Không Có Kiếp Sau

Chương 166

Căn cứ Tân Eustace Tasha.

Để khai phá cổng trời, Quân đội đế quốc trang bị thêm một căn cứ sáu sao hoàn toàn mới tại phụ cận, tân căn cứ được đặt tên là Eustace Tasha, nhằm phân biệt với Eustace Tasha đã mất tích, người ta bỏ thêm chữ “tân” trước tên căn cứ.

Trung tướng Joram Lafare Klein được bổ nhiệm làm trưởng quan tối cao mới của Tân Eustace Tasha, còn người giữ chức phó quan là cán bộ dân sự do Bộ Chính trị điều tới. Căn cứ xây dựng vỏn vẹn trong ba ngày, toàn bộ sĩ quan nhậm chức, hàng loạt binh lính và nhân viên nghiên cứu được chở đến tân căn cứ theo từng tốp, nhiệm vụ của họ đã sớm được phân phối trên đường đi. Sau khi tới căn cứ, tất cả bắt đầu chấp hành nhiệm vụ của mình.

Rạng sáng 3h55’, trí não tiện lợi trên cổ tay Mục Căn rung lên đúng giờ. Mục Căn ngồi dậy theo phản xạ, dậy quá nhanh nên đầu cụng mạnh lên khoang ngủ con nhộng phía trên, bèn bưng cái trán bị dập xoa xoa. Nhưng cũng nhờ đụng đầu mà cậu rốt cuộc tỉnh táo triệt để.

*khoang ngủ con nhộng:

Trong khoang ngủ con nhộng cũng không tối hoàn toàn, cảm ứng được trạng thái tinh thần của người dùng, hiện trong khoang có ánh sáng mờ mờ, độ sáng vừa đủ, có thể kích hoạt vỏ đại não còn đang ngủ đông, nhưng không kích thích đến đôi mắt đã chìm trong bóng tối cả đêm.

Giữa ánh sáng nhàn nhạt, ánh mắt Mục Căn hơi lóe sáng. Cậu vỗ vỗ má, rón rén cởi khóa an toàn cố định thân thể, xốc khoang ra rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.

Chỗ ngủ hiện tại của Mục Căn là buồng ngủ để các binh lính nghỉ ngơi, chi phí chế tạo căn cứ trên không rất cao, không gian hết sức quý giá, nơi ở của binh lính cũng bị nén thành từng khoang con nhộng một. Không gian trong buồng bị lợi dụng triệt triệt để để, chỉ đủ chỗ để hai người đi song song, vách tường và trần nhà dày đặc những khoang con nhộng sắp hàng chỉnh tề, một buồng có thể chứa một ngàn khoang con nhộng.

Với nhiều binh lính, không gian trong buồng ngủ không rộng rãi cho lắm, song với Mục Căn chỉ cao 1m9 thì thoải mái cực, tuy ngồi thẳng vẫn hơi khó khăn, nhưng ít nhất có thể ngồi dựa vào gối đầu, bề rộng cũng vừa đủ, nhờ thế Sigma thoát được kiếp bị đặt trong kho hàng giống người máy khác.

Hơn nữa, số Mục Căn khá may, không rút thăm trúng khoang con nhộng trên trần nhà, khoang của cậu chỉ cách mặt đất có ba mét, lên lên xuống xuống đều tiện lợi.

Lúc nhảy khỏi khoang, Mục Căn đã sớm chộp lấy bộ đồ gấp sẵn bên trong, mượn lực hai phát trên hai khoang con nhộng bên dưới, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất như một chú báo đốm, không tạo ra chút tiếng động nào. Cậu xuống dưới không lâu, Sigma cũng leo xuống theo.

Buồng ngủ lạnh cóng, Mục Căn mặc quần áo bằng tốc độ nhanh nhất. Cậu vừa mặc đồ xong, Sigma cũng sửa soạn hoàn tất, sử dụng chức năng biến hình nhằm thay đổi thiết kế ngoại hình, trông như một ba lô kim loại, cánh tay máy dài ngoằng nháy mắt móc lên áo khoác quân phục của Mục Căn, chẳng khác nào một ba lô đeo trên lưng cậu.

Đeo theo Sigma, Mục Căn lẹ làng chạy đi, chạy ra cùng cậu còn có năm binh lính khác, không ai phát ra âm thanh, cửa buồng chỉ khẽ khép mở khi bọn họ đi qua, không một tiếng động. Nhóm người đánh răng rửa mặt qua loa và đi vệ sinh tại phòng rửa mặt bên ngoài, ngay sau đó tới khoang cơ giáp tập hợp.

Trời vẫn tối đen.

Gần đây không có mặt trời, căn cứ cũng chẳng định lãng phí quá nhiều năng lượng quý giá tại mặt này, vì vậy Tân Eustace Tasha cả ngày chìm trong bóng tối, nhưng trên căn cứ có đủ nguồn đèn cung cấp cho mọi người chiếu sáng.

Dù sao cũng là quân nhân chuyên nghiệp, thời điểm nhóm Mục Căn có mặt, những binh lính khác đang đổ về từ bốn phương tám hướng, bốn giờ sáng là thời gian tập hợp, toàn bộ nhân viên trên bục đã đến đủ, nhóm liệt binh xếp thành đội ngũ chỉnh tề, lẳng lặng chờ đợi.

Nhiệt độ bên ngoài cực thấp, Mục Căn không nhịn nổi, khẽ hắt xì một cái.

Ngay lập tức, cậu cảm giác sau lưng nóng lên, vẫn là Sigma tăng nhiệt độ của mình để sưởi ấm cho anh trai.

“…” Mục Căn không cách nào mở miệng, dùng tấm lòng ấm áp tiếp nhận ý tốt của em trai.

Tân căn cứ gánh vác trong trách khai thác cổng trời, để hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất, tìm được chiến hữu mất tích, quan binh của Tân Eustace Tasha tăng ca làm việc cả ngày, nhưng dù vậy vẫn quan tâm tình trạng sức khỏe của binh lính, sắp xếp thời gian ăn uống, nghỉ ngơi, làm việc, huấn luyện hợp lý cho mọi người theo chế độ luân phiên.

Một ngày ở đây dài bốn mươi tiếng, mỗi ngày Mục Căn phục dịch hai mươi bảy tiếng, nghỉ ngơi tám tiếng, huấn luyện một tiếng, bốn tiếng còn lại là thời gian ăn cơm và hoạt động tự do.

Song hai mươi bảy tiếng phục dịch chia làm ba lượt, lượt của Mục Căn trúng ngay ca sáng 5h30’ đến 9h30’.

Bốn giờ sáng tập hợp, đầu tiên là huấn luyện nóng người một tiếng, sau đó, Mục Căn sẽ đến cổng trời cách đây mấy năm ánh sáng chấp hành nhiệm vụ khai thác với binh lính cùng cấp.

Hôm nay, phương pháp huấn luyện cổ xưa đã được phổ biến rộng rãi về mọi mặt, tập thể diễn luyện mấy bộ khẩu lệnh, đánh một bộ quyền hoàn chỉnh, trán Mục Căn đã bắt đầu đổ mồ hôi. Một lần nữa xếp hàng trở về vị trí ban đầu, nhóm cơ giáp chuẩn bị đợi lệnh cũng chậm rãi dâng lên từ lòng đất.

Cũng không phải cơ giáp chiến đấu trong mộng tưởng của các thiếu niên, mà là một đống cơ giáp khai thác trang bị hạng nặng, thân khoác giáp dày.

Mục Căn được phân đến cơ giáp in ký hiệu #24 trên vỏ.

“Chào buổi sáng, Chàng Đô Con.” Vỗ vỗ… ngón chân Chàng Đô Con theo thói quen, Mục Căn linh hoạt trèo lên như chú khỉ, thuần thục thao tác Chàng Đô Con tiến vào chiến hạm vận tải quân dụng đang đứng chờ đằng trước. Sau năm phút khi toàn thể cơ giáp đã lên tàu hoàn tất, cửa cabin của chiến hạm vận tải đóng lại, chở một ngàn cơ giáp tới địa điểm khai thác cách đây không xa.

Phàm là khu vực lân cận nơi cổng trời mở ra, nhất định sẽ có rất nhiều thiên thạch, muốn khai phá cổng trời, buộc phải thanh lý sạch thiên thạch. Chậc… Giống như trước cửa chất cả đống rác rưởi, muốn mở cửa thì trước hết phải lấy máy hút bụi dọn sạch sẽ, công việc Mục Căn đang làm na ná nhiệm vụ của nhân viên vệ sinh.

Tuy nhiên, đây chắc chắn là chức vụ nhân viên vệ sinh khó xin vào nhất: Tuyển chọn không giới hạn tại doanh trại cơ giáp hàng đầu và khoa Cơ giáp của trường quân đội, trải qua tầng tầng lớp lớp sát hạch, hai vạn người chiến thắng chung cuộc thành công chiếm được vị trí nhân viên vệ sinh.

Mục Tiểu Căn là học sinh mới tốt nghiệp duy nhất trong hai vạn người, thậm chí còn chẳng tốt nghiệp từ học viện quân sự.

Cậu biểu hiện cực kỳ xuất sắc trong kỳ sát hạch, bấy giờ mới phá lệ được chọn, nhưng vì cậu chưa từng trải qua bất kỳ nhiệm vụ quân sự nào, nên quân hàm chỉ có thể là liệt binh thôi.

Tại Tân Eustace Tasha, Mục Tiểu Căn không phải liệt binh duy nhất, song lại là liệt binh duy nhất trong nhóm nhân viên vệ sinh.

Phụ cận cổng trời không có đất liền, sau khi tới nơi, chiến hạm vận tải mở một lỗ hổng dưới đáy, nhóm cơ giáp cứ vậy nhảy xuống như nhảy dù.

Vị trí của Mục Căn nằm ngay cửa xuống thứ nhất, cậu nhảy xuống đầu tiên theo thường lệ.

Khác với dùng cơ giáp trên đất liền, việc hạ cơ giáp trong vũ trụ vô cùng khảo nghiệm kỹ năng. Trong chiến hạm vận tải không có thao tác viên nào không phải lão binh đã trải qua năm sáu năm huấn luyện quân sự, ngay cả bọn họ, lần đầu tiên làm nhiệm vụ hạ cơ giáp trong khi du hành vũ trụ cũng ít nhiều gặp phải vài tình huống. Nhưng, liệt binh Mục Căn thành công ngay lần đầu tiên, không hề hồi hộp, rời khoang chuẩn miễn bàn!

Nhìn cơ giáp in ký hiệu #24 rời khỏi khoang, ung dung trôi nổi giữa vũ trụ mù mịt, vài binh lính trong cơ giáp chung quanh mím môi, cơ giáp thứ hai lập tức nhảy xuống, kế đó là thứ ba, thứ bốn…

Tiếp cận thiên thạch bằng tốc độ đều đặn, lấy mẫu, truyền tư liệu lấy mẫu về phòng nghiên cứu tổng bộ, phòng nghiên cứu xác nhận không có gì sai sót mới thi hành nhiệm vụ phá hủy. Căn cứ vào kích thước và khối lượng của thiên thạch để chế định lực phá hủy hoàn mỹ, cố gắng khiến thiên thạch nổ thành bụi nhưng không ảnh hướng đến thiên thể xung quanh — nhân viên vệ sinh muốn nộp đơn vào đây còn phải thi trắc nghiệm IQ đó nha!

Mục Căn cẩn thận làm nhiệm vụ thanh lý, một tiếng trôi qua, cậu dọn dẹp tổng cộng ba khối rác cấp A, xem như hiệu suất cao trong một ngàn người cùng chấp hành nhiệm vụ.

Nhưng cũng giống mấy ngày trước, cậu toàn thanh lý thiên thạch phổ thông, không phát hiện tin tức gì liên quan tới cổng trời, người khác cũng thế.

Cơ mà bữa nay đã định sẵn là ngày lành, lúc Mục Căn sắp kết thúc công việc, cậu nghe được một tin tức sốt dẻo trong kênh công cộng:

Họ phát hiện một chiếc giày!

Mục Căn kiềm nén tâm tình, làm nốt cho hết thời gian, trở về ăn sáng trong tâm trạng thấp thỏm không yên. Rốt cuộc, khi gần đến giờ thay ca thứ hai, phòng nghiên cứu gửi tới một thông báo: Đã tìm được chủ nhân của chiếc giày phát hiện sáng nay! Nó thuộc về một thiếu úy của căn cứ Eustace Tasha!

Tinh thần ai nấy chấn động!

Đây là vật phẩm thứ hai có liên quan tới sự kiện mất tích mà họ phát hiện trong mấy tháng qua!

Vừa hy vọng tìm thấy đồ vật của Ollie, vừa hy vọng không tìm được gì, Mục Căn ôm tâm tình mâu thuẫn mà tiếp tục làm việc ngày qua ngày.

Muốn tự tay tìm thấy manh mối giúp Ollie về nhà — đây cũng là nguyên nhân cậu liều mạng cũng muốn nộp đơn xin chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm này.

***

“Ollie! Ollie!” Trong mông mông lung lung, Olivia nghe có người gọi tên mình.

Đó là… Olivia kinh ngạc ngoái đầu lại, tiếp theo, hắn thấy được căn nhà ở quê, cùng với những người đang đứng trước nhà, những người mình ngày đêm mong nhớ…

Hắn chạy qua, ôm ghì Mục Căn vào lòng.

Ơ? Không đúng? Tóc Mục Căn đâu? Cái cảm giác trụi lủi này… ôm trúng Sigma rồi sao?

Olivia cau mày siết chặt vòng ôm, rồi nghe được tiếng rống khẩn trương.

Dẫu không cam tâm đến mấy, Olivia vẫn bị đánh thức.

Tiểu Bạo long tên Tiểu Đào đang kêu đầy kích động, theo tầm mắt nó, Olivia mới phát hiện mình đang ôm một quả trứng.

Tiện tay ném quả trứng xuống ổ chăn vừa rời đi, Olivia đứng lên.

Đứng trước gương soi một lát, chàng trai trong gương chỉ có thể hình dung bằng âm tàn, đôi mắt màu trà sắc bén kinh người. Trong một thoáng, Olivia có cảm giác mình đang trừng chính mình.

Olivia tránh khỏi gương, sầm mặt xuống lầu.

Hiện hắn đang ở một mình trong phòng điều khiển chính, bình thường không ai đến đây, chỉ có ba thú con thỉnh thoảng chạy tới.

Đại khái là do Olivia quẳng cho tụi nó mấy viên kẹo.

Nhưng sau này Olivia hết kẹo, tụi nó vẫn thường xuyên chạy lại đây.

Olivia đã chịu khổ tại cái chốn khỉ gió này một năm rồi! Chính xác là một năm một tháng lẻ ba ngày!

Thức ăn Mục Căn chuẩn bị đã xơi hết ráo từ ba tháng trước, nếu chỉ một mình Olivia ăn, tính ra duy trì được một năm rưỡi cũng không thành vấn đề, nhưng ở đây đông người như vậy…

Ba tháng trước có một tiểu Lôi long thút tha thút thít cả ngày trời, tìm hiểu hồi lâu mới biết: Trong quá trình tiến vào cổng trời, rau quả và súc vật binh lính gieo trồng và nuôi dưỡng đã chết hết, hôm nay họ rốt cuộc cạn sạch đạn lương. Thú con quá đói bụng, một Lôi long nhiều thịt nhất quyết định tự sát để đồng bạn ăn mình.

Olivia dùng mấy túi đồ ăn đổi lấy mạng Lôi long nọ.

Mang tất thảy lương thực trong phi thuyền Manh Manh cho mọi người cùng ăn, sau mấy tháng, nhóm người lớn tuy gầy nhưng tinh thần vẫn tốt, đồ ăn Mục Căn chuẩn bị có năng lượng rất cao, dinh dưỡng lại cân đối, ba thú con thậm chí còn cao thêm, hiện mấy binh lính có thể nói là biết ơn Olivia muốn chết.

Giờ đây, thức ăn hàng ngày của họ chỉ còn cỏ Mục Căn, loại cỏ này lợi hại khôn tả, cứ rơi xuống đất là mọc, cũng may mọi người đều tiến hóa thành hình người, nên khả năng chấp nhận đồ chay cũng không tệ lắm, ngoại trừ tiểu Bạo long.

Hai ngày trước, Olivia rốt cuộc giết con long quy — đối với long quy mà Mục Căn và Sigma tặng mình, ngay từ đầu Olivia quả thực không xem nó như đồ ăn.

Đại bộ phận thịt long quy nhường cho tiểu Bạo long thuần ăn thịt, người khác chỉ được tí chút gọi là.

Năng lượng của Tokto Lanhaida chỉ còn 20%, nhằm níu giữ chút năng lượng cuối cùng, Olivia hoàn toàn buông tay thao tác căn cứ. Tokto Lanhaida hiện tại giống như một hòn đảo cô độc, có thể được người phát hiện hay không cơ hồ phải trông chờ vào vận may.

Olivia nhấc tiểu Bạo long bên chân sang một bên, móc ra cái hộp trong lòng, mở hộp rồi lẳng lặng nhìn một lát, đoạn lơ đễnh lia mắt về phía bọn lính khủng long đang cần cù thu gặt cỏ Mục Căn.

Tổng cộng hai mươi ba khủng long… Còn có một quả trứng.

Nếu thực sự đi tới bước ấy, dù cho phải giết hai mươi ba khủng long này, hắn cũng muốn tiếp tục kiên trì.

Hắn muốn về nhà.
Bình Luận (0)
Comment