Không Có Kiếp Sau

Chương 201

Chúng ta, là người Youabisi đến từ nền văn minh cấp bảy. Hôm nay các người rất vinh hạnh được nhìn thấy bọn ta, bởi chúng ta mang đến hy vọng tiến hóa cho các người.” Thời điểm hơn trăm tàu chiến hình dạng dị thường bao vây đế đô Ifatia, một gương mặt đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện trên màn hình thay cho gương mặt giả tưởng của trí não trung ương “Warsaw” tại Quốc vụ viện, cũng sử dụng giọng nói của Warsaw để chuyển lời tới tất cả những người có thể kết nối với Warsaw.

“Rất vui được gặp ngài, ngài Nashki.” Ngay tiếp theo, hắn thế mà biến thành hình ảnh lập thể rồi bước ra khỏi màn hình, nhảy khẽ một phát đã đứng đối diện Nashki – người đang chủ trì hội nghị thường vụ của Quốc vụ viện.

“Mời tránh ra.” Thủ lĩnh hộ vệ lập tức nhảy ra từ chỗ tối.

Kẻ xâm nhập lại chỉ mỉm cười, tiếp tục tiến lên trước.

Mười hai hộ vệ đồng thời bước lên ngăn cản, nhưng một mảnh góc áo của đối phương cũng không thể động tới, đối phương chỉ là một ảo ảnh hư cấu thôi.

“Warsaw” nhẹ nhàng nhảy lên bàn hội nghị, từng bước tiếp cận Nashki đang ngồi cuối cái bàn dài.

“Hãy mau chóng sắp xếp nghi thức chuyển giao chính quyền.” Giọng hắn bỗng biến thành người khác, lạnh băng mà trầm thấp: “Từ các người.”

Hắn thò ngón tay đụng nhẹ lên người Nashki, rồi hướng ngón tay chọc lên ngực mình: “Đến chúng ta.”

Nashki chỉ lạnh mặt nhìn hắn, đáp bằng giọng còn lạnh lùng hơn: “Nằm mơ.”

Từ trên cao nhìn xuống người đàn ông tóc vàng, kẻ xâm nhập vẽ ra nụ cười khinh miệt, đoạn ngả người về phía sau, thân hình lập thể của hắn cũng dần tan biến từ dưới lên trên trong không khí.

Khi “Warsaw” biến mất đến chỉ còn phần ngực, mọi người trong văn phòng lại nghe thấy âm thanh cứng nhắc thuộc về trí não Warsaw: “Cảnh báo nghiêm trọng! Ngoại địch bất minh xâm nhập! Đối phương tự tiện sửa chữa 1831 trình tự quan trọng, còn mưu đồ đánh cắp tình báo trong hệ thống, hệ thống Warsaw sắp khởi động chương trình tự hủy.”

Warsaw nói mà mặt vẫn vô cảm, đồng thời, hình ảnh hắn cũng biến mất chỉ còn phần cổ trở lên.

“Đếm ngược 5…4…3…2…” Không kịp thốt con số cuối cùng, Warsaw đã biến mất hoàn toàn.

“Không xong rồi!” Bỗng ý thức được chuyện gì, không ít quan chức trong phòng tức tốc sử dụng trí não của mình kết nối với Warsaw, nhưng quả nhiên —

“Warsaw biến mất rồi!” Ngay tức khắc có người rống to!

“Không! Trí não của tôi cũng mất luôn rồi! Kết nối với Warsaw thoắt cái mất tăm luôn! Trời ơi! Tư liệu của tôi tiêu tùng cả rồi –”

Phòng họp thoáng chốc hò hét loạn xạ, mãi đến khi phó quan bên cạnh Nashki vỗ mạnh lên bàn.

“Yên lặng.”

Phòng họp thoáng chốc im lặng đến độ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Đương nhiên, nhóm quan chức không sợ hãi phó quan vừa vỗ bàn, mà là Nashki nãy giờ vẫn lặng thinh không nói gì bên cạnh phó quan.

“Nhanh chóng thông báo cho các ngành, ngưng sử dụng tất cả hệ thống trí não.”

“Vậy, vậy chúng ta phải làm việc thế nào?” Bộ trưởng Bộ Tài chính lập tức nhảy dựng lên.

“Nên làm gì thì làm cái nấy.” Trong mắt không hề gợn sóng, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu liếc nhìn ông ta. “Đế quốc trả tiền lương cho các người, chứ không phải trí não.”

Hắn liếc xéo mọi người trong phòng, rồi dẫn đầu ra khỏi phòng họp.

Trong ba phút kế tiếp, hết thảy nhân viên liên quan đều nhận được thông báo, Quân đội cũng vậy, người thông báo là thư ký của Nashki. Tại thời đại trí não và nhân loại đã gắn kết chặt chẽ, không thể nghi ngờ, tin tức này nghe vào tai cứ như điên rồi, nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người là Nguyên soái Rothesay thông qua ngay tắp lự.

Hiệu suất chấp hành của Quân đội hết sức nhanh chóng, ngay cả quân viễn chinh ở Tokto Lanhaida xa xôi cũng nhận được lệnh, Olivia hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn nhận được thông báo đúng lúc mới ra khỏi Tokto Lanhaida để đi tổng bộ Quân đội báo cáo công tác. Sau khi phát thông báo ra ngoài, chuyện đầu tiên hắn làm chính là báo cho Mục Căn, mới nói một câu đã bị ngắt. Thấy máy truyền tin không còn tín hiệu, bấy giờ Olivia mới vỡ lẽ mệnh lệnh kia đại biểu cho cái gì!

Bọn họ lại mất liên lạc với đế quốc.

“Đệt! Đằng nào cũng đếch phải lần đầu.” Olivia ném cái máy truyền tin đi, bĩu môi.

Hôm nay, những binh lính trở về từ Tokto Lanhaida cùng hắn khi ấy, ngoại trừ mấy nhóc nhỏ tuổi nhất, còn lại đều gia nhập hạm đội của hắn. Đám người này còn tỉnh rụi hơn (trên thực tế, đến tận bây giờ họ vẫn chưa quen xài ba cái trí năng 囧nz). Họ thoải mái kiểm lại hàng tồn kho đâu vào đấy, thấy cũng không tồi, tiếp theo ai nấy tự phân phối nhiệm vụ, tiếp theo nữa… thì cứ đi tiếp thôi.

Mà cùng lúc đó, Pendra với trình độ cơ giới hoá tối cao lại triệt để lâm vào khủng hoảng.

Người máy thứ nhất giết chết nhân loại vừa xuất hiện, chẳng lâu sau đã tự hủy do ràng buộc của “Điều lệ Quản lý tổng hợp người máy giữa các hành tinh”. Nhưng sau khi nó tự hủy, thời điểm những người còn lại trong công xưởng đang thấy may mắn, quyết định tiêu hủy “vật nguy hiểm” còn thừa ngay tắp lự, thì mấy người máy lại phát động tấn công càng mạnh bạo hơn với nhân loại! Nhưng chẳng rõ vì sao, lần này “Điều lệ” lại mất tác dụng, nhóm người máy thành công giết chết toàn bộ người đang chấp hành tiêu nhiệm vụ hủy xong, liền cho khởi động hơn mười ngàn người máy mới tinh trên dây chuyền sản xuất —

Kế tiếp, Pendra hoàn toàn từ thiên đường biến thành địa ngục.

Nhân số quân đội đế quốc đóng quân tại Pendra cũng không nhiều, vũ khí tiên tiến nhất đế quốc đều ở đây. Pendra phòng thủ kiên cố — đây là suy nghĩ nhất quán của người Pendra trước đây, song từ khi người máy bạo động, họ kinh hoàng phát hiện rằng mình đã mất đi năng lực khống chế vũ khí, người bảo hộ tức khắc hóa thân kẻ hủy diệt. Từng mang tới cho họ biết bao an toàn, thì hôm nay lại đáng sợ bấy nhiêu!

“Vẫn không liên hệ được với Ifatia sao?” Tatalin luống ca luống cuống nhìn Priestley đang cầm máy truyền tin, hắn đã hỏi vấn đề này mấy lần rồi.

“Cậu có chắc là sửa xong thiết lập rồi không? Sao tôi thấy sử dụng không khác gì trước đây hết!” Priestley cũng sốt ruột muốn bốc hỏa.

“Tôi chắc chắn đã sửa rồi, hồi trước tôi vẫn dùng dùng cách này để theo dõi phim của kênh truyền hình Ngôi sao đế quốc đó!”

“Má! Chuyện tốt thế mà không biết chia sẻ hả!” Priestley buột miệng chửi một câu.

Hai người ngay mặt nhìn nhau.

Còn nhớ hai bạn này không? Là Tatalin của Quốc vụ viện với Priestley của Quân đội đó.

Tatalin là dân địa phương sinh ra và lớn lên tại đây, hắn chưa bao giờ đi khỏi Pendra một bước, còn  Priestley lại là sĩ quan được Quân bộ điều tới đóng quân, cả hai đều là nhân viên cơ sở của chính phủ, có ít quyền lợi nhưng không lớn lắm, công việc của đôi bên lại thường xuyên giao thiệp với ngành nghề chế tạo máy móc địa phương, hay qua lại nên quen thân hơn người thường. Mà sau khi Mục Căn rời đi, Priestley cũng hết nhiệm kỳ và đi rồi, song gần đây lại có cơ hội về Pendra vì một nhiệm vụ chuyển giao đồ sửa chữa.

Sau đó, hắn đụng độ người máy bạo động.

Trên con đường bạo động, hắn gặp Tatalin đang chạy trốn, liền tiện tay xách Tatalin lên, đoạn xông ra khỏi Pendra cùng hàng loạt người dân đang điều khiển phi thuyền đào vong!

Họ muốn cầu cứu đế đô, nhưng ngay tiếp theo lại gặp nan đề lớn.

Trước đây không chỉ một lần nhắc tới mức độ canh phòng sâm nghiêm của Pendra, người ngoài chỉ biết muốn đi Pendra đặc biệt khó, nào biết rời khỏi Pendra cũng khó chẳng kém. Quyền hạn thông tin ở Pendra bị hạn chế nghiêm ngặt, người thường căn bản không thể nhận tín hiệu từ khu vực nằm ngoài tinh hệ nơi Pendra tọa lạc, phần lớn kênh truyền hình đế quốc cũng không bắt được. Mỗi ngày xem TV chỉ thấy đủ loại thành quả nghiên cứu đi tiên phong, không ít thanh niên trẻ giống Tatalin từng ôm ý đồ “trèo tường”, mượn nền tảng của tinh hệ láng giềng để xem các chương trình đa dạng của đế quốc, Tatalin chính là một trong số đó, hơn nữa hắn còn thuộc số ít những người thành công.

Người máy không đuổi giết họ, mà mặc kệ họ bỏ đi, song Tatalin tức khắc phát hiện có vấn đề còn ác liệt hơn đang chờ họ!

Họ mất liên lạc với trí não của Cục quản lý đường hàng không cảng vũ trụ rồi!

Đây là chuyện vô cùng đáng sợ: Mọi người đều biết rằng biến số khi di chuyển giữa các hành tinh cực lớn, trước lúc xuất phát, mọi phi thuyền đều cần kết nối với trí não của Cục quản lý đường hàng không cảng vũ trụ nhằm xác nhận đường đi khả thi. Họ sẽ nhận được tuyến đường thuộc về mình, cũng như thời gian xuất phát, để tránh phát sinh va chạm với người bay cùng đường hay đụng vào thiên thạch trật khỏi quỹ đạo, vân vân. Vũ trụ quá bao la, di chuyển cũng càng thêm phức tạp, Quân đội đế quốc có một nhiệm vụ quan trọng, chính là định kỳ dọn dẹp đường hàng không.

Nói nhiều vậy rồi, mọi người chắc hẳn đã có thể hiểu nỗi khủng hoảng của cư dân đế quốc khi mất đi trí não.

May sao nhóm dân lưu lạc này không phải dân lưu lạc bình thường, họ là những người sở hữu chỉ số thông minh và kỹ thuật cực cao. Tại Pendra, tùy tiện kéo đại một người trưởng thành cũng đụng trúng tiến sĩ, thiếu trí tuệ nhân tạo thì dùng não người, nạn dân Pendra thận trọng xông khỏi quê hương, tiếp đó… trợn tròn mắt.

“Đám người bên ngoài có hiểu luật giao thông không vậy trời!”

Vừa ló mặt ra đã chứng kiến vài tai nạn phi thuyền, Tatalin trợn mắt há mỏ, hắn cảm thấy thế giới bên ngoài thiệt đáng sợ.

“Hèn chi trong phim truyền hình toàn xuất hiện cảnh tình nhân chia rẽ đôi nơi sau tai nạn phi thuyền, té ra… người bên ngoài sống như vậy thiệt!” Tatalin lẩm bẩm.

“Làm gì có chuyện đó? Nhất định là gặp chuyện rồi!” Sắc mặt Priestley lại càng không tốt. Hắn cầm máy truyền tin, ý bảo Tatalin nhìn vạch tín hiệu trống rỗng phía trên.

Tatalin ngớ ra, sắc mặt loáng cái cũng trở nên cực kỳ không xong.

Tại Pendra mà nói, họ ít nhiều gì cũng có đủ kinh nghiệm để phỏng đoán đường bay, nhưng ra khỏi tinh hệ rồi, khả năng phát huy tác dụng của mấy nạn dân IQ cao nhỏ đi đáng kể, dự đoán cũng càng kém chuẩn xác.

Chẳng thể liên lạc với bất kỳ ai, cũng không có bản đồ tuyến đường, tất thảy những thứ thu vào mắt đều thành vấn đề… Nhóm nạn dân Pendra lâm vào bước đường cùng.

Đúng lúc này, Tatalin tìm được phương thức liên hệ mà Mục Căn để lại cho hắn.

Không phải kiểu chỉ có số truyền tin kèm theo tọa độ, thông tin Mục Căn lưu lại vô cùng có tâm. Cậu thậm chí còn đánh dấu tên những quỹ đạo và hành tinh sẽ đi qua!

Đây, chắc chắn là một bản đồ đường bay đơn giản rồi!

Hai mắt tỏa sáng, Tatalin và Priestley liếc nhau, rốt cuộc hạ quyết định: Họ muốn đến quê nhà Mục Căn thăm hỏi anh bạn cũ!
Bình Luận (0)
Comment