Không Chọc Nổi Ngài

Chương 56

Ngày cuối tuần trước ngày lành hoàng đạo, cuối cùng đã đến lúc phải dọn dẹp quét tước căn nhà mới.

Lâm Tuyết Hà có ý thức chủ quyền rất mạnh nên không muốn gọi người giúp việc theo giờ, còn Ôn Nhã thì mang tâm lý dân thường cũng không nỡ thuê giúp việc theo giờ luôn, thế là hai người chỉ có thể xắn tay áo lên, tự làm hết mọi việc. Một chậu nước đã có thể lau sạch cả một mặt tường kính, cũng may mà nhờ có Ôn Nhã thường xuyên dọn dẹp nhà cửa – một hành động xuất phát từ lương tâm.

Bây giờ công đoạn tổng vệ sinh trước khi dọn vào ở đã đỡ phiền phức hơn rất nhiều.

Đống hoa cỏ cây cối của Lâm Tuyết Hà chết tổng cộng sáu chậu, nhưng dưới sự nỗ lực của Ôn Nhã, tổng số lượng cây như hiện giờ vẫn duy trì không thay đổi. Hì hà hì hục di chuyển chậu cây ra, Ôn Nhã tiện thể lau luôn giá cây một lượt, gạch men ở góc tường cũng được lau chùi bóng loáng, hoàn toàn có khả năng đi giành bát cơm với dân chuyên rồi.

Những ngày trời âm u vào đầu tháng chín hơi lạnh, vừa bước vào tiết Bạch Lộ [*], ấy thế mà cả người Ôn Nhã lại ướt sũng mồ hôi, từng giọt men theo tóc mai trượt xuống, dạo chơi một vòng theo góc cằm rồi mới rơi tuột xuống đất.

[*] Tiết Bạch Lộ (白露) thường bắt đầu vào khoảng ngày bảy, tám tháng chín dương lịch.

Lâm Tuyết Hà xách thùng nước đã thay đặt xuống bên cạnh cô: “Đừng hòng lười biếng, phía dưới ghế treo cũng phải lau.”

Anh nói câu này nghe rất thản nhiên, không có lấy một chút thương hoa tiếc ngọc nào.

Ôn Nhã nhìn chiếc mũ nhỏ trên đầu anh, mỉm cười quay lại tiếp tục vui vẻ lau chùi: “Anh cứ yên tâm đi, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Lâm Tuyết Hà xoay người cầm cây chổi dài đặt cạnh cửa lúc nãy lên, đeo khẩu trang tiếp tục quét trần nhà. Tất nhiên không phải là anh chỉ đứng một bên xem cô làm, vừa nãy anh chỉ đi ra ngoài thay nước giúp Ôn Nhã mà thôi.

Ôn Nhã chết mê chết mệt cái hình tượng người đàn ông của gia đình biết xắn tay áo làm việc nhà này của anh, không một chỗ nào là không tỏa ra sức hút trưởng thành chín chắn, giống như lúc ban đầu khi cô nhìn thấy anh lấy cây lau nhà lau chùi chỗ sàn nhà mà cô giẫm bẩn, rồi sau đó lại đi vào phòng bếp nấu cho mình bữa ăn đầu tiên vậy, nghĩ đến đây là trái tim cô lại đập thình thịch liên hồi, ngứa ngáy không thôi.

Về chuyện dọn nhà, kế hoạch của họ là quét dọn nhà mới mất một ngày, đóng gói đồ đạc chuyển sang nhà mới mất thêm một ngày nữa. Tính đến bây giờ, ngày đầu tiên trong kế hoạch đang diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Chỉ là hơi hơi mệt một chút.

Sau khi quét dọn nhà mới cả một ngày, Ôn Nhã cảm thấy chân tay tê dại, khẩu vị cũng giảm đi nhiều.

“Anh Lâm, đây là tổ của em, em phải đi vào nghỉ ngơi đây.”

Lâm Tuyết Hà liếc nhìn biển số nhà cách nhà mình vài tầng lầu, trên cửa dán một cái móc, trên đó treo một miếng kim loại khắc chữ “ra vào bình an”. Rõ ràng đây không phải chữ viết tay của Ôn Nhã, có lẽ là thuê chung.

“Không đi ăn cơm à?”

Ôn Nhã uể oải: “Em không muốn ăn, muốn đi ngủ thôi.”

Lâm Tuyết Hà nhìn cô gái gần như đã nằm cuộn tròn mình lại để giảm tiêu hao năng lượng trước mắt, anh kéo cô một cái: “Tối nay ăn cái khác, đi thôi.”

Ôn Nhã bị anh xách dậy, bước đi mà lòng lại chẳng muốn thế: “Anh Lâm, em không muốn đi… giời ạ, chết tiệt.”

Tầm nhìn thay đổi, Ôn Nhã nhìn đôi chân lơ lửng của mình và gương mặt vô cảm của Lâm Tuyết Hà, cuối cùng lựa chọn khuất phục: “Em đi mà.”

Lâm Tuyết Hà đặt Ôn Nhã đang bị anh bế ngang người xuống, anh “dịu dàng” vỗ đầu cô, mỉm cười nói: “Ngoan quá.”

Suýt thì bị dọa đến nỗi phát bệnh tim đấy biết không hả?! Mãi về sau Ôn Nhã mới muộn màng gào thét trong lòng! Đấy không phải là cảm giác được bế công chúa, mà đấy là cảm giác bị nâng lên rồi sắp bị quẳng đi!

Sắc mặt tái nhợt của cô khiến Lâm Tuyết Hà cong cong khóe môi, anh vươn tay nắm lấy “bộ móng vuốt” của Ôn Nhã, kéo cô đi vào trong thang máy.

Vào giây phút cửa thang máy sắp đóng lại, cánh cửa chống trộm treo tấm biển “ra vào bình an” được mở ra, một nam một nữ bước ra, tay của cô gái còn chỉ về phía thang máy bên này, chàng trai làm động tác nhún vai một cái.

Thành phố H về đêm mang sắc thái muôn màu muôn vẻ, rượu cạn đèn tàn, bóng người lắc lư.

Lâm Tuyết Hà đưa Ôn Nhã đến một một toà tiểu lầu rất trang nhã nằm ở đỉnh toà nhà thương mại Thiên Hoàn, toà tiểu lầu thâm thấp, chỉ có hai tầng, treo đầy hoa đăng mang phong vị cổ xưa, phía bên ngoài tiểu lầu còn có hồ hoa súng, ánh đèn thả trôi phản chiếu tạo nên một dải thiên hà lung linh rực rỡ.

Lâm Tuyết Hà cụp mắt đứng bên hồ, tia sáng mờ ảo lướt qua thân hình cao gầy, độc chiếm hết thảy ánh sao.

Có tiên khí…

Ôn Nhã bất chợt bừng tỉnh, cảm thấy bệnh mê trai của mình không có điểm dừng, hết thuốc chữa thật rồi. Hơn nữa, không ngờ lại tồn tại một chốn thánh địa như nơi đây, cô là người địa phương thế mà lại không biết trên đỉnh tòa Thiên Hoàn còn có phong cảnh độc đáo nhường này, đúng là nỗi sỉ nhục lớn nhất của thế kỷ hai mươi mốt mà.

“Nghe nói trước kia nơi đây là một câu lạc bộ giải trí, hồ hoa súng là được cải tạo từ hồ bơi ban đầu.” Hiển nhiên đây không phải là lần đầu Lâm Tuyết Hà đến đây, anh dẫn cô tới bên cạnh chiếc giá gỗ cạnh cửa, ném một đồng xu vào cái hòm trên mặt đất rồi tự tay lấy một chiếc đèn hoa đăng trên giá.

“Uầy, còn có thể cầu nguyện à.” Niềm hứng thú trong Ôn Nhã đã được khơi dậy hoàn toàn, tự cô phát hiện ra cuốn sổ nhỏ ở góc trong cùng bên phải đặt trên giá gỗ: “Xé một tờ có cần trả tiền không?”

Lâm Tuyết Hà lắc đầu, anh lấy xuống thay cô: “Không cần, chỉ là hình thức thôi… em muốn viết gì?”

Ôn Nhã mắt nhắm mắt mở, lấy bút ra nguệch ngoạc vài nét là đã viết xong, hơn nữa, cô còn muốn nhét vào trong đèn hoa đăng thật nhanh, nhưng cuối cùng, cô vẫn bị Lâm Tuyết Hà nhanh tay lẹ mắt bắt được, anh móc ra khỏi tay cô rồi mở ra xem.

Dưới nét chữ như rồng bay phượng múa của cô, anh vẫn có thể nhận ra được.

… Sir Lâm đẹp tựa thần tiên vạn năm trên trời.

Lâm Tuyết Hà nhếch khóe môi: “Hơ hơ.”

Ôn Nhã vội giật tờ giấy lại, vò đi viết lại, ngang, sổ, phẩy, mác [*] nét nào nét nấy đều ngay ngắn chuẩn chỉnh.

[*] Nét ngang, nét sổ, nét phẩy, nét mác là bốn trong số tám nét cơ bản khi viết chữ Hán.

… Anh Lâm trường sinh bất lão.

Đối diện với ánh mắt cầu xin được khen ngợi từ cô, Lâm Tuyết Hà rút cây bút trong tay cô ra, lấy một tờ giấy khác rồi hạ bút xuống, ngòi bút mạnh mẽ hữu lực, con chữ phóng khoáng bay bổng.

… Cô Ôn vạn thọ vô cương.

Hai tờ giấy được gấp lại rồi cùng được nhét vào trong đèn hoa đăng, thả trôi xuống hồ hoa súng, Ôn Nhã nhìn chúng được Lâm Tuyết Hà nhẹ nhàng đẩy trôi dạt về phía giữa hồ, trong chớp mắt, cô đã không thể nhận diện được nó nữa rồi.

Thả đèn xong, Ôn Nhã đứng dậy nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại bị thu hút bởi một cái cây không biết tên ở đằng kia. Cái cây đó không cao, tán lá xoè ngang rất rộng, trên cây treo vô số mảnh giấy, giờ đây, ở trước cái cây đó có mấy người đang soi đèn flash quan sát.

“Câu thơ này hay phết, thứ cần buông nay đã buông bỏ rồi, cớ sao người cần quên vẫn nhớ mãi khôn nguôi…”

“Câu này cũng hay nữa, buộc tuấn mã bên bờ liễu rủ, biết đợi gió lành ở nơi nao.”

“Niềm vui quấn quýt chưa dứt ~ Cớ sao sầu biệt ly chia phôi ~”

Bọn họ đứng ở nơi đó đọc lên từng câu thơ, Ôn Nhã cầm điện thoại soi sáng một khoảng trời nhỏ, sau khi đọc hơn chục câu thơ từ buồn đau, tươi sáng cho đến cả những câu thơ đa tình, cuối cùng, Ôn Nhã phát hiện ra một chút manh mối, cô quay đầu lại nhìn, quả nhiên Lâm Tuyết Hà đã bước tới phía sau cô, nhìn tiếp về phía sau, trên giá gỗ đã được đóng lên đó có bốn chữ lớn: Thi Đăng Phú Hà.

Tất cả mảnh giấy trên cây đều được lấy từ dưới hồ lên, đợi đến khi các vị khách trong tối nay đã rời đi hết, nhân viên sẽ vớt hết đèn hoa đăng lên, lấy mảnh giấy trong đó ra rồi ép plastic lại, sau đó đục lỗ và luồn dây thừng đỏ qua, treo lên trên cây này cho mọi người cùng xem.

Bấy giờ Lâm Tuyết Hà hỏi cô: “Xấu hổ không?”

Ôn Nhã nghĩ tới chiếc đèn hoa đăng bị anh đẩy trôi dạt ra tận giữa hồ, không thể dùng tay không vớt lại được, đúng thật là cô thấy rất rầu rĩ.

Lâm Tuyết Hà rất tốt bụng, lại còn an ủi cô: “Không sao, em đã mở đầu rất tốt, hai tờ của chúng ta đặt cạnh nhau, thôi thì cũng miễn cưỡng ghép lại thành thơ thất ngôn tuyệt cú [*].”

[*] Thất ngôn là bảy chữ, tuyệt cú là thể thơ lưu hành và tuân thủ theo niêm luật thơ Đường. Hai câu mà hai hai người viết ra, khi dịch nghĩa sẽ là: “Lâm tiên sinh trường sinh bất lão” (Anh Lâm trường sinh bất lão) và “Ôn tiểu thư vạn thọ vô cương” (Cô Ôn vạn thọ vô cương), vậy nên nam chính mới nói hai câu thơ của hai người họ ghép lại có thể thành một bài thơ thất ngôn tuyệt cú.

Quá kinh khủng, không muốn nghĩ lại, tốt nhất là ém nó xuống luôn rồi không nhắc đến nó nữa.

Nhưng sau khi anh nói chen vào như vậy, dường như toàn bộ mỏi mệt của Ôn Nhã đã vơi đi rất nhiều, cả người trở nên phấn chấn và có tinh thần hơn không ít.

Chiều cao các tầng của tiểu lầu này thật sự rất thấp, áng chừng chỉ cao khoảng hai mét hai, hai mét ba gì đó, lại còn treo đèn lồng nữa, Ôn Nhã đi qua đi lại cũng phải cảm thấy bức bối thay cho Lâm Tuyết Hà.

Chỗ ngồi đều được đặt dựa vào tường, bên cạnh mỗi bàn đều mở một ô cửa sổ nhỏ ra để ánh sáng của dải ngân hà ngoài kia chiếu vào.

Một nơi mang đậm phong vị cổ kính nhường này, ấy thế mà Ôn Nhã lại chỉ có thể nghĩ đến một từ vô cùng hiện đại để hình dung nơi đây, tiểu tư sản, cực kỳ tiểu tư sản.

Lâm Tuyết Hà gọi cho cô một bát hạt sen, bản thân anh cũng chỉ gọi một bát cháo.

Đồ ăn đều được chuẩn bị sẵn, sau khi gọi món, chưa đến ba phút sau thì đồ đã được đem lên, Ôn Nhã nhìn đống hạt sen tròn xoe được đựng trong bát gốm hình hoa sen, hương thơm thanh ngọt toả ra khiến vị giác được kích thích.

Cô múc một thìa hạt sen đưa vào trong miệng, hương vị thơm ngát, mềm mềm tràn ngập khoang miệng: “Ngon quá.”

Mùa này thì hạt sen không còn cảm giác tươi non như tháng bảy và tháng tám nữa, hạt sen già hơi bột nhưng lại mang đến một hương vị rất riêng.

Lâm Tuyết Hà cầm chiếc cái bát nhỏ ở góc bàn lên, múc từ bát của mình sang: “Cháo củ mài táo đỏ.”

Cháo đã được đẩy đến trước mặt mình rồi thì lấy đâu ra cái đạo lý không ăn được cơ chứ, nhưng trải nghiệm lần này thì không được tốt, Ôn Nhã nếm thử xong nhíu mày le lưỡi: “Khó ăn quá.” Vị cứ kỳ kỳ lạ lạ, cô vẫn thích hạt sen của mình hơn.

“Bổ trung ích khí, kiện tỳ dưỡng vị.” [*] Trước kia Lâm Tuyết Hà cũng từng ở bên ngoài tàn phá sức khoẻ dạ dày, về sau anh mới dần tập lối sống dưỡng sinh cho đến hiện giờ, nhưng dạ dày đã từng chịu tổn thương thì không thể bằng khi còn khoẻ mạnh được, bình thường ăn gì thì ăn nhưng cũng phải chú ý một chút.

[*] Nôm na là tốt cho đường tiêu hoá, nuôi dưỡng dạ dày.

Ôn Nhã dằm hạt sen ra, bắt đầu tò mò về quá khứ trước kia của anh: “Anh Lâm, trước kia anh… như thế nào?”

“Hơi khác so với những gì em tưởng tượng.”

“Sao anh biết em nghĩ như thế nào?”

“Ừm, thế thì em nói ra xem nào.”

Không ngờ lại bị hỏi ngược lại, Ôn Nhã nghiêm túc đánh giá Lâm Tuyết Hà, trong lòng dần hình dung ra một cậu thiếu niên non nớt, ít nói và trầm tính: “Chắc chắn là cũng không thích nói chuyện giống bây giờ, gần như tự kỷ, tính cách lầm lì ít nói nên không có bạn bè, lúc nào cũng một thân một mình, hoàn toàn không dễ gần… Thế nào?”

Lâm Tuyết Hà lắc đầu: “Bắt đầu từ cấp hai cho đến khi tốt nghiệp đại học, anh đều thuộc đội tuyển bóng rổ của trường…”

À ừ nhỉ, anh Lâm biết chơi bóng rổ, cô còn phong danh hiệu nam thần vườn trường cho anh nữa cơ mà.

Ôn Nhã phản ứng lại rất nhanh: “Giống kiểu Rukawa Kaede!”

“… Đã bảo là khác những gì em tưởng tượng rồi mà.” Lâm Tuyết Hà khuấy cháo trong bát, ánh mắt anh rơi vào cần cổ trắng nõn, mái tóc dài được buộc gọn gàng sau đầu và sợi dây chuyền được anh mua cho cô. “Thời đi học anh cũng được coi là quen biết rộng, thật ra cũng chẳng khác gì những học sinh bình thường khác, em đừng có lúc nào cũng gạt anh ra khỏi mọi người.”

Ôn Nhã nuốt một viên hạt sen, bĩu môi: “Thế tại sao anh lại giống như bây giờ rồi.”

Vừa lạnh lùng vừa hà khắc.

Trời đất chứng giám, nếu Lâm Tuyết Hà mà biết được lời độc thoại nội tâm của cô, kiểu gì thì anh cũng sẽ treo cô lên tường bên ngoài tòa Thiên Hoàn để gió tạt cho tỉnh táo mới thôi. Nếu dáng vẻ quản lý chuyện ăn uống trông hệt như người mẹ già cả này của anh mà còn bị gọi là lạnh lùng, vậy thì từ lạnh lùng này phải được định nghĩa lại rồi.

“Trưởng thành thì tự khắc sẽ dần thay đổi. Cũng không phải thay đổi tình cảm khắc cốt ghi tâm gì cả, khiến em phải thất vọng rồi.” Lâm Tuyết Hà cầm chiếc thìa lên, vững như núi Thái Sơn: “Không cần phải nghi ngờ gì cả, bao năm qua, anh chỉ gặp được một người tốt số là em mà thôi.”

Anh chỉ gặp một người tốt số là em mà thôi.

Ôn Nhã sờ gương mặt nóng bừng của mình, cô nhận ra đây không phải là do tức giận.

Giời ạ, cái anh Lâm này… đáng ghét quá ~

Lâm Tuyết Hà thu hết vẻ mặt của cô vào đáy mắt, sau đó khẽ cười: “Đáng tiếc là anh không tốt số như em.”

“Khụ khụ khụ khụ khụ…” Ôn Nhã ho đến thắt ruột thắt gan, lại nữa, lại khịa cô nữa rồi!

“Con người ta không thể có những lúc mắt bị mù hay sao, anh còn nhìn trúng em đây này!” Huống hồ chi là Đoàn Minh An còn ưu tú hơn cô, cô thích người ta cũng có gì là lạ đâu…

Lâm Tuyết Hà vỗ lưng giúp cô xong, sau đó lại khôi phục về vẻ mặt vô cảm thờ ơ như từ nãy đến giờ, anh lại múc một nửa chỗ cháo táo đỏ củ mài vào bát cô: “Thế mới nói, em đúng là tốt số thật.” Không biết hối cải, là anh số khổ.

“…” Biểu cảm của anh khiến Ôn Nhã cảm thấy mình phải nhảy một trăm tám mươi lần từ đỉnh tòa Thiên Hoàn xuống mới có thể tạ lỗi được.

Trong một bàn toàn là con gái ngồi chếch trong góc ở cùng tầng đó, có một người siết chặt tấm khăn trải bàn đến nhăn nhúm.

Tại sao lại có một Lâm Tuyết Hà như thế này cơ chứ?
Bình Luận (0)
Comment