Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 84

Chương 84: Phiên ngoại 1
Lại là một ngày cuối tuần kỳ quái.
Sở Nghĩa như cũ lại từ chối đối tượng xem mắt.
Trên đường lái xe trở về, mẹ hắn gọi điện thoại cho hắn, nghe hắn nói đối tượng xem mắt lần này lại không được rồi trách mắng hắn thật lâu.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Nghĩa giảm tốc độ xe lại.
Áp lực công việc, áp lực đi xem mắt, áp lực từ bạn bè, làm hắn cảm thấy sinh hoạt gần đây có chút mệt mỏi, thật sự bất lực.
Hắn tạm thời không muốn về nhà, nhưng lại không chỗ để đi.
Xe sau khi ở trên đường vòng nhiều lần, trong đầu đột nhiên có ý tưởng nhảy ra.
Vì thế hắn lấy di động ra tìm quán bar gần đây, tiếp theo chọn một nơi không xa lắm, nhưng hình ảnh thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Không bao lâu, Sở Nghĩa liền chạy xe đến quán bar gần nhất rồi đi bộ qua đó.
Quán bar này nằm bên cạnh tường bảo vệ kênh đào, nằm ở con phố không quá náo nhiệt, trông có vẻ mới, hẳn là mới vừa khai trương không bao lâu.
Sau khi Sở Nghĩa tiến vào, nhìn thấy khách hành trong tiệm tụm ba tụm năm liền kinh ngạc.
Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi hôm nay rốt cuộc có phải cuối tuần hay không.
Nhưng vài phút sau hắn liền hiểu rõ.
Bên trong quán bar có chút buồn, Sở Nghĩa tìm chỗ ngồi ở ngoài trời, ngồi một mình.
Mà rượu trước mặt hắn.
Thực sự là quá mức khó uống.
Khó uống đến làm hắn ngậm ra cay đắng.
Đắng rồi lại cảm thấy khổ, hắn liền nhớ tới chính mình, nhớ tới gần đây có một khách hàng rất khó tính, cùng đối tượng xem mắt cuồn cuộn không ngừng, còn có mẹ mỗi ngày đối với hắn một nửa quan tâm cũng không có.
Càng nghĩ càng khổ, càng khổ càng uống, càng uống càng khổ.
Uống đến cuối cùng hắn bắt đầu hoài nghi mình đêm nay đến đây là có mục đích
Hắn kỳ thật là có ý tưởng không thành thục, hắn muốn tìm một chút kích thích, nhìn xem có thể diễn giống như phim truyền hình hay không, ở quán bar gặp được một anh đẹp trai, sau đó người đó trở thành duyên phận của mình.
Hắn đã 26 tuổi rồi, còn chưa yêu đương bao giờ.
Đừng nói yêu, người thích còn chưa có, căn bản là chưa hưởng qua tư vị của tình yêu.
Cho nên đêm nay, hắn có chút xúc động, muốn.
Nhưng khi hắn uống lại cảm thấy mình sai rồi.
Một nơi khỉ ho có gáy như vậy có thể có cái duyên phận khỉ gì.
Vẫn là rượu vẫn khó uống như vậy.
Toàn cửa tiệm còn không đến 20 người, quạnh quẽ như vậy.
Bên ngoài thật ra có rất nhiều người đến người đi, rất nhiều người tản bộ, nhưng vậy thì có ích lợi gì đâu.
Có ai thèm liếc mắt đến người ngồi bên đây nhỏ yếu đáng thương lại bất lực như hắn đâu?
Sở Nghĩa lại uống một ngụm rượu đắng, thở một tiếng thật dài, nghĩ lại nên ngồi một lát rồi đi về nhà đi, ngày mai còn phải đi làm đấy.
"Soái ca." Sở Nghĩa đang phát ngốc, đột nhiên ở bên cạnh có một người ngồi xuống.
Sở Nghĩa quay đầu nhìn người kia, nghe anh ta hỏi: "Một mình sao?"
Sở Nghĩa để ly rượu xuống: "Ừ."
Người kia hỏi: "Cậu uống rượu gì vậy?"
Sở Nghĩa đẩy thực đơn món ăn trên bàn qua, chỉ vào cột thứ nhất hàng thứ ba ở trên đề cử: "Cái này."
Người kia đáp một tiếng được: "Tôi cũng đi gọi một ly giống như vậy."
Sở Nghĩa: "Ừ."
Người kia nói nhưng không đi, mà là tiếp tục hỏi: "Có ngại nếu tôi ngồi ở đây không?"
Sở Nghĩa lập tức hiểu rõ.
Hắn nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không ngại."
Người đàn ông kia lập tức cười với Sở Nghĩa bằng một nụ cười không rõ ý vị.
Nhưng khi người đàn ông kia đi vào bên trong gọi rượu xong, vừa đi ra lại phát hiện Sở Nghĩa đã đổi bàn.
Nam nhân vẻ mặt không hiểu nổi.
Sở Nghĩa làm thủ thế mời: "Cái bàn này nhường cho cậu."
Nam nhân xa lạ: "......"
Chờ sau khi nam nhân xa lạ kia rời đi, tay Sở Nghĩa chống đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Hắn đây là đang làm gì vậy trời?
Đó là nam nhân lớn lên rất đẹp trai mà.
Nghĩ xong hắn lại buông tiếng thở dài.
Thôi bỏ đi, cũng có làm gì đâu.
Buổi tối rượu khó uống lại càng khó uống, nhưng mãnh liệt là thật sự mãnh liệt.
Mới uống được mấy ngụm, Sở Nghĩa liền cảm thấy đầu của mình đã có chút choáng.
Cũng có chút hồ đồ, hắn thế mà lại gọi người phục vụ lại gọi thêm một ly giống như vừa này.
Cho đến lúc hắn uống đến dần dần có điểm khống chế không được mình nữa thì hắn mới cảm thấy mình hẳn là nên dừng lại.
Nhưng dù trong đầu nghĩ không thể uống nữa, nhưng động tác trên tay lại là cầm ly rượu uống một hơn cạn sạch.
Sau đó thần kinh hắn bắt đầu có chút không đúng, trong đầu bắt đầu miên man suy nghĩ.
Nhưng suy nghĩ cái gì?
Chính hắn cũng không biết.
Một giây trước vừa nghĩ đến đồ, giây tiếp theo liền quên toàn bộ.
Bất quá hắn như vậy, kỳ thật ở trong mắt người qua đường cùng bình thường không có dạng gì khác biệt.
Người khác nhìn thấy cũng chỉ là một người ngồi ở bên ngoài quán bar, tay chống đầu, nhìn đường bên ngoài phát ngốc.
Phát ngốc một hồi, Sở Nghĩa bắt đầu đếm số người đi ngang qua.
Từ con số 1 đếm tới con số 20, sau đó lại đếm ngược trở về.
Coi như khi hắn đếm tới con số 18 thì đột nhiên một người nam nhân mới tiến vào trong mât hắn, hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Một người đàn ông rất cao, mặc một bộ màu đen, cũng có thể là màu xám, hoặc là màu nâu, quản màu sắc nó là màu gì, dù sao ở đêm tối cũng chỉ là người đàn ông với áo khoác màu đen.
Từ góc độ của Sở Nghĩa nhìn qua.
"Đẹp trai dễ sợ."
Sở Nghĩa nhịn không được nhỏ giọng tự nhủ.
Lý trí nói cho hắn, con số của người đàn ông này hẳn là cùng với con số của người khác cũng chả khác nhau, cho anh ta một con số 18, rồi có thể thả ảnh đi.
Nhưng vấn đề là hắn không thể khống chế đại não.
"Hắc!" Sở Nghĩa đột nhiên hô một tiếng: "Vị tiên sinh kia. "
Bị Sở Nghĩa gọi, vị tiên sinh kia nhìn thẳng vào hắn rồi ngừng lại.
Nhưng người kia không có đi thẳng đến Sở Nghĩa bên kia, mà là trước tiên nhìn trái phải trước sau, khi xác định chỉ có mình mình, mới đem tầm mắt về hướng Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa: "Hắc hắc hắc, anh lại đây lại đây lại đây."
Vị tiên sinh kia cũng chưa đi đến, mà là xoay người lại, đối mặt Sở Nghĩa: "Chuyện gì vậy?"
Con đường quá mức an tĩnh, quán bar cũng vừa lúc kết thúc một bài hát.
Hết thảy đều vừa vặn tốt, vừa vặn để hai người không cần lớn tiếng nói chuyện cũng có thể nghe được âm thanh của đối phương.
Sở Nghĩa cười, đôi mắt cong lên.
Vị tiên sinh này, giọng thật dễ nghe a.
Khà, khà ~
"Lại đây lại đây." Sở Nghĩa tiếp tục cười với người kia, thậm chí còn thúc giục:"Nhanh lên."
Hắn thấy vị tiên sinh kia do dự một chút, tiếp theo mới nhấc chân đi tới.
Kỳ thật Sở Nghĩa cũng không biết kêu mình gọi anh ta lại đây làm gì.
Giống như chỉ là muốn gọi một tiếng, cũng muốn nhìn gần xem ở xa nhìn đẹp trai như vậy có phải nhìn gần cũng sẽ đẹp trai như vậy hay không.
Sự thật chứng minh là đúng như vậy, nhìn gần còn đẹp trai hơn nữa.
Ở bên ngoài quán bar này cái bàn cùng con đường là không có cái gì ngăn cách, cũng chỉ là một tầng mảnh gỗ dài mà thôi.
Cho nên vị tiên sinh này khi đi tới liền trực tiếp đứng ở trước mặt Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa ngẩng đầu nhìn, thình lình lại cười một tiếng.
Hắn chỉ vào cái ghế bên cạnh minh, nói: "Ngồi đi, tui mời anh uống rượu."
Tiên sinh lắc đầu: "Không cần, cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Sở Nghĩa lại chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình: "Anh ngồi đi rồi tui nói cho anh biết. "
Vị tiên sinh này nhìn xuống cái ghế, do dự vài giây mới kéo ra ngồi xuống.
"Chuyện gì?"
Sở Nghĩa tay chống đầu, cực kì lớn mật nhìn người kia, khóe miệng còn mang theo ý cười: "Anh uống rượu không?"
Tiên sinh lắc đầu: "Không uống."
Sở Nghĩa gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới một sự kiện.
Chuyện gì đây?
Hắn đêm nay tới quán bar là có mục đích.
Rượu vào là gan lớn.
Nói chính ra hắn là loại người này.
"Anh cảm thấy tui thế nào?" Sở Nghĩa hỏi.
Tiên sinh nói: "Tôi không quen biết cậu."
Sở Nghĩa gật đầu: "Anh nói rất đúng."
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Anh cảm thấy tui đẹp không?"
Tiên sinh suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: "Đẹp."
Sở Nghĩa vui vẻ nở nụ cười, hắn đột nhiên duỗi tay qua, nhưng lại hơi xấu hổ khi thật sự đụng tới người ta, đầu ngón tay hắn cách người kia một centimet rồi dừng lại, cũng gõ gõ cái bàn.
"Vậy anh có hứng thú hay không," Ánh mắt Sở Nghĩa rất trong, cũng rất lúng túng, thật cẩn thận nhìn người trước mắt ,thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ: ", Cùng, cùng tôi lên......"
Không dám nói, chữ giường lại bị hắn nuốt xuống.

Bình Luận (0)
Comment