Không Chạm Đến Người

Chương 16


"Sư...Sư bá..."
"CÂM MIỆNG!"
Trân Tĩnh mang nét hung hãng lao đến đâm một kiếm vào vai Cậu rạch một đường, thấy Tẫn Ngọc ngồi im lãnh kiếm, Hắn lại nghiến răng rút mạnh Xích Viêm, trên mặt mang hàn ý, cười nói
"Ngươi nghĩ lãnh xong một kiếm thì ta sẽ bỏ qua tên nghiệt đồ như ngươi?"
"Khi Sương nhi mang ngươi về đáng lẽ ta nên lúc đó đâm ngươi một kiếm trừ hoạ"
"Chỉ vì ngươi..."
Tẫn Ngọc mặc những vết thương trên người đang tuôn ướt đẫm y phục, ánh mắt đờ đẫn ngồi như một khối gỗ vô tri.

Nghe từng lời trách phạt của Hắn, từng lời gào thét như cào loạn tâm can non nớt của Cậu một cách tàn nhẫn
"Sương nhi vậy mà lại truyền gần hết linh lực cùng đan nguyên, chỉ vì ngăn dòng máu Thiên Ma trong ngươi bạo phát, nó e sợ ngươi sẽ bị tâm ma quấy nhiễu nên đêm nào cũng ra sức trót linh lực trấn an ngươi"
"Đệ đệ ta hiện tại gần như là một phàm nhân bình thường không hơn không kém, bao nhiêu linh lực trăm năm hắn tu luyện đều bị ngươi nuốt sạch"
"Yêu nghiệt nhà ngươi đã vừa lòng chưa!!"
Tẫn Ngọc che lại đôi tai yếu ớt đang bị giằng xé bởi ngôn từ cay nghiệt, đôi mắt ướt đẫm lăn dài tinh thể của Cậu rợn lên đau đớn
"Ta không biết...ta không biết gì hết"
"Không phải...ta không hại sư phụ..ta không có..."

Tẫn Ngọc gần như bịt tai gào thét ngăn cản những câu nói Trân Tĩnh lọt vào tai, những mảnh kí ức yếu ớt chạy dọc trong đầu bỗng chốc vỡ tan không còn nguyên vẹn.

Từng nụ cười câu nói dần trở nên méo mó được thay thế bằng nhưng ánh mắt khinh bỉ tột cùng từ những gương mặt Cậu cho là thân thuộc nhất
Tiếng gào thét của Cậu vang khắp mặt hồ vọng lại, hai dòng máu từ mắt Tẫn Ngọc chảy dọc xuống đỏ rực như lửa, trong đầu không còn những đoạn kí ức riêng lẻ nữa mà hiện lên thứ tạp âm la hét của oán linh quấy nhiễu tâm trí.
Trân Tĩnh thấy Tẫn Ngọc dần mất khống chế, tay siếc chặt Xích Viêm nhắm mắt chỉa mũi kiếm vào Cậu đâm đến, Dương Nguyệt bên hông Tẫn Ngọc tự ý xuất khỏi vỏ kiếm chắn lại Xích Viêm.

Trân Tĩnh tăng hai phần linh lực tiếp tục ép tới, Dương Nguyệt cưỡng chế bất thành liền phút chốc toả ra một đường kiếm ý sáng chói đánh bật Xích Viêm
Khắc sau Dương Nguyệt dần hạ xuống trước mặt Tẫn Ngọc vỡ làm hai mảnh, lúc này thần trí Cậu đã không thể giữ nổi bình tĩnh.

Tại sao ai cũng tàn nhẫn hủy đi những thứ quan trọng nhất của Cậu, tại sao? Ánh mắt loé lên gân máu, hung tợn nhìn Nguyên Thành đang đỡ Trân Tĩnh đứng lên khỏi mặt đất.

Cậu cầm lấy hai mảnh Dương Nguyệt nhìn nó một lúc, bàn tay toả ra một làn khói đen bao phủ dọc thanh kiếm
Thay hình đổi dạng, chuyển Thiện thành Tà.

Một nước đi vĩnh viễn không thể quay đầu..Nhất niệm thành Ma
"Là do các người ép ta..."
Tẫn Ngọc cười một dáng vật vã u ám, đôi mắt nhuốm máu hoà dòng bi thương hiện rõ trên khuôn mặt của thiếu niên.

Cậu cầm lấy thanh kiếm được hàn gắn từ tà khí trên tay, từ từ đứng lên khỏi nền đất.

Tẫn Ngọc nghiêng đầu nhìn Nguyên Thành cùng Trân Tĩnh, câu khoé miệng hiện lên một nụ cười u uất
"Nhìn ta như thế là sao chứ?"
"Yêu nghiệt!"
"Ngươi còn không biết quay đầu là bờ, cư nhiên tự vấy bản thân vào tà giáo"
"Nếu đã muốn đi con đường này thì đừng bao giờ trở lại Tiên Giới nữa!"
Lời Trân Tĩnh vừa dứt Tẫn Ngọc đã lao lại chém hai đường vào bụng Hắn, chớp mắt vòng ra sau lưng Nguyên Thành đâm xuyên ngực Gã.


Những giọt máu từ mũi kiếm rơi đầy xuống mặt đất lạnh lẽo, Tẫn Ngọc cười khẩy vô tình rút thanh kiếm rỉ máu khỏi người Nguyên Thành
"Một câu yêu nghiệt, hai câu tà phái.

Ma là gì, tà là gì tới lượt các ngươi định đoạt sao?"
"Là do các ngươi ép ta, đi đến bước đường này cũng là do các ngươi khiến ta trở thành thế này"
"Nếu đã khẳng định Tiên - Ma bất dung, vậy thì cứ kết thúc ngay đêm nay đi"
Tẫn Ngọc đưa thanh kiếm dọc tầm mắt, máu chảy ngược từ mũi xuống thân kiếm.

Lưỡi kiếm sáng bóng ẩn hiện một gương mặt lạnh lùng đứng sau lưng Cậu, Tẫn Ngọc quay nhanh người chưa kịp nhìn rõ thứ gì liền bị đánh ngất mang đi
"Đem về, ném vào động băng"
Người kia quay đầu nhìn hai thân ảnh đầy máu đang nằm vật dưới đất một lúc, quăng xuống hai tấm phù chú dán lên người họ rồi nhấc bước đi khỏi
________________
Từng cơn lạnh buốt xen lẫn vào máu thịt khiến Tẫn Ngọc không chịu được dần mở mắt, đầu ập đến một cảm giác đau như bị hàng ngàn tảng đá đè nặng.

Đại não Tẫn Ngọc lúc này đã phục hồi hơn tám phần, trong tâm trí Cậu hiện tại là hình ảnh bản thân cầm trong tay hắc kiếm tàn nhẫn từng chút rạch lên thân thể sư bá
Nghĩ đến nó, Tẫn Ngọc bất giác xoay mắt đến cánh tay phải.

Nơi một thanh kiếm sáng bóng, thân kiếm nhuốm màu đen huyền, đường vân cũng trở nên ma khí ngút trời.


Cậu ném thanh kiếm ra xa ôm đầu, cánh cửa đá mở ra mang theo làn hương mị ẩn nhàn nhạt, một người bước vào khụy gối trước mặt Cậu
"Ma Tôn"
Chỉ hai từ kính cẩn cũng khiến đầu Tẫn Ngọc ong ong, cố trấn an bản thân hỏi lại một câu
"Ngài..vừa gọi ta là gì?"
"Ma Tôn"
"TA KHÔNG PHẢI!"
"Ngươi là do hồn lực của Ma Tôn cấu thành, lí do ngươi không cha không mẹ cũng là vì ngươi thật ra không có thân sinh"
"Bản thân ngươi chỉ là một mảnh hồn lực, ngươi không có tri giác về những chuyện lúc nhỏ cũng là vì khi hồn lực hoá thành ngươi đã là đứa trẻ năm tuổi.

Mảnh gỗ khắc tên trên cổ tay cũng là do ta để lại cho ngươi"
"Ấn kí hiện cũng đã xuất hiện.

Thời gian thức tỉnh của Ma Tôn cũng cận kề rồi"
"TA NÓI KHÔNG PHẢI!".

Bình Luận (0)
Comment