Không Có Kiếp Sau

Chương 128

Chủ nhân và người hầu ăn vận chỉnh tề, Mục Căn và Olivia chỉ mặc quần bơi, cùng Tiểu Béo tồng ngồng chả mặc gì vui vẻ dùng bữa trưa với nhau.

Người giám hộ của tiểu chíp giàu sụ đương nhiên cũng giàu sụ!



Đủ loại món ngon cứ thế xếp kín bàn như tiệc cơ động. Động tác ăn của người đàn ông tên Sise rất từ tốn, chủ yếu chỉ cười híp mắt nhìn ba đứa nhóc ăn.

*tiệc cơ động: là kiểu tiệc mà khách khứa đến vào nhiều thời điểm khác nhau, ai đến trước ăn trước, ai đến sau ăn sau

Mục Căn và Olivia dĩ nhiên đã học lễ nghi trong học viện, lễ nghi của cả hai khá tốt, nhưng khẩu vị lại càng tốt!

Một người hầu bê tới một cái đĩa to oành, nào ngờ lúc mở nắp đậy lại chỉ thấy đáy đĩa màu trắng. Mục Căn và Olivia ngơ ngác.

“Đây là món ăn đặc sắc chỉ có ở bãi biển của khu số 1 trên tinh cầu Doris.” Ngài Sise là một quý ngài tao nhã, hắn hết sức kiên nhẫn giới thiệu cho hai vị khách nhí một vài món đặc sản. Nói xong, dưới sự ra hiệu của hắn, một người hầu khác bước ra từ đằng sau, trên tay cầm một chén bạc, rồi đổ hết thứ gì đó trong chén lên “đĩa rỗng”.

Cảnh tượng khiến người ta sửng sốt phát sinh:

Một con bạch tuộc cỡ đại tự dưng xuất hiện trong đĩa. Nằm nghiêng đầy yêu kiều giữa nước sốt xanh biếc, trên thân còn có “phác lô” (một loại gia vị na ná hành lá của Trái Đất) và “quả tam giác”(← đại hồi) đang chảy xuôi, thoạt trông…

Ngon chết liền! “Nhìn ngon ghê!” Tiếng lòng của Olivia và lời khen của Mục đồng thời bật ra.

Olivia lại cứng ngắc nhìn Mục Căn.

“Đây là Allu Da, một trong bảy sinh vật tàng hình trong thiên nhiên được phát hiện cho đến thời điểm hiện tại, đi biển mà đụng trúng nó thì nguy hiểm vô cùng, ngoài ra còn có một câu chuyện liên quan tới việc phát hiện ra nó: Ta có một đồng nghiệp, là một trong những nhân viên đến thăm dò tinh cầu này sớm nhất, vì cơ thể cường tráng nên anh ta trực tiếp xuống nước luôn. Ai ngờ khi lên thuyền lần nữa, bỗng dưng cảm thấy bụng chắc nịch, đến tối lại đau đớn khó chịu, nhưng kết quả chụp phim cho thấy trong bụng không có vấn đề gì. Tuy nhiên, bác sĩ xác thực có thể mò thấy sinh vật to lớn nào đó đang ngọ nguậy trong bụng anh ta, cuối cùng vẫn là một nhân viên mới của bộ phận bếp núc trên phi thuyền tìm ra phương pháp bắt sinh vật ấy hiện hình.”

Ngài Sise chỉ chỉ nước sốt màu xanh: “Chỉ loại nước sốt rau nghiền này mới khiến nó hiện hình.”

“Về sau, anh đồng nghiệp kia kết hôn với nhân viên mới của bộ phận bếp núc, bọn họ phục vụ rất nhiều món này trong hôn lễ, dần dà nó trở thành món thiết yếu trong lễ cưới của dân địa phương. Trước ngày kết hôn, chú rể hoặc cô dâu phải xuống biển bắt thật nhiều Allu Da, thịt chúng rất tốt cho sức khỏe, mà chúng lại gây nguy hại cực lớn cho ngư dân và du khách, thành thử đây cũng là phương pháp một công đôi việc.”

Olivia & Mục Căn: Quả là… một câu chuyện chẳng biết nên cảm thán kiểu chi!

Ngài Sise mở màn bằng cách gắp một cái chân “Allu Da”, hắn làm mẫu phương pháp ăn chính xác xong, Olivia và Mục Căn cũng mỗi người gắp một chân “Allu Da” nếm thử xem thế nào. Ăn một lần rồi, hai đứa lập tức đưa mắt dòm nhau, ra chiều hớn hở thấy rõ, rồi tức tốc xơi sạch phần mình.

Với sự chiêu đãi nồng hậu của ngài Sise, ngoại trừ  “Allu Da”, bọn họ còn được ăn rất nhiều món hiếm lạ, kỳ dị: “Đây là món nhện lửa”, loài nhện này chỉ có mười sáu chân, toàn bộ tinh hoa nằm trong cặp chân cuối cùng, ngon lắm đấy, được ca tụng là ngon không thua thịt đế long trăng rằm đâu.” Kế tiếp, ngài Sise mang lên món chân nhền nhện thoạt trông còn phát khiếp hơn. “Có điều vỏ cứng lắm …”

Đĩa chân nhện được đặt bên tay Olivia.

Chăm chú nghe giới thiệu xong, Olivia cầm một cái chân nhện, đầu tiên hắn thử dùng kẹp người hầu trình lên để bẻ chân nhện ăn thịt bên trong, dè đâu bẻ mãi mà chân nhện chẳng mảy may có dấu hiệu nứt vỡ. Olivia rầu rĩ ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đang dõi theo mình, quay sang lại bắt gặp ánh mắt mong ngóng của Mục Căn, hắn quyết định liều đến cùng.

Bỏ kẹp sang một bên, Olivia “ưu nhã” mở miệng, sau đó rắc một tiếng, cắn chân nhện thành hai nửa, thịt trắng chắc mẩy nháy mắt tuột ra khỏi lớp vỏ cứng. Olivia lại “ưu nhã” dùng khăn ăn lau khóe miệng, “ưu nhã” bỏ thịt vào đĩa Mục Căn, và gắp một cái chân nhện khác cho mình.

Chân nhện quả nhiên là món ngon hiếm có khó tìm! Nhưng dường như nó hợp khẩu vị Olivia và ngài Sise hơn (Mục Căn thích Allu Da ban nãy, còn Tiểu Béo… bé nó đến một cái chân nhện còn chưa cắn vỡ đâu orz). Vì vậy trong khoảng thời gian tiếp theo, trên bàn liên tục vang lên âm thanh rắc rắc, là tiếng Olivia và ngài Sise lẳng lặng cắn chân nhện, khung cảnh hai mỹ nam một nhỏ một lớn với diện mạo cực kỳ lịch thiệp tao nhã đang cầm chân nhện cắn mạnh sao mà…

Hài hòa đến lạ  ̄▽ ̄

“Chíp ~” Ollie lợi hại quá chừng! Có thể cắn được chân nhện cứng như vầy! Tiểu Béo cắn hổng nổi.

Nom ngài Sise và Olivia vùi đầu xơi chân nhện, Tiểu Béo cũng xầm xì với Mục Căn.

“Ollie lợi hại sẵn rồi mà.” ←  Bạn học Mục Căn đồng tình sâu sắc với lời ca ngợi của Tiểu Béo.

“Chíp chíp!” Lâu lắm rồi mới thấy Sise vui như vậy.

Tiểu Béo không gọi ba ba như bình thường mà xưng hô rất hàm hồ, Mục Căn không nghe rõ.

“Sao cơ?” Mục Căn chùi chùi miệng, cậu hơi no rồi.

“Ờ, Sise… đang vui lắm.” Tiểu Béo nói cực kỳ nhỏ.

Sau khi ăn cơm, dùng điểm tâm ngọt và uống nước xong, ngài Sise đề nghị đi vận động một lát cho tiêu thức ăn, đoạn hắn dẫn ba cậu nhóc ra phía sau tòa nhà trắng.

Không ngờ trên bãi cát đằng sau tòa nhà lại mọc vô số thực vật nhiệt đới, cây nào cây nấy cao chót vót, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng rống của động vật không biết tên, nghe rất ư chấn động lòng người.

“Nơi này là khu sưu tầm tư nhân của ta.” Ngài Sise nhoẻn cười: “Có muốn vào tham quan cùng ta tí không?”

Olivia và Mục Căn nhìn nhau, nhất tề gật đầu.

Một thiết bị nhập mật mã bán trong suốt đột ngột xuất hiện giữa không trung, bấy giờ Mục Căn mới ý thức được nơi đây có một vách tường phòng trộm điện tử, nhưng có vẻ cao cấp hơn cái ở phố mua bán nhiều.

Chỉ thấy ngài Sise vươn tay ấn một phát lên máy nhập mật mã, một lối đi bán trong suốt thoáng cái mở ra đối diện mọi người.

“Hãy theo ta.” Không mang theo bất cứ người hầu nào, ngài Sise đích thân dẫn ba thiếu niên tiến vào từ lối đi riêng. Vừa bước chân vào “trong tường”, mùi vị không khí thoáng chốc khác hẳn!

Olivia nheo mắt.

Ngay tiếp theo, họ nghe thấy một tiếng rống vang trời từ phía trước.

Lúc đứng bên ngoài, tường điện tử đã loại bỏ đại bộ phận sóng âm, bây giờ vào thật rồi mới phát hiện tiếng gào thét chấn động cỡ nào!

“Chúng ta đến gần tí nữa.” Ngài Sise nhìn thoáng qua ba đứa nhóc, chỉ về nơi phát ra âm thanh, ý bảo ba nhóc theo hắn.

Tầng cây cối thật dày bị tách ra, ba đứa bám theo ngài Sise, và khi ngài Sise đẩy ra nhánh cây cuối cùng để vạch trần cảnh tượng trước mắt, Mục Căn, Olivia và Tiểu Béo… cùng sợ điếng người!

“Oa!”

Hiện tại, xuất hiện trước mắt họ rõ ràng là ba Lôi long!

Hai Lôi long nhỏ hơn đang cắn xé lẫn nhau, cơ thể to như ngọn núi va chạm mạnh bạo, mỗi lần va chạm là một lần đất rung núi chuyển. Tranh thủ kẽ hở lúc va chạm, chúng sẽ dùng đuôi quất hết sức lên người đối thủ.

“Tụi nó đang chơi đùa, Lôi long lớn hơn bên cạnh là mẹ chúng.” Ngài Sise nhẹ giọng giải thích.

Quả nhiên, hai tiểu Lôi long chơi xong, chả mấy chốc đã đói meo, bèn lẽo đẽo theo mẹ chúng, vươn cái cổ dài ngoẵng ra, bắt đầu với lá trên cây ăn.

Mà chúng rời đi không lâu, một đàn khủng long cỡ nhỏ có chân trước là cánh cũng nhảy qua, bám gót theo Lôi long, rồi cứ thế chạy như bay.

“Đây là Kha Lam long, chúng đã quen di chuyển cùng Lôi long, tuy là khủng long ăn thịt, song chúng cũng thích ăn lá cây. Chân trước có lông vũ nhưng không bay được, nên chúng hay đi theo Lôi long để nhặt lá Lôi long làm rơi ăn.”

Dẫn theo ba thiếu niên, ngài Sise cũng đuổi kịp Lôi long đằng trước. Theo bước chân tiến lên của họ, một bức tranh về cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của khủng long dần dà hiện ra!

Lôi long, Kiếm long, Hậu Giáp long, Đồ Mạt Sâm long, Cự Thú long… Khủng long muôn hình vạn trạng khiến người ta hoa cả mắt.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là thời đại mà khủng long làm chúa tể.

Trong lúc đàn khủng long ăn cỏ đang nhàn nhã dùng bữa, phương xa bỗng truyền đến tiếng rống vang dội như sấm.

Bạo long! Là Bạo long!

Hiện bọn họ đang đứng trên một vách núi không cao lắm, từ trên này rất dễ quan sát quang cảnh bên dưới.

Chính lúc này! Mục Căn dễ dàng phát hiện một kẻ đi săn đang chạy tới từ cách đây không xa!

Đó là một Bạo long trưởng thành, thân cao ngót nghét mười lăm mét, chi trước mảnh nhỏ, chi sau lại tráng kiện đến đáng sợ. Theo từng bước chạy băng băng của nó là tiếng mặt đất ầm vang không ngớt, trông như chiến xa đang lao vụt tới.

Cảnh tượng vốn hòa bình bị phá hủy, đàn khủng long ăn cỏ đang uống nước bắt đầu chạy tán loạn như phát rồ.



Kết cục, một Tam Giác long trở thành con mồi của Bạo long trẻ tuổi.

Bạo long đạp móng trái nặng trịch lên người Tam Giác long, tiếng gầm thị uy một lần nữa phát ra từ miệng nó.

“Cảm giác thế nào?” Ngài Sise đột nhiên hỏi.

Mục Căn ngu ngơ nhìn hắn, đoạn nhìn sang Olivia.

Rồi, đần mặt luôn.

Nét mặt Ollie kỳ quái hết sức, trông có vẻ hưng phấn, nôn nóng sao sao đó?

Trong đầu Mục Căn chợt nảy ra một dấu chấm hỏi.

Đúng lúc này, ngài Sise bỗng nhảy dựng lên, áo quần toàn thân nát vụn, biến thành một khủng long có cánh khổng lồ trên không!

Đồ sộ hơn cả Bạo long! Cường tráng vượt trên Lôi long! Sở hữu đôi cánh màu đen to lớn và răng nanh bén nhọn… Đó là…

Cantus!

Đồng tử của Olivia co rụt.

Phảng phất như bị mê hoặc, hắn cũng nhảy xuống khỏi vách núi, nơi mình đang mai phục.

Nối gót Cantus trưởng thành khổng lồ, Cantus con lông xù cũng nhảy xuống.

Sắp ăn vào bụng thì bị cắt ngang, ai mà vui cho nổi, huống hồ là một Bạo long đang đói khát! Nhưng nó tức thì nhận ra vị khách không mời đến phá đám mình là ai.

Thời khắc trông thấy cự thú màu đen, Bạo long vốn uy phong lẫm liệt bỗng thốt ra tiếng rú biến điệu, ném con mồi vừa tới tay đi, ngay khắc sau, nó vậy mà toan đào tẩu?!

Nhưng —

Nó đời nào có cơ hội chạy trốn, ngài Sise đã hóa thân Cantus hỏa tốc húc nó ngã nhào.

Bạo long giãy giụa kịch liệt, dù là Cantus, gặp phải một Bạo long đang giãy chết cũng phải dè chừng.

Cantus màu đen đang cố gắng áp chế nó, không ngờ giây tiếp theo lại trông thấy một hình dáng nhỏ hơn rơi xuống từ vách núi.

Cặp cánh nhỏ xíu nỗ lực giữ thăng bằng, Cantus con trắng bông bông đáp chuẩn xác xuống mặt đất phía trước Bạo Long.

Mắt của Cantus trưởng thành mở to thấy rõ.

Mặc dù đã có suy đoán khẳng định với thân phận Olivia trong lòng, nhưng khi chứng kiến hình dáng thật của thú con, trái tim Sise vẫn thoáng run lên.

Đây là một thú con trắng thuần khiết, khắp người không có lấy một cọng lông tạp, đôi mắt màu hổ phách khả ái, mỏ rất ngắn, thoạt trông ngây thơ khôn tả.

Đầu bé con không lớn, song lại đặc biệt rắn chắc, khi hắn hạ xuống, Sise nghe tiếng chạm đất cực kỳ kiên định.

Sise liếc thoáng qua Tiểu Béo đang nằm sấp bên cạnh Mục Căn bên rìa vách núi và ló đầu ngó dáo dác, rồi lại hạ tầm mắt xuống thú con trước mặt.

Đại thể cho rằng một người không cách nào đối phó với Bạo long, bé con màu trắng thế mà đến giúp một tay. Không hề sợ sệt Bạo long đang vùng vẫy giãy chết, bé con không ngừng nhảy lên người Bạo long như viên đạn pháo nhỏ, nhảy lên lại bị hất ra, quá trình này cứ lặp đi lặp lại, mãi tới khi cắn được một miếng thịt của Bạo long mới thôi. Găm chặt không mảy may động đậy, Bạo long rốt cuộc không thể hất bé con đi nữa.

Ngay lúc này!

Thú con liếc hắn một cái, Sise nhận được tín hiệu, bèn cắn thật mạnh lên cổ họng Bạo long. Răng nanh và đầu cùng dồn sức, trong thoáng chốc, cái đầu Bạo Long xưa nay luôn xưng bá toàn giới khủng long nhờ sự kiên cố vô đối lại bị Sise hung hăng kéo đứt!

Máu đỏ bắn tung toé trên cỏ.

Cũng tưới ướt bộ lông trắng bông bông của thú con.

Cảm giác sảng khoái lâu ngày không gặp thổi quét toàn thân, Sise ngẩng đầu lên, gầm một tiếng trầm vang.

Không lâu sau, hắn nghe thấy tiếng rống khác vang lên từ bên dưới.

“Chíp! Chíp chíp chíp!” Cúi đầu nhìn, vẫn là thú con màu trắng kia.

Bé con cũng ngửa đầu nhỏ và rú thành tiếng.

Sau đó, Sise nhoẻn cười.

Đây mới là Cantus con.

Đây mới là dáng vẻ mà Cantus con nên có.

Nhận sự che chở của cha nhưng không hề khiếp đảm, Cantus con dẫu còn nhỏ, song vẫn nắm giữ khí phách quân lâm thiên hạ!

Chỉ thú con như vậy, mai sau lớn lên mới trở thành Cantus chân chính!

Miệng phát ra tiếng rống càng thêm trầm thấp, nhìn tiểu chíp lông trắng cả người đẫm máu mà vẫn phấn khích dạt dào, mắt hắn hơi nóng lên.

Bé con mà hắn mong ngóng mấy trăm năm, nơi này, có một đứa.
Bình Luận (0)
Comment