Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi

Chương 34


Đêm đó Lưu Hạo ở lại chăm sóc cô, anh để Lạc An uống thuốc rồi bản thân cũng tắm rửa một chút mới trở về giường.

Phòng vip này có hai chiếc giường, một giường cho bệnh nhân còn một giường là của người nhà.
" Ngày mai tôi có việc, sẽ sắp xếp y tá đến chăm sóc cho cô "
Lưu Hạo vừa đem chăn đắp lên người cô vừa lên tiếng, Lạc An vốn dĩ đã chìm vào giấc ngủ nhưng vì câu nói kia mà giật mình tỉnh dậy.
" Y tá? Cô gái vừa nãy sao? "
Lạc An không biết nữ y tá vừa ban nãy là Lưu Hạo tự mình tìm đến hay bệnh viện sắp xếp, cô đem câu nghi vấn hỏi lại Lưu Hạo.
Lưu Hạo nghĩ là cô không thích cô gái kia, xét đến vấn đề cô ấy có thái độ làm việc không tốt thì chính anh sẽ yêu cầu bệnh viện đổi người.
" Là cô ấy, có vấn đề gì sao? "
Lạc An nghĩ rằng bản thân cũng là nghĩ quá rồi, hình xăm cũng không nói lên điều gì cả, ai quy định y tá không được xăm mình cơ chứ.

Bất quá đó là ở thế giới của cô không có quy định này, còn ở không gian này thì chính Lạc An cũng không rõ.

Cô cũng không có ý ghét bỏ gì nên mới hỏi một chút, thấy anh suy nghĩ nhiều thì liền vội trả lời.
" Không có gì, chỉ là tôi thấy cô ấy ít nói thôi, tôi muốn tìm một người có thể cùng tôi trò chuyện vui vẻ một chút "
Lưu Hạo cũng không có ý kiến gì, tiếp thu yêu cầu của cô rồi gật đầu, nói rằng sẽ tìm một người phù hợp khác.
" Nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc rồi trở lại "

" Anh hút thuốc sao? "
Lạc An ngạc nhiên nhìn đến anh, đại nam chủ theo miêu tả của chị cô thì chưa từng nhắc đến chi tiết này, thật sự là cũng không to tát gì, cô cũng không phải người vì ghét bỏ cái thứ hại thân đó đến mức yêu cầu người bên cạnh cũng phải như vậy.

Chỉ là có chút ngạc nhiên với Lưu Hạo mà thôi, đại nam chủ luôn bảo vệ thân thể mà cũng dính vào thứ thuốc lá này sao?
" Đôi khi sẽ hút vài điếu thôi "
Lưu Hạo không nhận ra hình tượng của mình trong mắt Lạc An đang thay đổi, lên tiếng trả lời cô, sau đó lại nghi vấn hỏi một câu.
" Cô không thích mùi thuốc lá? "
Lạc An đem chiếc đầu nhỏ gật, mái tóc bồng bềnh hơi rối theo động tác mà rũ xuống bên vai.

Trông thật sự vô hại, cũng rất đáng yêu.
" Vậy tôi không hút nữa, nghỉ ngơi thôi "
Lạc An nghe anh nói thế thì ngạc nhiên, không phải chứ anh ấy vì mình nói không thích mà không hút nữa à?
" Anh, anh không cần phải như vậy đâu, muốn hút thì hút đi.

Cứ để mùi thuốc lá vơi đi rồi trở vào phòng cũng được mà "
Lạc An cuống quýt nói một mạch, chính cô cũng không biết mình bị làm sao nữa, là một người không đủ tự tin nên Lạc An chưa bao giờ biết rằng có người thật sự vì mình nói không thích mà quyết định từ bỏ một cái ý định hay thói quen nào đấy.

Thật sự là không ngờ đến, người đó vậy mà là đại nam chủ Lưu Hạo này.
" Không sao, trước đây tôi rất nghiện thuốc lá vẫn chưa tìm được lý do để thật sự từ bỏ nó, hiện tại thì có thể rồi "
" Lý do...!"
Thì ra là có người không thích nên liền từ bỏ, có lẽ trong truyện cô đã bỏ sót tình tiết này rồi.

Chắc chắn là chị cô có viết đến nó, nhưng người khiến anh từ bỏ thuốc lá ở trong truyện ấy chắc chắn là Hạ Giai rồi.

Nghĩ đến đây Lạc An mới chợt nhớ, Hạ Giai từ lúc cô tỉnh dậy vẫn chưa nhìn thấy y.

Thắc mắc mà lên tiếng hỏi người đang cách mình hai bước chân, Lưu Hạo vừa mới ngồi trên giường chuẩn bị nằm xuống kia.
" Lưu ca, Hạ Giai đâu rồi? "
Lưu Hạo nghe Lạc An gọi mình vừa định trả lời thì nghĩ lại, Lưu ca? Lại là cái danh xưng máy móc này, anh vẫn thích cô gọi mình là Lưu Hạo hơn, nghe rất thân thiết.
" Hình như tôi có nói qua rồi, cô ấy đang ở căn cứ của chúng ta "
" Có nói qua rồi? "
Lạc An nghe thế thì tự hỏi lại, anh ấy từng nói rồi sao? Không phải chứ, não cô thật sự có vấn đề à?

" Có thể là lúc ấy độc trong người chuyển biến khiến cô không nghe rõ thôi "
" Ừm có thể, không phải, lại nói...cái gì mà căn cứ của chúng ta "
" À, tôi nói nhầm thôi "
Lưu Hạo nhận ra mình bị hố, đem tay xoa xoa tai rồi để lại một câu chúc ngủ ngon mà quay lưng lại với cô.

Rồi sau này cũng là của chúng ta thôi
Lưu Hạo âm thầm bổ sung thêm một câu, anh tin rằng với cái sự săn sóc này của mình chắc chắn Lạc An sẽ động lòng, ngày ôm mỹ nhân về nhà không còn xa nữa.
Lạc An thấy Lưu Hạo không lên tiếng nghĩ rằng anh đã mệt mỏi cả ngày nên muốn ngủ sớm thì không làm phiền anh nữa, cô cũng vùi mình vào trong chăn rồi tiến vào giấc ngủ.

Một đêm dài không mộng mị...
" Khi nào cô ấy tỉnh dậy thì đem đồ ăn vào, nhớ chăm sóc cô ấy cẩn thận một chút đừng xảy ra sai sót gì "
Lưu Hạo dặn dò nữ y tá rồi định chuẩn bị rời đi, hiện tại mới tám giờ sáng nhưng anh cần phải trở về căn cứ vì có việc đột xuất, vừa định đi thì nhớ ra cái gì đấy nên quay lại nói với y tá mới kia.
" Cô nói chuyện với cô ấy nhiều một chút, đừng lạnh nhạt quá "
Nữ y tá nọ không hiểu chuyện gì, làm gì có y tá nào mà lạnh nhạt với bệnh nhân đâu hả Lưu ca? Nhưng cũng vì yêu cầu vô lý này được nói ra từ miệng Lưu Hạo nên nàng cũng không ý kiến gì mà gật đầu bảo vâng.
Lưu Hạo là người đàn ông nổi tiếng ở cái thủ đô hoa lệ này, anh được biết đến với khuôn mặt đẹp cùng học vấn cao, lại là một người tài giỏi trong lĩnh vực phá án.

Chính là tinh hoa hội tụ phụ nữ rất yêu trong truyền thuyết.
" Lưu Hạo...!"
Lạc An vừa tỉnh dậy đưa mắt nhìn sang bên giường bên kia thì thấy chăn gối gấp gọn, không biết Lưu Hạo đã rời đi hay chưa nên mới cất tiếng gọi.

Giọng nói của cô vừa dứt thì nữ y tá cũng mở cửa bước vào, nàng đẩy đồ ăn sáng đến bên giường rồi lên tiếng chào hỏi Lạc An.
" Tôi là Trần Yên, từ giờ sẽ phụ trách việc chăm sóc cho cô Lạc "

" Chào, Lưu ca rời đi rồi sao?"
Lạc An thấy nữ y tá này có phần thân thiện hơn người hôm qua thì vui vẻ trả lời.

Cũng hỏi thêm về Lưu Hạo, thấy cô ấy gật đầu thì muốn đứng dậy.

Ai ngờ vừa mới trở mình đứng lên một cái thì cả người vô lực liền ngã nhào xuống đất, Trần Yên cũng bị doạ sợ mà đưa tay đến đỡ cô đứng dậy.

Thấy Lạc An tay ôm lấy bụng mình thì nàng lên tiếng hỏi.
" Làm sao vậy?"
" Bụng...đau "
Trần Yên đưa tay sờ đến bụng cô, vừa sờ vừa hỏi xem đau như thế nào.

Lạc An nhận ra bản thân chỉ đau ở bụng dưới nên liền nghi vấn ngước mắt đến bên giường bệnh, một màu đỏ chói mắt khiến cô ngượng chín mặt.

Bà dì ghé thăm rồi...
____________
Theo dõi mình để đọc chương mới nhanh nhất nhé.

Bình Luận (0)
Comment