Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 66

Chương 66: Sống chung

Thật ra thì Liên hoan phim này không liên quan gì lắm đến Tống Thanh Hàn. Vai diễn Vô Miểu do cậu thủ vai trong là vai nam tư, đến ngay cả vai phụ còn chưa đến, đến đây cũng chỉ là để cùng đoàn phim đi thảm đỏ mà thôi.

Nhưng Trần An hình như rất để tâm đến Liên hoan phim lần này, đây có thể coi là lần đầu tiên Tống Thanh Hàn tham gia sự kiện như thế này, hơn nữa, cậu là một trong những người được phía quản lý của ban tổ chức gửi lời mời, điều này đối với một diễn viên mà nói, có thể coi như là một loại công nhận.

Tống Thanh Hàn yên lặng ngồi tại vị trí của mình, gương mặt luôn nở một nụ cười nhàn nhạt.

Ánh đèn chói mắt lướt về phía dưới sân khấu, trong một khoảnh khắc, một người có khuôn mặt kinh diễm trong vô tình bị máy quay trên sân khấu "không cẩn thận" quay trúng, làm cậu lọt vào ống kính.

Mỗi lần ống kính lia tới, trên màn hình phát trực tiếp sẽ xuất hiện thêm nhiều chữ "aaaaaaa" trong phần bình luận trực tiếp, thể hiện một cách trọn vẹn tiết tháo của cộng đồng "nhan cẩu".

"Tiếp sau đây sẽ công bố..." Từng chiếc, từng chiếc cúp theo lời dẫn của MC được trao, mỗi một người lên trao giải đều là người có tên tuổi, thân phận tôn quý trong giới, có thể nói là vô cùng nể mặt những người được nhận giải.

mặc dù là một bộ phim thương mại, nhưng tinh lực mà Trương Doanh đã dành cho bộ phim này không hề thua kém bất cứ bộ phim nghệ thuật nào, bất kể là biên tập, phối nhạc hay hiệu ứng, phục trang, Trương Doanh đều dùng hết 200% công sức để thực hiện , thêm vào đó là tập đoàn Sở thị với tài lực hùng hậu, đến sau khi buổi lễ trao giải kết thúc, Trương Doanh đã lù khù nhận về hai chiếc cúp hình gấu vàng cao quý.

Tống Thanh Hàn nhìn Trương Doanh vững bước tiến lên sân khấu, không gian trầm lại, ánh đèn tập trung lên người ông, trong khoảnh khắc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ông.

Tất cả ánh mắt phía dưới đều tập trung lên người ông, tất cả ống kính đều hướng vào khuôn mặt ông.

Tống Thanh Hàn đại khái đã hiểu được tại sao trong giới lại có nhiều người cho dù nghèo đến tận cùng vẫn muốn đứng trên sân khấu như vậy. Bởi đó là niềm vinh hạnh không gì vượt qua được và cũng là lời công nhận chắc nịch nhất.

Hướng Duy nhìn đối thủ cũ của mình đứng trên sân khấu, phát biểu một cách máy móc, cảm thấy có chút buồn chán mà thu hồi ánh mắt, mắt ông khi lướt qua Tống Thanh Hàn thì đột nhiên dừng lại, sau đó nở một nụ cười.

Trong đôi mắt trong veo, sạch sẽ như ngập tràn ánh sao lấp lánh kia, là dã tâm khiến con người ta không khỏi rùng mình.

Đó là một loại "dã tâm" vô cùng trong sáng, cũng là chất xúc tác khiến cho một người diễn viên không ngừng tôi luyện.

Trong mắt Hướng Duy, biểu hiện của Tống Thanh Hàn trong vô cùng sinh động, có hồn, chỉ là điểm khởi đầu của cậu có hơi muộn. Nếu như cậu được tìm ra sớm hơn một chút, nói không chừng khi cậu ở độ tuổi này, đã có thể làm cho tất cả mọi người trong giới phải kinh ngạc rồi.

Tuy nhiên tuổi tác hơi lớn một chút cũng có điểm tốt của tuổi tác lớn. Trên người Tống Thanh Hàn hiện tại có một loại khí chất không gấp gáp cũng không chậm chạp vô cùng đặc biệt.

Điều này thật sự rất kì quái.

Những người trẻ tuổi vừa mới vào nghề đã chìm nghỉm như Tống Thanh Hàn không hề ít, nhưng trên người họ luôn luôn có một loại chán nản, sầu não, hoặc là vì chịu đựng sự lạnh nhạt khi không được ai chú ý tới mà sa vào những lựa chọn bốc đồng, rất ít người giống như Tống Thanh Hàn, có được sự ngoan cường tựa như một người sau khi trải qua vô vàn sóng gió mà tạo thành.

Nếu như Tống Thanh Hàn của thường ngày là một chàng thanh niên chăm chỉ, nghiêm túc, cẩn thận, thì khi cậu im lặng hoặc khi đang suy nghĩ chuyện gì đó, cảm giác mà cậu bộc lộ ra trong vô thức lại nhiều hơn vài phần trầm lắng.

Hướng Duy không nhịn được mà nhìn Tống Thanh Hàn thêm vài lần, sau đó, trước khi Tống Thanh Hàn hồi thần lại thì ông đã kịp thu hồi ánh mắt trước một bước.

"Chúc mừng đạo diễn Trương."

Trương Doanh từ sân khấu đi xuống, xung quanh vang lên vài câu chúc mừng.

Trương Doanh đặt cúp trên tay xuống, thở phào một hơi, trên mặt có cả sự vui mừng lẫn thất vọng.

Giải Kim Hùng quả thật là một giải thưởng rất lớn, cho dù chỉ là một giải thưởng dựng phim xuất sắc nhất không đáng kể trong mắt người ngoài thì cũng đã được xếp vào top 3 trong giới.

Nhưng Trương Doanh, ông là một đạo diễn.

Cái mà ông muốn lấy nhất không phải là giải dựng phim xuất sắc nhất, mà là giải đạo diễn xuất sắc nhất và bộ phim xuất sắc nhất.

Nhưng một bộ phim thương mại như đương nhiên sẽ không phù hợp với khẩu vị của giới phê bình.

Trương Doanh nhìn cúp giải thưởng trong tay mình, lại nhìn qua đối thủ cũ của mình-- đã bước lên thảm đỏ. Hướng Duy đang đi về phía sân khấu, nhận giải đạo diễn xuất sắc nhất.

Hay là, ông nên nhân lúc mình chưa già đến mức không đi nổi mà dốc sức chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo của của mình nhỉ.

"Cảm ơn sự công nhận của hội đồng phê bình dành cho phim của tôi..."

Hướng Duy giống như một đứa trẻ con già đầu bướng bỉnh vậy, khi phát biểu còn không quên quăng miếng, làm cho người dưới sân khấu phải cười ha ha, tỉ suất người xem phát trực tiếp cũng tăng lên một chút.

Khi giải bộ phim xuất sắc nhất được trao lại là một kết quả gây bất ngờ, một bộ phim nghệ thuật tiểu chúng không ai biết đến đã giành được giải nhất. Là bộ phim bế mạc, bộ phim nghệ thuật này cũng được chiếu lại một lần ở cuối buổi phát trực tiếp cho khán giả xem.

Quy trình, hạng mục giải thưởng của giải Kim Hùng lần này không khác lắm so với kiếp trước của Tống Thanh Hàn, một điều duy nhất không giống... Có lẽ là nhiều hơn một người là cậu.

Tống Thanh Hàn xem hết bộ phim đó, rồi theo dòng người rời khỏi hội trường, một chiếc xe vừa điệu thấp, vừa cao cấp đang chầm chầm lướt đến, dừng lại trước mặt Tống Thanh Hàn.

"Trợ lý Ngụy"

Tống Thanh Hàn vừa nhìn đã nhận ra ngay người trong xe, cảm thấy bất lực khi Sở Minh đem trợ lý cao cấp của mình biến thành tài xế.

"Hàn thiếu, lên xe thôi."

Ngụy Khiêm nghiêng đầu cười với Tống Thanh Hàn, xuống xe, mở cửa xe ra.

"Gọi tôi là Thanh Hàn là được rồi."

Tống Thanh Hàn lên xe, cười nói.

Ngụy Khiêm lắc đầu, uyển chuyển nói: "Nếu tôi dám gọi như vậy, thì ngày mai có lẽ sẽ phải thất nghiệp rồi."

Tống Thanh Hàn bật cười: "Sở Minh sẽ không làm vậy đâu."

Ngụy Khiêm nói thầm trong lòng, anh ta trong mắt cậu đương nhiên sẽ không như vậy rồi, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà, anh hiểu, anh hiểu hết.

Anh nhớ lại dáng vẻ Sở đại ma vương dùng một ánh mắt "nhẹ nhàng" làm cho chân của trưởng phòng kinh doanh mềm nhũn đến mức thiếu chút nữa là quỳ xuống đất, mà không khỏi run cầm cập.

Bỏ đi, bỏ đi, cái mạng nhỏ này quan trọng.

"Hàn thiếu hôm nay tâm trạng rất tốt?"

Ngụy Khiêm liếc qua kính chiếu hậu, nhìn thấy mặt Tống Thanh Hàn vẫn luôn mang ý cười, nhịn không được cũng cười theo, có chút tùy ý hỏi.

"Ừm."

Tống Thanh Hàn thấp giọng đáp một tiếng, nụ cười trên mặt cũng không hề biến mất, "Gặp được rất nhiều người thú vị."

Ngụy Khiêm thầm lắc đầu, anh hiện tại không những không hiểu được Sở Minh, mà đến ngay cả Tống Thanh Hàn cũng không tài nào hiểu nổi.

Đây chính là bi kịch của cẩu độc thân sao?

"Sở Minh bảo anh đưa tôi đi đâu vậy?"

Tống Thanh Hàn nhìn hướng xe chạy, hình như đang hướng về trung tâm thành phố.

"Tới nơi Hàn thiếu sẽ biết ngay."

Ngụy Khiêm rõ ràng là đã được Sở Minh căn dặn trước, một chút tin tức cũng không thèm lộ ra.

Tống Thanh Hàn lần này lại bị Sở Minh làm cho tò mò, thấy Ngụy Khiêm không chịu tiết lộ, liền cúi đầu lấy điện thoại ra, nhắn một tin qua cho Sở Minh.

Hàn Hàn: Điều bất ngờ là cái gì?

(*≧▽≦)

Sở Minh Minh: Khoan nói đã =3=

Hàn Hàn: Muốn biết!

Sở Minh Minh: Đợi lát nữa là biết thôi ~(=▽=)~

Tống Thanh Hàn nhìn hai kí tự lượn sóng mê người ở cuối tin nhắn trả lời, không nhịn được mà nắm tay lại, che miệng cười một tiếng. Ngụy Khiêm nghe thấy động tĩnh phía sau, rồi liền bị mùi vị chua lòm của tình yêu đang được hiện thực hóa làm cho ngơ người.

"..."

Này, này, sao không ngồi cùng nhau mà vẫn có thể phát ra hiệu ứng ánh hào quang chói lọi thế hả!

Ngụy Khiêm bi phẫn mà chửi thầm trong lòng, nhìn tòa kiến trúc đầy tính biểu tượng trước mặt, từ từ dừng xe lại ở vị trí đỗ xe.

"Hàn thiếu, tới rồi."

Ngụy Khiêm đứng bên cạnh mở cửa xe ra, Tống Thanh Hàn từ trên xe bước xuống, nhìn về hướng tòa nhà trước mặt nơi Ngụy Khiêm dừng xe.

Khu vực này vô cùng phồn hoa, nhưng nơi mà Ngụy Khiêm dừng xe lại vắng như chùa bà Đanh, cách bày trí của nơi này rất hiện đại, mới mẻ và đầy tính nghệ thuật, trông giống như một studio mới được chuẩn bị xong vậy.

"gee"

Nét chữ viết hoa cách điệu, múa lượn được khảm phía trên cửa, thể hiện một cách trực quan sự tự tin và phong cách của chủ nhân.

Khi Tống Thanh Hàn nhìn thấy mặt tiền này, liền lờ mờ cảm nhận được điều gì đó.

Phía sau lớp cửa kính thấp thoáng vài bóng người. Không bao lâu sau, cái đầu đậm chất ngoại quốc của Kiểu Trị đã ló ra ngoài: "Ôi, Hàn, cậu định đứng đó mãi không động đậy hả?"

Vừa nói, anh ta vừa nháy mắt một cách mờ ám với Tống Thanh Hàn.

Ngụy Khiêm cũng ra hiệu bảo Tống Thanh Hàn đi vào: "Vào trong trước đã."

Tống Thanh Hàn gật đầu, lẩn mình trong bóng tối, đẩy cánh cửa kính kia ra, bước vào.

Trái ngược với thiết kế hiện đại, mới mẻ của mặt tiền, thiết kế bên trong của studio mang đầy cảm giác phục cổ và tinh tế. Loại cảm giác này... Lại rất giống tư tưởng thiết kế của Aozesi.

"Hàn Hàn."

Sở Minh ngồi trên ghế, nhìn thấy Tống Thanh Hàn bước đến, lập tức để tờ báo trên tay qua một bên, sau đó đứng dậy, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.

Kiều Trị đang đi kế bên Tống Thanh Hàn thì dùng khuôn mặt như mới gặp ma để nhìn Sở Minh, sau đó lại nhìn Tống Thanh Hàn, gật gù kinh ngạc: "Chẳng trách Trung Quốc mấy người lại có câu... Luyện sắt cứng cũng mềm tay..."

"Là sắt cứng mấy luyện cũng hóa mềm"

(câu đúng là 百炼钢绕指柔 mà Kiều Trị nói thành 百炼钢绕手柔)

Sở Minh cau mày, lạnh nhạt sửa lại.

Kiều Trị rõ ràng là không hiểu mấy thứ này, nhưng vẫn cứ rất nhiệt tình vận dụng các loại điển cố của Trung Quốc, nghe Sở Minh sửa lại, vỗ vỗ tay: "Ừ, đúng!"

"Sắt cứng mấy luyện cũng hóa mềm!"

Anh ta chỉ vào Sở Minh: "Sắt cứng"

Rồi lại chỉ vào Tống Thanh Hàn: "Hóa mềm"

Tống Thanh Hàn nhìn điệu bộ này của anh ta, không nhịn được mà ho khẽ một tiếng, mặt mày tươi rói.

Kiều Trị nhìn mặt cậu, trông giống như mới vừa chú ý đến, biểu cảm dần dần trở nên nghiêm túc.

Tống Thanh Hàn: "?"

Sở Minh lại vô cùng bình tĩnh, kéo tay Tống Thanh Hàn, đi về phía sô pha: "Đừng để ý đến cậu ta."

Kiều Trị đứng sau lưng liên tục kêu "ê ê ê", sau đó đứng kế bên đánh giá hai người Sở Minh và Tống Thanh Hàn một lượt: "Hai người không phải là người yêu thật đấy chứ?"

"Sao lại nói vậy?"

Sở Minh không nhanh không chậm hỏi lại.

Ánh mắt Kiều Trị lướt một vòng trên bộ tây trang Tống Thanh Hàn đang mặc: "Đồ hai người mặc là đồ đôi."

Sở Minh thờ ơ liếc nhìn anh ta, Kiều Trị lập tức che miệng, gật gật đầu: "I know"

Dường như việc âm thầm thừa nhận của Sở Minh đã giúp Kiều Trị tìm ra hứng thú vậy, anh ta lượn quanh người Tống Thanh Hàn rồi lấy một bộ đồ trong tủ đồ phía sau xuống: "Thử xem?"

Tống Thanh Hàn nhìn Sở Minh.

"Đi đi."

Sắc mặt Sở Minh trở nên ôn hòa, vỗ lên mu bàn tay Tống Thanh Hàn: "Đi thử xem sao."

Tống Thanh Hàn nhận lấy trang phục từ Kiều Trị, bước vào phòng thay đồ.

"Minh, cậu trước đây không phải từng nói cậu không thích đàn ông sao?"

Kiều Trị có chút tò mò, mở miệng hỏi: "Trước đây khi Weiyi tỏ tình với cậu, cậu đã trả lời cậu ta như vậy còn gì."

Sở Minh nhướng nhướng mày: "Hàn Hàn không giống vậy."

Kiều Trị mặc dù có những lúc sẽ dùng sai từ ngữ, nhưng trình độ tiếng Trung của anh ta vẫn rất tốt, sau khi nghe Sở Minh nói như vậy, như đã hiểu rõ mà gật gù: "Hàn quả thực là rất xinh đẹp."

Ngũ quan tuy không thể sánh với Uy Dịch năm đó, nhưng khí chất trên người lại rất đặc biệt.

Đây có lẽ là sự quyến rũ của mỹ nhân phương Đông chăng?

Kiều Trị nghĩ vậy, ánh mắt lại không khỏi liếc về hướng phòng thay đồ.

Anh ta và Sở Minh đã có một khoảng thời gian không liên lạc rồi. Lần này anh ta đến Trung Quốc, mặc dù là lần đầu liên lạc lại với Sở Minh, nhưng Sở Minh lại rất dễ tính giúp anh ta liên hệ với người ở Trung Quốc, nguyên nhân lớn nhất, có lẽ là vì người đàn ông tên Tống Thanh Hàn này.

Không ngờ rằng Sở Minh năm đó được Uy Dịch vạn người mê tỏ tình cũng không hề lay động, vậy mà bây giờ lại gục trong tay một người đàn ông.

Thật sự là thú vị quá đi.

"Soạt---" Tống Thanh Hàn kéo rèm của phòng thay đồ ra, vừa cài cúc áo trên cổ tay, vừa bước ra.

Sở Minh theo âm thanh vang lên mà nhìn qua, đối diện với ánh mắt đang nhìn đến của Tống Thanh Hàn.

Từ cao nhìn xuống, âm thầm khiêu khích.

Sở Minh sững người, sau đó tim không nhịn được mà nổi lên một hồi trống, ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn.

"Ê ê ê" Kiều Trị vội vàng cắt đứt tầm nhìn của hai người, "Chỗ này của tôi là studio, không được làm loạn."

Tống Thanh Hàn: "..."

Sở Minh dùng ánh mắt cảnh cáo Kiều Trị, Kiều Trị anh dũng, không hề sợ hãi hất cằm, thể hiện rằng bản thân tuyệt đối sẽ không dung túng người khác có hành vi làm loạn ở studio của mình.

"Đây là điều bất ngờ?"

Tống Thanh Hàn ngắm nhìn bộ tây trang trên người, không giống với phong cách phục cổ, xa xỉ thường có của Aozesi. Bộ tây trang này mang đậm chất hiện đại, mới mẻ, kiểu dáng mạnh mẽ, duy chỉ có cổ tay áo và đường may là thể hiện ra sự mềm mại, ôn hòa, kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng của Tống Thanh Hàn, vừa nhìn một cái, liền thấy giống như một đứa con trai vượt ra ngoài quy chuẩn của người cha đỡ đầu vậy, có được sự lạnh lùng, cao ngạo của đời trước, lại vừa có sự sắc bén, bất trị của thời đại mới.

Ánh mắt Sở Minh lướt qua một vòng trên người Tống Thanh Hàn, nơi đáy mắt nhàn nhạt lộ ra ý cười: "Cũng có thể nói như vậy."

Tống Thanh Hàn không nhịn được nhướng nhướng mày.

Sở Minh yêu chết đi được cái dáng vẻ có chút kiêu ngạo này của cậu, không giống sự ngoan ngoãn khi say rượu, một Tống Thanh Hàn như vậy giống như một chú mèo nhỏ đang vểnh đuôi, cứ làm cho người ta không nhịn được mà muốn trêu đùa.

Đương nhiên là Sở đại cẩu cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc Tống mèo con rồi...

Bọn họ đứng đó liếc mắt đưa tình, còn Kiều Trị lại lượn quanh ngắm nhìn Tống Thanh Hàn mấy vòng, sau đó một tay sờ cằm, lướt mắt mấy lần trên eo của Tống Thanh Hàn: "Số đo vẫn chưa vừa vặn lắm."

Anh ta bảo Tống Thanh Hàn cởi chiếc áo khoác ngoài ra để đi sửa lại, sau đó lại bảo Tống Thanh Hàn mặc vào.

"Không đúng, không đúng."

Anh ta hơi đắn đo lắc lắc đầu, giơ tay định sờ mặt Tống Thanh Hàn, sau đó lại bị ánh mắt của Sở Minh chặn đường.

"Khụ, nhất thời sơ ý."

Kiều Trị ho khẽ một cái, rồi ánh mắt như bừng sáng mà nhìn Tống Thanh Hàn, "Cậu có thể tháo mắt kính trên mặt xuống không?"

Anh ta không biết từ đâu tìm được một chiếc mắt kính đơn tròng kiểu dáng phục cổ, đưa cho Tống Thanh Hàn: "Đeo cái này lên."

Tống Thanh Hàn nhíu mày, sau đó tháo chiếc mắt kính gọng ánh kim xuống, đeo chiếc mắt kính đơn tròng Kiều Trị mới đưa lên.

Sợi dây kính mong mỏng từ bên gọng kính rủ xuống, Tống Thanh Hàn đem đầu còn lại kẹp lên túi áo tây trang, khi ngước mắt lên, bởi vì xương chân mày phải dùng lực, hốc mắt sâu hun hút, mắt hơi nheo lại, sự mạnh mẽ, sắc bén trên người lại tăng thêm rất nhiều---

"Đúng!"

"Chính là như vậy!"

Kiều Trị có chút hưng phấn, sau đó tìm đông tìm tây, tìm thấy được một đôi găng tay, nhét vào tay Tống Thanh Hàn: "Đeo thêm cái này vào đi!"

Trên găng tay trắng muốt là biểu tượng Aozesi được thêu bằng chỉ bạc, lớp lớp những đóa hoa mạn đà la tỏa ra một sức quyến rũ vô cùng kì lạ.

Tống Thanh Hàn giơ tay lên chỉnh lại găng tay, Kiều Trị không biết lại từ đâu lấy ra một chiếc máy ảnh, chụp Tống Thanh Hàn liên tục mấy tấm.

"Chính là cảm giác này!"

"Đứa con xuất chúng của cha đỡ đầu!"

Kiều Trị cầm máy ảnh cảm thán: "Lúc nãy cậu có phải đã thêm diễn xuất vào không?"

"Khí chất của cậu biến hóa khá xuất sắc đấy..."

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu lên nhìn Sở Minh, cách một lớp kính đơn tròng, ánh mắt của cậu tựa như được bao phủ bởi một lớp sương mù, trông vừa thần bí, vừa dụ người, giống như đóa hoa mạn đà la nở rộ trong đêm tối vậy.

"Cậu có hứng thú làm người mẫu cho tôi không?"

Kiều Trị nhìn máy ảnh đã chụp đầy ảnh, lòng đầy mãn nguyện hỏi.

Sở Minh mỉm cười nhìn Tống Thanh Hàn.

"Chuyện làm người mẫu chính thì tôi không chắc," Kiều Trị vò vò mái tóc của mình, "Có điều tôi cảm thấy cậu rất phù hợp với bộ tây trang tôi vừa mới thiết kế này, hay là, cậu có thể thử chụp cho tôi vài tấm poster được không?"

"Đương nhiên."

Tống Thanh Hàn gật gật đầu.

Kiều Trị rất hài lòng, chỉ vào bộ tây trang trên người Tống Thanh Hàn, "Bộ này, tôi tặng cho cậu!"

"Hi vọng sau này chúng ta vẫn sẽ có cơ hội hợp tác!"

"Được."

Sở Minh lặng lẳng đứng kế bên nhìn, sau khi bọn họ nói chuyện xong, mới nhấc bước đi về phía Kiều Trị.

"Ai ya...." Máy ảnh trong tay bị lấy đi làm Kiều Trị khẽ kêu lên một tiếng, liền nhìn thấy Sở Minh xem từng tấm ảnh trong máy.

"Email của tôi, cậu vẫn còn nhớ chứ."

Kiều Trị hiểu trong nháy mắt: "Đương nhiên!"

Tống Thanh Hàn: "..."

Cuối cùng, Tống Thanh Hàn thu hoạch được, không chỉ là được Kiều Trị hữu nghị tặng cho một bộ tây trang mới, mà Sở Minh còn đặt thêm vài bộ tây trang phong cách khác nhau ở cửa hàng của Kiều Trị cho cậu, từ tây trang thiên hướng nhẹ nhàng mặc hằng ngày, cho đến tây trang 4 lớp nghiêm túc, những gì cần đều có.

Khi quẹt thẻ, Tống Thanh Hàn cũng không biết Kiều Trị đã kiếm được bao nhiêu tiền nữa.

Nhìn Kiều Trị cười đến mức không thấy mặt trời, chắc là đã kiếm được một món tiền lớn.

Địa chỉ mà Sở Minh để lại là địa chỉ của tập đoàn Sở thị, đến khi trang phục may xong, Kiều Trị sẽ tự mình cho người đưa đến tận cửa.

"Cái này là điều bất ngờ?"

Tống Thanh Hàn kéo kéo cavat, cười nói.

Ai biết được Sở Minh lại lắc đầu: "Vẫn chưa phải."

Tống Thanh Hàn: "........?"

Sở Minh mở cửa xe ra, Ngụy Khiêm không biết đã đi đâu rồi, Sở Minh trực tiếp lái xe quay đầu về một hướng khác, mãi cho đến khi đến trước một khu dân cư cao cấp mới từ từ dừng xe lại.

Tống Thanh Hàn cùng Sở Minh xuống xe, theo con đường đó đi đến trước một căn biệt thự.

Sở Minh từ trong túi lấy ra một chùm chìa khóa, sau đó đặt vào tay Tống Thanh Hàn: "Sau này chúng ta sống ở đây đi."

Tống Thanh Hàn nhìn chìa khóa trong tay, đang định nói chuyện, liền bị giọng nói đầy tủi thân của Sở Minh làm nghẹn họng.

Anh nói: "Hàn Hàn, đừng đối xử với anh xa cách như vậy."

Tống Thanh Hàn sững người, sau đó nắm chặt chùm chìa khóa trong tay, chầm chậm gật đầu: "Ừm."

Sở Minh thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, móc một chùm chìa khóa khác ra mở cửa.

"Anh đã cho người quét dọn rồi."

Sở Minh mở đèn lên, bày trí trong phòng trong nháy mắt đã hiện lên.

Tấm thảm dày dặn, bộ sô pha trông có vẻ mềm mại, đèn trụ đứng thiết kế đơn giản...

Tất cả vừa thoải mái, vừa ấm áp.

"Có thích không?"

Sở Minh cởi chiếc áo khoác ngoài, treo lên giá treo đồ bên cửa, quay đầu lại nhìn Tống Thanh Hàn.

"Thích lắm."

Tống Thanh Hàn thu tất cả bày trí này vào trong mắt, khi Sở Minh hỏi, liền nhào tới hôn anh một cái.

"Đi xem thử phòng ngủ?"

Sở Minh nhìn Tống Thanh Hàn đứng ở huyền quan nhìn vào, kéo tay cậu, đi vào trong phòng.

Vào phòng, cảm giác ấm áp càng mạnh mẽ hơn, cách bày trí ở đây là dựa theo sở thích của Tống Thanh Hàn mà làm, mỗi một thứ Tống Thanh Hàn nhìn tới, đều mang theo hơi thở ấm ấp.

Sở Minh đã sớm chuẩn bị cho Tống Thanh Hàn một căn nhà như vậy.

Tống Thanh Hàn của kiếp trước, cho dù lâm vào hoàn cảnh vô cùng túng quẫn, nhưng cuộc sống của cậu vẫn đâu ra đấy, ngập tràn niềm vui.

Cậu thích gì, không thích gì, Sở Minh đều biết, hơn nữa kiếp này, cũng không ngần ngại mà làm tất cả vì Tống Thanh Hàn.

Khu dân cư này là do Sở Minh dành thời gian tỉ mỉ chọn lựa, sống ở đây đa số đều là người có quyền có thế hoặc minh tinh, tính bảo mật và an toàn đều rất cao, thêm vào đó, nơi đây còn nằm trong tuyến đường có giao thông thuận tiện nhất thủ đô, bất kể là đi Tinh Hải hay đến tập đoàn Sở thị, đều tiêu tốn không quá nhiều thời gian, đây cũng là một trong những lí do mà Sở Minh chọn nơi này.

Từ chỗ Kiều Trị về đây cũng đã xấp xỉ 11 giờ rồi, sai khi Sở Minh dắt Tống Thanh Hàn đi xem nhà một lượt xong, mỗi người liền tự về phòng tắm rửa, một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Trần An liền nhận được hai tin tức làm anh muốn trụy tim.

Thứ nhất, nghệ sĩ dưới tay anh bị ông chủ của ông chủ kéo đến cùng nhau ở một căn nhà khác rồi.

Thứ hai, nghệ sĩ dưới tay anh nhận được lời mời từ nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Kiều Trị, trở thành người mẫu cho anh ta.

Nghệ sĩ trong hai tin tức này lại là cùng một người.

Trần An ôm lấy ngực, cảm thấy bản thân như nghẹt thở.

Cũng may là khu dân cư của căn nhà nơi Tống Thanh Hàn mới chuyển đến có tính an toàn và bảo mật không thua gì chỗ cũ. Dưới sức ép của ông chủ của ông chủ, Trần An cũng không nói gì, chỉ dặn dò Tống Thanh Hàn bình thường phải chú ý một chút, dù sao thì cậu bây giờ trong mắt giới truyền thông, cũng có thể coi là một diễn viên "có độ hot."

Mà về lời mời của Kiều Trị, Trần An sau khi trải qua kích động lúc ban đầu, cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Mặc dù Kiều Trị là nhà thiết kế chủ lực của Aozesi, nhưng khi bàn chuyện với Tống Thanh Hàn, anh ta rõ ràng là dùng thân phận cá nhân của nhà thiết kế để gửi lời mời cho Tống Thanh Hàn... Mặc dù cũng không có gì không thỏa đáng, nhưng so với lời mời chính thức từ nhãn hàng, lời mời cá nhân chỉ có thể coi là một loại thăm dò thôi.

Có điều, nhà thiết kế chủ chốt đã gửi lời mời, vậy có nghĩa là... Vẫn có không gian để phát triển.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở- tủi thân vô vàn- Minh: Hàn Hàn vẫn cứ xa cách với tôi như vậy qaq

Hàn Hàn: .......

Bình Luận (0)
Comment