay nhớ tới em," Tần Dĩ Hằng nói: "Công việc của chúng ta có thể hợp tác."
Sở Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy, vậy về sau hợp tác lâu dài nha Tần tổng."
Tần Dĩ Hằng: "Sẽ, trước tiên suy xét đến phòng làm việc của em."
Sở Nghĩa: "Cảm ơn Tần tổng cho em cơ hội."
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không muốn Tần tổng."
Sở Nghĩa lập tức sửa miệng: "Cảm ơn lão công cho em cơ hội."
Tần Dĩ Hằng cười rộ lên: "Người một nhà."
"Ca!" Đầu điện thoại bên kia đột nhiên xuất hiện một âm thanh quen thuộc, Sở Nghĩa đè lên tai nghe một chút, hỏi: "Bên cạnh anh có người sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Triệu Tín."
Sở Nghĩa nghi hoặc: "Hắn cũng ở W thị a?"
Tần Dĩ Hằng: "Ân, cũng là tới công tác."
"Xin chào, anh dâu!"
Sở Nghĩa đột nhiên nghe được bên kia hô lên một tiếng, hình như là dí sát vào điện thoại Tần Dĩ Hằng hô lớn.
Sở Nghĩa hỏi: "Em nói chuyện hắn có thể nghe được không?"
Triệu Tín: "Có thể, bật loa ngoài."
Sở Nghĩa cười nói: "Xin chào."
Triệu Tín mở rượu vang vừa lấy, rót cho Tần Dĩ Hằng một ly, cũng nói với điện thoại trên bàn: "Cùng cậu hợp tác lâu như vậy, còn chưa có gặp mặt," Triệu Tín tiếp tục rót cho mình một ly: "Anh dâu, tôi cảm thấy chúng ta rát nhanh sẽ gặp mặt."
"Đúng vậy," Sở Nghĩa nói xong hỏi: "Hai người đang làm gì?"
"Tôi tới tìm ca uống rượu, đang ở sân thượng của khách sạn," Triệu Tín để chai rượu xuống, kéo ghế dựa một bên ngồi xuống, tới gần điện thoại một chút: "Anh dấu, tôi cùng ca ở cùng một khách sạn, tôi giúp cậu nhìn ah ấy, có tình huống như thế nào liền báo cho cậu nha."
Tần Dĩ Hằng nghe xong nhàn nhạt liếc mắt nhìn Triệu Tín một cái.
Triệu Tín ha ha cười rộ lên, lại nói: "Đương nhiên, anh dâu, cậu phải tin tưởng anh họ của tôi đối với cậu tuyệt đối trung thành."
Sở Nghĩa ở đầu bên kia cũng cười rộ lên: "Tôi tin tưởng anh ấy."
Triệu Tín ai da một tiếng: "Anh trai khoe ân ái, anh dâu cũng khoe, hai người vậy thật ra rất ăn ý."
Sở Nghĩa tò mò: "Anh ấy khoe cái gì?"
Triệu Tín dịch điện thoại lại gần một chút: "Buổi tối tìm anh ấy uống rượu, muốn cùng anh ấy nói chuyện trong chốc lát, ảnh lại nói muốn cùng cậu gọi điện thoại không rảnh, cậu nói xem, tôi có thể nói cái gì?"
Sở Nghĩa cười rộ lên, giúp Tần Dĩ Hằng giải thích: "Anh ấy mỗi lẫn đi công tác, chúng ta xác thật buổi tối mỗi ngày đều phải gọi điện thoại."
Triệu Tín: "Ai nha biết biết."
Triệu Tín lại nói: "Còn có nữa," Triệu Tín liếc mắt nhìn Tần Dĩ Hằng một cái, thấy Tần Dĩ Hằng không có ý tứ ngăn cản hắn, cầm ly rượu chậm rãi uống, hình như là cam chịu, hắn càng hăng say: "Buổi chiều nói tôi đừng làm khó dễ cậu, còn khen cậu đến ba hoa chích choè."
Nói đến lúc này, Tần Dĩ Hằng rốt cuộc cũng mở miệng.
Dùng sự thật nói chuyện, Tần Dĩ Hằng nói: "Không có khoa trương như vậy."
"Đúng đúng, không đúng cũng phải đúng," Triệu Tín gật đầu: "Bất quá khen quả thật là khen."
Triệu Tín là một người nói nhiều, mà Tần Dĩ Hằng cùng hắn nói về Sở Nghĩa kỳ thật không quá nhiều, cho nên rất nhanh, không đến một phút liền hết cái để nói.
Nhưng đề tài này sau khi chấm dứt, Triệu Tín cùng Sở Nghĩa bắt đầu nói đến cái khác.
Theo cơ sở có từ trước hợp tác, Sở Nghĩa cũng là người nói nhiều, bọn họ trò chuyện một chút cảm giác xấu hổ cũng không có, có thể nói càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng Triệu Tín thậm chí còn cầm điện thoại lên, hăng say cùng Sở Nghĩa nói đến bóng cùng giày.
Ngược lại Tần Dĩ Hằng, một người nhàm chán chỉ ngồi, một mình uống rượu.
Khi tiếng cười hai người đồng thời truyền tới, ly rượu trên tay Tần Dĩ Hằng cũng vừa vặn uống xong, hắn đặt ly rượu xuống, duỗi tay qua, mạnh mẽ đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người.
"Được rồi, cậu ấy phải đi tắm."
Triệu Tín a một tiếng, lưu luyến không rời cái điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể bồi thêm một câu: "Anh dâu, lần sau có cơ hội chúng ta cùng đi xem thi đấu a."
Sở Nghĩa nói: "Được."
Tần Dĩ Hằng lập tức lấy điện thoại về.
Tần Dĩ Hằng: "Đang trên lầu sao?"
Ngữ khí Sở Nghĩa còn đang hưng phấn vì cuộc nói chuyện vừa này: "Ừm."
Tần Dĩ Hằng nói: "Đi tắm đi, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."
Sở Nghĩa: "Được."
Điện thoại sau khi cúp, Triệu Tín lại rót cho Tần Dĩ Hằng một ly rượu.
Hắn cũng rất vui vẻ, cũng nói: "Ca, em còn rất thích anh dâu, chờ em trở về an bài chúng ta gặp mặt một lần."
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhíu mày: "Em thích cậu ấy?"
Triệu Tín gật đầu một cái, nhưng đột nhiên ý thức được cái gì, cười rộ lên: "Cái gì a, không phải là thích kia, em cùng anh dâu đều là đâm hào, làm sao mà thích."

Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: "Cái gì là đâm hào?"
Triệu Tín không chút che dấu: "Đều là người nằm dưới đó a, còn có, em đã có bạn trai."
Tần Dĩ Hằng cầm lấy ly rượu ừ một tiếng.
Triệu Tín tiếp tục: "Em thích anh dâu giống như là bạn bè thích nhau, trước kia cùng cậu ấy hợp tác, chỉ coi em như khách hàng, khách khí đến mức em không có thể cảm nhận được thú vị của cậu ấy, hiện tại bởi vì có anh, cậu ấy buông lỏng rất nhiều."
Triệu Tín cầm lấy cái ly chạm vào ly Tần Dĩ Hằng một chút, nói: "Chỉ là kiểu thích bình thường thích, cùng cái anh thích anh dâu không giống nhau."
Tần Dĩ Hằng cầm ly rượu muốn uống, nhưng nghe đến lời Triệu Tín vừa nói, lại để xuống.
Hắn tiếp liền lời nói: "Anh thích cậu ấy?"
Triệu Tín nở nụ cười: "Anh sao lại như vậy? Tại sao lại là một bộ biểu tình không thể tin được."
Tần Dĩ Hằng không nói lời nào.
Triệu Tín dần dần kinh ngạc: "Không phải chứ, không phải a ca, anh không thích cậu ấy sao lại cùng cậu ấy kết hôn?"
Tần Dĩ Hằng vẫn nói lý do như cũ: "Bởi vì thích hợp."
"Sao có thể!" Triệu Tín càng kinh ngạc dịch ghế qua một chút: "Ca anh nghiêm túc sao?"
Tần Dĩ Hằng vẫn không nói.
Triệu Tín vỗ lên đùi một cái, nói câu chưa từng có người nào nói qua với Tần Dĩ Hằng: "Anh khẳng định thích cậu ấy a!"
Tần Dĩ Hằng giương mắt nhìn Triệu Tín: "Phải không?"
Triệu Tín dùng sức gật đầu: "Đúng vậy! Ca anh nếu không thích anh dâu, em, em," Triệu Tín nghĩ nghĩ: "Em lập tức biến thành heo."
Tần Dĩ Hằng: "......"
Tần Dĩ Hằng lâm vào trầm tư.
Đương nhiên, bối cảnh trầm tư này vẫn rất ồn.
Triệu Tín vẫn luôn ở bên tai hắn nói chuyện.
"Anh thích anh dâu như vậy ai tùy tiện đều có thể nhìn ra được"
"Lúc anh nhắc tới cậu ấy một bộ sủng nịch em cũng muốn ngấy."
"Khoe ân ái nhiều như vậy bây giờ còn nghi hoặc thích hay không thích?"
"Cảm thấy thích hợp cũng không phải thích hợp như bình thường, anh quá mức quan tâm quá mức để ý cậu ấy."
Blah blah......
Suy nghĩ Tần Dĩ Hằng càng bay xa.
Lúc trước người khác cũng đã nói với hắn như vậy, hắn cũng buột miệng thốt ra khẳng định là không thích.
Mẹ hắn hỏi qua, Hứa Kính cũng hỏi qua.
Lúc này, đầu óc hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Hắn nhớ tới đôi mắt nai con của Sở Nghĩa.
Hắn nhớ tới chính mình ngẫu nhiên bởi vì Sở Nghĩa mà sinh ra cảm xúc phập phồng.
Hắn nhớ tới Sở Nghĩa tạo cảm giác tim đập rất nhanh cho hắn.
Hắn nhớ tới sự thật mình chỉ nguyện ý cùng Sở Nghĩa thân cận.
Hắn nhớ tới hắn cảm thấy nhàm chán chỉ hy vọng nhìn thấy Sở Nghĩa.
......
Quá nhiều.
Âm thanh của Triệu Tín dần dần nhỏ rồi không còn nữa, hình như là phát hiện anh họ đang tự hỏi, cho nên không quấy rầy, ngồi ở một bên, lẳng lặng mà uống rượu, nhìn sườn mặt anh họ.
Tiếp theo không bao lâu, anh trai đang tự hỏi, đột nhiên quay đầu, nhìn hắn.
Triệu Tín đột nhiên ngồi thẳng, vẻ mặt hưng phấn.
Tần Dĩ Hằng: "Thích một người sẽ có cảm giác gì?"
Triệu Tín nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh hiện tại có nhớ anh dâu không?"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Muốn gặp cậu ấy."
Triệu Tín giơ ngón tay: "Chính là loại cảm giác này."
Tần Dĩ Hằng hiểu rõ gật gật đầu.
Sau đó hắn đột nhiên cười rộ lên: "Đúng vậy, anh thích cậu ấy."
Góc lảm nhảm : Tui đột nhiên cảm thấy Tần Dĩ Hằng đáng yêu quá mức ~(‾▿‾~) 

Bình Luận (0)
Comment