Một khi đã quen với việc trang điểm, thì khi để mặt mộc ra đường, ta sẽ tự thấy bản thân mình xấu vô địch thiên hạ, chứ chưa nói đến bộ quần áo thể thao đã lỗi thời từ vài năm trước mà cô đang mặc trên người, thật sự là xấu đến nỗi chỉ muốn bật khóc.
Từ lúc tìm thấy khách sạn cho đến lúc làm thủ tục nhận phòng, Ôn Nhã đều không ngẩng đầu lên được, thật đáng thương làm sao, sao cô có thể ra ngoài với dáng vẻ như thế này cơ chứ.
Dáng vẻ này, ai tinh mắt đều có thể nhận ra là cô bị “quét” ra khỏi nhà.
Căn phòng trong khách sạn nhỏ cách âm không tốt, lại còn có mùi hương kỳ quặc của dung dịch khử mùi rẻ tiền, Ôn Nhã nằm bò trên giường còn nghe thấy tiếng sột soạt pha mì gói ở phòng bên cạnh.
Cô mang máng nhớ là mình đã đuổi Vu Mậu Thịnh như một bệnh nhân tâm thần trốn trại đi, còn cụ thể nói cái gì thì cô cũng không nhớ rõ nữa, nói chung là, từ lúc ra khỏi nhà cho đến bây giờ, cô vẫn bình an vô sự đều nhờ vào bản năng xu lợi tị hại [*] của loài người.
[*]
Nguyên văn là “趋利避害”, chỉ thấy việc lợi thì hăm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh xa ra chỗ khác. Đàm phán trong hòa bình là không thể rồi, và có lẽ là cả đời này cũng không thể.
Ôn Nhã lật người lại, ngúng nguẩy đạp đạp cái chăn không biết đã giặt sạch hay chưa với vẻ tràn đầy ghét bỏ, một giây sau thì lại kéo chăn về.
Đằng nào mà ga giường chẳng như thế, thôi méo mó có còn hơn không.
Sự mệt mỏi do giấc ngủ ngắn ngủi tối qua và cơn điên cuồng lúc nãy đem đến khiến cô mơ màng thiếp đi trong hoàn cảnh không hề thoải mái, ác mộng bủa vây.
Trong giấc mơ vẫn ngập tràn khung cảnh sinh sự vô cớ của mẹ, sự dây dưa không dứt của người đàn ông xa lạ, và cả bóng hình cao gầy đang dần khuất xa.
Đoàn Minh An?
Cô ngây ngốc nhìn bóng lưng kia, tại sao lại thấy giống anh Lâm thế nhỉ?
Đến bóng lưng cũng vừa cao cao vừa lạnh lùng, là anh Lâm.
Lúc Ôn Nhã bừng tỉnh khỏi giấc mơ thì trời đã nhá nhem tối, hơn sáu giờ rồi.
Cũng may thời gian ban ngày trong mùa hè khá dài, tỉnh dậy vẫn có thể cảm nhận được chút ấm áp còn sót lại của mặt trời, cũng không đến nỗi cô đơn hiu quạnh lắm.
“Giấc mơ quái quỷ gì thế không biết…”
Ôn Nhã vừa làu bàu vừa xoa bóp phần cổ và thắt lưng đau nhức, cô xuống giường, đi vào nhà vệ sinh chật hẹp rửa mặt, sau đó chuẩn bị trang điểm để đi ra ngoài.
“…” Ôn Nhã đóng vali hành lý lại thật mạnh, ấy thế mà cô lại bỏ quên đồ trang điểm ở ngăn kéo trong phòng rồi.
Cũng may trong chiếc túi nhỏ hay đem theo bên cạnh có mấy món cô thường dùng để dặm lại lớp trang điểm, cô soi gương hí hoáy trang điểm cả nửa ngày trời, cuối cùng thì vẫn lấy lại được dáng vẻ xinh đẹp rạng ngời để đi ra ngoài.
Dù có chật vật đến cỡ nào thì cô cũng không muốn viết hai chữ nhếch nhác lên trên mặt.
Ôn Nhã hùng dũng oai phong đi đến một quán lẩu ở gần đấy, chẳng phải chỉ là thất tình một chút, gánh tội một chút, cãi nhau một chút, phát điên một chút thôi sao, to tát gì dăm ba chuyện cỏn con này!
“Xin chào, xin hỏi chị đi mấy người ạ?”
Chị nhân viên phục vụ nở nụ cười ngọt ngào, Ôn Nhã ngẩng đầu ưỡn thẳng lưng, dáng vẻ điềm đạm và đầy tao nhã mà nói: “Một người.”
“…” Chị nhân viên phục sững sờ một lúc, sau đó nhẹ nhàng xác nhận lại: “Chị chắc chắn là chị muốn ăn một mình ạ? Khẩu phần ăn bên em rất đầy đặn đó ạ.”
Ôn Nhã gật đầu, chân thành nhìn thẳng vào cô ấy: “Xin hãy tin tưởng vào thực lực của tôi.”
Chị nhân viên không nhịn được mà bật cười, cũng không ngăn cản cô lại nữa: “Vâng, mời chị đi lối này.” Cô ấy vừa dẫn Ôn Nhã về phía bàn đôi cạnh cửa sổ phía Nam vừa nói: “Nhưng cũng thật là trùng hợp quá, hôm nay, không chỉ có chị đến ăn lẩu một mình đâu, mà còn có một anh nữa cũng đến đây một mình đó ạ.”
Bỗng chốc, Ôn Nhã như được an ủi trong lòng, nhìn đi, con người sống trên đời này, ai ai cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình…
“Chị ngồi ở phía này có được không ạ?”
Ôn Nhã rất dễ tính trong những chuyện này, cô gật đầu, vừa định đặt túi xuống thì thấy một bóng lưng thuộc kiểu chỉ cần nhìn phía sau thôi cũng biết là đẹp trai lai láng, một bóng lưng vừa cao vừa lạnh lùng giống hệt như trong giấc mơ.
Trời xanh ở trên cao, xin hãy cho phép cô rút lại câu trước, con người sống trên đời này, kẻ khốn khổ chỉ có một mình cô mà thôi.
Hơ hơ.
Dường như bị ánh mắt của cô kích thích, bóng dáng đang quay lưng lại với cô bỗng xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc phức tạp.
Ôn Nhã giương bộ móng vuốt lên rồi nhẹ nhàng vẫy tay với anh: “Anh Lâm, trùng hợp nhỉ…”
Lâm Tuyết Hà nhìn lướt qua, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế xoay người về.
Ôn Nhã chán chường, có cần phải thờ ơ như thế không vậy, tốt xấu gì thì sáng nay vẫn còn sống chung dưới một mái nhà… Sau đó, cô nhìn thấy anh Lâm lạnh lùng vớt cuộn thịt bò béo ngậy đã nhúng chín lên một cách vô cùng dứt khoát và gãy gọn.
Ôn Nhã vỗ trán, có đôi lúc, đúng là mấy hành động bình dị như bao người của người này khiến người ta không thể nào ngửi nổi.
“Qua đây đi.” Lâm Tuyết Hà trút đậu phụ vào: “Tiết kiệm một một cái nồi thay cho cô.”
Thiên thần.
Ôn Nhã âm thầm thấy hối hận ngay, gạt phăng suy nghĩ bất kính lúc nãy của mình đi, sau đó nhảy vào ngồi ở vị trí đối diện với anh. Anh Lâm chính là anh Lâm, có thể biến khói sương nghi ngút trong quán lẩu thành tiên khí!
Chị nhân viên phục vụ nghệt mặt ra, hai người này không thể hẹn nhau trước khi đến ăn lẩu sao? Lại còn thế này nữa chứ?
“Làm phiền chị cho tôi xin một tờ menu.”
Chị nhân viên hoàn hồn lại, lập tức đưa tờ menu lúc đầu mình chuẩn bị cho Ôn Nhã, Lâm Tuyết Hà nhận lấy, xoay tay đưa sang cho Ôn Nhã.
Ôn Nhã cầm bút hí hoáy tích năm, sáu cái, sau đó lia mắt nhìn lượng đồ ăn còn dư trên bàn rồi lại cảm thấy, tầm này cũng đủ rồi, sau khi chị nhân viên đưa bộ dụng cụ ăn uống lên, Ôn Nhã không khách sáo nữa, cô bắt đầu ăn hết những thứ có sẵn trên bàn.
Mái tóc dài chưa được buộc gọn hơi rủ về phía trước, cô đưa tay vén ra sau tai.
Lâm Tuyết Hà giơ tay: “Phục vụ, làm phiền tìm cho cô ấy một sợi dây thun.”
Dường như đây là lần thứ hai…
Ôn Nhã nghiêng đầu, rõ ràng là cô vẫn còn nhớ rất rõ, nhớ lần đầu tiên bản thân mình đã lúng túng và bất an đến nhường nào, giờ phút này, lịch sử lặp lại, nhưng sao cô lại có thể trở nên bình tĩnh và điềm nhiên như vậy nhỉ, thậm chí, đến cả cảm giác gượng gạo khi phạm một lỗi sai hai lần cũng chẳng mảy may hiển hiện chút nào.
Kỳ lạ thật.
“Anh Lâm, tôi có mẹo để xoã tóc ăn lẩu.”
Lâm Tuyết Hà liếc cô một cái: “Tôi không có mẹo để nhìn người khác xoã tóc ăn cơm.”
Ôn Nhã chớp chớp mắt, lanh trí tạm buông đũa xuống.
Hi hi hi dù tính cách có cẩn thận tỉ mỉ đến đâu thì anh Lâm vẫn là người có tâm hồn ăn uống, một người còn sành ăn hơn cả cô, hội sành ăn thì nên cả nhà thương nhau, không có khoảng cách giai cấp ~
Để di dời sự chú ý của Lâm Tuyết Hà, Ôn Nhã thản nhiên hỏi anh: “Sao anh Lâm cũng đến đây ăn lẩu một mình thế?”
“Không quen ai thân thiết đến mức đấy, chẳng thà đi một mình.”
Thẳng thắn!
Ôn Nhã không nhịn được mà chỉ muốn bật ngón cái với Lâm Tuyết Hà, thừa nhận huỵch toẹt ra rằng mình không có bạn bè, đúng là đỉnh thật đấy! Sau khi âm thầm giơ ngón cái lên, cô lại bắt đầu giả vờ giả vịt như thường lệ, làm bộ làm tịch nói tiếp: “Vậy có phải là tôi đã làm phiền anh rồi không?”
Lâm Tuyết Hà lắc đầu: “Không sao, da mặt cô dày mà.”
(^ ω ^)
( ^__^)
( ̄ -  ̄)
Hơ hơ hơ hơ hơ.
May mà dây thun buộc tóc đã đến kịp.
Sau khi túm gọn hết tóc lên, “cơn sốt” sôi sùng sục của nồi lẩu ở góc phía bên này cũng chính thức “nổi lên”, Ôn Nhã ăn nhồm nhoàm như thuồng luồng, hiềm khích trước đó cũng vứt hết ra sau đầu.
“Anh Lâm, thịt cừu cuộn không hợp với anh!”
“Ai bảo thế?”
“Bánh quẩy ngon quá, anh Lâm, anh chia cho tôi thêm hai cái được không!”
“Không được.”
“Rau cải thảo nhúng lâu quá rồi đó anh Lâm ơi!”
“Tôi thích thế.”
“Ôi, nhúng trong ngăn lẩu cay rồi nhúng sang ngăn lẩu thanh mùi vị cũng ngon lắm đấy!”
“… Mau dừng tay lại!”
Một tiếng sau, Ôn Nhã ôm bụng thở phào đầy thoả mãn.
Quán lẩu này đã được liệt vào danh sách yêu thích rồi, đúng là tuyệt cà là vời.
Ăn uống no nê thoả thuê xong xuôi, cuối cùng, cô cũng có sức để để ý đến những chuyện khác, chiếc áo phông trông có vẻ khá thoải mái của Lâm Tuyết Hà đập vào tầm mắt cô, rộng rãi, trắng tinh, không che nổi hàng xương quai xanh đầy tinh tế.
Nếu nói những ngày đi làm Lâm Tuyết Hà thuộc hệ cấm dục, thì Lâm Tuyết Hà của lúc này lại thuộc hệ khiến người ta phải gục ngã đổ rạp. Dường như đầu tóc anh cũng đã trở nên bồng bềnh hơn thường ngày.
Còn cả cái dáng vẻ buổi sáng mới ngủ dậy nữa chứ, lúc ấy vì bụng đói nên cô chỉ kinh ngạc trong thoáng chốc, bây giờ nghĩ kỹ lại, Lâm Tuyết Hà khi ấy trông còn dễ gần hơn cả bây giờ nữa kìa. Rìa mái tóc đen không dài không ngắn hơi vểnh lên, đôi mắt khẽ rũ xuống, tuy giọng điệu không hề nhỏ nhẹ nhưng nhìn tổng thể lại rất dịu dàng.
Dịu dàng đến mức cô bị sắc đẹp mê hoặc, nói ra mấy lời “đại nghịch bất kính”.
Người như anh Lâm đây, đúng thật là đứa con cưng được đấng tạo hoá thiên vị mà.
Ôn Nhã nhìn anh, ngập ngừng gọi một tiếng: “Anh Lâm…”
Lâm Tuyết Hà thong thả lau tay, thưởng cho cô một chữ: “Nói.”
“Anh sẽ để tôi thanh toán sao?”
Khăn ướt lướt qua đầu ngón tay, cảm giác ẩm ướt mát lạnh đến lạ thường, từ ngữ khí nói chuyện của cô, Lâm Tuyết Hà cũng biết tỏng, người trước mặt anh đây không cần mặt mũi thật rồi.
“Còn muốn ăn chùa à?”
Ôn Nhã trợn to mắt: “Sao lại nói là ăn chùa được chứ, chuyện của người có ăn có học…”
Lâm Tuyết Hà lười chẳng buồn để ý đến Ôn Ất Kỷ [*] này nữa, đưa tay thanh toán luôn, Ôn Nhã đạt được mục đích thì vui vẻ lật đật đi theo anh ra khỏi quán.
[*]
Nguyên văn là 温已己 (Ôn Ất Kỷ), đồng âm với tên nhân vật Khổng Ất Kỷ (孔乙己) trong truyện ngắn cùng tên của nhà văn Lỗ Tấn. Trong truyện, Khổng Ất Kỷ là một nhà nhà nho, một kẻ có học lỗi thời, nghèo kiết xác nhưng lúc nào cũng sĩ diện, hay đi ăn trộm sách của người khác. Có lần Khổng Ất Kỷ bị người ta dè bỉu là lại đi ăn trộm sách, Khổng Ất Kỷ bèn đỏ mặt, gân xanh trên trán nổi lên từng sợi, cãi lại rằng: “Lấy cắp sách không thể kể là ăn trộm được… Lấy cắp sách… Ấy là việc của người đọc sách, sao lại đi kể là ăn trộm được?” Có món hời mà không chiếm là đồ đần, ăn chùa được bữa nào hay bữa nấy.
Lâm Tuyết Hà đang đi bất chợt dừng bước lại, Ôn Nhã “phanh gấp” mới tránh khỏi bi kịch đập mũi vào lưng anh.
“Tiền lẩu, cô trả bằng thịt [*] đi.”
[*]
Nguyên văn là 肉偿, nghĩa đen là trả (nợ) bằng thịt, nghĩa bóng thường được hiểu là lấy thân báo đáp, dùng thân xác để trả nợ. Ôn Nhã ngớ người: “Hả?”
Trả bằng thịt, là “trả bằng thịt” mà cô đang nghĩ ấy hả (#/o#)
Tất nhiên là không phải rồi.
Làm sao mà phải cho được.
“Tám giờ sáng mai tôi đến đón cô cùng đi đến chợ hoa và chim chóc một chuyến.” Lâm Tuyết Hà nhìn Ôn Nhã đang bơ vơ không nơi nương náu, cười như không cười: “Bây giờ tôi đưa cô về nhà trước.”
“Không cần!” Ôn Nhã lau mặt một cái, từ chối thẳng thừng: “Hôm nay vẫn còn sớm, không làm phiền anh nữa.”
Chuyện bị quét ra khỏi nhà này ấy à, cô vẫn cần mặt mũi đó…
“Không thể về à?” Lâm Tuyết Hà liếc cô một phát, phớt lờ nỗi lòng của thiếu nữ, cứ thế nói trúng tim đen.
… Chẳng cần mặt mũi này nữa rồi!
Ôn Nhã giậm chân: “Sao anh lại biết?” Ảo ma thật đấy, lẽ nào anh là đại tiên hạ phàm đổi tên thành Thần Toán Tử hay Thiên Cơ Tử gì gì đó thật ư, không cần bấm quẻ cũng có thể bói ra thật luôn à.
Lâm Tuyết Hà mỉm cười: “Nói bừa một câu thôi.”
Người đàn ông này quá hiểm!
Ôn Nhã bị bịp thì tức xì khói, sao anh Lâm lại có tính cách như vậy cơ chứ, đúng là phí hoài cả gương mặt đẹp trai này mà.
Lâm Tuyết Hà phớt lờ đôi con ngươi như sắp rớt ra khỏi hốc mắt của cô, ánh đèn đường soi sáng khắp đường phố, Lâm Tuyết Hà không đi về phía chỗ đậu xe mà đi ngược về hướng siêu thị bên cạnh.
Ban đầu Ôn Nhã đứng im không động đậy, là Lâm Tuyết Hà đi được vài bước rồi quay đầu lại, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc về phía cô.
“Qua đây.”
Ôn Nhã do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhấc chân đi sang đó, chỉ là, trong lòng cô thấy khó hiểu không thôi. Đi siêu thị à, anh đang muốn làm cái gì?
Lâm Tuyết Hà không đi vào, anh nhìn xung quanh một vòng rồi ghé vào cạnh quầy thu ngân ngoài cửa ra vào, lấy mười tệ ra để mua một món đồ hình dẹt, có que cầm, màu sắc lòe loẹt đưa cho Ôn Nhã đứng ở phía sau đang nghệt mặt ra.
“Ăn đi, ăn xong rồi về nhà.”
Nhân viên thu ngân chẳng hiểu mô tê gì cứ nhìn hai người họ, một người đang ủ rũ tổn thương còn người kia thì đang nở nụ cười như bà thím, ôi chao, cái đám người này, quỷ sứ hà ~
Về nhà cái gì mà về.
Rõ ràng là anh biết thừa là cô không thể về rồi mà.
Lâm Tuyết Hà đi rồi, Ôn Nhã cầm cây kẹo mút siêu to khổng lồ đi chầm chậm về phía khách sạn, hồi lâu sau cô mới cụp mắt bĩu môi.
Tuy anh Lâm luôn đúng, nhưng lần này thì khác.
Cô không thèm ăn cái kẹo này đâu.
Tuyệt đối không ăn đâu.