Không Có Kiếp Sau

Chương 136

“Kế tiếp Ollie phải dưỡng thương đàng hoàng nha!” Mục Căn thắt nút hình bướm phía trong cánh tay bị thương của Olivia, đoạn dặn dò hắn cực kỳ nghiêm túc.

“Chíp!” Quả cầu trắng bên cạnh cũng chíp một tiếng cực kỳ nghiêm túc.

Olivia dè dặt liếc thoáng qua sắc mặt Mục Căn, gật đầu rất chi ngoan ngoãn.

Sợ Olivia còn giấu giếm vết thương khác, lần này Mục Căn dứt khoát không hỏi hắn nữa, trực tiếp kiểm tra Olivia từ trên xuống dưới một lượt, cũng may ngoại trừ tay trái bị thương khá nghiêm trọng, những nơi khác chỉ trầy da. Vì vậy, Mục Căn và quả cầu trắng lại nhai thêm ít lá đắp cho hắn, đến băng vải cũng chẳng dùng.

Dính dấp một thân hồ dính xanh ngắt, Olivia muốn cử động cũng bất lực – hết cách rồi, vừa động cái là thứ sền sệt trên người rơi liền orz.

“Ollie, trên mông cậu có bớt nè!” Ngược lại, Mục Căn có phát hiện mới. Hồi trước tắm chung với Olivia, Ollie toàn để nguyên hình, lông tơ quá nhiều nên Mục Căn căn bản không nhìn ra.

Olivia thoắt cái đỏ mặt.

Hắn cúi đầu, chậm rì rì xách quần lên.

Trên mông trái chỗ gần eo của mình có một vết bớt, hình dạng hao hao nón đội đầu. Bớt không lớn, lúc phát hiện cũng chừng 1cm2, vị trí có chút xấu hổ, lâu rồi Olivia không chủ động nhìn chỗ đó, gần như đã quên bẵng vụ này.

Nhưng từ rất lâu trước đây, sau khi có thể biến thành hình người, hắn đã cẩn thận ngâm cứu vết bớt trên người mình.

Olivia thường xuyên chạy đến thư viện đọc báo, định bụng tìm xem có mẩu tin tìm người nào có đặc điểm giống mình không, thầm nghĩ giá một ngày có ai đó tìm đến mình nhờ vết bớt rồi dẫn mình về nhà thì hay biết mấy.

Lời nói của Mục Căn khơi dậy nỗi niềm đã trôi vào quên lãng của Olivia. Hắn cúi đầu, lại nhớ đến chốn u ám xưa kia. Gian phòng vĩnh viễn ngập ngụa mùi hương khó ngửi…

Bộ dạng này lại khiến Mục Căn hiểu lầm.

Ollie, đừng nói là bị dòm thấy mông nên thẹn thùng đó nha?

“Thiệt ra… trên mông tớ cũng có bớt!” Mục Căn ngẫm nghĩ một hồi, đoạn xoay người lại, kéo quần mình xuống: Một vết bớt tròn tròn xanh nhạt nằm chễm chệ trên mông phải của Mục Căn.

Olivia vừa nhấc đầu, cảnh tượng nọ đã đập vào mắt.

Xoạt một phát, hắn cuống quýt kéo luôn quần của Mục Căn lên!

Mông Mục Căn… trắng hơn vị trí khác trên người cậu nhiều — tuy rằng quần được kéo lên kịp lúc, song hình ảnh vừa rồi vẫn khắc sâu thiệt sâu vào lòng Olivia. Thấy tay mình còn đặt trên lưng quần Mục Căn, hắn vội vàng dời đi.

Olivia ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Mục Căn đang mở to mắt nhìn mình, dù biểu cảm thoạt trông chẳng sao cả, nhưng hai má lại thoáng ửng hồng.

Thế rồi Olivia khẽ cong môi với cậu.

Mục Căn cũng cười theo.

Chút mắc cỡ nho nhỏ ban nãy bị phá vỡ một cách rất ư logic.

^_^

Mục Căn còn tò mò ngâm cứu đôi cánh nhỏ mới mọc của Olivia. Cánh không to lắm, đầu cánh rủ xuống, chạm vừa đến mông Olivia, toàn bộ cánh màu trắng, nhưng phía trên không phải lông vũ mà là lông tơ giống nguyên hình của hắn.

“Đôi cánh này… là sao?” Thân là dân Trái Đất không biết biến hình, Mục Căn có chút không hiểu nổi loại hiện tượng này.

“Tôi cũng không rõ lắm.” Bên cạnh không có trưởng bối đồng tộc, khó khăn lắm mới gặp được một người (→ ngài Sise), nhưng ngài Sise lại hoàn toàn không đề cập chuyện cánh với hắn.

Căn bản đâu thể trách ngài Sise.

Sau hôm sai người điều tra thân thế Olivia, toàn bộ thông tin về Olivia tức khắc được trao tới tay Sise. Bên trong ghi chép tất tật tài liệu từ sau khi Olivia bị ném tới cô nhi viện. Thú con này vẫn chưa đầy mười tám tuổi – Sise biết chuyện thì sửng sốt khoảng một phút. Trong sinh mệnh lâu lắc của hắn, chưa từng có thú con nào biến hóa thành công ở độ tuổi ấy!

Tuy nhiên, điều này cũng giải thích nguyên do thú con này bất kể là nguyên hình hay hình người đều gầy yếu nhỉ (đành rằng mập rồi, nhưng Ollie trong mắt ngài Sise vẫn là một tiểu chíp gầy nhom). Thường thì thú con sẽ biến hóa trong khoảng từ 28 đến 31 tuổi, hình người mọc cánh là chuyện tương lai, hiện giờ Olivia được chăm sóc rất tốt, khẳng định sẽ không phát dục sớm – thế nên Sise mới không nói quá nhiều vấn đề mai sau với Olivia, vậy cũng dễ cho Olivia kịp thời xin hắn giúp đỡ khi gặp rắc rối trong tương lai. Do đó, trước khi chia tay, hắn cố ý để lại phương thức liên hệ của mình cho Olivia và Mục Căn, còn hết sức chu đáo mà đưa cả cách liên lạc với một bác sĩ Cantus.

Tóm lại, bởi hầm bà lằng nguyên nhân, giờ đây Mục Căn và Olivia có chút mù mịt.

“Ollie, hai bữa trước cậu vẫn bảo dưới vai vừa tê vừa ngứa mà? Khi đó bọn tớ tưởng ban ngày cậu luyện tập nhiều quá, giờ nghĩ lại, có thể nào là dấu hiệu mọc cánh không?” Mục Căn nhớ lại mỗi tối thường bôi dầu thuốc cho Ollie.

“Chắc chắn là thế rồi! Hôm leo cây tôi cảm thấy bả vai đau kinh khủng, nhất định là tại cánh sắp mọc!” Olivia gật gù, đang tính nói tiếp thì thấy Mục Căn dòm mình bằng vẻ mặt không tán đồng miếng nào, hắn chột dạ rụt về ngay tắp lự.

“Giờ còn đau không?” Mục Căn nhẹ nhàng sờ gốc cánh.

Cảm giác được Mục Căn chạm vào, Olivia khẽ run run — cánh mới mọc còn nhạy cảm lắm. Ngay tiếp theo, hắn thử vỗ cánh, tuy khả năng điều khiển bộ phận mới sinh ra còn hơi yếu, nhưng quạt quạt một hồi thì bắt đầu phấn khích.

“Nghe nói hình người của Cantus đều có cánh, trước tôi còn lo gen mình bị khiếm khuyết nên mới không mọc cánh, không bay được, giờ thì yên tâm rồi.” Olivia thở nhẹ một hơi, lập tức tự tin dạt dào: “Chờ tôi điều khiển đôi cánh này đủ thuần thục, về sau bảo đảm có thể bay!”

“Nhất định có thể!” Mục Căn vỗ tay bốp bốp bốp cổ vũ hắn, vỗ tay xong, cậu lại lôi ra một bình dầu thảo dược trong ba lô: “Cánh có thể mọc ra, hổng chừng liên quan tới dầu thảo dược cũng nên ~ Đây là dầu hoa hồng cổ truyền được bác cả tinh luyện từ thực vật của quê hương tớ đó nha!”

“Liên quan là cái chắc! Cậu mau bôi cho tôi đi, bôi nhiều nhiều tí.” Olivia vỗ vỗ cánh, không ghét bỏ cái loại dầu thuốc mùi nồng nặc này nữa. Hắn dang rộng cánh, ý bảo Mục Căn bôi nhiều dầu lên cánh mình một chút.

Mục Căn tự nhiên biết lắng nghe.

Vì thế, hai đứa nhóc hiểu biết nông cạn về lịch sử tiến hóa của Cantus thảo luận hoàn tất, từ đây bước lên một lộ tuyến trưởng thành mới toanh của Cantus.

Nhưng cũng không thể phán họ sai hoàn toàn, trong quá trình lớn lên, Cantus con rất cần Cantus trưởng thành vuốt ve. Thông qua vuốt ve, Cantus trưởng thành có thể kiểm tra cơ thể thú con, đồng thời cũng giúp cơ thể thú con tiến hóa. Liếm rụng lông cần thay, xúc tiến lông vũ, thậm chí là vảy sinh trưởng. Đặc biệt tại thời kỳ then chốt khi thú con phát triển cánh ngoài, Cantus trưởng thành phải quan tâm thú con gấp bội, lúc này vuốt ve còn có công năng khác – áp lực dịu dàng sinh ra khi vuốt ve có thể giúp thú con mọc được cánh ngoài cứng cáp hơn, còn giúp hình người của chúng càng nhanh mọc cánh.

Mấy ngày này, Olivia về nhà luôn miệng than cánh đau, thương hắn mỗi ngày luyện tập cố gắng như vậy (mà cũng chẳng bay nổi), Mục Căn và Sigma tự nhiên dốc sức mát xa cho hắn. Sức cả hai đứa đều lớn, kết hợp cùng nhau lại không thua gì lưỡi của Cantus trưởng thành, vậy mà thành tín hiệu dẫn dắt Olivia tiến hóa thành hình người mang cánh trước thời hạn.

Đơn giản là phang bậy phang bạ thôi  ̄▽ ̄

Mục Căn mát xa cho Olivia cả buổi, thiết nghĩ cũng được rồi, tính rút tay về, song quả cầu trắng bên cạnh thấy Mục Căn xoa bóp cánh cho Olivia nãy giờ, bèn nhảy lên đùi cậu “chíp chíp” nửa ngày, đòi Mục Căn cũng bóp cho nó.

Mục Căn liền cười híp mắt, bôi hết dầu còn sót trên tay lên cánh bé chim trắng. Vặn chặt nắp bình xong, Mục Căn đứng lên.

Do mặt trời đang lục tục mọc lên, hoàn cảnh chung quanh cũng sáng sủa hơn ban nãy chút đỉnh.

Mục Căn quyết định thử trèo lên cây thế giới.

Nơi đây đã là gốc cây thế giới rồi, ngọn đại thụ chẳng biết đã sống bao nhiêu năm này thô to và rắn chắc vô cùng, Mục Căn đứng dưới chân cây, cảm giác bản thân nhỏ bé như một con kiến.

Dưới chân toàn lá cây, hoàn toàn nhìn không tới đất đai, song cỏ cây đặc biệt dày, dẫu cao thấp lớn nhỏ không đều, nhưng nhìn lá thì có vẻ cùng loại.

Đành rằng vô cùng hiếu kỳ với môi trường xung quanh, nhưng Mục Căn chung quy vẫn canh cánh chuyện Olivia bị thương, nghĩ mấy người bác cả ở phía trên sẽ lo lắng biết chừng nào, cậu quyết định nghĩ biện pháp leo cây trước đã.

Cậu bấu lấy rêu xanh trên thân cây, bắt đầu thử trèo lên.

Kỳ thực Mục Căn chả có kỹ xảo leo trèo gì sất, dù mới vỗ ngực biểu thị với Ollie rằng mình là người vượn, leo trèo đây rành nhất, nhưng cậu thiệt tình chưa leo được bao cây. Trên hoang tinh căn bản làm gì có cây sống cho cậu trèo, thực vật trên hành tinh Bạch Lộ cũng chẳng tùy tiện để người trèo, sân nhà khó lắm mới có được cái cây, lại chỉ lớn bằng cổ tay, Mục Căn bình thường tưới nước còn phải cẩn thận.

Cậu chỉ đơn thuần dựa vào thể lực tốt và cơ thể linh hoạt trời sinh mà thôi.

Lần trước leo từ phía trên còn đỡ, trọng lực cực nhỏ, leo đại khái không phí sức, song ở đây thì khác một trời một vực: Nơi họ đang dừng chân có trọng lực xấp xỉ những chỗ khác đấy! Rêu trên thân cây trơn tuột lại thiếu điểm đặt chân, Mục Căn leo một trăm mét đã chịu hết xiết, sau một lần lỡ tay thì rơi xuống luôn.

Cậu xua xua tay với Olivia đang đứng dưới tàng cây định đỡ mình, điều chỉnh tốt tư thế trên không trung, mượn lực vài cái và rơi xuống lớp lá thật dày, thoát hiểm trong gang tấc.

“Không được đâu, trơn lắm.” Mục Căn bò khỏi đống lá, uể oải nói.

“Không sao, còn tôi mà. Để tôi luyện tập thêm, chắc sắp bay được rồi.” Không nỡ nhìn dáng vẻ ủ rũ của Mục Căn, Olivia lập tức an ủi cậu.

Đúng lúc hai người đang động viên nhau, bất thình lình, trên trời truyền đến một tiếng động.

Đây cũng là âm thanh đầu tiên, ngoại trừ tiếng của cả hai, mà họ nghe thấy kể từ khi rớt xuống —

Mục Căn và Olivia tức tốc ngửa đầu ngó lên trời:

Đỉnh đầu bị lá che kín, thoạt nhìn không có gì bất đồng với lúc trước, song âm thanh xác thực vang lên từ trên trời.

Hai đứa lại ngửa cổ đợi một lát.

Một chấm đen thật nhỏ bỗng xuyên qua lá cây và xuất hiện trong tầm mắt họ, theo đôi mắt ngày càng mở to của cả hai, chấm đen nọ dần biến lớn, hóa thân thành chấm đen bự, sau đó —

Bẹp!

Nện lên lớp lá trước người họ.

Một phút sau, Mục Căn và Olivia trợn mắt há mỏ nhìn một quả cầu trắng đội một mảnh lá chui khỏi đống lá.

“Chíp –” Quả cầu trắng còn kêu một tiếng với họ.

“Hả?!” Hai người cùng trợn tròn mắt, nghĩ đến một khả năng, họ lại cuống cuồng dòm ra đằng sau: Ở đó, trên ba lô của cả hai, có thêm một quả cầu trắng giống y đúc đang nghiêng đầu kêu với họ một cách ngu ngơ.

“(⊙ o ⊙) Ớ!” Mục Căn và Olivia ngơ ngác chết trân tại chỗ, ngẩng đầu lần nữa. Trong một tiếng sau đó, trên trời không ngừng phát ra âm thanh, mấy chục quả cầu trắng lần lượt giáng xuống, chả mấy chốc hai người đã bị quả cầu trắng trên đất bao vây rồi.

“Vụ gì đây trời?” Mục Căn ôm quả cầu trắng rơi xuống sớm nhất cùng hai người họ, mặt tràn ngập dấu chấm hỏi.
Bình Luận (0)
Comment