" Theo người của chúng ta báo thì bọn chúng đã bắt thêm hai người nữa "
Tống Nhân vội vã nhận điện thoại tình báo từ người mà họ cài vào bọn buôn người thì báo cáo với Lưu Hạo, anh nghe xong rồi suy nghĩ một chút liền hạ lệnh bắt đầu hành động.
" Hiện tại chúng ta phải bắt đầu theo kế hoạch một mà làm, nếu có thay đổi thì liên lạc qua bộ đàm.
Ký hiệu là 190322 "
Thành viên trong tổ chức tham gia nhiệm vụ lần này là bảy người, ngoài Lưu Hạo cùng Tống Nhân và một người đang làm nội gián trong tổ chức thì còn bốn người chuẩn bị để đến khu rừng được chỉ điểm kia.
Nhiệm vụ lần này thật sự nguy hiểm nên người được chỉ đạo tham gia toàn là những người có đầy đủ kinh nghiệm, Lưu Hạo chọn thành viên luôn phải vượt qua đủ ba loại thử thách.
Phải vượt qua những thử thách này như một nhiệm vụ thực thụ thì mới được công nhận là thành viên của tổ chức, vì tổ chức này là tổ chức trinh thám, công việc thập phần nguy hiểm nên có không ít người dù đam mê nhưng vẫn bỏ cuộc giữa chừng.
Lưu Hạo lại không coi trọng những người không đủ dũng khí như vậy nên thành viên của tổ chức hiện tại cũng chỉ có hết thảy hai mươi người, được chỉ đạo hoạt động ở Bắc và Nam mỗi bên mười người.
Vốn anh là người lãnh đạo, là người ở phía Bắc của tổ chức, ở ngay thủ đô hoa lệ kia nhưng vì là nhiệm vụ quan trọng nên anh cùng Tống Nhân buộc phải tham gia lần này.
" Tôi nhắc lại một lần nữa, nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng và cũng rất nguy hiểm, nếu có ai không thể tiếp tục tiếp nhận thì có thể rời đi ngay bây giờ "
" Không có, không có "
Cả nhóm bốn người đồng thanh hô vang khẩu hiệu, Lưu Hạo nhìn lại một lượt thì gật đầu tán thưởng, anh hài lòng với những thành viên này nên rất mong họ không để anh thất vọng.
" Được rồi, chia ra khởi hành đi, hiện tại ở chỗ bọn chúng có tổng cộng sáu người đang được giam giữ "
Tống Nhân sơ lược mọi thứ cho bọn họ rồi bắt đầu rời căn cứ thi hành nhiệm vụ, bọn họ luôn được trang bị áo chống đạn và nhiều thứ có thể bảo vệ bản thân hết mức có thể, bởi vì lão đại của họ rất giàu!
" Chúng ta bắt đầu từ đâu đây Lưu ca? "
Tống Nhân ngồi vào ghế lái rồi quay sang hỏi vị nam chủ đang ngồi bên cạnh, Lưu Hạo chỉ về phía bìa rừng nơi bọn buôn người dựng căn cứ tạm bợ rồi nhắm mắt định thần.
Tống Nhân biết rằng anh không muốn nói chuyện nữa nên liền đánh dấu bản đồ rồi bắt đầu lái xe, đoàn xe rời đi giữa đêm tiến gần đến khu rừng kia.
- ----
" Đại ca bảo canh chừng hai mỹ nữ đó thật tốt, anh ấy muốn gặp mặt bọn chúng "
Một tên trong nhóm dặn dò hai thằng canh lều rồi rời đi, hai thằng này nhìn tướng mạo ngoại hình thì cũng rất đô con và hung dữ, Lạc An thấy không có phần thắng liền lui vào góc ngồi thẫn thờ một lúc, cô thật sự có chút sợ hãi rồi.
Cảm giác trong lòng rất không đúng, Lạc An đưa tay đặt lên tim mình rồi hít thở nhẹ nhàng, cô có cảm giác rất bất an.
Giống như...giống như ngày đó cô bị người kia nhìn trong con hẻm vậy, cái cảm giác này lại tiếp tục len lỏi qua kẽ hở tâm can cô mà trào ra ngoài một cách mạnh mẽ, đem đến sự sợ hãi vô hình mà sâu đậm.
" Lạc An, xin lỗi "
Hạ Giai vốn dĩ là một cô gái yếu đuối, nay vì muốn chạy trốn khỏi người nhà mà liên lụy Lạc An khiến y rất tự trách, bản thân vốn dĩ đang rất sợ hãi đám người đó nhưng không muốn quấy nháo gây phiền hà đến Lạc An nên suốt cả đoạn đường y nín nhịn những giọt nước mắt vì lo lắng, sợ sệt mà hình thành của mình.
Đến hiện tại mọi cảm xúc đều bị tuôn ra cả, mà lúc Lạc An nhìn sang thì y đã khóc đến đỏ mắt rồi.
Cô vội vàng ôm lấy Hạ Giai vỗ vỗ vào lưng y rồi nhẹ giọng an ủi người, cô không nửa lời trách mắng cứ thế làm nơi để Hạ Giai trút hết mọi sợ hãi trong lòng.
" Tôi không trách cô, không được khóc nữa "
Lạc An lúc này khi thấy Hạ Giai đã khóc đến khó thở luôn rồi thì mới ra lệnh cho y không được tiếp tục yếu đuối mà rơi nước mắt nữa, cô vốn không tức giận nhưng Hạ Giai cứ khóc như vậy thật khiến cô lo lắng, Hạ Giai nghe Lạc An nói không được khóc liền lau nước mắt gắng gượng không rơi nước mắt nữa, y sợ Lạc An sẽ tức giận...
" Hiện tại chắc chắn chúng ta lành ít dữ nhiều rồi, tôi sẽ cố nghĩ cách nên việc mà chúng ta phải làm hiện tại là mạnh mẽ không được thể hiện ra là mình sợ bọn chúng.
Hiểu không? "
Lạc An trấn định lại rồi lên kế hoạch cho hành động tiếp theo, cô cũng không chắc được bản thân sẽ cứu sống được chính mình và cô gái trước mặt này nên cũng không đảm bảo điều gì sẽ xảy ra, dù sao thì cốt truyện đã bị chính cô phá nát kể từ khi đồng ý giúp y bỏ trốn rồi.
Lúc này Lạc An thấy hối hận chỉ duy nhất một chuyện, là tại sao lại không để cho Lưu Hạo có tình ý với Hạ Giai sớm hơn để y được rời đi trong hạnh phúc, hiện tại thì hay rồi, sống chết cũng không nắm chắc được thì còn quan tâm gì đến đoạn nhân duyên trời định kia của họ nữa.
- ----
" Đến nơi rồi, Lưu ca "
Lúc này khi xe đã dừng cách căn cứ của lũ buôn người một đoạn đường dài thì Tống Nhân tắt máy quay sang gọi Lưu Hạo tỉnh dậy, anh mệt mỏi mở mắt quen thuộc với màn đêm rồi lấy bộ đàm hỏi tình hình của các thành viên còn lại.
Tụi em ổn cả, đợi Lưu ca chỉ đạo
Bộ đàm phát ra tiếng an toàn thì Lưu Hạo liền xuống xe, vừa đi đến căn cứ kia một cách quang minh chính đại vừa chỉ huy đám người theo đường mòn cũ ở rừng mà tìm đến căn cứ.
Bọn họ ở hai hướng khác nhau, phía trên còn có cả người của tổ chức ở thủ đô đang di chuyển bằng trực thăng chờ lệnh ở cách đây không xa.
Đủ để chạy đến kịp thời và cũng không khiến bọn người kia nghi ngờ, vì gần bên cạnh rừng này là một công trình đang thi công, luôn ồn ào cả ngày lẫn đêm.
" Lưu ca, Lưu ca ".
Ngôn Tình Ngược
Lúc này khi đã gần đến căn cứ địch thì bộ đàm phát ra tiếng gọi của thành viên tổ chức, là giọng nói vội vã của Thương Hàn.
" Lương Thanh bị dị ứng với cái gì đó trong rừng, cậu ấy thật sự không thể tiếp tục nhiệm vụ lần này "
Lưu Hạo nhíu mày rồi quay người chạy về phía rừng, nhẹ nhàng lách qua các vật cản nhanh chóng tìm được bọn họ.
" Dị ứng với thứ gì? "
Dùng giọng nói lo lắng nhìn người đang nổi mẩn đỏ khắp cơ thể kia, anh thật sự không lường được tình huống này.
" Không thể xác định, chúng ta phải làm sao? Lưu ca...!"
Đưa tay đỡ lấy Lương Thanh, Lưu Hạo xem xét khắp người y rồi nhẹ tay đem y đứng dậy dìu ra xe, đặt y nằm phía sau ghế rồi bảo Thương Hàn đến cùng y ngồi ở sau.
" Tôi cùng bọn họ đến bãi đất trống phía bên kia rừng, gọi cho người của ta ở trên trực thăng đến tiếp ứng "
Lưu Hạo lưu loát ra lệnh cho đám người đang hoảng hốt vô định kia, anh không nói gì nữa liền lên xe rời đi, Tống Nhân lúc này mới chạy đến nghe người báo lại thì liên hệ với người trên trực thăng đến kịp lúc.
Họ cứ ở đấy chờ Lưu Hạo trở lại, ai cũng không nhận ra tại sao Lưu Hạo lại đem trực thăng đến trong khi trước đó không hề có kế hoạch này.
" Hiện tại trực thăng tiếp ứng cho ta đã di chuyển đưa Lương Thanh nhanh nhất đến bệnh viện thành phố bên cạnh, chúng ta phải thay đổi kế hoạch "
Lúc này khi Lưu Hạo trở lại thì nói với đám người lí do anh đưa trực thăng đến ngày hôm nay, anh cũng thật sự không muốn nói rằng bản thân có cảm giác bất an, đúng lúc đó có người bên thủ đô liên hệ nên anh liền trang bị thêm trực thăng, cũng là phòng bất trắc.
Nhưng không ngờ thật sự có chuyện.
" Tôi không nói rõ được nhưng có thể thấy cảm giác lần này là thật, hiện tại còn sáu người chúng ta..."
" Người của chúng ta nói vị đại ca kia đã đến, chúng ta phải mau chóng hành động, Lưu ca..."
Lúc này Tống Nhân sau khi nghe người nội gián kia báo tin liền hốt hoảng thông báo, cả đám người chính thức thật sự lo lắng rồi.
Thay đổi cốt truyện rồi, lần này có thể cứu sống được Lương Thanh rồi! .