Không Có Kiếp Sau

Chương 139

Giờ khắc này, vô luận là nhóm nhân loại Mục Căn và Olivia, hay đám người máy Manh Manh, Beta, trong lòng ai nấy đều kinh ngạc tột độ!

Ngay cả bác cả Alpha luôn luôn nghiêm túc, giờ đây màn hình tối của hắn cũng lóe lên tầng tầng lớp sóng xanh lục. Tuy rằng tần suất chậm hơn những người máy khác thấy rõ, nhưng với Alpha mà nói, biểu hiện thế này đã xem như lộ liễu lắm rồi.

Nói toạc ra, Alpha vẫn còn là một người máy trẻ người non dạ lắm.

Khi họ sắp chạm tới ngọn cây, cũng là thời điểm ba mặt trời dâng cao nhất, ánh nắng nóng bỏng mà chói mắt, Mục Căn và Olivia nhất tề nhắm mắt lại, sau đó họ thấy trên chân nặng xuống, chắc chạm đất rồi!

Mục Căn mở mắt lần nữa.

Đập vào mắt là một đống xù lông tròn vo, Mục Căn nhanh chóng đứng thẳng người, sau khi ngộ ra mình vừa trông thấy thứ gì, vẻ mặt cậu trở nên rất chi quái dị: Đây là… mông của một quả cầu trắng khổng lồ.

Cũng thân hình tròn vo, cũng đôi cánh kém xa dáng người, cũng cái mỏ đỏ nhạt và chóp đuôi màu đỏ, một quả cầu trắng to gấp mười quả cầu trắng nhỏ gặp trước đó!

Hiện tại, vô số quả cầu trắng cả lớn lẫn nhỏ tề tựu bên nhau trên đồng cỏ, xẹt tới xẹt lui giữa cả nhà Mục Căn, luôn mồm kêu “chíp chíp chíp chíp”, náo nhiệt hết sức.

Gượm đã —

Đồng cỏ?

Mục Căn đứng lên.

Đồng thời, những người khác cũng đứng dậy theo.

Sự có mặt của nhân loại và người máy cũng chả mảy may ảnh hưởng đến khoảng thời gian đoàn tụ của nhóm cầu trắng, khi phần lớn cầu trắng nhỏ đã trở lại bên cạnh hai cầu trắng bự, cả nhà chúng nó hớn hở vỗ cánh rời đi. Bấy giờ Mục Căn mới phát hiện trên cành cây xung quanh có quá chừng quá đất tổ chim, đây là nhà của quả cầu trắng.

Cũng có cầu trắng bự chờ cả buổi chẳng thấy tăm hơi cầu trắng nhỏ nhà mình đâu, chúng chờ thêm chốc nữa, nhận ra thực sự không chờ được gì mới bay đi trong đơn độc.

Mục Căn nhìn cành cây tươi tốt đăm đăm, như có điều suy nghĩ.

Đứng kế Mục Căn, Olivia đang nỗ lực dùng ngón tay chỉnh lại tóc mình – bị nhóm cầu trắng xách lộn đầu suốt dọc đường, hắn chẳng cần soi gương cũng đoán được bộ dạng bây giờ của mình mắc cười cỡ nào.

Đúng lúc này, bỗng có gì đó trên cây rớt trúng đầu hắn.

Nghĩ tới trên cây toàn là tổ chim, lại nhớ đến phân chim mới nhìn thấy khắp nơi, Olivia hóa đá tại chỗ. Hên là Alpha ở ngay cạnh Olivia, bèn nhanh tay lẹ mắt nhặt đi thứ gì đó mới rớt lên tóc hắn.

Alpha mở tay ra, thứ đang nằm trên lòng bàn tay lại là một… hạt giống tròn tròn?

Nhìn thấy vật trong tay Alpha, Mục Căn bỗng bừng tỉnh đại ngộ!

“Con biết rồi!” Mục Căn nhẹ nhàng vỗ tay một cái, gật đầu.

“Lần trước chúng ta rớt xuống là tại hạt giống này nè!”

Nói đoạn, Mục Căn cầm lấy hạt giống trên tay Alpha, rồi ném nhẹ về phía trước. Cậu dùng lực rất lớn, hạt giống nọ lướt qua nhánh cây, vẽ một một vòng cung, tiếp theo rơi thẳng xuống tàng cây.

“Mấy hạt giống đó bị trọng lực bình thường trói buộc, tụi chim con ăn hạt giống nên rơi là tất nhiên, khi ấy con ôm bé chim trong lòng, thành thử con với Ollie mới ngã xuống. Tụi chim con rớt xuống tàng cây, ăn lá, thải hạt giống ra ngoài, sau đó mới bay lên lại.”

Mục Căn chỉ chỉ vai Olivia, cười hì hì bảo:

“Bé chim lần ấy đi bậy trên vai Ollie ị ra một hạt giống như vầy chứ đâu! Ollie à, mấy bé chim hổng phải đang ị nha, tụi nó đang trồng cây bón phân đó!”

Giải quyết xong vấn đề tự dưng tự lành ngã xuống, vấn đề kế tiếp họ phải đối mặt là ngọn cây.

Vắng bóng tiếng chim líu ra líu ríu, bốn bề lập tức im phăng phắc, âm thanh vốn ẩn mình sau tạp âm trở nên phá lệ rõ ràng.

Không phân biệt được xa gần, Mục Căn nghe phía sau truyền đến… tiếng nhạc?

Đó là thể loại âm nhạc gì thế…

Thân là kẻ chẳng có lấy một tế bào âm nhạc, thường thức âm nhạc nghèo nàn của Mục Căn khiến cậu hoàn toàn không biết đây là ca khúc gì, cũng chẳng tài nào phân biệt được nhạc cụ, song lại nghe đến ngu cả người.

Cậu mới nghe một đoạn ngắn mà đã cảm thấy bản thân đắm mình triệt để vào ảo cảnh do âm nhạc tạo nên.

Mục Căn thấy mình biến thành một ngọn cỏ vô danh, theo tiếng nhạc dần trôi, cậu như cảm nhận được mầm cây non tơ vươn mình khỏi đất một cách gian truân, nỗi nhọc nhằn đau đớn khi bị nắng chiếu quá độ, cùng niềm hân hoan khi được nước mưa ngọt lành tưới nhuần…

Hạ đi đông đến, xuân sang thu về, vòng tuần hoàn mỹ diệu của bốn mùa!

Nhạc tiên phiêu bổng, là giai điệu thất truyền mà chỉ một quốc gia đông dân mới có thể truyền lại —

Mục Căn ngẩn tò te.

Cùng ngẩn chung còn có Olivia.

Âm nhạc chấm dứt hồi lâu, mãi khi không nghe thấy chút dư âm nào nữa, hai người mới hoàn hồn. Giờ đây họ mới nhớ tới hôm đầu tiên đến Aini Lara, nhân viên phụ vụ khách sạn bảo họ rằng: Theo truyền thuyết, tầng cao hơn 2700 là nơi ở dành riêng cho thần!

Hai cậu trai liếc nhìn lẫn nhau, thấy được quyết định tương tự trong mắt đối phương.

Cả hai khẽ gọi mấy người Alpha vẫn đang đứng một bên, rồi dè dặt tiếp cận nguồn phát ra âm thanh.

Gạt ra ngọn cỏ dài thượt, họ rốt cuộc đứng đối diện một căn nhà gỗ thô sơ.

Không lầm đâu, chính là cái dạng nhà gỗ trong truyện cổ tích ý.

Dây mây giăng khắp bờ tường, nóc nhà tích một lớp đất dày, cũng chính bởi vậy mà trên nóc còn nở đầy hoa tím xinh đẹp.

Đây là một căn nhà gỗ tuyệt đẹp, song thay vì bảo là nơi ở của thần, thoạt nhìn nó càng giống nhà của mấy phù thủy lánh đời hơn.

Cửa nhà gỗ đang rộng mở.

Ngay lúc Olivia chần chừ không biết có nên vào hay không, giọng Mục Căn vang lên bên cạnh hắn: “Chào ngài!” Cứ như thăm hỏi một hàng xóm bình thường, thiếu niên Mục Căn cất giọng chào hết sức cởi mở.

Olivia ngẩn ngơ.

Hắn đang mải ngẩn ngơ thì nghe trong phòng truyền ra một âm thanh vô cùng êm tai: “Chào mọi người, mời vào.”
Bình Luận (0)
Comment