Khống Chế Thành Nghiện

Chương 17

Màn đêm buông xuống, khí nóng ban ngày lùi đi, dần dần mát mẻ, thoải mái, cảm giác muốn hưởng thụ của con người ùa về, có người hẹn vài người bạn thân hay bạn bè tốt tụm năm tụm ba, hoặc có người hẹn người yêu, mọi người ùa ra đường.

Mỗi ngươì mỗi cách thức, ít có người đi ngủ sớm, đa phần đều muốn hưởng thụ thời gian thư thả trong ngày.

Ngựa xe như nước tạo thành từng vệt ánh sáng ngũ sắc trên đường phố, không khí náo nhiệt khuấy động bóng đêm, không khí tại thành phố phồn hoa càng thêm náo nhiệt kích thích từng hạt bụi hòa vào sân chơi về đêm.

Tần Chính lái xe, một kích của Đường Y Y khiến anh đau điếng một khoảng một thời gian ngắn mới trở lại bình thường.

Nếu như có thể bóp chết cô, anh đã ra tay!

Nếu như là người khác, anh đã nắm cổ quăng ra xa, bất tỉnh nhân sự.

Gân xanh trên thái dương Tần Chính mơ hồ nhảy lên, nếu là người khác cũng không có gan làm như vậy.

Lồng ngực anh nghẹn một đóm lửa cháy hừng hực không có dấu hiệu nhỏ đi. Tần Chính lấy bao thuốc lá ra, lấy một điếu đốt lên.

Đường Y Y ngồi bên cạnh nhắm mắt lại, lúc nãy Tần Chính cong lưng lên, hô hấp nặng nề, sắc mặt trắng bệch, bóng lông mi phủ lên tia lệ khí bắn ra từ mắt anh ta, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, không bật ra một tiếng, mồ hôi nhỏ giọt trên mặt, trên môi cô.

Đầu óc cô trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông trên người cô thả lỏng thân thể, tay ghìm chặt eo cô, lòng bàn tay nóng bỏng.

Đường Y Y mở mắt nhìn, cảnh đêm lướt qua tầm mắt cô, không ngờ Tần Chính không giống với người thường, thân thể anh ta đúc bằng sắt, lúc cọ vào người cô, chổ đó còn cứng rắn.

Tiếng thở dài đột nhiên tràn ra từ mũi Đường Y Y.

Tần Chính rít một hơi thuốc, từ từ phun khói ra, lời anh nói ra không nghe ra cảm xúc gì – “Em thất vọng khi tôi không nửa sống nửa chết nhập viện?”

Một bên mặt Đường Y Y cứng ngắt, không thốt ra một lời.

Cửa sổ trước mặt cô mở ra, gió lạnh đâm vào mắt, tàn sát bừa bãi.

Cổ áo sơ mi bị gió thổi phòng lên, gió chui vào bên trong quấn lên từng tấc da thịt của cô, Đường Y Y đóng chặt mắt, cơ thể quá lạnh khiến cô hắt hơi một cái.

Sương mù trước mặt còn chưa kịp tụ lại, thì đợt gió lớn hơn ập đến thổi tan đi, Tần Chính làm như không thấy, cũng không đóng cửa sổ lại.

Anh giống như đang chờ điều gì đó.

Đơn giản chỉ cần Đường Y Y mở miệng ra nói với anh.

Hai người giằng co qua lại.

Lúc bước xuống xe, mặt Đường Y Y đông cứng lại, cô đi phía sau Tần Chính một đoạn, bước chậm, dường như lúc nào cũng có thể chạy trốn.

Tần Chính dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, thân hình người phía sau gầy guộc cao cao, dưới ánh đèn trong bóng đêm chiếc váy in hoa toát lên vẻ ôn nhu.

Đường Y Y bước đến gần, Tần Chính ngửi được mùi hương hoa, như là hoa dại bên đường đang nở rộ.

Anh cuối người, cánh mũi phập phòng ngửi ngửi, đầu ngón tay nâng một sợi tóc cô lên - mùi hương đó tản ra từ trên thân thể của cô ấy.

Đầu dây thần kinh của Đường Y Y căng lên, nguy hiểm ngấp nghé, bản năng phòng vệ của cô được bật lên.

Nhưng đối phương thu tay lại, nhấc chân bước lên phía trước.

Đường Y Y thở nhẹ một hơi, tiếp xúc mấy ngày qua, cô phát hiện các từ ngữ chỉ sự biến đổi đều có thể dùng trên người Tần Chính.

Một người đàn ông tâm tư biến dạng còn đáng sợ hơn một gương mặt biến dạng nhiều lần.

Khiến người khác không kịp chuẩn bị, đoán biến trước.

Đèn đuốc trong biệt thự sáng trưng, cửa lớn mở ra nghênh đón khách mời trong đêm.

Trong phòng khách, Quý Tiểu Ngôn mặc một bộ đồ thể thao màu đen, tóc vừa cắt xong, bé đang ngồi chơi đất sét cao su.

Khi thấy rõ người đến là ai, âm thanh dẻo quẹo ngọt ngào cất lên – “Cậu mới tới.”

Khi bé nhìn thấy Đường Y Y, cậu toét miệng cười với cô – “Con chào mợ!”

Gặp bé trai đáng yêu, Đường Y Y cũng mở nụ cười tươi tắn, nhưng cảm giác trong lòng như ăn phải một con ruồi.

Cửa phòng bếp kéo ra, Quý Thời võ trang đầy đủ bước ra nói – “Còn một món nữa.”

Nhìn thấy cách ăn mặc của người đàn ông xinh đẹp vừa xuất hiện vẻ mặt Đường Y Y ngạc nhiên.

Vào bếp thôi mà có cần trang bị chặt chẽ vậy không?!

Cô nhìn khắp bốn phía, thấy ở cửa trước vài bộ quần áo mặc một lần, nhìn phòng khách sạch sẽ hơn bình thường cô mới bừng tỉnh.

Sau khi ngoan ngoãn chào mọi người, Quý Tiểu Ngôn tiếp tục nằm sắp trên bàn chơi đất sét cao su, bên trạng có vài thành phẩm nhìn giống như mèo máy – nhưng không rõ lắm.

Tần Chính ngồi trên ghế sofa, tiện tay lật tạp chí ra xem.

Đường Y Y không bước qua, cô ngồi cạnh Quý Tiểu Ngôn, ngón tay khéo léo một lúc sau liền nặn ra một con mèo máy sống động như thật.

Quý Tiểu Ngôn trừng to mắt, không chớp, hoan hô một tiếng không ngừng vỗ bàn tay nhỏ bé của mình – “Thật là lợi hại! Mợ thật sự lợi hại, so với ba của con còn lợi hại hơn!”

Mặt Đường Y Y đen thui, cô nhỏ giọng nói – “Con phải gọi là dì.”

Miệng Quý Tiểu Ngôn phồng lên thành hình chữ O – “Vì sao? Là mợ mà!”

Mặt Đường Y Y nghiêm túc – “Là dì!”

Quý Tiểu Ngôn đặc biện kiên trì – “Không phải dì, là mợ!”

Trên sách viết, ở cùng với cậu chính là mợ.

Miệng Đường Y Y giật giật – “Dì!”

Quý Tiểu Ngôn phồng mũi – “Mợ!”

Đường Y Y ra đòn sát thủ – “Dì không chỉ biết nặn mèo máy còn biết nặn rất nhiều món khác, nếu như con không gọi là dì, dì không nói cho con biết.”

Lông mày Quý Tiểu Ngôn xoắn lại, nhìn Đường Y Y giống như một bạn nhỏ cố ý gây sự không hiểu chuyện.

“Được rồi.” – Bé thỏa hiệp.

“Nhưng dì không được nói cho cậu, nếu không cậu sẽ tức giận.”

Vẻ mặt Đường Y Y “Con đang chọc tức dì sao?”.

Quý Tiểu Ngôn vụng trộm liếc qua người đang ngồi trên ghế sofa, lấy tay che miệng nói nhỏ với Đường Y Y – “Cậu rất đáng thương.”

Hắn ta đáng thương? Vậy thì cô chẳng phải là thê thảm, để cho Quý Tiểu Ngôn thỏa mãn, Đường Y Y giả bộ hiếu kỳ – “Vì sao?”

Quý Tiểu Ngôn làm ra vẻ như người lớn – thở dài – “ Con nói cho dì biết nha, cậu từ xưa đến giờ đều không cười, không vui vẻ.”

Đường Y Y xoa tóc Quý Tiểu Ngôn – “Người bạn nhỏ, chuyện của người lớn hết sức phức tạp.”

Quý Tiểu Ngôn ưỡng cao ngực – “Con! con không phải là người bạn nhỏ!”

Khóe miệng Đường Y Y nhếch lên, không kiềm chế được mà cười ra tiếng – “Vậy là người bạn lớn!”

Người ngồi trên ghế salon mở mí mắt ra, dời tầm nhìn khỏi tạp chí dừng lại trên bàn bên cạnh.

Trong con ngươi của anh lóe qua một tia kinh ngạc.

Nhiều năm rồi trước mặt anh cô gái kia không còn cười như vậy.

Như hiện tại, chỉ cần anh khẽ dựa gần, đối phương liền xù lông lên, cầm lấy đao kiếm, đem bản thân phòng bị chặt chẽ, giương nanh múa vuốt với anh.

Bắt chéo chân lại, Tần Chính dựa lưng vào sofa, khẽ nhịp ngón tay, buông tha cô, cô có lẽ sẽ sống hết sức hạnh phúc, bên cạnh cô có lẽ sẽ có người đàn ông khác che mưa chắn gió cho cô, cùng cô gắn bó như môi với răng, vành tai tóc mai chạm vào nhau.

Cô sẽ có gia đình, sẽ làm vợ, làm mẹ.

Nhưng! Không thể nào!

Anh tuyệt đối không thể buông tha cô.

Cho nên, hai người họ vài thập niên qua luôn như vậy. Bây giờ anh chỉ có thể lấy hết khả năng của mình đem từng đoạn ký ức đã phát sinh trong cuộc sống đã trải qua nhét vào đầu Đường Y Y. Vật quy nguyên chủ.

Trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm, xộc vào mũi, mê người.

Trương Tiểu Huy cùng Quý Thời đang bận rộn, người trước múc đồ ăn, người sau xắt hành, lột vỏ tỏi.

“Em nghe Ngôn Ngôn gọi Đường Y Y là gì không?”

“Gọi là gì?”

“Mợ.”

“…”

“Lát nữa ăn cơm anh lựa lời một chút, đừng kích thích anh của em.” Trương Tiểu Huy nghiêm túc dặn dò – “Tâm tình anh ấy lúc này không tốt.”

Quý Thời xuy một tiếng – “Em nói cứ làm như tâm trạng của anh ấy lúc bình thường tốt lắm vậy.”

Trương Tiểu Huy – “…”

“Sinh hoạt thường ngày, công việc, dục vọng của anh ấy đều là Đường Y Y xử lý, rời khỏi cô, anh ấy giống như trẻ sơ sinh không có sữa uống.” Quý Thời đem hành lá cắt xong bỏ vào trong chén - “Mặc dù có thể sống, nhưng nhất định suy dinh dưỡng.”

Anh cười lộ ra hàm răng trắng – “Nhìn tình hình trước mắt, không chỉ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thể xác mà tinh thần còn suy kiệt.”

Nghe thấy vậy, mặt Trương Tiểu Huy đen thui – “Không có cái gì khác so sánh được hả?”

Quý Thời nhướng mày – “ Như vậy mới chính xác.”

Trương Tiểu Huy trợn trắng mắt.

Gỡ một cái bao tay ra, Quý Thời tựa vào một bên mò vào bên trong quần áo Trương Tiểu Huy, thong thả hỏi – “Vợ à, lát nữa lên bàn, cần anh đóng vai nào? Có nhiệm vụ nào cho anh không?”

Trương Tiểu Huy liếc qua anh – “Anh giả câm là được.”

Khóe môi Quý Thời run rẩy.
Bình Luận (0)
Comment