Ngoài trời lúc này đã tối mịt, tiếng gió rít gào lên ở phía cánh rừng xa xa vọng lại nghe có chút kinh dị.
Lạc An lúc mới xuyên vào suốt mấy đêm liền không ngủ được, ở phía cánh rừng đó bị người dân nơi đây cấm cản không cho ai lại gần, nghe nói ở đó từng có người chết được tìm thấy trong trạng thái không đủ tứ chi.
Người ta truyền tai nhau ở đấy có quỷ, vì vết cắn trên thi thể người chết là vết răng người chứ không phải thú.
Nhưng Lạc An lại cho rằng có kẻ ở phía sau giả thần giả quỷ hoặc có ai đó tung tin đồn thất thiệt về sự thật thi thể đó, dẫu sao cũng không có mấy ai nhìn thấy được toàn bộ sự thật kia, mà bản thân Lạc An cũng là người gan dạ nhưng cơ thể này khiến cô không thể ngủ được vì bị tiếng ồn đó quấy rầy, thêm cái giấc mơ kì lạ mấy đêm liền mà Lạc An trải qua dạo gần đây khiến cô có chút mệt mỏi.
Nói cô là kẻ mang mệnh "trời", được cơ duyên mà xuyên vào cơ thể này trong chính quyển tiểu thuyết kia thì cũng là có tiếng mà không có miếng, cô căn bản không cần cái mệnh này.
Lạc An đem cái chăn trải lên ghế rồi nằm một lúc liền thấy Lưu Hạo đi vào, anh đem ánh mắt phán xét nhìn đến chỗ cô đang nằm mà lạnh mặt đi vào gian phòng trong.
Lúc này Lưu Hạo đối với cô chủ nhỏ của căn nhà này có chút ghét bỏ, cũng chỉ vì cô đã tỏ thái độ với anh vào bữa ăn kia.
Thì có lẽ một Lạc An vốn dĩ rất dịu dàng đột nhiên trở mặt khiến Lưu Hạo bị bất ngờ, cảm thấy bản thân không nắm bắt được người nên có chút khó chịu trong lòng.
Phải biết rằng anh là kẻ cố chấp đến cỡ nào, Lạc An vô tình hay cố ý đã chạm phải giới hạn chịu đựng của Lưu Hạo nên giờ đây anh thân là "khách" nhưng lại đối với chủ nhà lạnh mặt như thế cũng là có nguyên nhân cả.
" Ngủ ngon...Lưu Hạo "
Lúc anh đi đến gần ngưỡng cửa thì Lạc An lên tiếng, giọng nói ấy gương mặt ấy đã khiến Lưu Hạo liên tưởng đến cô gái hồi chiều giúp anh săn sóc vết thương trên cánh tay kia.
Lại là sự dịu dàng này...
Lưu Hạo không thể nắm bắt được ý người con gái này mà quay lại nhìn cô, cô gái mang trên mình một gương mặt xinh đẹp, có chút thay đổi gì đó trên khoé mắt cô mà Lưu Hạo chưa kịp bắt gặp thì nó đã biến mất.
Khiến người con trai này suy tư một hồi rồi mới hướng cô mà chúc ngủ ngon một tiếng.
Gật đầu đối người cười một cái!
Giọng nói của Lưu Hạo vốn đã trầm nay vì vấn đề cảm xúc mà lại mang vẻ âm trầm hơn.
Ngay cả nụ cười kia của anh cũng có gì đó lạnh người, Lưu Hạo vẫn không thể khống chế được cảm xúc của anh đối với cô.
Nụ cười đó của Lưu Hạo lại khiến Lạc An nhớ đến kẻ trong con hẻm ngày nào ở thế giới kia của cô, cô chợt giật mình một cái rồi quay mặt vào phía trong nằm ngay ngắn không nói gì nữa.
Lúc này Lưu Hạo không còn hứng thú với việc làm khó cô nữa thì liền tắn đèn rồi vào giường ngủ, anh chán ghét nhìn chiếc điện thoại đã vỡ thành nhiều mảnh của mình.
Ở nơi này sóng yếu nên không thể tìm được điện thoại nào, mà điện thoại này lại hư lúc bản thân ngã xuống vách núi tối hôm qua, nó vỡ nát rồi nên Lưu Hạo không thể liên lạc với cấp dưới của mình đang chờ ở ngoài địa phận làng này.
Anh có chút mệt mỏi nên liền buông bỏ cảnh giác rồi ngủ thiếp đi, vừa chợp mắt được vài giờ thì Lưu Hạo liền bị Tống Nhân đánh thức, hắn gõ cửa bảo Lạc An gọi anh dậy.
" Có chuyện gì? ".
Truyện Trọng Sinh
Vốn giấc ngủ của Lưu Hạo đã không sâu nay lại bị người đánh thức nên có chút cọc cằn, cô liền bị anh dùng ánh mắt khó chịu nhìn lấy nên có chút sợ hãi trước Lưu Hạo mà ấp úng nói.
" Tống Nhân...ở ngoài "
Lưu Hạo như nhận ra mình không khống chế được mà có chút thất lễ với Lạc An nên vội nói xin lỗi.
" Xin lỗi "
Như không ngờ được người này sẽ nói xin lỗi mình nên Lạc An tròn mắt nhìn anh, mắt thấy Lưu Hạo ngồi dậy nên cô cũng ra ngoài cùng Tống Nhân chờ anh.
Lúc này khi đã đủ tỉnh táo Lưu Hạo xỏ dép bước ra, ánh mắt không kiên nhẫn nhìn Tống Nhân khiến hắn chột dạ mà cúi đầu xin lỗi rồi vội nói.
" Đám người Thương Hàn đã ở ngoài chờ chúng ta rồi, nên trở về thôi "
Lưu Hạo như không ngờ bọn họ lại tìm được đến đây nhanh như vậy nên im lặng không lên tiếng, cũng chẳng gật đầu hay lắc đầu nên khiến Tống Nhân không thể hiểu được anh là đồng ý hay không.
Thương Hàn là cấp dưới của anh, cùng Tống Nhân là hai cánh tay đắc lực của Lưu Hạo trong tổ chức.
Vốn dĩ lần đó họ cùng trở về đang dẫn theo một tên tội phạm để giao nộp cho cảnh sát thành phố nào ngờ tên kia mưu kế hơn người mà chạy trốn.
Tống Nhân lúc ấy không nghe lời Lưu Hạo đang ở phía thành phố mà tự ý hành động nên bị thương ngã xuống một vách núi thấp phía bên kia đồi được chú Hai cứu về.
Còn Lưu Hạo đi tìm hắn không may gặp phải bọn buôn người đang núp trong rừng này mà bị thương, anh muốn liên hệ bên tổ chức cùng cảnh sát thành phố đến đây cũng là vì đám buôn người đó.
Xét thấy tình thế hiện tại cũng không nên chậm trễ anh liền quay người vào trong phòng thay bộ đồ trên người rồi trở ra, nhìn Lạc An còn đang ngơ người đứng đấy thì cũng không biết nên giải thích như thế nào nên cũng chỉ nói với cô lời tạm biệt.
Cứ thế bỏ lại cho cô một bóng lưng lạnh nhạt rồi lên xe rời đi trong đêm, cô cũng không mong kẻ này có thể nói gì hơn thế nhưng cứ thấy mình vừa cứu vớt một tên đáng ghét!
Không hẹn gặp lại .