Không Có Kiếp Sau

Chương 193

Cơ giáp Mục Căn điều khiển thuộc serie “Chỉ huy viên giao thông”, vỏ ngoài cơ giáp mang màu trắng và xanh da trời đặc hữu của cảng vũ trụ, tay cầm gậy tín hiệu, bên hông còn đeo thiết bị uy hiếp tỏa ánh sáng lạnh.

Trong top 10 bảng xếp hạng cơ giáp hàng năm, chỉ duy nhất cơ giáp thuộc serie “Chỉ huy viên giao thông” là không phải cơ giáp quân dụng, giá trị vũ lực chẳng cao, cũng không thể thỏa mãn đam mê “sát phạt thiên hạ” của dân hâm mộ cơ giáp. Nhưng serie “Chỉ huy viên giao thông” quả thực rất quý phái, thân hình thon thả, cao gầy mà tao nhã, cực kỳ được thú con, giống cái và trung niên lão niên hoan nghênh. Vì vậy trong bảng xếp hạng mà cơ giáp có tính công kích cao xưng vương xưng bá, “Chỉ huy viên giao thông” đứng vững trên ba hạng đầu một cách rất ư tươi mới.

Tại khu vực xung quanh cảng vũ trụ của tinh cầu, mọi người thường xuyên bắt gặp bóng dáng xinh đẹp của cơ giáp trắng xanh xen kẽ này.

“Xin chào, hãy xuất trình bằng lái phi thuyền và giấy thông hành của ngài.” Như thường lệ, Mục Căn sử dụng đèn tín hiệu nhắc nhở một phi thuyền đang chạy đằng trước, rồi lập tức bay tới gần đối phương, tạm dừng cách đối phương khoảng 1000m, kết nối với bàn thông tin của thuyền trưởng.

Đối phương chấp nhận yêu cầu trò chuyện của Mục Căn, nửa người của thanh niên tóc ngắn màu đen thoáng chốc xuất hiện trên bàn thông tin đối diện thuyền trưởng.

“Ah! Mục Căn hả! Sao con lại chạy tới đây? À… Ta biết rồi, con thăng chức chứ gì!” Lão thuyền trưởng tóc hoa râm rõ ràng quen biết Mục Căn, ông chuyện trò thân thiết với cậu, nhưng cũng không quên xuất trình giấy tờ của mình.

Mục Căn chỉ cười, sau đó chăm chú kiểm tra giấy tờ của đối phương. Trên giấy thông hành có đầy đủ thông tin về hành khách, Mục Căn nhập toàn bộ vào máy tiếp nhận của mình, đoạn ngẩng đầu nói: “Thuyền trưởng Johnson, mời ngài sử dụng máy kiểm tra đo lường nước bọt.” Nhằm cam đoan quá trình điều khiển diễn ra an toàn, các loại kiểm tra nhắm vào điều khiển viên chưa bao giờ gián đoạn.

“Được rồi được rồi!” Thuyền trưởng Johnson nhanh chóng cầm thiết bị hình kẹo ngậm kế bên lên liếm một cái, các số liệu của cơ thể ông lập tức được chuyển tới tay Mục Căn thông qua bộ phận thu thập trong thiết bị.

“Tốt lắm, lần cuối ngài uống rượu là hôm kia. Thưa ngài Johnson, gần đây tim ngài khỏe hơn rất nhiều, trong sinh hoạt bình thường có thể uống rượu, nhưng nên vừa vừa phải phải thôi.” Ngày đầu tiên làm chỉ huy viên giao thông, Mục Căn đã quen biết vị thuyền trưởng già này, song khi ấy ông say rượu lái phi thuyền, nên bị Mục Căn nhốt lại. Nghe đâu ngài Johnson càng già càng dẻo dai vốn là hải tặc hoàn lương, tính tình nóng như lửa, ngay tiếp theo đã quần nhau với Mục Căn, sau đó…

Bị Mục Căn quật ngã.



Cuối cùng ông phát tác bệnh tim, được Mục Căn đưa đi bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất, sau này bác sĩ kể với lão Johnson là nếu không nhờ Mục Căn sử dụng phương pháp cấp cứu chính xác, ông đã sớm đi đầu thai rồi. Kể từ đấy, lão Johnson ngoan ngoãn nộp tiền phạt, vợ ông còn tặng Mục Căn một lá cờ thưởng kèm theo bức thư cám ơn loang lổ lệ rơi. Sau vụ đó, hầu như tuần nào cậu cũng kiểm tra trúng lão Johnson một lần, dần dà, hai người kết thành bạn bè khá thân.

Mục Căn từng dẫn ông đến nhà bà Beati khám bệnh, học được không ít kiến thức về bệnh tim từ bà. Lâu dần, Mục Căn còn có thể nhìn ra chỉ số cơ thể của lão Johnson từ báo cáo của thiết bị kiểm tra đo lường nước bọt.

“Đợt này quả thực không ít hành khách, xin hãy chú ý điều khiển an toàn!” Trên thuyền khách của lão Johnson hiếm được lần kín chỗ.

“Còn phải nói!” Lão Johnson cong môi cười, vẫy vẫy tay với cậu: “Nếu lần này kiếm được kha khá chút, lúc về ta mời con ăn cơm!”

“Vậy coi sao được ạ.”

“Có gì mà không được, chúng ta là bạn tốt mà!”

Mục Căn khẽ mỉm cười, lắc đầu, sau đó chào ông.

Máy truyền tin ngắt kết nối, bóng dáng đôi bên thoáng cái biến mất trước mắt đối phương.

Đối với Mục Căn mà nói, đây chỉ là một lần kiểm tra rất bình thường, cậu tức khắc bay đến gần mục tiêu tiếp theo —

Nhưng, ngay lúc đang tiến hành kiểm tra, cậu bỗng chú ý thấy đèn tín hiệu ngũ sắc đại biểu cảnh báo đang nhấp nháy đằng trước, vô số cơ giáp serie “Chỉ huy viên giao thông” lũ lượt bay đi từ bốn phương tám hướng, còn có vài phi thuyền cảnh sát bay vút qua Mục Căn!

Mục Căn nhìn lướt qua kênh thông tin của mình, lại chẳng trông thấy bất kỳ tin tức nào, nhưng bản năng mách bảo cậu có gì đó bất thường. Tuân theo phản ứng bản năng, cậu ra lệnh phi thuyền đang nhận kiểm tra dừng tại chỗ, năm phút sau, hai phi thuyền cảnh sát phía trước bay tới đây, lần này lại hướng về phía Mục Căn.

Một trong hai phát yêu cầu truyền tin với Mục Căn, ngay khoảnh khắc kết nối thành công, Mục Căn nghe một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Chỉ huy viên giao thông số 024 Mục Căn, hãy lập tức cắt liên lạc với cơ giáp, cậu bị bắt.”

***

“… Mấy hôm trước, trên đường hàng không do cảng vũ trụ tinh hệ Tử Dương Hoa quản lý xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, một phi thuyền dân dụng phát sinh va chạm với chiến hạm vận tải đằng trước. Chiến hạm vận tải phát nổ quy mô nhỏ, khoang điều khiển của phi thuyền dân dụng bị thiêu hủy trong vụ nổ, điều khiển viên tử vong tại chỗ, may mà hành khách trên phi thuyền không bị thương vong. Hiện cảnh sát hoài nghi nguyên nhân gây tai nạn là vì điều khiển viên say rượu. Theo thông tin tiết lộ từ phía cảnh sát, điều khiển viên của phi thuyền dân dụng là Johnson Simple, tuổi…”

Giờ đây, Mục Căn đang ngồi trong một gian phòng trắng toát, bên trong có một TV, một ngọn đèn, ba cảnh sát và một thư ký, ngoài ra chẳng còn ai khác.

“Không phải say rượu lái xe, tôi là người kiểm tra đo lường nước bọt cho ngài Johnson, kết quả cho thấy ông uống rượu từ hôm kia, lượng cồn sót lại không tạo thành ảnh hưởng gì với điều khiển viên.” Chăm chú đọc xong báo cáo, Mục Căn chỉ đáp một câu.

“Là thế này à?” Cảnh sát ngồi đối diện cậu nhướng một bên lông mày, tiếp theo phát một đoạn thu âm bằng trí não tùy thân: “Ah! Mục Căn hả! Sao con lại chạy tới đây? À… Ta biết rồi, con thăng chức chứ gì!”

Là giọng lão Johnson! Mục Căn tức tốc dời tầm mắt về phía máy truyền tin.

“Thuyền trưởng Johnson, mời ngài sử dụng máy kiểm tra đo lường nước bọt.” Âm thanh kế tiếp là giọng cậu, cuộc đối thoại quen quen… Mục Căn tức khắc ý thức được đây là đoạn ghi âm trò chuyện của hai người lần trước.

“Trong sinh hoạt bình thường có thể uống rượu, nhưng nên vừa vừa phải phải thôi.” Vẫn là giọng Mục Căn.

“Có gì mà không được, chúng ta là bạn tốt mà!” Giọng lão Johnson.

“Đợt này quả thực không ít hành khách.” Giọng Mục Căn.

“Nếu lần này kiếm được kha khá chút, lúc về ta mời con ăn cơm!”

Đoạn ghi âm chấm dứt bằng câu nói cuối của lão Johnson.

Đối thoại rất đơn giản, cũng đích xác là giọng hai người, nhưng lại thiếu một phần, thứ tự cũng thay đổi một cách kỳ lạ. Song chính những thay đổi này đủ khiến tất cả người nghe đoạn ghi âm hiểu lầm: “Chúng tôi cắt ra đoạn đối thoại giữa cậu và Johnson Simple, cũng phát hiện phân tích nước bọt của Johnson Simple trong biên bản phụ trách của cậu, trên đó cho thấy ông ta đã dùng đồ uống chứa cồn trong khi cầm lái, có bằng chứng nguyên vẹn chứng minh cậu và Johnson Simple là bạn bè, hơn nữa còn có tình nghi cậu nhận hối lộ từ  Johnson Simple.”

“Hiện tại cậu có lời gì muốn nói không?” Cảnh sát nọ tắt đoạn ghi âm, ung dung ngẩng đầu nhìn thanh niên tóc đen.

“Xin cảnh sát phong tỏa toàn diện cơ giáp tôi điều khiển, phong tỏa tất cả vật phẩm cá nhân của tôi trong cảng vũ trụ, lập tức thông báo tin tôi bị thẩm tra cho một người máy tên Alpha của nhà tôi, đồng thời bảo vệ gia đình tôi không chịu bất cứ thương tổn nào trước tin tôi bị bắt. Cuối cùng, mong cảnh sát chuẩn bị một bác sĩ khi báo tin cho người nhà ông Johnson.”

“Hử?” Cảnh sát nhíu mày.

“Bà Johnson cũng mắc bệnh tim, tôi lo bà nghe tin lão Johnson qua đời sẽ đau lòng quá độ.” Dứt lời, đôi mắt đen láy của Mục Căn cố chấp nhìn cảnh sát đối diện.

Trong thoáng giây, cảnh sát nọ chợt có cảm giác “đối phương căn bản không phải kẻ tình nghi”. Cũng chẳng hiểu sao hắn lại chấp nhận thỉnh cầu của Mục Căn nữa.

***

Tin tức Mục Căn hành luật không nghiêm, gián tiếp tạo thành tai nạn đáng sợ rốt cuộc vẫn lộ ra ngoài.

Tuy chỉ có một người tử vong trong sự cố, nhưng chiến hạm vận tải va chạm với thuyền của ông ta vốn đang chở một chất khí khủng bố. Do chất khí rò rỉ ngày càng chuyển biến xấu, toàn bộ cảng vũ trụ Tử Dương Hoa bị phong tỏa, cư dân cách nơi xảy ra tai nạn tương đối gần đến nay vẫn đang xếp hàng trước bệnh viện chờ khám.

Hai cái tên được đề cập trong tin tức: Johnson Simple và Mục Căn nhất thời đứng đầu danh sách tìm kiếm, mà Mục Căn sống trên hành tinh Bạch Lộ càng dễ bị dân chúng tìm thấy. Thời điểm cảnh sát đến nhà Mục Căn, cửa nhà cậu đã ngập đầy rác rưởi, ném đủ loại vật phẩm ô uế lên kẻ mình căm hận chính là một cách xả giận có từ xa xưa của nhân loại.

Lúc cảnh sát có mặt, chuyện quăng rác đã tạm thời kết thúc, các chủ tiệm của phố mua bán Aidori triển khai tranh chấp kịch liệt với đám nhân sĩ chính nghĩa đi ném rác, từ đấu khẩu chuyển sang tấn công bằng thân thể, cuối cùng nhóm lão niên Aidori giành được thắng lợi bằng thực lực tuyệt đối, ờm… song phương đều bị cảnh sát tóm.

Hôm nay cả phố mua bán Aidori đã bị cảnh sát giới nghiêm, chỉ có vài người máy đang dọn dẹp rác rưởi. Chắc lúc trước cũng có kẻ ném rác lên người họ, nên mấy người máy nom đều dơ hầy.

“Nhà Mục Căn có người máy nào tên Alpha không?” Cảnh sát đi đầu kéo đại một người máy qua hỏi.

“Chào ngài, có.” Một người máy đeo lủng lẳng một mảnh vỏ chuối trước ngực lịch sự hồi đáp, cảnh sát để ý thấy rằng, thấp thoáng dưới vỏ chuối tựa hồ có một miếng sắt và một viên đá màu vàng.

Người máy tên Alpha nhanh chóng xách chổi chạy tới từ con đường bên cạnh, rõ ràng khi dọn dẹp trông chỉ như người máy bảo mẫy bình thường, ai ngờ đứng dậy lại thành thế này. Nếu không phải lập trường không đúng, cảnh sát suýt nữa muốn ca ngợi một tiếng: Quả là một người máy quân dụng ngầu miễn chê!

Ngày nay nhiều người hâm mộ quân sự thích thay vỏ kim loại tương tự người máy quân dụng cho người máy bảo mẫu, cảnh sát từng gặp rất nhiều, chính hắn cũng có một người máy, nhưng chưa thấy người máy nào giống thật như người máy trước mắt!

Tuy tay trái của người máy này đang cầm chổi, tay phải xách túi rác, trên người có dịch trứng đang khô, thậm chí còn dính nửa cái vỏ trứng, nhưng trông hắn hết sức uy nghiêm!

Bị người máy tên Alpha làm choáng ngợp chút đỉnh, nhưng cảnh sát cũng không quên mục đích tới đây, hắn báo tin Mục Căn bị thẩm tra, đoạn hỏi thăm gia đình Mục Căn còn thân thích hay trưởng bối nào không.

Cuối cùng, Alpha cung cấp tên tuổi và số liên lạc của Olivia.

“Xin hỏi, chúng tôi có thể đi thăm Mục Căn không?” Alpha hỏi dò.

“Người thân nhân loại có thể, người máy thì không.” Song thỉnh cầu bị từ chối một cách đanh thép.

“… Nơi giam giữ… Mục Căn có mấy người? Có lạnh không? Một ngày ba bữa được đảm bảo không? Đại khái muốn nhốt bao lâu?” Thế là Alpha đề cập vấn đề khác.

Cảnh sát trước mặt bị hỏi cho ngu mặt luôn.

Nghe vào tai rất bình thường, song chính bởi quá bình thường, nên mới không hề giống câu hỏi xuất phát từ miệng người máy.

Người máy này khá quá chứ! Nghe nói nhân viên đi tù thì người máy sẽ bị tước đoạt, đến lúc ấy mình có thể tham gia đấu giá để mua nó về nha ~

Cảnh sát nghĩ bụng một chốc, nói thêm dăm câu với Alpha rồi vội vàng dẫn người đi.

Bỏ lại Alpha một tay cầm chổi, một tay xách túi rác đứng yên tại chỗ.

Hắn lẳng lặng trông theo hướng xe cảnh sát bỏ đi một lát, đoạn tiếp tục quét dọn mặt đất.

—–

Tui quyết được hố muốn đào rồi :v ~

Ko phải bộ Mất trí nhớ, đừng quậy đâu (xin lỗi fan bộ này, tui thích thể loại kịch tính/tranh đoạt/đấu đá hơn, bộ này ngọt quá ;v;)
Bình Luận (0)
Comment